Edit: kid1412h
***
Sau khi một lòng trả lời cái email, Mục Phách mở file Excel xem báo cáo tài chính quý bốn này. Chức vụ giám đốc hiện tại của anh chỉ là hữu danh vô thực, công việc nào cũng cần phải học từ đầu, bận đến mức thời gian kiểm tra điện thoại cũng không có.
Khi anh đọc được tin nhắn của Gia Ngộ đã là nửa giờ sau.
Cô nói cô chuẩn bị ra ngoài ăn cơm cùng Thẩm Hành.
Có lẽ cô cảm thấy một câu trần thuật quá lạnh nhạt nên tin nhắn tiếp theo vừa nhẹ nhàng lại có vẻ nuông chiều:
“Không được ghen, em là vì anh đi nói chuyện với cậu ta!”
Mục Phách cười, trả lời tin nhắn thứ nhất là được, tin nhắn thứ hai trả lời hơi dài, đại ý là anh sẽ không ghen, nhưng buổi tối muốn cô đền bù cho tổn thương tinh thần này.
Sau khi trả lời tin nhắn, Mục Phách gọi thư ký pha cà phê giúp anh, lúc thư ký mang cà phê vào, anh nhận lấy, lòng như có điều gì đó bất an, rùng mình một cái, trượt tay, cà phê liền đổ ra.
Phải thay áo sơmi.
May là có áo sơmi dự phòng.
Mục Phách đi phòng nghỉ thay áo sơmi khác, chiếc áo sơmi ấy mang mùi nước hoa Gia Ngộ thường dùng gần đây. Không ngọt, không đắng, hương trầm trầm như thuốc, mặc ở trên người liền giống như Gia Ngộ đang ở bên cạnh anh. Không đeo lại cà vạt, Mục Phách xắn tay áo lên, lộ ra đồng hồ lúc sinh nhật Gia Ngộ tặng anh, chờ anh ngồi trở lại vị trí, phát hiện hộp thư có mấy email mới. Anh nhìn vào di dộng, Gia Ngộ chưa trả lời tin nhắn của anh.
Bình tâm lại, click mở các email mới, từ dưới lên trên, lướt qua các tiêu đề,…
Một email không chủ đề.
Click mở.
Một bức ảnh kèm theo một câu chú thích.
Đồng tử anh mở to.
Vô tình chạm phải ly cà phê lúc nãy, “cách” một tiếng, cái ly vỡ tan, chia năm xẻ bảy.
Chú thích chỉ có năm chữ nhưng không ngừng phóng to, thu nhỏ trong đầu anh, như lấp đầy các khoảng trống:
“Cô ấy ngủ thật ngon.”
Hiện lên trong bức ảnh, là một cái chăn bông trắng xóa, cô gái với khuôn mặt điềm tĩnh, bờ môi cong cong đang ngủ ngon lành——
Đó là biểu cảm mà Mục Phách quen thuộc nhất.
Theo bản năng, anh gạt điện thoại qua một bên.
Hóa ra đây chính là cảm giác chân tay lạnh run giữa ngày nắng ấm.
Cảm xúc rơi xuống một cách thẳng tắp, giống như đi một mình trên con đường dài âm u xuống Minh Phủ, tiếng tim đập rất lớn rất lớn, vừa quay đầu, mới kinh ngạc phát hiện trái tim đã bị đào ra rồi, chỉ còn lại âm thanh vang lên ngay bên lỗ tai.
Máu dường như chảy ngược lại, Mục Phách dồn hết sức trấn định lại tinh thần, gửi địa chỉ email kia cho một địa chỉ xa lạ khác:
“Tìm vị trí”.
Gửi xong email, Mục Phách mới nhận ra, tay mình run như cầy sấy.
Anh đột nhiên giữ nó lại.
Không thể ngồi chờ chết được, tắt máy tính đi, mặc kệ trợ lý đầy mặt nghi hoặc.
Anh âm trầm mà đi thang máy xuống thẳng đến bãi đỗ xe ở tầng hầm, xe vừa khởi động xong, liền đi với tốc độ như trốn chạy ai đó mà ra ngoài.
Anh đi thật nhanh, vừa mới ra ngoài, tiếng phanh xe ở vòng cua vắng người liền vang lên một cách chói tai.
Mục Phách hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trán anh chống lên vô lăng, thân thể không nhịn được mà phát run tựa như người ở trần rơi xuống sông băng lạnh dưới 0 độ C, xương cốt cũng phải đông lại vì lạnh.
Anh tự nói với chính mình, xúc động là ma quỷ, Gia Ngộ không thích anh như vậy, cô thích anh dịu dàng, bình tĩnh cho nên ngàn vạn lần không thể xúc động như bây giờ.
Muốn bình tĩnh.
Phải bình tĩnh.
…Nhưng anh thật sự sợ a.
Không phải sợ sau bức ảnh kia, sẽ có chuyện gì xảy ra mà là sợ, Gia Ngộ là một người kiêu ngạo như vậy, sẽ vì chuyện này mà không cần anh nữa.
Anh sợ.
Anh sợ Gia Ngộ của anh sẽ chịu không nổi.
Anh sợ Gia Ngộ của anh sẽ không cần anh nữa.
Anh sợ đến bàn tay cầm vô lăng đều ướt.
*
Tin nhắn mới đến lúc Mục Phách đang lái xe trên đường.
Khách sạn năm sao bên cạnh khu hải sản.
Kết nối internet từ tầng hai mươi ba.
Bàn tay lái xe chợt nắm thật chặt, khóe mắt Mục Phách đỏ bừng, không biết là dấu vết của giận đến cực điểm hay là dấu vết của việc vừa khóc. Mặt anh không biểu cảm mà quay xe, tăng tốc, chỉ cảm thấy đoạn đường này quá dài. Cũng may khi vào đường cao tốc, đèn xanh liền rất nhanh, xe chạy thẳng một đường. Bỏ xe ở cửa khách sạn, dựa vào thân phận của mình Mục Phách thuận lợi lấy được thẻ vào thang máy của khách sạn.
Nhưng chỉ thẻ thông hành thôi thì chưa đủ. Bởi vì lúc trước cùng quản lí khách sạn này có chút giao tình, anh lại không muốn tìm kim đáy bể trong lúc này, Mục Phách liền gọi điện cho hắn. Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ hắn, quản lí liền không quá vui vẻ mà cho Mục Phách biết địa chỉ cụ thể.
Tầng hai mươi ba, khu vực năm phòng phía bên phải thang máy.
Tổng cộng năm cái phòng.
Mục Phách vừa muốn gõ cửa gian phòng thứ nhất, liền nghe được tiếng động từ cuối hành lang, theo bản năng, anh lùi lại chỗ rẽ.
Đi giày cao gót trên thảm mềm không gây ra tiếng động nhưng Mục Phách vẫn nghe được người phụ nữ ấy đi một cách không ổn định.
Thất tha thất thểu.
Di động đột nhiên rung lên.
Mục Phách vội vàng xem đến, là tin nhắn của Gia Ngộ.
Cách tin nhắn trước hai giờ.
Cô không giải thích cũng không nói gì nhiều, chỉ đơn giản nói: Bây giờ em về nhà nhé. Ngữ điệu luôn dịu dàng, nhẹ nhàng như vậy, kể cả khi cô nhắn tin.
Như là kiểm chứng cho suy đoán của mình, Mục Phách hơi ló đầu ra nhìn, tầm nhìn vừa vặn thấy rõ người phụ nữ đang đứng chờ trước thang máy.
Cô mặc chiếc áo sơ mi màu đen làm lộ ra dáng người, lại như mặc không cẩn thận lắm; áo khoác để ở trên tay, vừa dày vừa nặng như muốn dìm cánh tay cô xuống; mái tóc thường ngày xõa ở trên vai giờ được buộc lại một cách tùy ý, có vài sợi tóc rối rơi ra có vẻ lẻ loi.
Bóng dáng cô đơn, mảnh mai lại có chút chật vật.
Là Gia Ngộ.
Nhìn thấy cô, điều gì cũng không nghĩ được, một ý tưởng cũng không, nhất thời trái tim anh đau đến mức giống như bị dao đâm vào.
Hắn muốn đi ra ôm lấy cô.
Nhưng anh không thể.
Gia Ngộ luôn cười hì hì với anh, lúc nào cũng muốn đứng trước người anh mà bảo vệ. Cô luôn cho rằng chính mình không gì là không làm được nhưng thật ra chính là một cô bé đáng yêu, nhỏ nhắn, thích dựa vào lòng anh nghịch điện thoại di động, chơi đến mức bất động liền cười như hoa nở, đọc được tin tức không tốt cũng sẽ không khóc, chỉ yên lặng ôm lấy anh lẩm bẩm mình thực may mắn.
Anh biết cô chắc chắn không muốn anh nhìn thấy bộ dáng mình lúc này.
Vuốt ve màn hình di động, Mục Phách trả lời: Được, hôm nay anh sẽ về nhà đúng giờ, anh về nấu canh cho em nhé?
Lặng nhìn sắc mặt tái nhợt của Gia Ngộ sau khi cô xem xong tin nhắn liền khẽ cười một chút, từ đằng sau nhìn góc nghiêng của cô, đẹp đẽ tựa như hoa tường vi.
Di động lại rung lên lần nữa.
Cô nói được, cô còn muốn ăn canh củ sen nữa.
Tim Mục Phách giống như bị dao cắt.
Lúc đó, cửa thang máy mở ra, Gia Ngộ bước vào.
Sợ bị phát hiện nên Mục Phách nhanh chóng thu đầu lại, anh đang phân vân mình nên đuổi theo Gia Ngộ hay đi tìm Thẩm Hành.
Không thể xúc động, anh cần phải bình tĩnh.
An toàn của Gia Ngộ so với mạng của Thẩm Hành quan trọng hơn.
Lúc này, anh nghĩ mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần Gia Ngộ còn cần anh,…
Vậy là đủ rồi.