Ở trong lòng anh, Lý Mộng Nhu là cô gái tốt lương thiện, mà cô lại là người phụ nữ xấu xa độc ác.
Dư Hướng Vãn cúi đầu, che giấu nụ cười khổ ở khóe miệng, vốn định lên tiếng nói “Không”, nhưng đến cuối cùng lại chỉ cam chịu nói: “Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Dứt lời, cô không chờ Sở Ly trả lời đã đi thẳng ra ngoài, lúc đi tới cạnh cửa, chợt cô lại dừng bước, như có như không hỏi một câu: “Sở Ly, có thể có một ngày, anh sẽ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay hay không. . .”
Nếu như anh biết, đứa bé trong bụng của cô là của anh, anh có hối hận không, hối hận đã từng không chừa đường lui ép cô dẫn theo con của anh đi chịu chết như vậy.
Vấn đề này không có đáp án, cho đến lúc hoàn toàn không thấy được bóng dáng Dư Hướng Vãn, Sở Ly cũng không nghĩ ra tại sao đột nhiên cô muốn hỏi anh vấn đề như vậy.
Nhưng anh cũng không rối rắm quá lâu ở vấn đề này, trước mắt sống chết của Lý Mộng Nhu mới là chuyện anh nhớ nhất, dù sao Lý Mộng Nhu bị thương nghiêm trọng như vậy cũng đều vì anh.
Nếu anh không cố ý muốn đi đường tắt, bọn họ cũng sẽ không gặp phải sự cố kia.
Nhưng sau khi Dư Hướng Vãn đi chưa tới năm phút đồng hồ, Tiền Trình từ trước đến nay không chọc chuyện, lại nói với anh một tin tức mang tính bùng nổ.
“Tổng giám đốc, có một việc tôi đã suy nghĩ thật lâu, cảm thấy vẫn rất cần thiết nói với anh. Mới vừa rồi lúc đi đón Thư ký Dư, tôi vừa khéo thấy được tờ giấy xét nghiệm máu mới nhất của cô ấy, số liệu phía trên biểu hiện cô ấy bị thiếu máu rất nghiêm trọng, với tình huống trước mắt của cô ấy không thích hợp hiến máu. Hơn nữa lấy 600cc máu, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ầm” một tiếng, Sở Ly cảm thấy đầu óc của mình giống như bị nổ thành một lỗ to, ngay cả đùi bị bó thạch cao cũng không để ý tới, gấp gáp muốn xuống giường.
Cũng may Tiền Trình tay mắt lanh lẹ đỡ anh, mới khiến cho anh đỡ phải lúng túng vì té ngã xuống đất.
Nhưng Sở Ly hoàn toàn không để ý tới những chuyện này, chỉ hô to với Tiền Trình: “Mau, đi ngăn bọn họ lại! Dừng lại, đều dừng lại cho tôi!”
Khó trách vẻ mặt mới vừa rồi của cô trông quái dị như vậy, cảm giác giống như là tới gặp mặt anh lần cuối cùng.
Không, cô đã cầu cứu anh, cô nói “Nếu như tôi bị thiếu máu rất nghiêm trọng”, là anh không tin tưởng cô, còn nói là cô đang kiếm cớ.
Cho đến giờ phút này, Sở Ly mới phát hiện thì ra là Dư Hướng Vãn quan trọng bao nhiêu ở trong lòng anh, quan trọng đến so sánh giữa cô và Lý Mộng Nhu, Lý Mộng Nhu hoàn toàn không xếp được vào hàng số.
Mặc dù Tiền Trình đã chạy tới trước, nhưng vẫn chậm một bước.
Rút máu, Lý Mộng Nhu được cứu, mà một người sống như Dư Hướng Vãn lại giống như là hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian, không ai nhìn thấy cô nữa.
Sở Ly vận dụng tất cả tài nguyên đi tìm cô, cô lại giống như là đá chìm xuống biển, không có tin tức gì.
Sau khi Dư Hướng Vãn mất tích, Sở Chi Hàng tới tìm Sở Ly, qua nhiều năm như vậy, hai cha con chân chính mở lòng nói chuyện một lần.
Sở Ly thế mới biết, thì ra mẹ của Dư Hướng Vãn hoàn toàn không phải là tình đầu của Sở Chi Hàng, mà trong lòng Sở Chi Hàng vẫn luôn chỉ có một mình Hứa Uyển Như, cho tới nay đều là Hứa Uyển Như hiểu lầm mà thôi.
Mà Sở Chi Hàng đối tốt với Dư Hinh Vân như vậy, là bởi vì bà từng có ơn một bữa cơm với ông, sau lại ông chứa chấp Dư Hướng Vãn cũng là từ một phần ân tình này.
Sở Ly vốn còn có chút không tin, nhưng sau lại Hứa Uyển Như cũng gián tiếp xác nhận tất cả với anh.
Không phải anh không thừa nhận sự ngu xuẩn của mình, cho là mình đang đòi nợ, nhưng trên thực tế, anh chưa từng có tư cách đó.
Anh chợt bắt đầu cả đêm nằm mơ, trong mơ, anh vẫn còn là dáng vẻ lúc Cao trung, mới vừa gây chuyện bên ngoài về đến nhà, mà Dư Hướng Vãn đang cau mày xử lý vết thương cho anh.
Thức dậy, cô lại không có ở đây, anh tìm tất cả những chỗ cô có thể đi, cô lại không có ở đó.
Cô cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa khỏi cuộc sống của anh, sống không thấy người, chết không thấy xác.