Đã Từng Rất Yêu Anh

Chương 31 - Con Trai Bất Tỉnh

trước
tiếp

Vở kịch tự biên tự diễn này của Lý Mộng Nhu, trăm ngàn chỗ hở, chỉ cần nhìn hiện trường, rồi nhìn dấu tay trên mặt cô đã có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng Sở Ly bình thường là một người đàn ông khôn khéo, nhưng lần này lại dễ dàng rơi vào hố, có lẽ là bởi vì quan tâm sẽ bị loạn.

“Dư Hướng Vãn, anh không biết em lại là người phụ nữ như vậy!”

Thậm chí anh còn bất chấp con trai đang ở đó, rống to với cô ngay tại chỗ, sau đó ôm lấy Lý Mộng Nhu đang quỳ dưới đất, không chút do dự xoay người rời đi.

Kể từ sau khi Sở Ly xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, Dư Tồn Hi chưa từng thấy ba rống to với mẹ như vậy, thực tế ba vẫn luôn cẩn thận lấy lòng mẹ.

Thông minh như cậu, lập tức đã đoán được đại khái quan hệ phức tạp rối rắm kia của người lớn.

Không cần lý do, cậu tin mẹ không làm gì quá phận với dì kia, bởi vì mẹ là một người chừng mực, gây gổ, đánh nhau với người thì chắc chắn sẽ không rồi.

Từ lúc cậu còn nhỏ mẹ đã dạy cậu phải làm điều tốt giúp đỡ mọi người, mà từ trước đến nay mẹ là một người mẹ làm gương tốt, mẹ sẽ không phá hư khuôn phép của mình.

Sắc mặt Dư Hướng Vãn trông có chút tái nhợt, Dư Tồn Hi không hỏi gì cả, chỉ giống như ông cụ non, ý bảo Dư Hướng Vãn ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu mẹ mình từng cái một, tựa như từ trước tới nay cô làm với cậu.

Thậm chí cậu còn nói với cô: “Mẹ, chúng ta chạy trốn đi, đến một nơi không có ba.”

Dư Hướng Vãn hơi sửng sốt, hỏi cậu: “Con không thích ba sao?”

“Thích.” Thân thể nho nhỏ gật gật đầu rất thành thật: “Nhưng so với ba, con thích mẹ hơn. Nếu tham lam là không đúng, nếu như con chỉ có thể chọn một người, con hy vọng có thể sống cùng mẹ.”

Lời của con, lập tức đâm trúng tuyến lệ của Dư Hướng Vãn, chọc đôi mắt cô mông lung đẫm lệ.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy con trai, nói một tiếng cám ơn và thật xin lỗi với cậu ở trong lòng.

Về chuyện Dư Tồn Hi nói trốn đi, Dư Hướng Vãn thật sự nghiêm túc suy tính mấy ngày.

Với tình hình kinh tế trước mắt của cô mà nói, nếu như cô và Sở Ly náo tan vỡ, nếu anh cố ý muốn quyền nuôi dưỡng con trai, cô không có bất kỳ phần thắng nào.

Mặc dù nói chạy trốn cũng không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, nhưng ôm ý tưởng có thể kéo dài nhất thời, Dư Hướng Vãn thật nghĩ ra ý tưởng chạy trốn khỏi chỗ này.

Hơn nữa rất nhanh, cô đã biến suy nghĩ đó thành hành động.

Cô bắt đầu xem xét địa điểm, hoạch định lộ tuyến, đồng thời cũng đăng căn nhà này lên trang mạng bán đồ secondhand.

Mà rất may mắn, trong đoạn thời gian này, Sở Ly cũng chưa từng xuất hiện, có lẽ là ở cùng với Lý Mộng Nhu.

Dù sao Lý Mộng Nhu cũng đã diễn một vở kịch như vậy, nếu như anh không ở với cô ta một đoạn thời gian, quả thật cũng có chút xin lỗi kỹ thuật diễn của cô ta.

Dư Hướng Vãn mừng rỡ nhẹ nhõm, nếu như anh ở chỗ này, nhất định sẽ phát hiện ra khác thường rất nhanh.

Chờ sắp xếp xong tất cả mọi thứ, ngày Dư Hướng Vãn chuẩn bị làm thủ tục nghỉ học cho Dư Tồn Hi, cô mới vừa leo lên xe, lại nhận được điện thoại của cô giáo nhà trẻ.

Dưới tình huống bình thường, chắc chắn nhà trẻ sẽ không trực tiếp liên lạc với phụ huynh, dù sao đã có cô chủ nhiệm, trừ khi xảy ra chuyện gì đặc biệt trọng đại.

Trong lòng Dư Hướng Vãn cả kinh, mí mắt bắt đầu nhảy cuồng lên, cô lo lắng nhấn nút nghe: “Alo, cô giáo Phương?”

“Alo, mẹ Dư, mới vừa rồi Tồn Hi ngất xỉu trong nhà vệ sinh, lúc chúng tôi phát hiện ra cậu bé, cậu ấy đang phát sốt, có thể là bị cảm, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.