Trong xe, anh nhìn tôi mà nhăn mày như kiểu muốn nghe lời giải thích từ tôi. Tôi liền hiểu chuyện, choàng qua ôm cổ anh mà cười cười nói :
– Em đói bụng .
– Anh cũng đói bụng.- anh vẫn giữ nguyên ánh mắt ấy dán trên người tôi.
– Vậy thì chúng ta đi ăn thôi nào. .- tôi hào hứng khi thấy anh có cùng suy nghĩ với mình. Thì lập tức bị câu nói của anh làm cho xấu hổ, về lại vị trí của mình
– Anh muốn ăn em..- nói rồi, anh hôn tôi, hôn một cách mạnh bạo, không còn nhẹ nhàng, quyến luyến. Tôi biết anh đang giận, tôi lên tiếng trong sự khó nhọc :
– Em sai, em xin lỗi. Em sẽ nói cho anh mà
Anh buông lỏng đôi môi ra khỏi tôi, cười nhẹ gật đầu.
– Anh hỏi đi rồi em trả lời, chứ em cũng không biết anh thắc mắc từ đâu ?.- tôi cúi mặt phụng phịu nói
– Cái đám người đen kia là ai ?.- anh đanh mặt nhìn tôi mà hỏi
– Là hội của em, em được ba Hàn Uyên nhận làm con nuôi, sau đó học võ và ba nuôi giao cho em, Hàn Uyên quản lý. Hội đó lập ra nhằm giải quyết vấn đề bất chính thôi à. Tuyệt nhiên không làm điều xấu.
– Bộ dạng của em thì sao ? .- anh lại hỏi tiếp
– À.. đây là em khi làm nhiệm vụ.- tôi cúi mặt thêm chút nữa, không dám nhìn anh.
Cứ như vậy, anh hỏi tôi trả lời cho đến khi anh mỉm cười, xoa đầu tôi mà nhỏ nhẹ nói :
– Lần sau có chuyện gì thì phải nói cho anh, biết không ?
– Yes, sir.- tôi thấy vậy thì lập tức quay sang nhìn anh cười tươi rói, rồi giơ tay chào kiểu quân đội.
Sau đó, chúng tôi di chuyển sang nhà Hàn Uyên để thăm cô ấy. Nhắc đến đây, tôi nhớ ra được điều gì đó liền quay sang nói với anh :
– À anh, em dọn ra ở riêng rồi .
– Em ở đâu? .- anh ngạc nhiên hỏi tôi
– Căn nhà mới, gần chỗ ở của Hàn Uyên và Triều Triều. – tôi thật thà đáp
– Vậy anh ở cùng em.- anh nắm tay tôi, bình thản nói làm tôi có chút hoang mang, nhưng cũng thấy vui vui nên im lặng. Đợi có thời cơ rồi nói rõ với anh sau.