Mốc dịch
“Còn có thể mạnh hơn nữa, có muốn thử không?”
Trong lòng Dư Nam mắng thầm tám đời tổ tông nhà anh.
Con người không thể quá mềm lòng, vừa mới xuống cáp treo đã chứng nào tật nấy.
Sao anh ta không sợ đến mức chết luôn cho rồi đi?
Dư Nam tách từng ngón tay anh ra, nhếch mép cười gượng: “Được, phải thử chứ, lát nữa anh vẫn còn sống thì nói tiếp nhé.”
Phía trước là những con đường lát gỗ nối tiếp, chỗ để tay không chắc chắn, bốn phía xung quanh nguy hiểm.
Du Tùng sải bước theo sau: “Sao, muốn giết người diệt khẩu à?”
Dư Nam nói: “Không cần tôi ra tay, cáp treo xuống núi còn kích thích hơn nhiều, nhất định sẽ cho anh chết sung sướng.”
Du Tùng hứng thú: “Chết sung sướng? Cách chết này tôi thích.”
Dư Nam bước nhanh qua anh: “Có gan xuống núi đã thì hẵng nói thích.”
Du Tùng nheo mắt lại: “Cô đừng khích tôi.”
Hai mươi phút sau, hai người leo đến sân ngắm cảnh trên đỉnh núi, toàn cảnh hồ Lô Cô hiện ra trước mắt.
Gió nhẹ thổi tan những đám mây đen, mặt trời ló dạng, những tia nắng nhẹ nhàng tung tẩy rơi xuống, khung cảnh trước mắt lập tức thay đổi.
Trời xanh, mây trắng, toàn bộ dãy núi soi bóng xuống mặt hồ, mặt nước trong veo như chiếc gương không gợn sóng. Tay nghề điêu luyện của thiên nhiên đã ban tặng cho con người “chiếc gương trời xanh” của chốn hư ảo.
Sau khi sương khói tan trời trong xanh, tâm trạng vốn đã mất bỗng trở nên xúc động.
Du khách khắp mọi phía chen nhau đi lên, nhanh chóng chật cứng cả một góc núi.
Dư Nam nhìn Du Tùng: “Có muốn lên thắp hương không?”
Trên đỉnh núi có miếu thờ Nữ Thần và động Nữ Thần.
Ánh mắt Du Tùng lướt tới.
“Có thể cầu được gì?”
Dư Nam nói: “Hạnh phúc bình an, mưa thuận gió hòa, hôn nhân mỹ mãn.”
Du Tùng quay lại nhìn cô: “Có tác dụng không?”
Dư Nam nói: “Chỉ là một lời gửi gắm thôi.”
Du Tùng cong khóe môi: “Tôi có bệnh à? Gửi gắm vào một tảng đá.”
Dư Nam chau mày: “Đây là vị thần người Mosuo thờ cúng, dù anh không tin cũng đừng nói linh tinh.”
Du Tùng nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, anh nói: “Cái tôi muốn quá xa xỉ.”
Quá xa xỉ, cho nên thần linh không nghe thấy được.
Dư Nam không nói gì, một lúc sau, Du Tùng chợt hỏi: “Có thể cầu cái khác không?”
Cô lườm anh một cái: “Anh không tin cơ mà?” Rồi nhìn anh: “Anh muốn cầu điều gì?”
Du Tùng không nói, mà lấy một tờ tiền trong túi quần ra, đưa cho cô: “Đi mua hương đi.”
Dư Nam: “…”
* * * * *
Từ miếu thờ Nữ Thần trở về sân ngắm cảnh, Du Tùng tìm một tảng đá phía sau để ngồi xuống.
Ánh nắng gay gắt, chói chang không mở được mắt, Du Tùng nheo mắt lại, châm một điếu thuốc.
Khi sắp hút xong thuốc, anh hỏi: “Còn nước không?”
Dư Nam đáp: “Không.”
Du Tùng hất cằm: “Cái ba lô đằng sau là gì thế?”
Dư Nam rút một chai nước khoáng Nongfu Spring đã mở nắp ở mặt bên ba lô ra.
Cô nói: “Chai này tôi uống rồi.”
Du Tùng nhìn cô trong giây lát: “Chê tôi à?”
Dư Nam trả lời: “Sợ anh chê tôi thôi.”
Du Tùng nói: “Tôi không chê.”
Dư Nam giả bộ không nghe thấy, không đưa cho anh.
Du Tùng dụi tắt điếu thuốc, cúi đầu, bóng hình của cô lắc lư trước mặt anh, cách mũi chân anh chỉ vài centimet, dưới ánh nắng chói chang có thể nhìn thấy những lông măng nhỏ li ti bên gáy cô.
Du Tùng đón nắng nhìn cô: “Giới thiệu về ngọn núi này đi.”
Dư Nam ngẩn người, giới thiệu: “Núi Nữ Thần Cách Mẫu còn gọi là núi Sư Tử, địa thế núi hùng vĩ nguy nga, tựa lưng vào vùng đất rộng lớn. Người Mosuo đã thần hóa núi Nữ Thần, coi nơi đây là hóa thân của phái nữ, lập đền thờ cúng, ngày hai mươi lăm tháng bảy âm lịch hàng năm trở thành ngày lễ long trọng, đã có lịch sử hơn nghìn năm…”
“Nói điểm khác đi.”
Dư Nam nhìn anh một cái: “Trong truyền thuyết, tiên nữ Cách Mẫu xinh đẹp tuyệt trần, thường cùng với các nam thần tiên khác đến hồ này chơi đùa, cho đến khi trời sắp hửng sáng mới bay về phương bắc. Một ngày, các nam thần chờ đợi rất lâu, nữ thần Cách Mẫu mới lững thững tới, nhưng vừa mới tắm tại hồ tiên với nhau thì trời lại sắp sáng, họ cũng không về được. Thế là Cách Mẫu bèn hóa thành núi thần, nằm ngang bên bờ hồ Lô Cô, các nam thần tiên bắt chước vây xung quanh nàng, lần lượt biến thành núi Nam Thần Cáp Ngõa, núi Nam Thần Tắc Chi, núi Nam Thần A Sa…”
“Sau đó thì sao?”
“Nàng và các núi nam sơn thần xung quanh trở thành “A Hạ”, sống cuộc sống tự do tự tại.”
“Hết rồi à?”
“À, hết rồi.”
“”A Hạ” là gì?”
“Tình nhân.”
Du Tùng giơ tay: “Kia là núi Nam Thần Cáp Ngõa à?”
“Không phải, bên phải ấy.” Dư Nam chỉ cho anh nhìn.
“Núi Nam Thần Tắc Chi ở đâu?”
“Ngọn núi nhỏ ở trước mặt kia.” Dư Nam nói luôn cho anh biết: “Phía bên trái là núi Nam Thần A Sa.”
Du Tùng gật đầu, không hỏi gì thêm.
Sắp đến buổi trưa, người càng lúc càng nhiều, vây kín bên hàng rào bảo vệ xung quanh, bọn ở phía sau, hoàn toàn bị chặn lại.
Du Tùng nói: “Xuống núi thôi.”
Dư Nam suy nghĩ, hỏi: “Cần tôi chụp cho anh bức ảnh không?”
“Không cần.” Người đã đi về phía trước.
Đường xuống núi và đường lên núi không giống nhau, trí nhớ Du Tùng rất tốt, nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Anh hỏi: “Đi xuống thế nào?”
Dư Nam nói: “Đi bộ.”
“Sao không ngồi cáp treo?”
Dư Nam vẫn tiếp tục đi xuống: “Biết rõ rồi còn hỏi.”
Anh sợ độ cao, cáp treo xuống núi khiến góc nhìn trôi xuống, cảm thấy càng đáng sợ hơn, nên cô dẫn anh đi bộ.
Rất ít người chọn cách đi bộ xuống núi, ở đây không có con đường tử tế, chỉ có một lối đi nhỏ quanh co đủ cho một người đi do người dân ở đây mở, quãng đường dốc ngược, gập ghềnh lồi lõm, rất cần đến lực của chân và sự nhẫn nại.
Dư Nam đi trước, Du Tùng níu lấy ba lô của cô, xách cô về.
Anh nói: “Đi cáp treo.”
Dư Nam hừ một tiếng: “Đừng khoe mẽ nữa.”
Du Tùng nói: “Cô sợ à?”
Anh đứng trên sườn dốc, cô đứng dưới sườn dốc. Giữa tán lá cây, tia nắng loang lổ rơi xuống gương mặt anh.
Du Tùng đứng ở trên cao nhìn cô bên dưới, nét mặt nửa cười nửa không mang theo sự khiêu khích, giống như người sợ độ cao là cô, chứ không phải là anh.
Dư Nam nói: “Sợ quỷ.”
Hai người đi ngược trở lại một đoạn, người ngồi cáp treo lên núi rất nhiều, nhưng người về lại không có ai.
Cáp treo không có thiết bị bảo vệ, chỗ ngồi đơn giản, hai chân treo lơ lửng giữa trời, hai bên có tay vịn.
Du Tùng ngồi xuống, cúi người nói bên tai cô: “Lát nữa nếu quá sung sướng, cô đừng kêu lên đấy.”
Dư Nam lẩm bẩm: “… Kêu em gái nhà anh.”
“Gì cơ?”
Dư Nam không nói.
Cáp treo chậm rãi chuyển động, cảnh sắc xung quanh không ngừng thay đổi, dãy núi hùng vĩ, màu xanh phủ nơi nơi.
Lần này lơ lửng giữa không trung, càng nguy hiểm kích thích hơn lần trước.
Dưới chân cài chốt dây thừng, có thể nhảy bungee. Trên vai đeo ba lô nhảy dù, có thể nhảy dù.
Dư Nam nghiêng đầu, Du Tùng cười nhìn cô chằm chằm.
Cáp treo chạy với vận tốc đều đặn, đi ngang qua cáp treo lên núi, một cái càng ngày càng cao, một cái chầm chậm đi xuống, chạy ngược qua nhau trên con đường thẳng.
Dư Nam nói: “Hóa ra tôi có thể trị chứng sợ độ cao.”
Du Tùng nhìn thẳng vào mắt cô, cười nói: “Giờ mới nhận ra mình là báu vật à?”
Vẫn là giọng điệu ngả ngớn ấy, nhưng mồ hôi lấm tấm trên trán chứng tỏ lúc này anh không hề thoải mái.
Dư Nam thở dài: “Thật ra không cần nhìn chằm chằm vào tôi đâu, anh nhìn bầu trời, núi và sông phía xa xa ấy, đừng nhìn dưới chân, đừng nhìn chỗ gần, thì sẽ không…”
“Như vậy sẽ đỡ hơn một chút.”
Anh đột ngột tóm lấy bàn tay phía trước người cô, mười ngón tay đan vào nhau, đặt trên đùi anh, dùng lực nắm chặt.
Anh nói: “Như vậy sẽ đỡ hơn.”
Dư Nam cúi đầu nhìn hai bàn tay lồng vào nhau, bàn tay anh rộng lớn, đốt ngón tay dài và thô, to gấp đôi tay cô.
Mười ngón tay đan vào nhau, trắng và đen xen kẽ, ngón tay cô không khép lại được, xòe ra với dáng vẻ vô cùng kì lạ.
Cô cảm thấy rõ ràng lòng bàn tay mình dán lên một làn da khác, hơi ẩm ướt.
Dư Nam muốn rút tay về: “Đã nói đừng khoe mẽ mà, anh có ổn (1) không?”
Mắt Du Tùng hơi nheo lại: “Tôi không được?” (1)
Anh nhìn đuôi mắt hơi nhếch lên và sự khinh thường chợt lóe qua đôi mắt xinh đẹp của cô.
Tay cô bị anh nắm chặt hơn.
Dư Nam đau nhói, nghiến răng: “Chẳng lẽ tôi không ổn?”
Anh cười một tiếng: “Tôi đã nói rồi, đừng khích tôi.”
Du Tùng nhìn cô chằm chằm, giơ tay kia lên, vịn chặt vào lưng ghế sau lưng. Tay anh tách khỏi tay cô, từ phía sau luồn qua dán lên eo cô, một lực lớn bỗng nhiên kéo eo cô lại, chân Dư Nam trong không trung trượt thành một góc 180 độ.
Chai nước Nongfu Spring ở mặt bên ba lô theo quán tính bay ra ngoài, bị ném ra phía sau bởi vận tốc rất nhanh của cáp treo, rơi xuống chân núi, thậm chí không nghe thấy tiếng rơi.
Trái tim Dư Nam trong chớp mắt bị bóp chặt lại, dường như cơ thể giống như chai nước kia cùng bay xuống hẻm núi.
Một cú xoay người, Du Tùng trở tay lại, chính xác chụp lên ngực cô.
Dư Nam khẽ kêu lên: “A…”
Một giây sau, Dư Nam ngồi gần dưới chân anh.
Tẩt cả đều xảy ra chỉ trong một cái nháy mắt, cô gần như tìm chỗ để tựa trong vô thức, ôm lấy gáy anh.
Du khách xung quanh cùng liếc mắt tới, có người đứng ở rất xa vẫn quay đầu tò mò nhìn bốn phía.
Du Tùng nở nụ cười khinh bỉ lại xấu xa: “Đã bảo cô đừng kêu mà, sao lại kêu to thế.”
Một tay anh vịn lưng ghế, một tay nhéo eo cô, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, dáng ngồi vững như núi Thái Sơn.
Hai chân Dư Nam quỳ bên người anh, mông đặt trên đùi anh, lồng ngực hai người dính sát vào nhau, môi cô chỉ gần trong gang tấc.
Dư Nam run lên, cũng có thể cảm nhận được sự cứng ngắc trong động tác nhỏ nhặt của anh.
Nhưng anh vẫn đến gần cô mà nói, hơi thở ập vào môi cô: “Tôi sắp chết vì sung sướng rồi, còn cô thì sao?”
Lúc trước, anh hỏi cô muốn giết người diệt khẩu à.
Cô trả lời lại, không cần cô ra tay, khi xuống núi sẽ cho anh chết sung sướng.
Hiện giờ Du Tùng nói anh sắp chết vì sung sướng rồi, còn hỏi cô, vậy cô thì sao?
Dư Nam nhìn chằm chằm vào mắt anh, khoái cảm điên cuồng chạy khắp cơ thể, cô cũng sắp chết vì sung sướng rồi.
Anh không nghe thấy câu trả lời, nhưng có hơi thở thoang thoảng lướt tới, không giống với gió núi, thơm mát dịu dàng, mang theo sức quyến rũ tận trong xương cốt. Du Tùng rũ mắt, giây phút sau, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, chạm khẽ một cái rồi tách ra, như chuồn chuồn đạp nước.
Sự mập mờ cả quãng đường đi, bỗng chốc bị phá vỡ bởi hành động của anh.
“Thích không?”
Gió thổi tới, giọng nói Du Tùng bị gió cuốn đi.
Cáp treo chòng chành lắc lư, dưới bầu trời, bọn họ nhẹ như chiếc lông.
Dư Nam ôm chặt cổ anh, âm thanh của thế giới đều trở nên đơn điệu.
Bên tai chỉ còn tiếng gió thổi vù vù, và tiếng tim đập thình thịch của ai đó ẩn giấu sau lưng cô.
… Thích không?
Thích cái gì? Kích thích? Hưng phấn? Hay nụ hôn nhẹ đó?
Du Tùng không thả cô ra, anh nhìn chăm chú vào môi cô, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Biến đổi phía sau, như có như không. Khoảng cách quá gần, trong mắt hai người chỉ còn lại bóng hình của nhau.
Du Tùng vẫn tiến đến gần hơn nữa.
Quá gần, bên tai còn nghe thấy tiếng anh hít thở, nóng rẫy, mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, trong đầu cô chỉ còn suy nghĩ “thôi tùy đi”.
Xung quanh rất yên tĩnh, mấy giây im lặng trôi qua, núi Nữ Thần lùi lại phía sau, cơ thể không ngừng rơi xuống.
Nhưng, quãng đường phía trước sau lưng cô mờ mịt không biết.
Một giây cuối cùng, Dư Nam nghiêng đầu đi.
* * * * *
Về đến nhà trọ, Dư Nam gần như nằm bò ra giường.
Cả người không còn sức lực, cơ thể giống như không phải của mình.
Trên núi, anh hỏi cô, có sợ gì không?
Cô nói, không.
Thật ra, cô có thứ để sợ, cô sợ cái chết. Như rất nhiều năm trước đây, dù cuộc sống không có mơ ước, nhưng giây phút đó, cô đã cầu xin được sống, hi vọng được sống tiếp, khát khao người ấy…
Nhưng không hề.
Dư Nam lại nhớ đến lúc ôm chặt nhau trong gió, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Nhưng cô biết, tất cả đều là giả.
Dư Nam cố gắng chống người dậy, miệng lưỡi khô khốc, chai nước ấy đã rơi xuống hẻm núi rồi.
Cô đứng dậy vào nhà tắm, mở vòi hoa sen, lấy tay vốc nước lên, đưa đến bên miệng uống, nước lạnh thấm vào xương cốt, lấp đầy cả khoang miệng.
Sau mấy lần như vậy, Dư Nam cuối cùng cũng sống lại.
Cô vốc nước lạnh lên mặt, quay người ra ngoài.
Lúc này, điện thoại kêu lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, bất giác mím môi.
Dư Nam hít một hơi, ấn nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia vang lên tiếng đàn ông: “Nam Nam?”
Giọng nói cô rất bình tĩnh: “Bạch Chấn Dương?”
Bạch Chấn Dương ngập ngừng: “Em ở Đại Lý à?”
“Không.” Cô đáp, “Em đang dẫn đoàn.”
Đối phương cố ý điều chỉnh âm điệu mình thật nhẹ nhàng: “Dẫn đoàn đến đâu rồi?”
“Hồ Lô Cô.”
Trầm mặc vài giây, Dư Nam hỏi: “Anh về rồi à?”
“Ừ, đang ở Đại Lý, sáng hôm qua vừa tới.”
“Đã về thăm ngoại chưa? Bà rất nhớ anh đấy.”
Bạch Chấn Dương nói: “Vẫn chưa có thời gian, chờ em về, chúng ta cùng đi nhé?” Anh ta ngập ngừng hai giây, nói tiếp: “… Bao giờ thì em về?”
Dư Nam nhìn ra ngoài cửa sổ: “Khoảng hai ngày nữa.”
Giọng nói bên kia thả lỏng hơn: “Nửa năm nay chúng ta chưa gặp nhau rồi, em về, chúng ta gặp nhau nhé?”
Dư Nam nói: “Được.”
Hết chương 14
(1) Cùng một từ nhưng nhiều nghĩa.