Chương này có gian tình a
Bên cạnh Liên Hương đình là hai gốc cây lựu sum xuê mọc song song, hoa lưu nở một màu đỏ như lửa nhìn vô cùng rực rỡ, một hồi gió lạnh thổi tới, mấy cánh hoa bay lả tả rơi xuống, trong đó vừa vặn có một đóa hoa rơi trên búi tóc Triệu Đàn.
Đứng đối diện Triệu Đàn là đệ đệ thứ xuất xếp hạng thứ hai Ô Diệu Hoa của Ổ Diệu Hương, hắn thấy trên búi tóc Triệu Đàn có cánh hoa rơi, có chút liều lĩnh mà vươn tay ra, ý định giúp đỡ Triệu Đàn nhặt đi.
Đối diện với góc Triệu Đàn đứng là con của đại thần nông vụ Đông Xu Tông Chính Trọng Ngôn, Tông Chính Hoài Từ.
Tông Chính Hoài Từ đang nói với Triệu Đàn về học vấn bố trí lâm viên cây cỏ. Triệu Đàn bởi vì ở chỗ Liễu Ly thấy được một quyển sách cây cỏ, nghĩ đến hồ ly ca ca có khả năng thích những thứ này, cho nên nghe rất chăm chú, căn bản không có ý thức được hành vi của Ô Diệu Hoa.
Liễu Ly rất xa đã nhìn thấy Ô Diệu Hoa chần chờ giơ ngón tay lên, quả thực là khí hỏa công tâm: muội muội ta là người mà cái tên dê xồm xòm này có thể tùy tiện đụng sao?
hắn không nhịn được nữa, tiện tay hái một chiếc lá liễu nhỏ hẹp, tay phải không để lại dấu vết mà nhẹ nhàng bắn ra, lá liễu “Vèo” một tiếng nhắm ngay Ô Diệu Hoa mà bắn.
Tay Ô Diệu Hoa khó khăn lắm mới đụng đến búi tóc Triệu Đàn, tử ngọc màu tím trên tóc Ô Diệu Hoa bị bắn trúng, tử ngọc màu tím bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống, tóc Ô Diệu Hoa thoáng cái rối tung, tay duỗi ra tất nhiên phải rụt về.
Mấy người bên cạnh tấc tắc kêu kỳ lạ, đều nghị luận.
Triệu Đàn cũng có chút tò mò, đứng ở một bên nhìn.
đang lúc bề bộn, Triệu Đàn nghe được thanh âm hồ ly ca ca: “Bánh Hấp, tới đây!”
Triệu Đàn vui mừng, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Liễu Ly ca ca đứng ở cách đó không xa dưới cây liễu, trong nội tâm không khỏi vui mừng khôn xiết. Nàng vừa muốn đi qua, lại phát hiện Ô phủ đại tiểu thư Ổ Diệu Hương đang đứng bên cạnh hồ ly ca ca, vui mừng lập tức hóa thành hư ảo, chậm rì rì đi tới.
Liễu Ly chắp tay sau lưng đứng dưới cây liễu, mặt không biểu tình nhìn Triệu Đàn, trầm giọng nói: “theo ta về nhà!”
Triệu Đàn liếc Ổ Diệu Hương, nổi giận nói: “Là Thuyên tỷ tỷ dẫn ta tới, ta cùng Thuyên tỷ tỷ cùng một chỗ trở về!”
Liễu Ly nhìn vẻ mặt Triệu Đàn mất hứng, cũng không vui: chẳng lẽ mới nhận thức Trúc Thuyên mấy tháng so với nhận thức ta mười bảy năm còn trọng yếu hơn sao?
hắn không nói thêm lời, quay người rời đi.
Ổ Diệu Hương có chút không hiểu thấu.
Úy Vương Trúc Sanh ở trước mặt nàng một mực là ôn nhuận như ngọc bộ dáng quân tử, như thế nào sẽ cùng biểu muội mình vì việc nhỏ như thế mà sinh ra hờn dỗi?
Triệu Đàn nhìn bóng lưng Liễu Ly cao ngất kiên quyết mà đi, trong nội tâm cảm thấy ủy khuất vô cùng, con mắt lập tức đỏ lên. Nàng muốn mở miệng gọi Liễu Ly lại, tuy nhiên lại sợ mất mặt mũi; muốn không gọi Liễu Ly, trong nội tâm lại khổ sở cực kỳ.
Ổ Diệu Hương nhàn nhạt nhìn thoáng qua Chu đàn, lại cười nói: “Vương gia có chủ nghĩa nam tử hơi lớn, muội muội không cần thiết vì thế tức giận.”
Triệu Đàn đối với hồ ly ca ca lãnh đạm, thương tâm cực kỳ, thế nhưng Ổ Diệu Hương nói gần nói xa đem hồ ly ca ca trở thành khẩu khí kia, trong nội tâm không cam lòng. Nàng nhịn nước mắt xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực duyên dáng yêu kiều, cười yếu ớt không nói.
Ổ Diệu Hương khi nàng là con vịt chết mạnh miệng, nở nụ cười một tiếng đi ra.
Triệu Đàn chậm rãi tìm cái bóng rừng cây đứng lại, cười đến mặt muốn cứng lại rút cuộc bảo trì không nổi. Nàng nhớ tới hồ ly ca ca đối với Ổ Diệu Hương thanh nhã mỹ mạo ân cần, đối với chính mình lãnh đạm, một hồi thương tâm xông lên đầu, trong nội tâm ê ẩm, con mắt lập tức ẩm ướt.
đang thương tâm, nàng nghe được sau lưng truyền đến giọng nam quen thuộc: “Nha đầu ngốc, còn không theo ta về nhà!”
Triệu Đàn kinh hỉ muôn phần, quay người nhìn không biết Liễu Ly đứng ở phía sau lúc nào, mắt to ngậm lấy nước mắt…mà rơi xuống: “Hồ ly ca ca ”
Liễu Ly nhìn mắt to Triệu Đàn lung lay một tầng hơi nước, trong nội tâm bỗng dưng tê rần, trên người hắn xưa nay không mang theo khăn, rút cuộc đành phải dùng ngón tay lau nước mắt Triệu Đàn rớt ra.
“đi thôi!” Liễu Ly duỗi tay nắm chặt tay Triệu Đàn, nắm tay nàng đi thẳng về phía trước.
Lúc nắm tay Triệu Đàn đi ra khỏi Ô Phủ, Liễu Ly mượn danh nghĩa thay đổi sắc mặt, nếm nếm ngón tay lau qua nước mắt Triệu Đàn, phát hiện nước mắt Triệu Đàn mặn thật.
Liễu Ly nhìn bên mặt Triệu Đàn, phát hiện ánh mắt của nàng tuy rằng như trước ướt át, thế nhưng là cười tươi như hoa, lộ vẻ cực kỳ vui vẻ.
Ra Ô phủ đại môn, Triệu Đàn mới nhỏ giọng nói: “Hồ ly ca ca, ta đã quên nói cho Thuyên tỷ tỷ ta cùng ngươi đi, làm sao bây giờ đây?”
Liễu Ly liếc mắt nàng, khám phá tiểu hoa chiêu nàng, hỏng nha đầu, rõ ràng muốn cùng đi với ta, còn nói cái gì đã quên nói cho Thuyên tỷ tỷ.
Trong lòng của hắn đắc ý cực kỳ, khóe miệng không tự chủ cong lên —— xem ra, ở trong nội tâm Triệu Đàn, cho dù là Trúc Thuyên, cũng so ra kém hơn ta à!
“Ta đã sai người thông tri tỷ tỷ!” Liễu Ly kiệt lực nín cười nói.
“Ta đây an tâm!” Triệu Đàn nâng tay Liễu Ly lên, cọ xát trên mặt mình thoáng một lát, lại buông xuống.
Liễu Ly xem xét Triệu Đàn, không nói chuyện, khóe miệng lần nữa cong lên.
Liễu Ly kêu Tiểu Tùng đem ngựa mình cưỡi đến đưa về Vương Phủ rồi, hắn mang theo Triệu Đàn đi dạo phố.
Liễu Ly cho Triệu Đàn chọn lựa mấy thứ đồ trang sức tinh xảo, hai người ở bên ngoài tìm một quán rượu sạch sẽ dùng cơm trưa, uống chút rượu, cùng đi trở về Vương Phủ.
Triệu Đàn cực kỳ mệt mỏi, trở lại trong phòng rửa mặt, ngã đầu ngủ say.
Liễu Ly uống một chút rượu, người muốn ngủ, cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Triệu Đàn mơ thấy ác mộng.
Nàng mơ thấy hồ ly ca ca cưới Ổ Diệu Hương, ở trong hôn lễ, hồ ly ca ca cùng Ổ Diệu Hương hai người nhìn nhau thâm tình vô hạn, mà chính mình chỉ có thể đứng ở một bên, ngây ngốc mà nhìn, lặng yên rơi lệ.
Triệu Đàn khóc lóc tỉnh ngủ.
Nàng ngồi dậy, vẫn đắm chìm ở trong mộng cảnh, cảm thấy thương tâm muôn phần, thê lương cực kỳ.
Triệu Đàn chảy nước mắt, chân trần xuống giường, xốc lên bức rèm che đi ra phòng ngủ, đi đến trước cửa phòng ngủ Liễu Ly, vén rèm lên, đi vào.
Lúc nàng tiến vào, công phu Liễu Ly cực cao, tự nhiên đã nhận ra, thế nhưng là từ khí tức phát hiện là Triệu Đàn, cũng liền tiếp tục ngủ. hắn mấy ngày nay càng không ngừng bôn ba ở kinh đô và mấy vùng lân cận đại quân doanh, quả thực mệt muốn chết rồi, hơn nữa giữa trưa uống chút rượu, rất nhanh liền ngủ say.
Triệu Đàn đi đến trước giường, nhìn Liễu Ly đang đắp một cái hơi mỏng nằm ngang ngủ, nhớ tới hồ ly ca ca trong mộng lạnh lùng vô tình, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Lặng yên khóc trong chốc lát, Triệu Đàn nhìn hồ ly ca ca đang ngủ say, muốn a muốn, rút cuộc hạ quyết tâm.
Lúc nàng tới, trên người chỉ mặc váy ngủ bằng lụa mỏng màu trắng thêu lên hoa đào hồng nhạt, cái khác cái đều không có mặc.
Triệu Đàn ngồi chồm hỗm ở bên giường Liễu Ly, nhắm mắt lại, đột nhiên xốc lên chăn màn, sau đó thoáng cái nhào tới trên người Liễu Ly.
Nhào tới, Triệu Đàn mới phát hiện dưới thân thể mình có chút cấn, trong nội tâm nàng mơ mơ màng màng mà đoán được là vật gì, không chút nghĩ ngợi, thò tay cầm chặt vật nhếch lên cao cao của Liễu Ly, dùng sức ngắt một cái.
Liễu Ly cũng đang nằm mơ, hắn mơ thấy Triệu Đàn nho nhỏ không nghe lời, thừa dịp người không chú ý chạy đến bên hồ Vương Phủ Nam Cương đi chơi, thiếu chút nữa rớt xuống trong hồ, bị mình phát hiện.
Trong mộng Liễu Ly rất tức giận, cởi quần Triệu Đàn, hung hăng mà đánh bờ mông Triệu Đàn một trận.
Đánh bờ mông xong, Liễu Ly trầm giọng hỏi Triệu Đàn: “Về sau còn dám hay không một người chạy đến bên hồ?”
Triệu Đàn mắt to ngấn nước mắt bờ môi run rẩy, chính là quật cường mà không nói lời nào.
Liễu Ly đang muốn giáo huấn nàng một trận, lại cảm thấy trên người khác thường, lập tức tỉnh lại, đối mặt với Triệu Đàn đang khóc đến đỏ con mắt.
Sau đó, Liễu Ly phát hiện, hai tay Triệu Đàn cách chăn màn đang nắm lấy ** của mình.
Liễu Ly trợn mắt há hốc mồm, nghi hoặc chính mình còn chưa có tỉnh ngủ.
hắn lại nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với sự thật này.
Triệu Đàn mới không cho hắn thực hiện được, hai tay nàng cử động, bóp nhẹ cự vật nhếch lên ở đằng kia vài cái. Nàng hai năm qua bởi vì có mấy khuê mật đã thành hôn, đối với cái vật này của nam nhân có chút hiểu rõ.
Những vật này của nam nhân lớn nhỏ nàng không thể nào so sánh, nhưng mà cái này của Liễu Ly ấm áp cứng rắn mà một tay không cách nào hoàn toàn cầm chặt, đại khái là rất lớn.
Triệu Đàn nhớ tới Hồ Mạn lặng lẽ nói tới cái kia, mấy thứ gì đó chim to mới thoải mái, các loại lời nói thô tục, không khỏi mặt đỏ tai nóng. Nhưng mà nàng không thể lùi bước, nàng nếu mà lùi bước, hồ ly ca ca chỉ có thể cả đời là hồ ly ca ca rồi!
Nghĩ tới đây, Triệu Đàn nhìn thoáng qua Liễu Ly nhắm mắt giả chết, từ trên người Liễu Ly tuột xuống, ngồi ở giữa giường.
Liễu Ly bắt được cơ hội này, đang muốn chạy trốn, lại phát hiện Triệu Đàn cực kỳ nhanh kéo quần ra, Liễu Ly chỉ mặc quần áo trong, quần lót thì cứ như vậy bại lộ dưới ánh mắt Triệu Đàn.
Liễu Ly vừa thẹn vừa vội, thế nhưng tiểu huynh đệ ở phía dưới lại náo loạn, bướng bỉnh đứng thẳng lên, nơi đủng quần lót nổi lên lều nhỏ. hắn đang muốn trở mình xuống giường, Triệu Đàn một tay cách quần lót xoa ** của hắn, tay kia linh hoạt mà chui vào quần lót, tay mềm mại non mịn cầm tiểu huynh đệ của hắn. Liễu Ly kinh hãi, thoáng cái có chút không biết làm sao.
Triệu Đàn quyết đoán mà cởi quần lót của hắn xuống, hai tay cùng xông lên, cầm ** của Liễu Ly, xoa lấy…mà bắt đầu.
Liễu Ly như bị điện giựt, toàn thân run lên, một cỗ tê dại từ chỗ bị Triệu Đàn nắm truyền ra, từ xương sống chạy suốt toàn thân, thân thể run lên, lập tức đại não giống như pháo hoa nở rộ rực rỡ, sau đó là triệt để buông lỏng ——đối với chuyện nam nữ hắn chưa bao giờ trải qua mà nói thì đây là một loại cảm giác cực kỳ lạ lẫm.
Triệu Đàn ngơ ngác nhìn trong tay mình ướt sũng dịch nhờn màu trắng, nhìn lại ** của Liễu Ly một chút, sau nửa ngày mới xấu hổ và giận dữ muốn chết, nói: “Hồ ly ca ca, ngươi còn cứng ngắc đây nè!”
Nàng quyết định nếu như không biết xấu hổ, vì bức hồ ly ca ca đi vào khuôn khổ, sẽ đem xấu hổ thực hiện đến cùng rồi!
Liễu Ly bị kẹp phía dưới thật sự chán ghét chính mình—— đối với muội muội mình như vậy, không phải súc sinh là cái gì?!
Triệu Đàn cầm khăn lau sạch sẽ hai tay, ôm chặt lấy thân thể Liễu Ly nằm xuống, nàng đưa lưng về phía Liễu Ly, thân thể non nớt run nhè nhẹ, một lát sau mới nói: “Hồ ly ca ca, ta thích ngươi! Ta muốn gả cho ngươi!”
Liễu Ly buông tha lý trí của hắn, đem Triệu Đàn ôm vào trong ngực, ôm chặt Triệu Đàn, cái cằm đặt ở đỉnh đầu Triệu Đàn.
không biết qua bao lâu, Liễu Ly nói: “Đợi trở về Đại Kim, ta liền hướng lão Vương gia cầu hôn!”
“thật sự?” Triệu Đàn vừa mừng vừa sợ, giãy giụa muốn quay người nhìn Liễu Ly, để xác định Liễu Ly không có lừa gạt mình. Thế nhưng là còn không có động vài cái, nàng liền đã nghe được Liễu Ly thở dốc, tiếp theo, Triệu Đàn cũng cảm giác được một vật cứng rắn ấm áp cực lớn, chỉa vào giữa hai chân của mình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tốc độ thật sự nhanh hơn ~
Liễu Ly có chút ỡm ờ a!