Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính

Chương 59 - Ngoại Truyện 1

trước
tiếp

Hôm nay Vu Đông đến đài truyền hình sớm hơn một tiếng, cô muốn gặp hai người khách quý mình cần phỏng vấn sớm một chút.

Hai người khách quý này đều rất đặc biệt, một người là thanh niên tài giỏi đạt được thành tựu cao nhất của việc thiết kế người máy mấy năm gần đây, một người khác là doanh nhân thích làm từ thiện.

“Đạo diễn ơi, khách quý đến chưa?” Vu Đông tìm đạo diễn tiết mục hỏi.

“Tôi mới gọi điện thoại rồi, nghe nói là bị kẹt xe, cũng may là ông ấy đã đi trước một tiếng, chắc sẽ không đến muộn đâu.” Đạo diễn có ấn tượng rất tốt đối với khách quý biết đi sớm.

“Tôi đang muốn gặp ông ấy sớm một chút đó.” Vu Đông hơi mất mát.

“Đông Đông à, thật ra thì cô không cần lo lắng quá đâu, ông ấy chắc chắn là fan của cô.” Đạo diễn an ủi: “Liêu tổng đã từng làm từ thiện rất nhiều, thế nhưng mỗi lần cô kêu gọi quyên tiền thì ông ấy lập tức quyên tặng. Đặc biệt là lần trước, cô nói ở phía bắc Vân Nam có một thôn nhỏ không có trường học, mấy đứa nhỏ phải đi bộ hai tiếng đồng hồ mới đến trường được, thế là hôm sau ông ấy liền sai một người quản lý của công ty đến Vân Nam tìm công ty xây dựng xây một trường học. Sau đó tổ tiết mục mới thu được tiền quyên góp của những người khác nhưng cũng chỉ có thể dùng tiền đó để mua sách vở cho mấy đứa nhỏ.”

“Vì vậy tôi mới muốn gặp ông ấy trước đó.” Vu Đông rất tò mò với Liêu tổng này.

“Cùng chẳng còn cách nào khác.” Đạo diễn nhún vai một cái, vấn đề kẹt xe càng lúc càng nghiêm trọng, mấy cái xe hơi đắt tiền cũng bị kẹt như thường.

“Vậy còn người khách quý thứ hai thì sao?” Vu Đông lại hỏi.

“Nói đến người khách quý thứ hai, cô phải biết chúng ta có thể mời đến anh ta đã làm nhà sản xuất giật mình đó, có người nói ngay cả tiết mục phỏng vấn của CCTV* mà Bách tổng cũng trực tiếp từ chối, lý do là không muốn đi, ai ngờ anh ta lại chọn tiết mục nhỏ này của chúng ta.” Đạo diễn kích động đến mức mặt đã đỏ hết cả lên.

(*CCTV: đài truyền hình quốc gia của TQ)

“Chúng ta mà là tiết mục nhỏ sao?” Phải biết là từ khi cô chủ trì tiết mục, tuy đây chỉ là tiết mục phỏng vấn, thế nhưng tỉ lệ người xem vẫn rất cao.

“Thì đang so với đài truyền hình trung ương mà?” Đạo diễn cười nói.

“Được rồi, tôi muốn hỏi Bách tổng chừng nào đến, tôi nghe nói người này rất khó tính, tôi muốn nói chuyện trước, xem có gì có thể hỏi, có gì không thể hỏi.” Vu Đông hỏi.

“À… Hình như cũng bị kẹt xe.” Đạo diễn lại cho Vu Đông một khuôn mặt bất đắc dĩ.

“…” Hai người họ ở cùng một khu hay sao? Đều bị kẹt xe? Bỏ đi, lát nữa lên tiết mục lại hỏi vậy.

Một tiếng sau, Vu Đông đã trang điểm xong chuẩn bị lên sân khấu, chỉ là trước khi lên cô còn có một số việc muốn dặn dò trợ lý: “Lát nữa lúc chị phỏng vấn người khách quý thứ nhất thì em ra sau hậu trường hỏi Bách tổng có việc gì cần chú ý, vấn đề nào không thể hỏi biết không.”

Trợ lý là một cô gái mới tốt nghiệp đại học được hai năm, nghe xong lời Vu Đông nói thì bỗng dưng đỏ mặt.

Vu Đông hơi híp mắt, từ tính cách mê trai của trợ lý suy ra: “Vậy là Bách tổng rất đẹp trai?”

“Vâng vâng!” Cô gái gật đầu liên tục.

“Cho em cơ hội rồi còn không đi nhanh đi?” Vu Đông nhướng mày.

“Đại ân đại đức!” Cô gái chắp tay với Vu Đông đang buồn cười.

Đối với thế giới chỉ biết xem mặt này thì Vu Đông đã hết biết nói gì nữa rồi, mỉm cười, dưới sự ra hiệu của nhân viên cô bước lên sân khấu, sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt thì Vu Đông bắt đầu giới thiệu khách quý được phỏng vấn vào hôm nay.

“Khách quý mà chúng ta muốn phỏng vấn ngày hôm nay là tổng giám đốc tập đoàn Du Lâm năm ngoái đã đưa công ty ra thị trường, ngài Liêu Gia Huy.” Vu Đông giới thiệu: “Ngài Liêu Gia Huy không chỉ là một vị doanh nhân thành đạt mà còn là một nhà từ thiện lớn, theo thống kê không chính xác thì trong ba năm qua ngài Liêu Gia Huy đã quyên góp ít nhất là ba mươi triệu bao gồm tiền và vật dụng, chúng ta xin mời ngài Liêu Gia Huy lên sân khấu.”

Theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây với nước da ngăm đen đi lên sân khấu.

Liêu tổng chào hỏi bình thường với khán giả xong, bắt tay với người dẫn chương trình rồi ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.

Vu Đông nhìn thấy đối phương đang căng thẳng thì hơi kinh ngạc, dù sao ông ấy cũng là một người tổng giám đốc sở hữu cả ngàn tỉ, có trường hợp nào mà chưa nhìn thấy chứ, không thể nào lại căng thẳng khi tham gia phỏng vấn trên ti vi được.

“Liêu tổng, mọi người chúng tôi đều biết ngài đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ trong thời gian năm năm từ một cái xưởng nông sản ở quê hương phát triển thành một tập đoàn cỡ lớn như bây giờ, không biết lúc ngài thành lập cái xưởng nhỏ đó có nghĩ đến ngày huy hoàng như hôm nay không?”

“À… Lúc trước tôi chưa hề nghĩ đến sau này sẽ ra sao, tôi chỉ muốn làm lại từ đầu.” Liêu tổng cười với vẻ hoài niệm.

“Đây là… thế nào? Lẽ nào còn có một câu chuyện đằng sau?” Vu Đông chớp mắt.

“Người dẫn chương trình à, thật ra chúng ta đã gặp mặt.” Liêu tổng bỗng nhiên nói: “Nói đúng hơn là đã từng quen biết.”

“Ồ?” Vu Đông hơi sửng sốt, cô suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra được mình đã gặp Liêu tổng lúc nào nên đành miễn cưỡng nói: “Thật xin lỗi, tôi…”

“Tôi biết chắc chắn là cô sẽ không nhớ.” Liêu tổng cũng không tức giận mà cười vui vẻ.

Vu Đông cũng chỉ có thể cười làm lành theo.

Liêu tổng lấy một phong thư màu trắng từ trong túi ra, nhìn nó một cách trịnh trọng rồi mới đưa cho Vu Đông, nói: “Có lẽ cô còn nhớ nó.”

Vu Đông buồn bực nhận lấy phong thư, lúc thấy được chữ viết quen thuộc trên đó thì đôi mắt xinh đẹp lập tức trợn to, không nhịn được đứng lên, lắp bắp: “Ngài… Ngài là…”

“Tôi vẫn luôn muốn nói với cô một tiếng cảm ơn.” Liêu tổng đứng lên, trước ống kính, trước tất cả công nhân viên của đài truyền hình và trước mặt toàn thể khán giả thì cúi đầu một cái thật sâu.

“Cảm ơn cô đã tặng tôi một món quà vào năm 2008.”

Sau vài giây ngây người, Vu Đông vội vàng tiến lên nâng đối phương dậy, trong mắt cô cũng có sự kích động: “Ngài… Ngài không cần làm vậy…”

Liêu Gia Huy: “Chắc hẳn là cô không biết, từ một Tráng Tráng nguy hiểm cho đến Liêu tổng như bây giờ tôi đã đi mất bao lâu, mà thứ chống đỡ tôi tiếp tục đi tới chính là phong thư này.”

Liêu Gia Huy xoay người, trước tầm mắt khiếp sợ của toàn trường bắt đầu kể về câu chuyện xảy ra vào mùa đông đó ở đài phát thanh.

“Vào lúc đó tôi chẳng còn quyến luyến gì với thế giới này nữa, trong lòng chỉ có sự căm hận, nhưng phong thư này và tấm vé vào cửa tiệc tối mà tôi không dùng đó đã cứu vớt tôi, để tôi có dũng khí sống thêm một lần, có dũng khí để phấn đấu một lần nữa. Bởi vậy sau khi tôi thành công… tôi nghĩ mình cần trả ơn cho ân nhân của mình.” Liêu tổng quay đầu lại nhìn Vu Đông.

“Vì vậy tôi nghĩ đến một biện pháp là giúp đỡ người khác, giúp càng nhiều người giống tôi. Tôi giúp đỡ những đứa bé thất học, thành lập trung tâm viện trợ pháp luật cho dân lao động, thu nhận và giúp đỡ những người đã từng sa ngã… Tôi nghĩ cô sẽ càng thích phần quà này hơn.”

Vu Đông bỗng nhiên muốn khóc.

Toàn trường lập tức phát ra một tràng vỗ tay như sấm, mọi người bao gồm khán giả và công nhân viên đều bị câu chuyện này làm cảm động, vỗ tay nhiệt liệt.

Trong góc sân khấu có một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt trẻ con kích động đến mức nước mắt không ngừng rơi.

“Thật cảm động, thật cảm động, em biết chuyện này, hôm đó em có nghe radio, lúc đó em cũng khóc.” Cô gái ngẩng đầu nói với người thanh niên bên cạnh.

“Đừng khóc, xấu chết đi được.” Thanh niên tuy nhíu mày, thế nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự cưng chiều.

“Mặc kệ, em muốn khóc.”

“Lát nữa còn phải lên ti vi đó.”

“Hức…” Cô gái nấc một tiếng, chớp chớp đôi mắt to long lanh rồi nhỏ giọng nói: “Nếu không thì anh lên một mình đi.”

“Nếu em không lên thì anh đi ngay đó…” Lại muốn chạy nữa, thanh niên nguy hiểm híp mắt lại.

“Được rồi!” Cô gái che mắt: “Em đi tìm nhân viên hỏi lấy một viên đá xoa một lát là được.”

Sau khi kết thúc phần phỏng vấn của khách quý thứ nhất thì cô có nửa tiếng để nghỉ ngơi. Vu Đông định dùng khoảng thời gian này để nói chuyện với khách quý tiếp theo trước, nhưng lúc này cô lại có rất nhiều chuyện muốn nói với Tráng Tráng… Không… Là nói chuyện với Liêu tổng.

Lúc cô đang rối rắm thì trợ lý lại gần nói khách quý tiếp theo không kiêng dè điều gì cả, có thể hỏi bất cứ điều gì.

Bởi vậy Vu Đông mới yên tâm nói chuyện với Liêu tổng hồi lâu, sau khi hai bên ghi lại phương thức liên lạc thì cô về lại sân khấu trước khi ghi hình năm phút.

“Được rồi, chúng ta vỗ tay hoan nghênh vị khách quý tiếp theo, người sáng lập công ty người máy Tân Thời Đại, quán quân thế giới cuộc thi người máy năm 2013 Bách Thụy.”

Theo tiếng vỗ tay vang lên, một thanh niên đẹp trai mặc áo sơ mi trắng từ từ bước đến, làm Vu Đông nhớ đến một câu nói ‘Em yêu anh không vì bất cứ điều gì cả, chỉ vì hôm đó trời nắng rất đẹp mà anh lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng’.

“Chào người dẫn chương trình!” Bách Thụy lễ phép chào hỏi.

“Mời ngồi.” Vu Đông kiềm nén trái tim thiếu nữ của mình lại, cười nói: “Giang hồ vẫn luôn có truyền thuyết của anh, thế nhưng chưa có ai nói anh đẹp trai đến vậy.”

“Cảm ơn!” Bách Thụy có sự chín chắn không thuộc về lứa tuổi.

“Thành tích của anh và thành tựu trong khoa học kỹ thuật đều được tạp chí ghi chép rất rõ ràng, tôi cũng chỉ là người bình thường trong vấn đề này nên không dám múa rìu qua mắt thợ.” Vu Đông hóng chuyện nói: “Tôi muốn hỏi, anh đẹp trai như vậy thì có bạn gái chưa?”

Vu Đông vừa dứt lời, dưới sân khấu lập thức vang lên tiếng hít vào của các bạn nữ.

Bách Thụy nhìn Vu Đông, trong mắt cậu không có sự mất kiên nhẫn, trái lại còn có một sự hưng phấn, phảng phất đã chờ câu hỏi này lâu lắm rồi: “Có.”

“Quen từ lúc ở trường học sao?” Vu Đông nhướng mày.

“Sao cô biết?”

“Lấy điều kiện của anh thì lúc ở trong trường chắc chắn là hot boy, hơn nữa còn có rất nhiều nữ sinh tỏ tình đúng không.” Vu Đông cười hỏi.

“Ừ!” Bách Thụy dường như đang nghĩ đến điều gì đó nên trên mặt cậu là một nụ cười, dưới sân khấu lại phát ra một loạt tiếng hít vào.

“Vậy là bạn gái anh tỏ tình với anh trước?” Vu Đông thử hỏi.

“Đúng vậy.” Bách Thụy thẳng thắn gật đầu: “Cô ấy là fan của cô.”

“Ồ?” Vu Đông lập tức hứng thú: “Vậy fan của tôi có đến đây không?”

Bách Thụy thản nhiên gật đầu, vẫy tay, tầm mắt mọi người lập tức nhìn theo thì thấy được một cô gái đã che mặt trốn ra sau.

Bách Thụy không vui đen mặt lại, nói với Vu Đông một tiếng xin lỗi rồi xuống sân khấu kéo người lên.

“Chào… Chào người dẫn chương trình.” Cô gái mất tự nhiên thu người lại.

Vu Đông bỗng nhiên rất thích cô gái ngại ngùng này, cô cười trêu ghẹo: “Em ngại ngùng thế này, không giống kiểu người sẽ chủ động tỏ tình lắm, chắc là Bách tổng đã gạt mọi người đúng không?”

Dưới sân khấu là một trận cười thiện ý.

“Hôm đó cô ấy uống một chai bia.” Bách Thụy giải thích.

Vu Đông ồ một tiếng thật dài, thì ra là vậy.

“Nói lung tung, em là…”

“Là gì?” Ánh mắt Bách Thụy híp lại, nếu cô gái nhỏ chết tiệt này dám nói tỏ tình sai người, hôm nay cậu chắc chắn sẽ xử đẹp cô.

“Em… được Ngư Đống cổ vũ.” Cô gái tội nghiệp lập tức đổi đáp án.

“Tôi?” Vu Đông buồn bực nói.

“Chính là vào cuối năm 2007, khi đó chị còn làm dj ở đài phát thanh, có một hôm chị bày tỏ với người yêu của mình, hơn nữa còn cổ vũ mọi người phải thường xuyên bày tỏ tình cảm của mình với người yêu, vì vậy em mới dùng hết dũng khí của mình…”

“Tỏ tình với anh!” Bách Thụy cắt đứt câu chuyện.

Ánh mắt Vu Đông sáng lên, tình huống lúc đó cô vẫn còn nhớ rõ, cô gái này rõ ràng đã tỏ tình thất bại với người mà cô ấy thầm thích nên mới uống rượu mua say, đúng lúc gặp phải hot boy của trường… Cuối cùng…

Vu Đông nhớ đến suy đoán của người nghe lúc trước: “Chị nhớ chuyện này, lúc đó em đã gọi điện thoại cho chị.”

“Đúng đúng!” Cô gái cười gật đầu: “Em chính là Mỹ Mỹ ngày hôm đó.”

“Bách tổng, có một vấn đề tôi muốn thay người nghe năm đó hỏi anh.” Vu Đông cười nói.

“Xin hỏi.” Bách Thụy hơi kinh ngạc nhưng vẫn đồng ý.

“Lúc đó chúng tôi có thể nghe được từ trong điện thoại là bạn gái của anh uống rượu trong quán, mà anh lại đúng lúc ở gần đó…” Vu Đông quan sát vẻ mặt của Bách Thụy: “Vậy lúc đó anh vô tình bị Mỹ Mỹ cản lại, hay là cố tình đi đến đó để bị cản lại?”

Mỹ Mỹ nghe xong câu nói này thì đôi mắt lập tức trợn tròn.

Sắc mặt của Bách Thụy có vẻ không được tự nhiên, cậu ho khan một tiếng rồi nói: “Đương nhiên là cô ấy ngăn không cho tôi đi.”

Mỹ Mỹ thất vọng mím môi.

“Ha ha… Hiểu rồi.” Vu Đông cười đầy thâm ý.

“Em nói muốn gặp thần tượng, giờ em cũng đã gặp được rồi đó, bây giờ đã không còn lý do gì để hoãn thời gian kết hôn lại nữa.” Bách Thụy kéo Mỹ Mỹ.

“Hai người muốn kết hôn?” Vu Đông nói câu chúc mừng: “Vậy thì phải chúc mừng rồi.”

“Cảm ơn…” Mỹ Mỹ đỏ mặt nói câu cảm ơn.

Bách Thụy thấy dáng vẻ quá ngại ngùng của bạn gái thì liếc cô nàng một cái, cậu đành phải tự nói: “Cô Vu, tôi có một yêu cầu quá đáng.”

“Anh nói.” Vu Đông nhướng mày nói.

“Cô gái nhỏ này luôn nói nếu không có sự cổ vũ của cô thì chắc chắn cô ấy sẽ không dám tỏ tình với tôi, vì vậy cô có thể xem như là bà mối của chúng tôi.” Bách Thụy trịnh trọng mời: “Vì vậy… tôi hy vọng cô có thể đến tham gia hôn lễ của hai người chúng tôi.”

Mỹ Mỹ ở bên cạnh vừa đỏ mặt vừa gật đầu.

“Được, tôi chắc chắn sẽ đến.” Vu Đông quay đầu nhìn về phía Mỹ Mỹ, cười nói: “Chị không thể cứ gọi em là Mỹ Mỹ được, em tên gì?”

“Phó Dao Dao.” Mỹ Mỹ cười ngọt ngào lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.

Từ tháng 7 năm 2007 đến tháng 4 năm 2008 chính là thời gian Vu Đông dẫn chương trình ‘Đêm khuya mị ảnh’.

Theo thời gian trôi đi, câu chuyện của Mỹ Mỹ và Tráng Tráng đã không còn nhiều người bàn luận nữa, thế nhưng hạt giống lúc trước gieo xuống theo xuân đi thu đến đã khỏe mạnh trưởng thành.

Vu Đông chưa bao giờ cảm thấy bản thân đã làm chuyện gì ghê gớm, cô chỉ nhớ khi mình đang sống trong khoảng thời gian hạnh phúc nhất, đã đưa những cảm xúc ấm áp, quan tâm mà mình gặp được, nói cho người khác nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.