Phần mộ hôn nhân, hắn muốn cả đời ngây ngốc chết cùng cô trong đó, cô giễu cợt, chẳng lẽ hắn đã quên? Hắn đã từng ra ngoài hít thở không khí, sau đó trở lại, tất cả đều như bình thường, chỉ là cô đã không còn là cô như lúc đầu nữa.
Sự thật chứng minh, đàn ông luôn cho rằng giấu giếm chuyện ngoại tình là không hề có chút sơ hở nào, ai ngờ, thiên hạ đâu phải là nơi có thể giấu giếm bí mật, một khi anh bước ra khỏi phần mộ đó, lúc quay đầu trở về cũng sẽ không còn như trước nữa.
======================
Một lần lao tới mãnh liệt cuối cùng, theo tiếng gầm nhẹ gợi cảm tình tứ, thân thể cô cũng không chống đỡ được nữa, cô ngất đi, một lúc lâu sau mới dần tỉnh lại, trong lúc mơ hồ đối mặt với ánh mắt nhìn cô không chớp của hắn, con ngươi đen nhánh u ám lúc này lưu động làm cô khẽ rùng mình, nó phức tạp khiến cô không muốn nhìn vào.
Cô quay đầu sang một bên, để lại cho hắn một bên mặt lạnh lùng lý trí, trong lòng Úy Hành Vân nổi lên vài phần mất mát và phiền muộn, nhưng vẫn nhướng khóe môi ưu nhã tự nhiên, tỉ mỉ vuốt ve mái tóc của cô, hắn kinh ngạc nhìn lọn tóc đen của cô quấn trên tay mình, giống như sợi dây xích khóa hắn lại, làm cho hắn không cách nào thoát thân.
Ngày hôm qua hắn còn cố chấp nghĩ, tại sao là cô, tại sao có cô, nhưng rốt cuộc khi cô trở về hắn mới hiểu, là cô, cũng chỉ có thể là cô, làm cho hắn chỉ muốn chờ đợi cô trở về nhà.
Hôn nhân, vợ, con, đáy lòng hắn lặp đi lặp lại hai chữ, cảm xúc vọt lên không phải phiền muộn mà là thỏa mãn, hắn giống như con thuyền phiêu bạt quá lâu rốt cuộc cũng tìm được nơi nghỉ chân, cột hắn lại, bao quanh hắn, cảm giác đó thật tốt đẹp.
Hắn hoảng hốt nghĩ, có lẽ họ nên sinh thêm một đứa con, nhìn thân ảnh cô nằm bên cạnh, hắn không tự chủ nghĩ người phụ nữ làm cho hắn thần phục cũng nhận thua này hồi bé có dáng vẻ như thế nào, có lẽ là xinh đẹp đáng yêu hoặc là bướng bỉnh giống như một bé trai, mà cũng có thể lạnh lùng như bây giờ, không thích cười, thân thể nho nhỏ đứng trước mặt hắn ăn nói nghiêm túc, cẩn trọng, trông rất đáng yêu, hạnh phúc nhất chính là, cô bé kia giống cô, giống Tô Tử của hắn!
Hắn phát hiện, hắn cực kỳ yêu cái ý nghĩ này.
Trong lòng hắn đang có vô vàn tiếng trống reo hò cổ vũ, Úy Hành Vân bật cười, nhích tới gần Nhiễm Tô lúc này đang nhắm mắt không nói gì, ôm cô quay người lại phía mình, chống lên trán cô nói: “Tô Tử, em có thấy, cục cưng nên có một em gái rồi không? Anh nghĩ, có thể gọi là Bối Bối, được đấy, cái tên mụ này cũng không tệ, rất thích hợp với con gái của chúng ta.” (Cục cưng Hán Việt là bảo bảo, thêm một đứa con gái tên Bối Bối nữa thì đẹp, tiếc rằng…….