Làm bất cứ chuyện gì cũng phải biết suy tính hậu quả, bởi vì có câu nói rất hay, ra ngoài phóng túng sớm muộn cũng có ngày phải trả giá, hoặc là đừng phạm sai lầm, hoặc là chờ đợi trả giá từng chút từng chút một.
Tình yêu như ánh trăng, đêm quá dài, sương mù vô tận, cuối cùng ánh mặt trời chiếu tới, ánh trăng cũng dần dần lạnh lẽo.
===================
“….. Mặc Hiên, em không hiểu sao? Anh không thể cho phép mình làm chuyện có lỗi với cô ấy lần thứ hai.”
Anh làm sao có thể cho phép mình phản bội cô ấy lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí nhiều hơn… Sẽ không, sẽ không như thế nữa…
Nghe vậy, lành lạnh rùng mình, tiếng nói vừa dứt, Úy Mặc Hiên đột nhiên đã hiểu.
Anh, có ai từng nói với anh chưa, anh không chỉ bị vùi lấp mà đã tiến vào không có thuốc chữa.
“… Em lập tức đưa anh về nhà!”
Ngẩn người, chần chừ mấy giây, Úy Mặc Hiên không nói gì đỡ thân thể vô lực mệt mỏi của Úy Hành Vân bước nhanh rời đi.
Bây giờ không ai cứu được anh, chỉ có người phụ nữ tên “Nhiễm Tô” mới có thể trị hết cho anh.
Chị dâu, người chồng yêu chị như vậy, tại sao đến giờ chị vẫn không liếc nhìn anh ấy một cái?!
Hắn đỡ Úy Hành Vân mềm lả người nhưng vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, ánh mắt tập trung nhìn xe cộ trên đường, mím môi, giơ lên mi mắt hẹp dài bất đắc dĩ cười cười, bước đi nhanh hơn.
Thật vất vả mới kéo được Úy Hành Vân vào chiếc BMW SUV của hắn, hắn đi đến ghế lái vừa khởi động xe, lại thấy người đàn ông vẻ mặt cao quý lạnh lùng, ánh mắt lờ đờ đột nhiên chấn động, lạnh giọng quát lên: “Dừng xe!”
Úy Mặc Hiên kinh ngạc, vội vàng đạp phanh xe, thở dốc quay đầu hỏi: “Anh?! Anh muốn xảy ra tai nạn hả?!”
Sau xe vang lên mấy tiếng chửi rủa, giống như kháng nghị Úy Mặc Hiên đột nhiên dừng xe, hắn vòng tay lái dừng xe ở ven đường, mở cửa xe, chui vào chỗ ngồi phía sau, đỡ Úy Hành Vân thở dài nói: “Anh, anh không sao chứ…”
Người nọ ánh mắt mơ hồ mông lung, cánh tay chống lên, vẻ mặt kiêu căng lạnh lùng nhìn qua hắn, thần sắc nghi hoặc lại lạnh như băng, thấp giọng nguội lạnh nói: “Đây không phải là xe của anh…”
“Là xe của em.” Thở dài, Úy Mặc Hiên cảm thấy anh mình càng ngày càng quái dị, ngồi xe của ai mà còn phân biệt sao?!
Nghe vậy, thấy Úy Hành Vân híp đôi mắt say lờ đờ đánh giá chung quanh, sau đó hít sâu một hơi, hít hà khắp nơi: “Mặc Hiên… xe em hôm nay có lai phụ nữ đúng không?” Hơi choáng váng đầu óc, hắn cầm đầu Úy Mặc Hiên lắc lắc, cau mày hỏi.
Ngẩn ngơ, Úy Mặc Hiên mấp máy môi, lúng túng trả lời một câu: “Có lai, còn không chỉ một người.”
Thở mạnh ra, giống như đột nhiên tỉnh táo, Úy Hành Vân bất chấp đầu óc càng ngày càng đau nhức, vội vàng cởi áo vest ném vào trong xe, mở cửa ra, chống vào bên xe, lạnh giọng ra lệnh: “Mặc Hiên, lập tức, lấy xe của anh đưa anh về nhà.” Nói xong, hắn cúi thấp đầu phiền loạn tìm tìm chìa khóa xe ném tới.
“Anh, xe này với phụ nữ thì có liên quan gì, hay là xe của em không đắt bằng xe của anh, xe của em không thể đưa anh về nhà?” Úy Mặc Hiên tức giận nói, nhưng vẫn cẩn thận dìu đỡ Úy Hành Vân đang say rượu, trong miệng lầm bầm từng trận.
Sallen7, đúng là giá trị hơn chiếc BMW SUV này của hắn, nhưng có cần kích thích hắn như vậy không, Úy Mặc Hiên hắn cũng chẳng phải nhà tư bản bóc lột mọi người!
(Hai loại xe trên mình có tìm, nhưng tác giả không nói chính xác là BMW SUV loại gì, có x5, x6…, Sallen7 trông kiểu dáng như xe đua.)
“… Em không hiểu, xe của anh tốc độ nhanh có thể đưa anh về nhà sớm một chút, xe của anh cũng chưa bao giờ lai phụ nữ khác, em đã quên chị dâu em làm nghề gì à? Anh không muốn… không muốn cô ấy hiểu lầm.” Hắn khép hờ đôi mắt thâm thúy, ánh mắt mơ hồ, ý thức lơ lửng, tựa vào người Úy Mặc Hiên, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười chua xót, cho dù, có lẽ bây giờ cô ấy cũng không để ý, không buồn hiểu lầm nữa, nhưng hắn vẫn muốn làm tốt, Sallen cũng không phải là loại xe đắt tiền nhất, nhưng trước mắt là loại xe chạy nhanh bậc nhất thế giới, nó có thể đưa hắn về nhà sớm hơn, sẽ không để người phụ nữ đó cô đơn một mình, sẽ không để cô ấy đợi hắn trở về muộn nữa.
Giọng điệu nhàn nhạt thê lương của Úy Hành Vân làm cho Úy Mặc Hiên ngẩn ra, nuốt nước bọt, hắn ôm bả vai Úy Hành Vân, đôi môi khép mở không biết nói cái gì, một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng có thể nói ra một câu khô khốc: “Anh, đều đã qua rồi, yên tâm đi, chị ấy sẽ hiểu lòng anh đối với chị ấy…”
Ngay cả một chút mùi của phụ nữ cũng không dám dính, xe cũng không lai phụ nữ, thậm chí còn muốn ngồi xe đưa mình về nhà nhanh nhất, hắn không hiểu, người đàn ông từ trước đến giờ luôn phóng túng biết chơi bời hưởng lạc hôm nay đã đi đâu, tại sao biến mất không thấy bóng dáng, là mị lực của hôn nhân quá lớn, hay là chị dâu quả thật lợi hại, lợi hại đến mức đủ để làm anh hắn thay đổi…
“Anh, chúng ta về nhà, chị dâu đang đợi anh.”
Nhất định đang đợi anh.
Úy Mặc Hiên nhét Úy Hành Vân xụi lơ như bùn vào ghế sau, kinh ngạc nhìn nụ cười mất mát, chua xót trên miệng Úy Hành Vân, lòng hắn chợt run lên, nhớ nhiều năm trước người đàn ông trước mắt này đã gọi điện thoại nói với hắn rằng, Mặc Hiên, anh yêu một cô gái, nhưng không phải là chị dâu của em… Hắn nghĩ, hắn thất vọng rồi, chị dâu thích hợp với anh như vậy mà anh lại không nhận ra.
Hôm nay, người đàn ông trước mắt hắn bước đi loạng choạng, như mất lý trí, lẩm bẩm: Mặc Hiên, lòng chị dâu em nhất định là được làm từ đá, tại sao, tại sao ngay cả anh nạy cũng không ra, dù anh uống rượu đến chết, cô ấy cũng có thể ngủ an ổn! Em có tin không, có tin không…
Giây phút đó và cả lúc này đây, hắn đột nhiên cảm thấy, rất khó chịu, vô cùng khổ sở, anh, anh rốt cuộc cũng nhận ra chị dâu, nhưng nhìn bộ dáng của anh lại không vui mừng nổi, nếu lúc trước anh nói với em anh yêu chị dâu thì tốt biết bao, bây giờ anh nói anh yêu chị ấy, trong lòng em không có mừng rỡ mà chỉ cảm thấy sợ hãi, lo lắng, những năm gần đây, anh yêu chị ấy có ngày nào được thoải mái, vui vẻ trôi qua không?
Anh, em thà thấy anh không yêu chị ấy, cả đời không yêu người phụ nữ đó, nếu anh không yêu, anh có thể vẫn là người ưu nhã tung hoành sôi nổi, chứ không phải vì một người phụ nữ mà đau đớn ruột gan đứt đoạn như bây giờ!
Cổ họng nghẹn chặt, hắn chỉ có thể an ủi người đàn ông đang say mê sắp ngủ, tâm tâm niệm niệm người phụ đó vẫn đang đợi.
Ánh mắt Úy Mặc Hiên phức tạp, thần sắc mệt mỏi, nhìn chăm chú vào người đàn ông vì câu an ủi vừa rồi mà đang nhắm mắt say sưa, khuôn mặt tuấn tú thành thục trở nên bình tĩnh, lòng hắn khẽ run lên, thật lâu, thở dài không hề lên tiếng.
Chị dâu, chị thấy không, một người đàn ông uống say còn nhớ thương chị, một người đàn ông không cho phép mình có bất kỳ một tỳ vết nào, chị làm sao có thể để anh ấy một bên thờ ơ coi như không biết?
Nếu lòng chị không phải sắt đá, vậy thì là cái gì, ngay cả em cũng không nhìn được, chị muốn hành hạ anh ấy tới khi nào mới cam tâm, nhiều năm nay anh ấy có làm chuyện gì có lỗi với chị?!
Ngồi trên ghế lái, lái xe, đèn đường vụt qua trước mắt, ánh mắt Úy Mặc Hiên trở nên tĩnh lặng lạnh lùng, ngực vẫn phập phồng, không thể dẹp yên.
Nhiễm Tô, Úy Hành Vân không tốt chỗ nào, mà chị lại bỏ rơi từ chối anh ấy?!
Hô hấp ngày càng dồn dập, khuôn mặt anh tuấn của Úy Mặc Hiên càng ngày càng căng thẳng, cho đến lúc chạy xe vào vườn hoa biệt thự của Úy Hành Vân và Nhiễm Tô, ấn chuông cửa vô số lần, vẫn không có ai đi ra, mãi mới thấy bóng dáng mảnh mai xinh đẹp chậm rãi mở cửa, lộ ra vẻ mặt buồn ngủ, thanh nhã mà lạnh lùng, lửa giận của hắn rốt cuộc lên đến đỉnh điểm!
“Chị.” Xưng hô không mang theo nụ cười như trước, Úy Mặc Hiên lạnh lùng nhìn Nhiễm Tô như vừa tỉnh ngủ, thần sắc căng thẳng.
“Em tới, có việc gì?” Xoa xoa gò má còn ấm áp vì mới tỉnh dậy, Nhiễm Tô nhàn nhạt mở miệng.
Nghe vậy, Úy Mặc Hiên hít một hơi, trầm giọng nói: “Chị không biết anh còn chưa về sao?”
“Biết, sao vậy?”
“Chị không lo lắng anh ấy ngủ ở chỗ nào à, có thể vì công việc quá bận rộn mà không có thời gian nghỉ ngơi, hay là…”
Hắn bắt đầu lải nhải, Nhiễm Tô thở dài, thanh âm nhạt nhẽo trong trẻo khẽ vang lên: “Anh ấy không phải là trẻ con, chị không lo lắng.”
“Là không lo lắng, hay là không quan tâm?!” Trầm giọng hỏi ngược lại, Úy Mặc Hiên cắn chặt răng, nhìn khuôn mặt bình tĩnh như nước chảy mây trôi của Nhiễm Tô, thậm chí hắn cảm thấy anh mình thật tốt tính, nếu là hắn, thì đã sớm không nhịn được tức giận.
Nghe vậy, Nhiễm Tô khẽ giương mắt, quan sát Úy Mặc Hiên đang khó nén tức giận mấy giây, sau đó lại đưa mắt nhìn chiếc xe quen thuộc đỗ ở ngoài còn chưa khóa cửa xe, một lúc lâu, nghiêng người, mở cửa, ánh mắt thong dong lạnh nhạt, “Mặc Hiên, em đưa anh ấy về, vậy làm phiền em đỡ anh ấy vào, phòng ngủ của anh chị ở ngay tầng một.”
Đối mặt với lời chất vấn đó, Nhiễm Tô nhàn nhạt chuyển hướng, nói, Úy Mặc Hiên cũng không tiện nói thêm gì, bĩu môi, quay đầu lại đỡ Úy Hành Vân đang mệt mỏi nhắm mắt, ý thức hoảng hốt, dìu hắn vào phòng ngủ, để hắn nằm ngay ngắn trên giường, đóng cửa lại, sau đó đi đến phòng khách, nhìn qua Nhiễm Tô đang lẳng lặng ngồi trên ghế sa lông uống nước, cốc thủy tinh trong suốt phản xạ khuôn mặt trầm tĩnh của cô, giống như nước lạnh trong suốt vô hình.
… Yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng lạnh như nước.
Cửa còn mở, Úy Mặc Hiên đột nhiên dừng bước, mím môi, cuối cùng vẫn mở miệng:
“… Chị, anh ấy yêu chị, rất yêu chị, yêu nhiều hơn chị tưởng rất nhiều!”
Nghe vậy, thân thể mảnh mai kia đột nhiên khẽ chấn động, ánh mắt Nhiễm Tô cụp xuống, đôi mắt thanh tịnh lưu chuyển, phức tạp mà yên lặng, vẫn không lên tiếng.
Đây là người đầu tiên nói Úy Hành Vân yêu cô trước mặt cô, là em trai hắn, nhiều năm như vậy, không phải cô không có cảm giác, nhưng lại xem nhẹ sự nhạy cảm của mình, hôm nay người trước mặt thản nhiên, trực tiếp nói với cô, người kia thật sự yêu cô, rất yêu, rất yêu, yêu đến không cách nào tưởng tượng.
Úy Hành Vân, anh thật sự yêu tôi sao? Nhưng anh có biết không? Người anh không nên yêu nhất chính là tôi… Thế giới này có vô số phụ nữ có thể bắt đầu một lần nữa với anh, nhưng tôi, không thể.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô dao động, khóe mắt mờ ảo thoáng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ vây quanh trăng, vầng trăng lưỡi liềm thê lương yên tĩnh lẳng lặng léo sáng, lòng cô càng lạnh lẽo.
… Úy Hành Vân, đêm quá dài, anh không phát hiện sao, ngay cả ánh trăng cũng nguội lạnh.