Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 99 - Sơn Hà Cố Nhân 7

trước
tiếp

Giết Lục Minh?!

Diệp Trần ngẩn người rồi sau đó lại thấy buồn cười. Hồng Sanh bảo cô giết Lục Minh có khác gì quân ta lại đánh quân mình, người một nhà không nhận ra nhau.

Nhưng cô không thể nói thẳng toẹt ra vậy được, đành hắng khẽ một tiếng rồi nói: “Hồng gia đang nói tới cậu con trai của Lục tam gia sao?”

“Lục Minh đáng để ta bảo cô giết còn có thể là ai nữa?”

“Ờm,” Diệp Trần gật đầu rồi thở dài bảo, “vậy hay là thôi đi, tôi không muốn giết.”

Hồng Sanh lấy làm lạ: “Tại sao không muốn?”

Diệp Trần lấy lại mặt nạ từ chỗ Hồng Sanh, nói rất nghiêm túc: “Đàn ông trông đẹp trai tôi đều không muốn giết.”

“Cô nghiêm túc đấy à?” Hồng Sanh cau mày. Diệp Trần đeo mặt nạ lên, giấu đi biểu cảm của bản thân lúc này, gật đầu đáp: “Không phải vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không động tới Lục Minh. Còn nữa,” cô nhìn Hồng Sanh, “cả ông cũng đừng động tới.”

“Diệp Trần,” Hồng Sanh đanh mặt, “tôi cho cô nhân thủ, cho cô tiền tài, nuôi cô dưỡng cô, phải chăng cô đã quên ai là chủ rồi hả?”

“Hồng gia,” Diệp Trần bình thản đáp, “tôi e là ông đã quên ông cho tôi người và tiền đều là cho mượn, một năm sau tôi sẽ phải trả bạc và người lại cho ông. Sở dĩ ông cho tôi mượn là vì tôi ra mặt thay ông làm kẻ đứng mũi chịu sào, giết cả nhà Trần gia, trừ bỏ mối lo trong lòng thay ông. Tôi giết Trần gia cũng không phải là không phải trả giá. Những kẻ trung thành với Trần gia đến nay vẫn còn ghi thù lên đầu tôi đây này.”

Nói xong, giọng Diệp Trần thấp thoáng ý cười: “Trần Kiều chết, ông có được một con rối làm việc cho mình ở bến Thượng Hải. Giữa tôi và ông là đôi bên cùng có lợi, đừng nói như thể ông ban ân cho tôi như vậy.”

Hồng Sanh im lặng. Diệp Trần nói không sai nhưng ông ta vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng.

Ông ta không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này, cúi đầu cười, bất lực nói: “Được rồi, không giết thì không giết nhưng, quy củ vẫn phải giữ, ra mặt thay ta đi.”

Quy củ của bến Thượng Hải là ai chiếm địa bàn của ai, Hồng Sanh mặc kệ, nhưng tất cả những kẻ chiếm giữ địa bàn ở bên Thượng Hải đều phải nộp một phần bạc cho Hồng Sanh.

Ví như Diệp Trần hằng năm phải nộp cho Hồng Sanh 10%, những người khác là 5%.

Còn Lục Minh, từ khi tiếp quản người của Lục tam gia và Lượng Sát môn tới nay, thậm chí còn chưa từng tới bái phỏng Hồng Sanh.

“Cứ từ từ đã,” Diệp Trần đáp, “có bạc tới tay, không phải ông vẫn luôn mặc kệ chuyện của đám người chúng tôi hay sao? Gần đây tôi đang vội, chờ qua dịp này, tôi sẽ dạy dỗ anh ta giúp ông.”

“Được.” Hồng Sanh mỉm cười, “Vậy, hai tháng nữa, ta sẽ mở tiệc ở Hồng hội quán.”

“Vâng.”

Diệp Trần gật đầu, cúi chào rồi ra về.

Lúc cô về tới phòng, trời đã sắp hừng đông, rửa mặt, chải đầu qua loa liền chui vào ổ chăn, vừa mới hơi tinh tỉnh một chút liền thấy Lưu Thư mắt sáng rực ngồi ngay cạnh giường làm cô giật nảy mình. Diệp Trần lau mặt cho tỉnh ngủ rồi hỏi: “Em làm gì thế?”

“Thiếu phu nhân đã biết gì chưa?”

“Chưa biết, chị chẳng biết gì hết.”

“Hôm nay Trần tiểu thư bị thiếu gia đưa tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, bảo là để chữa bệnh, dùng liệu pháp điện giật, nghe nói sẽ khỏe lên sau dăm ba lần giật điện!”

Diệp Trần: “…”

Thật không biết Lục Minh đưa Trần Song Song đi chữa bệnh hay là đi trả thù nữa.

Rõ ràng Lưu Thư cũng nghĩ giống Diệp Trần, mặt hiện rành rành cảm giác vui sướng khi thấy người gặp họa, chỉ còn thiếu nước chưa phá lên cười. Diệp Trần đẩy người cô ta một cái, đứng dậy hỏi: “Họ đã về chưa? Trần tiểu thư khỏe chứ? Để chị đi xem thử phát xem nào.”

Nói đoạn, Diệp Trần liền dẫn người đi thăm Trần Song Song.

Trần Song Song bị điện giật một buổi sáng xong thì ngoan ngoãn hơn nhiều, không bao giờ còn dám giả điên giả khùng nữa, cun cút đi theo sau Lục Minh như chú chim non.

Trên tinh thần đánh một gậy lại cho một cái kẹo, trên đường về, Lục Minh không tiếc lời dỗ dành Trần Song Song, dùng trình độ diễn xuất bậc thầy khiến Trần Song Song tin sái cổ rằng anh ta thật lòng quan tâm nên mới đưa cô ta đi bệnh viện.

Lúc Diệp Trần tới thăm, Lục Minh đang đút cho Trần Song Song ăn gì đó, cô vào ân cần hỏi thăm Trần Song Song một lúc rồi ra về. Lục Minh không đi theo, Diệp Trần cũng không thấy có vấn đề gì. Tối đó, Lục Minh tới chỗ cô nói chuyện hàn huyên, nhìn vẻ len lén mừng thầm của cô, trái tim anh ta bất giác mềm ra: “Uyển Thanh, tôi cho cô đi học nhé?”

Diệp Trần nghĩ, đi học cũng tốt, vậy thì không cần phải lần nào cũng trèo tường nữa. Cô rụt rè gật đầu: “Thiếu gia thích, em sẽ đi.”

“Không phải tôi thích… Ôi, thôi thôi.” Lục Minh biết có nói cô cũng không hiểu nên dặn, “Sau này cô sẽ hiểu. Hôm nay tôi đã dặn quản gia đi lo liệu rồi, cô sẽ bắt đầu đi học kể từ ngày mai. Lúc ở trường, cô là Tống Uyển Thanh, không phải Lục thiếu phu nhân, các bạn học nữ khác sinh hoạt thế nào thì cô cũng sinh hoạt thế ấy nhé.”

“Em nghe theo thiếu gia.”

Vậy là, sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Trần bị Lục Minh lôi cổ ra khỏi giường.

Lúc chui vào xe, Diệp Trần vẫn còn đang lơ tơ mơ, lâu lắm cô không phải dậy sớm như vậy rồi. Lục Minh nhìn thấy buồn cười, Diệp Trần trông rất ra dáng một tiểu thư khuê các, không ngờ lại là người thích ngủ rốn, đã đến giờ đi học rồi mà vẫn còn mơ màng.

Đến tận trường rồi, Diệp Trần mới sực nhận ra, ngơ ngác hỏi: “Thiếu gia đưa em đi học à?”

“Đưa đi học gì chứ,” Lục Minh nhoẻn cười, “tôi là giáo viên ở đây.”

Diệp Trần gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, đã làm xã hội đen rồi sao còn muốn tiếp tục làm thầy giáo làm hại con em người ta chứ?

Nhưng câu này không thể hỏi ra miệng được. Lục Minh đưa cô tới cửa phòng học rồi phải đi lên lớp của mình. Trường của Diệp Trần là trường trung học trực thuộc đại học Lục Minh giảng dạy. Cô ngần này tuổi rồi mới đi học trung học đúng là hơi lỡ lứa, không ngờ vào lớp rồi Diệp Trần mới nhận ra, ở thời này, phụ nữ tầm tuổi cô mới đi học không hề ít.

Diệp Trần vào lớp ngồi hết ngày thì về, vừa ra khỏi lớp liền thấy ngay Lục Minh đang đứng ngoài chờ mình.

Lục Minh mặc âu phục, khoác ngoài một chiếc áo trench coat màu nâu nhạt, quấn khăn quàng cổ, ôm sách đứng ở cửa, nhìn là biết đang đợi người.

*trench coat: áo khoác đi mưa, ra đời ở phương Tây vào đầu thế kỷ XIX, vậy nên vào thời kỳ này, đây là một mẫu áo rất Tây, rất thời thượng.

Ở trường trung học, không có mấy người biết Lục Minh nên không có ai chào hỏi anh ta. Diệp Trần đi tới chỗ Lục Minh, anh ta cười bảo: “Về nhà thôi.”

Diệp Trần im lặng nhìn nụ cười đó, trong chớp mắt cô có cảm giác mình đã trở lại thế giới có Cố Gia Nam, cậu thiếu niên cưỡi xe đạp đứng chờ cô, cằm hơi hếch lên mang theo cái vẻ nửa kiêu ngạo, nửa ngây ngô của người trẻ tuổi gọi cô: “Về nhà thôi.”

Lục Minh thấy Diệp Trần ngây ra nhìn mình bèn đẩy đẩy tay cô gọi: “Ngẩn người làm gì thế?”

Diệp Trần cúi đầu nhoẻn cười, huých mũi chân đá mấy viên đá dưới đường, khe khẽ đáp: “Thấy vui.”

Lục Minh quay người đi trước, Diệp Trần đi theo sau. Lục Minh ngoái đầu nhìn cô, bất giác thấy vui lạ lùng, hễ nhìn cái cô gái ngốc nghếch ngố ngố như con thú nhỏ này là anh ta lại bất giác dỡ bỏ phòng bị, có cảm giác như mình thực sự là Lục Minh của thế giới này, đơn thuần và ngu ngốc.

Từ đó, hằng ngày Lục Minh đều đưa Diệp Trần đi học, tan học thì tới đón cô về, hai người thỉnh thoảng lại nói dăm ba câu chuyện phiếm. Chịu ảnh hưởng của bản thể, Lục Minh cũng có hứng thú với văn vật từ tận đáy lòng, đây cũng là một phần nguyên nhân anh ta tiếp tục ở lại trường dạy học. Trường này là một trong số ít các trường đại học có khoa khảo cổ, tài nguyên của trường cực kỳ phù hợp để Lục Minh làm nghiên cứu.

Hai người cùng đi cùng về như thế, tất nhiên Trần Song Song rất để bụng. Ngày nào cô ta cũng nhõng nhẽo với Lục Minh, Lục Minh đều cười cười cho qua.

Anh ta đã tìm ra cách đối phó với Trần Song Song rồi. Kiểu con gái như Trần Song Song, không thể đối xử với cô ta quá tốt, bởi vì cô ta sẽ được đà trèo đầu trèo cổ bạn, cũng không thể đối xử không tốt với cô ta, bởi vì cô ta sẽ hận bạn. Vậy nên, cách tốt nhất là, đánh một cái rồi lại cho một cái kẹo, cô ta sẽ sợ bạn nhưng lại coi bạn là hơi ấm duy nhất, có vậy, cô ta mới thật lòng yêu bạn được.

Lục Minh áp dụng chiêu này vô cùng thuần thục, Trần Song Song càng ngày càng dính lấy anh ta. Để lấy lòng Lục Minh, Trần Song Song đã kể ra rất nhiều chuyện của Trần gia mà cô ta biết, ví dụ như cha cô ta giấu bảo vật ở đâu, xử lý các loại văn vật như thế nào.

Từ manh mối Trần Song Song cung cấp, Lục Minh đã cứu được rất nhiều văn vật sắp bị bán ra nước ngoài. Bởi vậy nên Lục Minh cũng đối xử tốt với Trần Song Song hơn. Khi Trần Song Song đề xuất được đi học trở lại, Lục Minh liền thoải mái đồng ý.

Trần Song Song vốn chính là học sinh của Lục Minh. Vậy nên, buổi chiều tan học, Diệp Trần liền trông thấy Trần Song Song và Lục Minh cùng đứng chung một chỗ với nhau ở nơi anh ta thường đứng chờ cô tan học.

Diệp Trần không biết có phải vì chuyện tranh chấp địa bàn mà dạo này cô dễ nóng nảy hay không. Vừa thấy hai người đứng chung một chỗ với nhau, Diệp Trần liền thấy bực mình, cố gắng nặn ra nụ cười chào hỏi hai người họ rồi không nói thêm tiếng nào nữa.

Suốt đường về, chỉ có Trần Song Song và Lục Minh nói chuyện với nhau còn Diệp Trần chỉ im lặng đi theo. Lục Minh nhìn Diệp Trần, âm thầm dịch người lại gần phía cô, định bắt chuyện với cô mấy câu nhưng còn chưa kịp nói, ba người họ đã bất ngờ nghe thấy một giọng quen: “Ồ.”

Diệp Trần cứng người, không dám quay đầu lại. Còn Lục Minh và Trần Song Song thì lập tức ngoái nhìn, Lục Minh nhíu nhíu mày, Trần Song Song trắng bệch mặt, lập cập gọi: “Hồng… Hồng gia…”

“Còn nhận ra ta.” Hồng Sanh gật gù, “Không tồi.”

Nghe thấy danh xưng “Hồng gia”, Lục Minh tất nhiên biết người tới là ai. Trong nháy mắt, anh ta lập tức cất hết cái vẻ thư sinh của một thầy giáo, cúi đầu chào: “Hồng gia.”

“Lục thiếu gia,” Hồng Sanh cười, “lần đầu gặp mặt, đường đột rồi.”

“Chưa tới bái kiến Hồng gia là sai sót của Lục Minh. Ngày khác Lục Minh nhất định đăng môn bái phỏng, mong Hồng gia thứ lỗi.” Lục Minh khách sáo đáp lời, ngầm đoán xem ý đồ của Hồng Sanh là gì. Hồng Sanh cười giả lả phẩy tay: “Chuyện nhỏ thôi. Hôm nay ta cố ý đến đây để mời cậu, hai tháng nữa là sinh nhật của ta, có bày một bữa tiệc rượu nhỏ, mong Lục thiếu gia nể mặt cho.”

Nói xong, Trương Hỉ đưa thiếp mời tới tay Lục Minh.

Lục Minh mở thiếp xem ngày giờ. Hồng Sanh nhìn bóng lưng Diệp Trần cứ thấy quen quen bèn hỏi: “Vị này là?”

“À, vị này.” Lục Minh bấy giờ mới để ý thấy Diệp Trần không hề quay đầu lại bèn kéo góc áo cô, Diệp Trần đành phải máy móc quay người lại cho Lục Minh giới thiệu: “Vị này là thái thái của tôi.”

Hồng Sanh nhìn chằm chằm Diệp Trần không nói gì, đôi mắt lạnh đi.

Diệp Trần cúi đầu, che lấp cảm xúc của bản thân, thỏ thẻ nói: “Xin chào Hồng gia.”

Giọng nói ấy yểu điệu, yếu mềm làm Hồng Sanh sợ rùng cả mình.

Một tháng đổ lại đây, Diệp Trần đang bận tranh cướp địa bàn với người ta, thủ đoạn của cô vừa ác vừa hiểm, xách đao lên liền tới luôn, có thể coi là một nữ côn đồ ngang ngược hiếm có, còn hung mãnh hơn cả Hồng Sanh năm xưa. Vậy nên, thấy Diệp Trần trong cái dạng này, Hồng Sanh thấy đau ê cả răng.

Ông ta dừng dòng suy nghĩ lại, chào hỏi Diệp Trần như bình thường, hàn huyên với Lục Minh thêm chốc lát rồi đi.

Hồng Sanh vừa đi, chân Trần Song Song liền nhũn như chi chi, tựa người vào người Lục Minh. Diệp Trần đứng bên cúi đầu giết thời gian. Nhưng cảnh tượng này ở trong mắt Hồng Sanh lại là, con chó nhỏ nhà mình nuôi bị người ta bắt nạt.

Hồng Sanh sầm mặt, Trương Hỉ đi kế bên hỏi khẽ: “Gia, gia vẫn còn cơ hội đấy, tình cảm của họ không tốt đâu.”

“Ngậm miệng.” Hồng Sanh trừng mắt. Trương Hỉ nhún nhún vai, không nói thêm nữa.

Diệp Trần đi theo Lục Minh về, suốt đường không nói tiếng nào. Lục Minh để ý thấy, đưa Trần Song Song về xong bèn quay lại hỏi cô nàng Diệp Trần nãy giờ vẫn lẳng lặng đi theo mình: “Cô không vui à?”

Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu lên. Lục Minh nhoẻn cười: “Đi, tôi dẫn cô đi ăn gì đó nhé.”

“Dạ?”

Diệp Trần bị bất ngờ, thật không ngờ Lục Minh lại dùng chiêu này.

Lục Minh dẫn Diệp Trần đi lang thang khắp các con đường. Anh ta giống như một đứa trẻ vậy, giới thiệu cho cô biết bao nhiêu là đồ ngon, dẫn cô đi xem kính tây dương, kịch chiếu bóng.

*kính tây dương (tiếng Trung: 西洋镜): một trò giải trí đơn giản ngày xưa trước khi có phim chiếu rạp, dựa trên nguyên tắc quang học để phóng đại các bức ảnh đặt sau thấu kính, được du nhập từ phương Tây vào Trung Quốc, kính tây dương là cách gọi trò này ở Thượng Hải, người miền Bắc gọi nó là phim “lạp dương” hoặc là ảnh Tây dương.

Đi ngang qua một tiệm chụp ảnh, Lục Minh dắt cô vào, sợ Diệp Trần sợ bèn giải thích: “Cô đừng sợ, thứ này không hút mất hồn phách đâu.”

Diệp Trần thầm xem thường trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như sợ lắm.

Hai người ngồi cạnh nhau, thợ chụp ảnh giơ một thứ gì đó đen đen, hào hứng bảo: “Nhìn vào ống kính nào, một, hai, ba!”

Đếm đến “ba”, Diệp Trần nghiêng đầu về phía vai của Lục Minh, giống như muốn tựa lên vai anh ta.

Đây là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của hai người họ, cho dù cô không mấy thích nhân vật phản diện ở thế giới này nhưng cô vẫn hy vọng có thể lưu giữ lại một tấm hình tình cảm.

Lục Minh để ý thấy hành động của Diệp Trần, không hiểu tại sao trái tim bỗng mềm đi, tựa như cũng có thể hiểu được niềm hy vọng này của đối phương, trong lòng anh ta cũng mơ hồ có chút hy vọng.

Vây là, Lục Minh nắm lấy tay cô, Diệp Trần ngạc nhiên quay sang nhìn, Lục Minh cười bảo: “Chụp thêm tấm nữa nhé.”

Diệp Trần hiểu ý, dịu dàng tựa vào đầu vai anh ta. Hai người nắm tay nhau, cùng mỉm cười nhìn vào máy ảnh.

“Bụp” một tiếng, khoảnh khắc ấy đã được lưu lại trên màn ảnh. Lục Minh cho tiệm chụp hình địa chỉ rồi cùng Diệp Trần đi về.

*ngày xưa chụp ảnh không thể lấy ngay mà thợ ảnh còn phải có thời gian “rửa ảnh”.

“Còn giận nữa không?” Lục Minh quay sang hỏi Diệp Trần. Diệp Trần vội lắc: “Không giận.”

“Vui chứ?”

“Vui!”

“Tống Uyển Thanh,” Lục Minh mỉm cười nhìn cô, “Trần Song Song không còn tung hoành được bao lâu nữa đâu, vậy nên hãy tin tưởng tôi, nhé?”

“Vâng!”

Diệp Trần gật đầu thật mạnh.

Lục Minh nhìn cô gái đơn thuần tin tưởng anh ta trước mặt, bất giác rất muốn ôm cô.

Nhưng anh ta không làm vậy. Lục Minh chỉ quay đầu đi, bảo cô: “Về thôi.”

Diệp Trần vui vẻ đi theo anh ta, nhìn người đàn ông cao ráo đi đằng trước, nếu có người sắp va phải, anh ta sẽ cản, kéo cô dịch người đi, để cho cô một khoảng trống.

Trong khoảnh khắc hơi ấm của anh ta ùa tới, Diệp Trần bỗng rất muốn nắm lấy tay đối phương.

Cô nghĩ thế nào liền làm y thế đó. Mới đầu, đối phương có vẻ là bị giật mình, quay đầu nhìn nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, hai gò má của anh ta bỗng đỏ bừng, quay vội đi.

Không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng. Diệp Trần đang định rút tay về thì ngay lúc đó, Lục Minh lại nắm ngược lại tay cô.

“Về nhà nào.” Anh ta khẽ nói.

Diệp Trần cúi đầu đáp: “Vâng…”

Sau đó không ai nói thêm câu nào nữa.

Hai người nắm tay nhau đi về, về được tới nhà, lòng bàn tay cả hai đều đã mướt mải mồ hôi.

Hai người ngủ ở hai phòng riêng, Lục Minh đưa cô về tới cửa phòng mới buông tay ra. Diệp Trần chào tạm biệt rồi về phòng. Lục Minh bỗng giữ cửa lại.

“Tống Uyển Thanh,” Lục Minh nhìn cô, nói một câu khá khó hiểu, “cho tôi chút thời gian.”

Diệp Trần ngẩng đầu, chẳng hiểu ra sao.

Lục Minh xoay người bỏ đi. Trên hành lang, 666 nhắc: “Kí chủ, tim anh đập hơi nhanh một chút.”

“Ngậm miệng.”

Rửa mặt xong, lên giường nằm, Lục Minh bắt đầu nghĩ ngợi.

Anh ta thấy chắc mình bị điên mất rồi, vốn chẳng qua là thấy Tống Uyển Thanh không vui, vốn chỉ muốn dẫn cô ấy đi chơi như dỗ một đứa trẻ con, thế quái nào mà lại nắm tay con gái nhà người ta về vậy?

Lại còn nắm rõ vui, thích tới nỗi không nỡ buông tay luôn…

Lục Minh thấy thật hổ thẹn, rõ ràng chính anh ta đã biết bao lần khẳng định là không thích cơ mà.

“Kí chủ,” thấy Lục Minh trằn trọc ngủ không yên, 666 nhẹ nhàng mời chào, “thuốc ngủ, mua không?”

Lục Minh: “…”

Từ hồi 666 thăng cấp kho thương phẩm là lúc nào cũng tranh thủ giới thiệu cho anh ta mua thứ nọ thứ kia, thật rầu lòng quá.

Trong lúc Lục Minh trằn trọc không yên giấc thì tâm trạng Diệp Trần lại tốt hơn nhiều, rửa mặt, đánh răng, ngủ, sáng hôm sau dậy liền vui vẻ tới trường. Căn cứ vào biểu hiện của Lục Minh, Diệp Trần cơ bản có thể đoán ra, Lục Minh muốn lợi dụng Trần Song Song làm chuyện gì đó. Tuy vậy, không có nghĩa là cô bằng lòng nhìn cảnh hai người họ tình tự với nhau. Vậy nên Diệp Trần chọn cách một mình đi học trước.

Buổi sáng thức dậy, Lục Minh liền nghĩ ngay tới chuyện đưa Diệp Trần đi học, viên quản gia ân cần báo lại: “Thiếu phu nhân đã đi trước một mình rồi.”

Lục Minh bị bất ngờ, rồi liền đó lại cảm thấy hơi hụt hẫng. Hôm nay anh ta mới biết, hóa ra Tổng Uyển Thanh cũng không phải nhất định cần mình đưa tới trường.

Cô ấy có thể tự mình đi, không cần người khác phải lo lắng.

Giữa lúc Lục Minh đang chìm trong hụt hẫng thì Diệp Trần vui vẻ lên lớp ngồi học. Lúc ở trường là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất trong ngày, không cần phải đối mặt với bất kỳ chuyện phiền não nào. Tuy nhiên, khi chuông vào lớp tiết học cuối reo lên, Diệp Trần vừa ngẩng đầu liền nhiền thấy Hồng Sanh trên bục giảng, sau đó, cô hóa đá.

“Chào cả lớp. Vì thầy Chu có việc bận nên từ nay tôi sẽ là thầy dạy môn Quốc văn của các em. Thầy họ Hồng, tên chỉ có một chữ Trần.”

Cả lớp cười vang.

*vì tên thầy đồng âm với từ “hồng trần”.

Hồng Sanh thản nhiên như không, đưa mắt nhìn Diệp Trần. Diệp Trần biết, người này tới đây là nhắm vào mình.

Cô làm bộ không quen biết Hồng Sanh, hai người nghiêm túc sắm vai thầy giáo, học sinh. Đến giờ tan học, Hồng Sanh bỗng gọi Diệp Trần: “Bạn học gì ơi.”

Diệp Trần thót tim, Hồng Sanh nhìn cô như cười như không: “Lên lớp lại ngồi thất thần, đang nghĩ gì vậy? Tan học tới văn phòng thầy một chuyến nhé.”

Diệp Trần: “…”

Tan học, Diệp Trần ngoan ngoãn tới văn phòng của Hồng Sanh.

Nói là văn phòng của Hồng Sanh nhưng nó là một căn phòng độc lập. Diệp Trần ngoan ngoãn đi vào, ngoan ngoãn chào thầy. Hồng Sanh bật cười, cầm chén trà lên bảo: “Bảo sao cô không giết Lục Minh, hóa ra là vì sợ phải thủ tiết.”

Diệp Trần náu thinh. Hồng Sanh chau mày: “Sao, Lục thiếu phu nhân không thèm nói câu nào với Hồng mỗ sao?”

“Nói à, ông tới chỗ này làm thầy giáo làm cái gì vậy?”

“Thú vui cuộc sống.” Hồng Sanh nhấp một hớp trà rồi bảo, “Lục Minh có vẻ đối xử với cô không tốt.”

“Cũng được.”

Diệp Trần nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi bảo: “Có việc thì nói nhanh lên, Lục Minh còn đang chờ tôi về cùng.”

“Tôi chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở cô, Trần Song Song nhìn rất ngứa mắt, mau xử đi.”

“Tôi hiểu.” Diệp Trần gật đầu. Hồng Sanh lại nói: “Còn nữa.”

“Gì?”

“Cô là vợ của Lục Minh khiến tôi phải lo lắng.”

Hồng Sanh thổi mặt chén trà, Diệp Trần chột dạ, cô hiểu ý của Hồng Sanh.

Cô là vợ của Lục Minh lại dùng người của ông ta để khuếch trương thực lực của mình, sau này đứng vững gót chân rồi lại quay ra liên thủ với Lục Minh sẽ là một mối uy hiếp lớn đối với Hồng Sanh.

Diệp Trần nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ông yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ.”

Nói xong, cô liền bỏ đi.

Ra tới ngoài cổng, Diệp Trần gặp Lục Minh đang đứng một mình dưới nắng, hai tay đút túi chờ cô.

Diệp Trần ngạc nhiên, Lục Minh thẳng người lên, mỉm cười hỏi: “Sao hôm nay tan muộn vậy?”

“À, bị thầy giáo gọi lên văn phòng.”

“Ồ?” Lục Lương ngạc nhiên, “Cô bao tuổi rồi? Sao còn để bị gọi lên văn phòng thế?”

“Tại vì, em ngồi trên lớp không tập trung…”

Lục Minh: “…”

Thấy vẻ mặt khô lời của Lục Minh, Diệp Trần bỗng nghĩ tới một chuyện khác: “Trần tiểu thư đâu?”

“À, tôi bảo người đưa cô ấy về trước rồi.”

“Tại sao?”

“Tại vì,” hai tay Lục Minh cọ trong túi quần, đi lên trước, thản nhiên nói, “tại vì cô không thích.”

“Cô không thích, thì bỏ đi vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.