Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 146 - Chi Tử Vu Quy 17

trước
tiếp

Hội Bàn Đào ba ngàn năm mới có một lần, do Tây Vương Mẫu tổ chức, là ngày hội xem mắt của thiên giới. Là một yến hội có chất lượng và phẩm giá cao, hầu hết các nam tiên nữ tiên đều tranh thủ cơ hội này để quyến rũ, gạ gẫm nhau.

*bàn đào 蟠桃, chữ “bàn” ở đây nghĩa là cuộn khúc. Bàn đào hóa ra là tên một giống đào có thật, có rãnh ở giữa quả, bề mặt có lông, phân bố ở vùng phía Bắc như ở Bắc Kinh, Hà Bắc, Sơn Đông, Sơn Tây…

Trước nay Đông Lăng không hề tới vì hầu như lần nào chàng cũng hỏi một câu hỏi mang tính quyết định.

“Đánh nhau à?”

“Không đánh hả?”

“Vậy không đi.”

Chuyện hội Bàn Đào này, thực ra Vương Mẫu gửi thiệp mời chàng nhưng cũng thấy sợ, sợ chàng đi, lỡ như chẳng may lại gây xích mích với mấy thần tiên khác thì thật khó coi.

Nhưng với thân phận của Đông Lăng, nếu không gửi thiệp tới thì lại sợ chàng nghĩ nhiều.

Vậy nên, cứ cách ba ngàn năm, Vương Mẫu lại nơm nớp lo lắng gửi thiệp mời một lần để rồi lại nơm nớp lo sợ chờ đợi. Chờ xem liệu Đông Lăng có đến. Đông Lăng đến, vậy nhất định có nghĩa là cái cây già Đông Lăng có tâm tư đơm hoa, hội Bàn Đào của Vương Mẫu sẽ được nâng cao thể diện. Nhưng cũng sợ Đông Lăng đến, ai biết có phải là Đông Lăng tới yến hội để kiếm chuyện hay không.

Lần này thực ra Thiếu Hoa chẳng qua chỉ mời đại như vậy để tỏ ý mà thôi, nào ngờ Đông Lăng cầm thiệp đọc xong thì cau mày hỏi: “Yến hội này trước đây Diệp Trần đã đi bao giờ chưa?”

Diệp Trần? Diệp Trần nào?

Ba vị đế quân ngơ ngác trong thoáng chốc rồi sực nhớ ra trên chiếc giường đằng sau cánh cửa kia có một cô nương.

Tất cả mọi người đổ dồn mắt vào nhìn vị Thiếu Hoa đế quân rất am hiểu về các nữ tiên. Thiếu Hoa ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Có đi! Lần nào cũng đi!”

“Làm sao ngươi biết?” Văn Xương cười tủm tỉm, “Với thân phận của Ông Sơn tiên chủ, e là không vào nổi đại điện thì phải?”

Yến hội cũng có phân chia cấp bậc, các tiểu tiên cấp thấp nhất thì đi dạo loanh quanh ở bên ngoài, cấp trung đẳng thì nể mặt một chút, được vào vườn bàn đào đi dạo, cấp bậc cao quý như đế quân, thiên quân, vương mẫu, long vương các kiểu thì mới được vào đại điện.

Diệp Trần là một thần tiên nho nhỏ, tuy là đại thần thượng cổ từ thời hồng hoang nhưng vì hằng năm sống quá hèn nhát, không hề có chút cống hiến nào với thiên giới vậy nên chỉ được xếp vào hạng trung đẳng, được đi dạo ở vườn bàn đào.

Văn Xương hỏi đúng ngay chỗ hiểm. Đông Lăng mỉm cười nhìn Thiếu Hoa, hòa nhã hỏi: “Thiếu Hoa chú ý nàng ấy tới vậy sao?”

Thiếu Hoa toát mồ hôi lạnh, vội vàng xua tay: “Đừng, đừng hiểu lầm, chủ yếu là do muốn không chú ý cũng khó. Lần nào nàng ấy cũng ghé vào sườn đại điện nhìn trộm ta!”

Vẻ mặt mọi người trở nên khá thú vị. Văn Xương cầm cây bút trong tay, trầm ngâm nói: “Lần nào cũng nhìn trộm à…”

Đông Lăng triệu hồi Tử Quy ra. Thiếu Hoa lập tức quay đầu nhìn Tử Vi: “Còn nhìn cả ngươi nữa!”

Tử Vi vội lùi lại một bước: “Không phải, không có ta, xin cáo lui!”

Đông Lăng ngồi trên ghế, cầm khăn lau thân kiếm, cúi đầu im lặng. Thiếu Hoa lập tức khai hết mọi điều mình biết ra: “Thật đấy, Đông Lăng à, Diệp tiên tử không chỉ nhìm trộm ta mà ai đẹp nàng ấy cũng nhìn, cùng nhìn trộm với Nguyệt Hà tiên tử, ba đế quân bọn ta thì thôi, cả dưa vẹo táo nứt Long tam thái tử nàng ấy cũng nhìn!”

Đông Lăng nghe vậy, ngẩng đầu lên, giọng nhạt nhẽo: “Thế sao nàng ấy không tới nhìn ta? Chẳng lẽ ta không đẹp bằng các ngươi hay sao?”

Ba người kia nín thinh. Tử Vi có hơi thẳng tính, không nhịn được nên nói: “Ai cho ngươi tự tin vậy?”

Đông Lăng nhíu mày: “Không phải thực là vậy sao? Còn cần phải ai cho ta tự tin nữa?”

Văn Xương hít một hơi thật sâu: “Ta không đỡ nổi nữa rồi, ta đi đây.”

Nói xong, Văn Xương liền hóa thành một luồng sáng biến mất. Tử Vi nhìn nhìn, quyết định đi theo Văn Xương.

Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Thiếu Hoa, Đông Lăng nhìn sang Thiếu Hoa, Thiếu Hoa gượng gạo nói: “Trước đây, các nữ tiên nhìn trộm ngươi… không phải đều bị ngươi đánh cho tàn phế rồi ném trả về nằm ở chỗ y tiên hơn nửa năm hay sao… Dám đi nhìn trộm ngươi, thế chẳng phải là liều mạng à?”

Đông Lăng im lặng, thấy cũng khá có lý. Ngẫm nghĩ chốc lát, chàng lại hỏi tiếp: “Thế, có nam nhân nào bị nhìn trộm tiếp cận Diệp Trần không?”

“Chuyện này… ta đâu biết.”

Thiếu Hoa thấy Đông Lăng đúng là hỏi khó mình.

Đông Lăng ừ một tiếng: “Thế ngươi phải đi lo mà biết đi.”

“Nếu ngươi không biết,” Đông Lăng ngẫm nghĩ, “ta sẽ nói cho Đông Hải nhị công chúa và Đại hoàng nữ của phượng tộc biết chuyện ngươi bắt cá hai tay.”

“Ngươi đừng có nói bừa thế,” Thiếu Hoa vội nói, “ta và các nàng ấy chẳng có gì cả! Ta là một người chung tình.”

“Ha ha.”

“Được rồi.” Thiếu Hoa giơ tay, “Ta đi tìm hiểu, ngươi nhất định không được nói bừa!”

“Ừ.” Đông Lăng gật đầu, nghĩ đoạn lại nói thêm, “Còn một chuyện này nữa.”

“Gì?” Thiếu Hoa đang định đi, bỗng nghe Đông Lăng bảo: “Hội Bàn Đào năm nay ta sẽ đi.”

Thiếu Hoa sững người. Có tiếng Diệp Trần gọi: “Đế quân, mọi người vẫn chưa nói xong à?”

“À, xong rồi.”

Đông Lăng lập tức đổi giọng dịu dàng, búng tay mấy cái, kết giới liền biến mất. Chàng đẩy cửa đi vào phòng, đóng cửa lại. Thiếu Hoa đứng ngoài, nghe thấy giọng Đông Lăng dịu dàng: “Sao vậy, nhớ ta à?”

Thiếu Hoa run lẩy bẩy, lập tức hóa thành một luồng sáng, chạy nhanh hết tốc lực, chớp mắt liền biến mất.

Y cảm thấy mình đã biết được quá nhiều.

Lúc Đông Lăng trở lại phòng, Diệp Trần đã mặc y phục chỉnh tề, bày một dãy chai chai lọ lọ trên bàn, ngồi quỳ một bên, cung kính chờ Đông Lăng.

Trong lúc Đông Lăng đi ra ngoài, cuối cùng Diệp Trần cũng bình tĩnh lại.

Không có Đông Lăng lúc nào cũng dụ dỗ làm phiền, Diệp Trần có thể suy nghĩ một cách bình thường.

Diệp Trần không phải đứa ngốc, nàng bắt đầu nhìn ra, gã Đông Lăng này không đơn thuần, hồn nhiên như y vẫn thể hiện ra ngoài. Trong lòng nàng hiểu nhưng vẫn cứ mắc mưu.

Nàng thấy hơi hoảng.

Các đế quân kia đều là những kẻ chơi bời phong lưu. Ví dụ như Thiếu Hoa, cứ cách mấy ngày lại có nữ tiên đánh nhau vì y, chuyện này cả thiên giới đều biết.

Diệp Trần thích người đẹp nhưng chẳng qua cũng chỉ nhìn. Tỷ như Thiếu Hoa chẳng hạn, nàng cảm thấy nếu Thiếu Hoa ái ân với mình thì đó không gọi là đùa bỡn mà phải là đùa bỡn lẫn nhau. Nàng thích sắc đẹp của y, y thích thân thể của nàng, hai người không có ai thật lòng thật dạ, tất nhiên sẽ chẳng có ai bị tổn thương.

Nhưng Thiếu Hoa với các nữ tiên khác thì, Diệp Trần thấy, chuyện không phải như vậy.

Ví dụ như Thanh Hà tiên tử mà nàng quen, cô nương đó có thân phận cao quý, hồn nhiên, ngây thơ, luôn cho rằng Thiếu Hoa là một vị đế quân đơn thuần, những tiếng xấu tạp nham kia đều là do bị người hiểu lầm, cố ý nói xấu. Hơn nữa, cho dù Thiếu Hoa đúng thực là một kẻ lãng tử, nàng ấy cho rằng mình có thể khiến y lãng tử hồi đầu.

Cô nương ngốc như vậy Diệp Trần đã gặp nhiều rồi, nàng không muốn làm kẻ ngốc.

Thích một người không đáng thích, đáng thương là còn bị người ta biết rồi chà đạp.

Nàng cho rằng, cho dù là thích thì cũng vẫn phải có tôn nghiêm, có lòng kiêu hãnh, không được để người xem thường.

Vậy nên, Đông Lăng đi ra ngoài, nàng được dịp tỉnh táo lại, cảm thấy bản thân rõ ràng là hiểu mà lại giả vờ hồ đồ, lối suy nghĩ được chăng hay chớ của mình thật hết sức đáng xấu hổ.

Nàng cảm thấy mình phải mau mau ghìm cương trước vực thẳm, vậy nên bèn thu dọn đồ đạc, quyết tâm muốn tách khỏi Đông Lăng.

Đông Lăng vào phòng, thấy nàng quỳ gối ngay ngắn bèn lại ngồi xổm xuống vén mái tóc nàng, giọng dịu dàng: “Nàng quỳ nghiêm chỉnh như vậy thật đáng yêu.”

Diệp Trần đỏ mặt, không ngừng nhắc nhở bản thân, phải bình tĩnh, tuyệt đối không được để mất lý trí.

Nàng ấp úng nói: “Ầy, đế quân…”

“Sao?”

Thấy nàng ấp a ấp úng, Đông Lăng thấy hơi buồn cười bèn càng kề lại gần hơn, mặt Diệp Trần ngày càng đỏ, nói nhát gừng: “Thuốc… ta luyện đủ để dùng ba tháng… đế quân nhớ uống đúng giờ… ta… Ông Sơn có việc…”

“Ồ,” Đông Lăng vẫn hiểu, “Ông Sơn có việc, nàng phải về à?”

Diệp Trần gật lấy gật để. Đông Lăng nở nụ cười như hoa xuân tháng Tư nở rộ: “Được thôi, ta về cùng nàng nhé.”

“Đế quân… là Thái Sơn phủ quân,” Diệp Trần hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không nhìn người nọ, cuối cùng cũng thấy mình có dũng khí để run run nói tiếp: “Tất nhiên việc công bộn bề, Diệp Trần không dám làm phiền, có thể tự về Ông Sơn được!”

Bầu không khí lập tức lạnh ngắt. Diệp Trần thấy xung quanh bỗng như bị kết băng, lạnh run cả người.

Nàng không dám mở mắt ra nhìn, vậy nên không nhìn thấy mắt Đông Lăng đã biến thành màu máu.

Y đưa tay lên, dịu dàng vuốt tóc Diệp Trần: “Thế, nàng vẫn còn việc giúp ta ở Minh phủ nữa mà, nàng về Ông Sơn, chừng nào thì quay lại Minh phủ?”

Diệp Trần thấy tay chàng lành lạnh, khiến nàng liên tưởng tới những oan hồn ở dưới dòng Vong Xuyên thường hay thích vươn tay lên, kéo người xuống sông. Những cánh tay ấy trắng ởn, vừa lạnh vừa trơn.

Nàng cảm thấy Đông Lăng lúc nàng đây có một loại quỷ khí lạ lẫm khó nói thành lời, khiến nàng không dám mở mắt nhìn.

Nhưng nàng vẫn cứng cỏi, nhất quyết phải nói ra.

Nàng run run đáp: “Ta… đã giúp đế quân lâu như vậy, ta cũng có chuyện của riêng mình, sau này sẽ không…”

Còn chưa kịp nói hết, nàng đã bị Đông Lăng túm tóc, quăng lên giường.

“Đông Lăng!”

Diệp Trần hoảng hốt hét lên, đối phương ghì đầu nàng xuống, không cho nàng quay đầu lại.

Y thô bạo xé rách y phục của hai người rồi nhào lên.

Diệp Trần đau đến nhăn nhíu mặt mày, nóng ruột hỏi: “Đông Lăng, ngươi làm sao vậy?”

“Ngươi cho là ta tốt tính lắm phải không?”

Đông Lăng áp vào tai nàng thở dốc.

Động tác thô lỗ của y làm Diệp Trần đau chảy nước mắt. Đông Lăng cảm thấy nỗi bất an trong lòng, vô số hình ảnh dần hiện ra, ép y phải dùng cách chiếm đoạt hoàn toàn nàng mới thấy được an lòng. Nhưng cảnh tượng một mình y hành tẩu thủa hồng hoang trước đây, đơn độc ngồi trên ngai cao trong cung điện lại vẫn cứ lặp đi lặp lại.

Y đè chặt nàng, mặc kệ người bên dưới khóc lóc cầu xin, y túm tóc nàng, kéo nàng ngẩng đầu lên.

“Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Ngươi là của ta, Diệp Trần, ta nói cho ngươi biết, mỗi sợi dây cầm, mỗi một đường vân, mỗi giọt máu của ngươi, đều là của ta! Ngươi không thể rời khỏi ta lần thứ hai đâu, nghe hiểu chưa?!”

Diệp Trần không hiểu.

Nàng rơi vào trong hoang mang.

Nàng không phân biệt được cảm giác là đau hay thoải mái, nước mắt là đau khổ hay vui thích. Người nọ có một sự dịu dàng tận trong xương tủy, cho dù là giờ phút này, kỳ thực cũng không thực sự làm nàng bị thương.

Thế nhưng nàng vẫn không nhịn được xiết chặt chăn đệm, muốn phản kháng.

Trước nay nàng chẳng thuộc về ai hết.

Mọi chuyện đều phải do nàng bằng lòng. Nếu nàng không chịu, chẳng ai bắt ép được nàng.

Nàng cúi đầu khóc thành tiếng. Đông Lăng phun trào rồi ngã xuống người nàng.

Tới lúc này, cuối cùng y mới nghe thấy tiếng khóc của nàng, y mới nhận ra mình đã làm gì. Y run run áp tay lên khuôn mặt nàng, bối rối không biết phải làm sao: “Diệp Trần…”

Còn chưa dứt lời, Diệp Trần mất kiểm soát, quay ngược lại, vung tay tát lên mặt y.

Đông Lăng sững sờ ngây ra, Diệp Trần đỏ mắt nhìn y.

“Có phải ngươi thấy ta ngu ngốc lắm có phải không?”

Đông Lăng sững sờ sau cái tát, còn chưa kịp hồi hồn, Diệp Trần đã tung chưởng đè người y xuống đất, từ trên cao nhìn xuống chỗ y, lạnh lùng nói: “Đông Lăng, ngày sau ngươi đừng tới tìm ta nữa. Nếu dám đến, đến một lần ta giết một lần, không giết được thì cá chết lưới rách. Ta thật muốn xem thử xem, là ngươi không biết xấu hổ hay ta không biết xấu hổ!”

Đông Lăng mím môi, có thứ gì đó đang chạy khắp trong cơ thể. Chàng không dám mở miệng, không dám nhúc nhích, chỉ ước sao Diệp Trần mau chóng rời khỏi đây.

Chàng biết trong cơ thể mình phong ấn thứ gì, giờ này khắc này, với người ở cạnh chàng là hết sức nguy hiểm.

Chàng ngước mắt nhìn ngược lại đối phương, trong mắt in rõ hình bóng người con gái quật cường. Chàng cưỡng ép ngăn cản ma khí trong cơ thể, nén giọng thật thấp: “Mau đi đi!”

Diệp Trần vốn đang chờ chàng giải thích.

Dù sao nàng vẫn luôn cho rằng, Đông Lăng khác với bọn Thiếu Hoa.

Vậy mà lại chỉ đợi nghe được một câu nói lạnh lùng “mau đi đi”.

Nàng gắng gượng để bản thân không bật khóc trước mặt đối phương, xoay người, hóa thành một luồng sáng bỏ đi.

Diệp Trần vừa đi, Đông Lăng lập tức triệu hồi tọa kỵ của mình, nghiến răng ra lệnh: “Tới Minh phủ!”

Đồng thời truyền tin cho Thiếu Hoa, bảo y mau tới.

Diệp Trần chưa đi được bao xa, bỗng nhận ra điểm không ổn. Đông Lăng đáng lẽ ra không phải là người như vậy. Vào lúc cuối, rõ ràng Đông Lăng đang phải chịu đựng điều gì đó.

Trong chớp mắt, nàng bỗng liên tưởng tới truyền thuyết về ma thần phong ấn trong cơ thể Đông Lăng.

Đó vẫn luôn là một truyền thuyết, đại bộ phận thần tiên đều cho rằng đó là chuyện không thể nào.

Phong ấn một ma thần trong cơ thể bao nhiêu năm như vậy mà vẫn không hề thấy có chút dấu hiệu đọa ma nào, đây thực đúng là chuyện cực kỳ khó tưởng.

Thế nhưng cho tới tận giờ, Diệp Trần luôn tin tưởng vô điều kiện rằng, với Đông Lăng, không gì là không thể.

Nàng cuống cuồng quay trở lại, mở cửa ra, chỉ nhìn thấy một căn phòng không.

“Đông Lăng?” Diệp Trần gọi thử một tiếng, thấy không có ai đáp lại bèn sốt ruột gọi to hẳn lên: “Đông Lăng!”

Tác giả có chuyện muốn nói: [mẩu truyện nhỏ]

Diệp Trần: “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, nhìn Thiếu Hoa thế kia, Đông Lăng nhất định không phải là người tốt.”

Đông Lăng: “Huynh đệ hại ta! Ta muốn giết huynh trảm đệ!”

Ba vị đế quân: “Đông Lăng hóa ra lại là người như vậy…”

Diệp Trần: “Các đế quân hẳn phải sớm nhìn ra rồi chứ?”

Ba vị đế quân: “Là do bọn ta bị mù.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.