Yêu Em Từ Giọng Nói

Chương 29 - Chương 29

trước
tiếp

“Xin chào, A Cẩn.”

Cửa Lục Bá Thất bị người mở ra, một nam một nữ trước sau đi vào.

Nam đương nhiên là hổ mặt cười Đồng đạo, còn nữ sao, cũng là người mọi người đều biết.Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia

Tô Noãn Dương nhìn hai người đi đến, vội vàng đứng lên chào hỏi.

“Xin chào Đồng đạo, chào tiền bối.”

“Xin chào, Tô Tô.”

“Tiểu Tô, xin chào.”

Không sai, người tới chính là vị giám khảo phỏng vấn Tô Noãn Dương vào đoàn phim, chị gái luôn tươi cười ấm áp ôn nhu.

Ngày phỏng vấn đó, cô vốn rất khẩn trương, chân tay luống cuống đứng trước mặt ba vị giám khảo, không biết nên nói cái gì. Edit bởi Chung cư Doãn Gia

Lúc đo cô ngẩng đầu, phát hiện vị tiền bối này đang mỉm cười nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt cô ấy cong cong giống như có thể nói, cổ vũ cô không cần khẩn trương, dũng cảm tiến lên.

Cô nhìn đôi mắt kia, nôn nóng trong lòng dần dần được vuốt phẳng.

Sau đó, cô ấy gật đầu với cô, lại mỉm cười, trong phút chốc, giống như cô được tắm mình trong gió xuân, cảm xúc khẩn trương hoàn toàn tan thành mây khói.

Khi đó cô còn tưởng, đoàn phim vậy mà lại phái một vị thần tiên tỷ tỷ tới làm giám khảo, quả thực quá săn sóc cảm xúc của bọn họ. Sau đó, khi ở đoàn phim vẫn luôn tìm nhưng lại không nhìn thấy chị ấy, cô còn khờ dại cho rằng chị ấy chính là người đoàn phim tìm tới phụ trách an ủi tâm tình người phỏng vấn. Edit bởi Chung cư Doãn Gia

Nhưng mà hiện tại xem ra, là do cô suy nghĩ nhiều.

Mà, hôm nay sao chị ấy lại tới đây?

Hơn nữa, chị ấy còn gọi đại thần là A Cẩn, nhìn dáng vẻ hẳn là hai người đã quen biết nhau, không đúng, không chỉ là quen biết, mà là rất quen thuộc.

Tô Noãn Dương có chút ngượng ngùng nhìn hai người bên kia đang nói chuyện rất thân mật.

Chị ấy nhân lúc đại thần không chú ý, đi lại gần, giơ tay xoa loạn tóc của anh, sau đó nghịch ngợm nói muốn chụp ảnh lưu làm kỷ niệm.

Đại thần bất đắc dĩ bĩu môi, ngầm đồng ý hành vi của chị ấy.

“Chỉ chụp một tấm, không được đưa cho người khác.”

Thật đúng là, sủng nịch…

Tô Noãn Dương chưa từng gặp qua người nào có thể lại gần Cố Hoài Cẩn như vậy, hơn nữa anh còn không tức giận.

Khuôn mặt ngày thường không một gợn sóng hiện tại lại đầy ý cười, tóc cũng bị xoa loạn, hoàn toàn không giống Cố đại thần tích chữ như vàng thường ngày, càng giống như là một bạn trai hoàn mĩ đang nuông chiều bạn gái nhỏ.

Cô ủ rũ cụp đuôi nhìn hai người, cảm thấy cô đã biến thành một bóng đèn siêu lớn, hoàn toàn là người ngoài cuộc.

“Khụ khụ.” Đồng đạo mất tự nhiên ho khan một tiếng.

“Tôi biết hai ngươi đã lâu không gặp, nhưng ôn chuyện cũng phải xem trường hợp, hai ngươi cứ như vậy không coi ai ra gì, tôi cùng tiểu Tô ở bên cạnh thật sự rất xấu hổ, còn có Hoài Cẩn, cậu không giới thiệu cô ấy với tiểu Tô một chút sao?” Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia

“Ách…” Tô Noãn Dương ngượng ngùng mà cười.

Đồng đạo à, vốn không phải rất xấu hổ, bị ông nói như vậy mới thực sự biến thành rất xấu hổ, ngài không thể tận lực cố gắng làm bóng đèn sao? Không cần nói chuyện! Không cần nói chuyện! Không cần nói chuyện!

Cố Hoài Cẩn nhìn cô ở bên kia co quắp bất an cười khổ, trong lòng cũng cảm thấy có chút băn khoăn.

“Tô Tô, người này chính là…”

Cố Hoài Cẩn còn chưa có nói xong, đã bị chị gái thần tiên đứng bên người anh cắt đứt.

“Tô Tô xin chào, chị là Nhu Trăn.” Vừa nói vừa vươn tay phải về phía Tô Noãn Dương.

“Chào chị, em là Tô Noãn Dương.” Tô Noãn Dương vội vàng vươn tay phải ra nắm.

Sau khi thu tay, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi kì.

Chờ một chút, chị ấy vừa nói chị ấy là ai? Nhu Trăn?! Đệ nhất nữ cv Nhu Trăn giới phối âm?! Trời ơi, chị ấy là Nhu Trăn?!

Tô Noãn Dương vô tri vô giác bưng kín cái miệng đang mở to của mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đứng cô gái đứng trước mặt mình.

Đều đã gặp hai lần mặt, vậy mà cô không nghe ra âm thanh của đại thần Nhu Trăn, vậy mà còn tự xưng là diễn viên phối âm, quá thất trách!

Nhưng mà, Nhu Trăn đại thần với Cố sư huynh, thì ra là quan hệ người yêu…

Thôi, xong rồi, vậy cô hoàn toàn không còn đất diễn rồi.

Vốn còn ôm vài tia may mắn trong lòng, cô còn nghĩ nói không chừng Cố đại thần cũng có chút ý tứ với cô, nếu thử tỏ tình, có khả năng sẽ như mèo mù gặp phải cá chết, đại thần nhất thời đầu óc nóng lên liền đáp ứng cô.

Nhưng hiện tại xem ra, căn bản là cô có thể hết hi vọng rồi, Nhu Trăn, Nhu Trăn.

Một người là đại thần giới showbiz, một người là đại thần giới võng phối, quả thực chính là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ.

Cô chỉ là một con tép, lấy cái gì mà so với chị Nhu Trăn đây?! Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia

Ai, thật đáng thương cho mối tình đầu của cô, còn chưa có bắt đầu đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Tô Noãn Dương bị đả kích, cũng không có gì tinh lực tiếp tục nói chuyện.

Uể oải mệt mỏi đi đến chỗ mình ngồi xuống, không muốn nói thêm một câu nào. Mắt nào của cô thấy đại thần có khả năng thích mình, sao lại dám ảo tưởng như thế, nhìn xem người ta đối với chị Nhu Trăn, như vậy mới thật sự là thích.

Cố Hoài Cẩn nghi hoặc nhìn Tô Noãn Dương ngồi trên ghế vùi đầu trồng nấm, không biết tại sao đột nhiên cô trở nên uể oải. Edit bởi Chung cư Doãn Gia

Chẳng lẽ bởi vì Nhu Trăn?

Cái này cũng không hẳn, lúc trước nhìn thấy Đồng Vãn Thu, cô cũng không giống như hiện tại, không tự tin như vậy.

Anh vừa định đi lên an ủi vài câu, đã bị Nhu Trăn kéo tay, anh kỳ quái quay đầu nhìn chị ấy.

Chị ấy lại làm sao vậy, từ vừa rồi đi vào liền bắt đầu quái quái, có phải có cọng dây thần kinh nào đáp sai chỗ rồi phát bệnh?

Nhu Trăn cái gì cũng không nói, chỉ ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua bên Tô Noãn Dương, sau đó giảo hoạt nhìn Cố Hoài Cẩn cười cười.

Ánh mắt kia hình như là đang nói, đừng lo lắng, giao cho chị, chị giúp cậu thu phục.

Sau đó chị đi đến bên Tô Noãn Dương, ngón trỏ động động, dùng khớp xương gõ lên mặt bàn trước mặt cô, đem cô từ cõi thần tiên kéo về Trái đất.

“Này, Tô Tô.”

“Dạ? Nhu…, chị Nhu Trăn, làm sao vậy ạ?” Tô Noãn Dương hoang mang rối loạn vội vàng đứng lên.

“Tô Tô, nói ngắn gọn, chị cùng Đồng đạo hôm nay đến đây, ngoại trừ hằng ngày thị sát công việc, kỳ thật còn có nguyên nhân khác.” Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia

“Vâng, chị Nhu Trăn, chị nói đi.” Tô Noãn Dương vừa nghe thấy muốn kiểm tra công tác, vội vàng thu liễm tâm tình, thân mình đựng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi Nhu Trăn chỉ thị.

“Ha ha, em không cần khẩn trương như vậy!” Nhu Trăn bị phản ứng đáng yêu của Tô Noãn Dương chọc cười.

“Chuyện là thế này, hiện tại trên tay chị có một cái kịch bản mới yêu cầu tìm diễn viên phối âm.”

“Ngày đó cùng A Cẩn nói chuyện này, cậu ấy đề cử em, nói em rất thích hợp với nữ chính. Cho nên hôm nay chị nghĩ muốn tới nghe, em không cần khẩn trương, cứ giống như ngày thường tự do phát huy, nhìn tụi chị thành củ cải cải trắng là được.”

“Nữ chính?” Tô Noãn Dương có chút ngu người, đây là tình huống gì vậy. Chị Nhu Trăn nói suy xét muốn cô phối âm cho nữ chính, hơn nữa còn là đại thần đề cử, má ơi má ơi, năm nay cô đây là đạp vận cứt chó gì thế, chuyện gì cũng có thể đụng phải!

Tô Noãn Dương ngơ ngác nhìn Nhu Trăn, lại đem tầm mắt nhìn xuống người Cố Hoài Cẩn vẫn luôn trầm mặc không nói.

Người sau gật đầu, không nhanh không chậm mà nói:

“Ừ, hai ngày trước chị ấy nói trong tay có kịch bản nhưng lại không có diễn viên phối âm thích hợp cho nữ chính, tôi cảm thấy em rất thích hợp, liền thuận miệng đề cử. Em không cần suy nghĩ quá nhiều, lát nữa cứ làm theo bình thường phát huy là được rồi.”

Theo bình thường phát huy? Tô Noãn Dương cười khổ.

Như thế nào là bình thường, thần tượng, tình địch, đại thần, lãnh đạo đều tới. Cái này nên diễn như thế nào?

Nhưng mà cũng rất rõ ràng, cô không thể nghĩ nhiều. Bởi vì Đồng đạo nói thời gian ôn chuyện đã đủ lâu, nên bắt đầu làm chính sự. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia

Cô cứ như vậy, ngây thơ mờ mịt ngồi xuống vị trí ngày thường vẫn ngồi, mang tai nghe, mở thiết bị, bắt đầu công việc phối âm.

Còn may, còn may, không như lần trước, lần này một số lời kịch Tô Noãn Dương đã âm thầm luyện tập từ lâu. Cho nên khi hình ảnh chạy đến Phù Sinh, cô lập tức tiến vào làm.

Phù Sinh nắm tay Lục Ly, người đàn ông sắc mặt tái nhợt, môi không còn huyết sắc, nàng đau lòng mơn trớn gương mặt hắn.

“Lục sư huynh, thực xin lỗi, đều bởi vì ta huynh mới có thể bị thương. Huynh nói xem, ta có phải là sao chổi, từ nhỏ đến lớn mọi người bên cạnh ta đều vì ta mà chết, cha ta đi rồi, Tiểu Thanh đi rồi, Bích Lạc Các già trẻ lớn bé, tất cả đều đi rồi. Hiện tại thế giới này chỉ còn lại một mình ta, nếu huynh…” Edit bởi Chung cư Doãn Gia

Tô Noãn Dương nghẹn ngào, vài giọt nước mắt theo khóe mắt cô trượt xuống, cô không hề phát hiện, tiếp tục chuyên tâm nói.

“Không, huynh sẽ không có việc gì. Lục sư huynh, huynh mau tỉnh lại đi, ta cái gì cũng từ bỏ, cái gì cũng không cần. Chỉ cần huynh có thể tỉnh lại, ta chỉ nguyện quãng đời còn lại đều có thể cùng huynh ở bên nhau, bình bình an an, hoạn nạn nâng đỡ. Môn phái, chính tà, cái gì cũng không liên quan tới chúng ta. Chúng ta làm một đôi phu thê bình thường, được không? Huynh mau tỉnh lại đi, ta thật sự rất nhớ huynh.”

Tô Noãn Dương khóc, nhỏ giọng khóc nức nở, nhưng cô không chớp mắt, cặp mắt ngập nước không hề chớp nhìn chằm chằm màn hình, sợ bỏ qua chi tiết nào.

Trên màn hình Phù Sinh cũng khóc, nàng đem vùi đầu trong ngực Lục Ly, khóc rất thương tâm.

Nàng không thấy, lông mi Lục Ly rung động, cũng không nhìn thấy, hắn chậm rãi mở hai mắt, khóe mắt lướt qua một giọt nước mắt.

Lục Ly, hắn đã sớm đã tỉnh, hắn nghe thấy Phù Sinh chân tình thề nguyện, cũng nghe thấy, thân phận thật sự của Phù Sinh.

Bích Lạc Các, thì ra, nàng là người của Ma giáo.

Trách không được nàng bỗng nhiên xuất hiện ở Xích Phong sơn, trách không được công pháp nàng quỷ quyệt như vậy, trách không được tính cách nàng quái đản như thế.

Thì ra, chân tướng là như vậy, Lục Ly à Lục Ly, ngươi thế mà lại yêu nữ Ma giáo, còn yêu đến vậy, khăng khăng một mực.

Được! Đừng! Edit bởi Chung cư Doãn Gia

Đúng lúc Cố Hoài Cẩn cảm xúc đau đớn kịch liệt nói xong đoạn nội tâm Lục Ly độc thoại, Tô Noãn Dương liền nhanh tay lẹ mắt đóng thiết bị.

Sao lưu văn kiện, động tác liền mạch không hề đứt đoạn, liền lập tức bắt đầu đoạn phối âm tiếp theo.

Lục Ly tỉnh. Nhưng hắn không nói chuyện, mỗi ngày chỉ lẳng lặng nằm trên giường không lên tiếng.

Phù Sinh không biết hắn làm sao, cũng không biết có phải chính mình làm sai chỗ nào, chỉ có thể cho là hắn bị thương tâm tình không tốt, cho nên cũng không có để ý nhiều, vẫn giống như lúc trước chiếu cố hắn. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia

Nhưng bầu không khí giữa hai người, rõ ràng không giống nhau.

Phù Sinh vừa rồi khổ sở che dấu tâm tình bất an, vừa cao hứng phấn chấn nói với Lục Ly còn nằm trên giường.

“Lục sư huynh, ta nói huynh biết, hôm nay ta đi ra ngoài bắt được một con thỏ hoang, đêm nay chúng ta có thể ăn thịt rồi!”

“Ừ” Lục Ly không có phản ứng gì, chỉ lãnh đạm mà ừ một tiếng.

“ Lục Ly, chẳng lẽ huynh không khen ta sao?” Phù Sinh ủy khuất bĩu môi, khuôn mặt nhỏ gục xuống, tức giận nói.

“Muội đừng dựa lại gần, nóng.”

Không nghĩ tới, Lục Ly căn bản không đáp, chỉ không dấu vết tránh đi không muốn đụng tới nàng, không đi để ý tới vẻ mặt không vui của nàng.

Cứ như vậy, sự tình tiến vào vòng tuần hoàn.

Phù Sinh cao hứng phấn chấn nói:

“Lục sư huynh, huynh biết không?……”

Sau đó đổi lấy chính là Lục Ly lạnh nhạt trả lời: “Ừ”

Tiếp theo cô nương lại ủy khuất làm nũng:

“Lục sư huynh, huynh rốt cuộc làm sao vậy, có phải ta làm sai chỗ nào hay không?” Edit bởi Chung cư Doãn Gia

Lục Ly lại lạnh nhạt trả lời:

“Không có, muội suy nghĩ nhiều.”

Ngoại trừ chúng ta là kẻ thù, muội thật sự cái gì cũng tốt, đáng tiếc, thân phận đã chú định chúng ta ở hai phe đối lập.

Rốt cuộc sẽ có một ngày, tầng giấy mỏng manh này, bị đâm thủng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.