Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Ngày cứ như vậy bình lặng không gợn sóng mà qua, bên kia Lâm Hải không liên hệ lại với Tô Noãn Dương, cô cũng không nóng nảy, vui mừng thanh thản nhàn nhã ở nhà xem kịch bản, bộ điện ảnh chị Nhu Trăn tỷ nói lúc trước cũng sắp quay xong rồi, cô cũng phải chuẩn bị chuẩn bị đi phối âm.
“Kiếp phù du” cũng đã bắt đầu chiếu trên các đài truyền hình, mỗi ngày vào thời gian vàng, mẹ Tô và ba Tô đều canh trước TV xem con rể nhà mình, còn may bộ này diễn tương đối trong sáng, không có mấy cảnh diễn thân thiết, bằng không cha mẹ Tô khẳng định muốn phát cuồng.
“Kiếp phù du” phát sóng, trên mạng khen ngợi như nước, Cố Hoài Cẩn đóng bình luận, các fan cũng chỉ có thể tới “Quấy rầy” Tô Tô.
【1l: Xem phim mới của lão công ta! Quay thật tốt! Quỳ liếm lão công! 】
【2l: Tô Tô phối âm rất hay! Quả nhiên là chuyên nghiệp! 】
【3l: Có người nào thấy giống ta không, “Kiếp phù du” vừa phát sóng đã làm ra hài kịch? Trong đầu tự động bổ não hình ảnh kích thích, Cố ảnh đế trong âm thanh của cô dâu mình cùng cô gái khác yêu đương? 】
【4l: Lầu trên mang ta theo với! May mà Tô Tô chuyên nghiệp, không dùng giọng gốc của mình phối âm mà cố gắng dùng giọng của nữ chính, không thì phim thật sự không xem nổi! 】
【5l: Đoàn phim “Kiếp phù du” quá chịu chơi! Để chồng người ta nghe giọng vợ diễn tình nhân với người khác! Cầu Tô Tô cho biết bóng ma tâm lý? 】
【6l: Xin hỏi Tô Tô? Thời điểm lão công ta ở nhà cô, cô có bắt anh ấy quỳ bàn phím? Cầu thủ hạ lưu tình! Đối xử tử tế với lão công ta! 】
…………
Tô Noãn Dương vừa mới tắm rửa xong, lau khô tóc, làm tổ ở trên sô pha nhìn các fan bình luận.
Không biết nên khóc hay cười, trong lòng yên lặng mà phun trào.
Đầu tiên, Cố Hoài Cẩn là lão công của cô, không phải lão công của các người!
Còn có, cho dù có quỳ bàn phím, cô cũng không để người khác thấy được!
Ai, Tô Noãn Dương buông di động, yên lặng thở dài.
Hiện tại cô xem như đã hiểu rõ vì sao tất cả mọi người đều nói tìm lão công không thể tìm trong giới giải trí, lúc này còn không nói vừa mới xác định quan hệ liền phải mỗi ngày xa cách, còn nơi nơi đều là tin tức của anh, nhìn vật nhớ người câu này chính là để dùng cho trường hợp này.
“Ong… Ong… Ong…”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tô Noãn Dương bên kia vừa mới trộm mắng anh hai câu, bên này điện thoại của anh liền tới.
Chịu ảnh hưởng từ Cố Hoài Cẩn, Tô Noãn Dương cũng đem điện thoại điều chỉnh thành chế độ rung, cô lười biếng nghe điện thoại.
“Alo, Cẩn Du.”
“Tô Tô.”
Âm thanh người đàn ông ôn nhu từ đầu kia truyền đến, Tô Noãn Dương trong nháy mắt cảm thấy lỗ tai muốn mang thai.
Không đúng, rõ ràng cô mới là người dựa vào giọng nói để kiếm cơm, như thế nào hiện tại cảm thấy giọng nói của anh so với cô còn chuyên nghiệp hơn, dễ nghe hơn?
“Ăn cơm chưa?”
Cô nhắm mắt lại, nghe giọng nói ôn nhuận như ngọc của anh, ấm áp như gió xuân nhẹ nhàng phất qua, cô thậm chí còn tưởng tượng anh ôn nhu vuốt ve tóc, cảm xúc ấm áp, phải làm sao bây giờ đây, càng ngày càng nhớ anh.
“Ăn rồi, em ăn chưa?”
“Đã sớm ăn, anh còn ở phim trường hả?”
“Ừm, Tô Tô, anh rất nhớ em.” Cố Hoài Cẩn bỗng nhiên toát ra một câu ngọt ngào, Tô Noãn Dương sửng sốt một chút, sau đó hạnh phúc cười cười.
“Em cũng rất nhớ anh, Cẩn Du, anh ở bên ngoài đóng phim phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định phải đúng giờ ăn cơm, có nghe hay không?”
“Được, anh sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, chúng ta lúc gặp mặt, có thể tìm em lấy phần thưởng không?”
“Phần thưởng?” Tô Noãn Dương có chút mặt đỏ, cô lại tự động hiểu sai.
“Ừm, phần thưởng.” Tiếng cười hài hước của anh từ đầu kia di động truyền đến, cười như không cười.
Tô Noãn Dương không biết nên nói tiếp như thế nào, sao lại thế này, rõ ràng là cách xa như vậy, tại sao vẫn có loại cảm giác bị đùa giỡn vậy.
“Tô Tô, em ra bật đèn ban công đi?” Cố Hoài Cẩn bỗng nhiên nhảy ra một câu không quan hệ.
“Bật đèn? À, được.”
Tô Noãn Dương ngơ ngẩn đi đến ban công, duỗi tay mở chốt mở, chờ một chút, giống như có nơi nào đó không đúng lắm, anh sao có thể biết cô không bật đèn.
“Anh… Anh ở đâu… đâu?” Giọng nói cô có chút run rẩy, mang theo vài tia không xác định, vài tia mong đợi.
“Em nói đi?” Cố Hoài Cẩn cười khẽ.
“Cô gái nhỏ, anh ở dưới lầu.”
Tô Noãn Dương ngây dại vài giây, bỗng đột nhiên đi tới cạnh cửa sổ, xoát một tiếng kéo bức màn.
Cúi đầu, chỉ là cần cúi đầu một chút, ánh mắt liền tự động tìm thấy anh.
Sắc trời đã không còn sớm, trong tiểu khu không có người, chỉ có một mình anh đứng ở nơi đó, ánh trăng như nước, chiếu vào thân hình thon dài của anh, kéo xuống đất một cái bóng thật dài.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, khoảng cách quá xa, Tô Noãn Dương không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Có lẽ bởi vì đã vào đêm, cho nên Cố Hoài Cẩn không mang đồ ngụy trang, kính râm, khẩu trang cái gì cũng không có. Chỉ lười biếng dựa vào chiếc xe của anh, có lẽ nhìn thấy cô kéo rèm, anh không chút để ý nâng tay trái.
“Tô Tô, đã lâu không gặp.” Anh cười chào hỏi, còn phất phất tay với cô.
Đã lâu không thấy, cái rắm! Tô Noãn Dương ở trong lòng chửi thầm, cúp điện thoại, vội vàng mặc áo khoác chạy xuống lầu.
Lúc chờ thang máy, cô có chút khẩn trương, không ngừng đi lòng vòng tại chỗ, không ngừng điều chỉnh hô hấp của mình.
Cố Hoài Cẩn thật quá xằng bậy, muốn tạo bất ngờ cũng không phải như vậy chứ! Nói đến là đến, nếu để phóng viên chụp được ảnh thì làm sao bây giờ? Khẳng định sẽ lại nhìn hình nói chuyện, sẽ nói anh như thế nào, không làm việc đàng hoàng, lúc đang đóng phim còn lười biếng trở về gặp bạn gái?
Cô thở dài, vào thang máy.
Nhưng tuy nói như vậy, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ rất hạnh phúc, xong rồi, thật giống như thời cổ đại, lấy hồng nhan họa thủy làm chuẩn, có nàng, đế vương từ đây không còn ai? Ha ha ha, nhưng kệ đi, dáng người cô thế này, cách hồng nhan họa thủy còn xa lắm.
Tô Noãn Dương cười cười, lòng thản nhiên. Cái gì phóng viên chứ, muốn viết gì thì viết đi, dù sao cũng đã bị viết thành thói quen.
Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, cô nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.
Tô Noãn Dương ra khỏi thang máy, đi ra ngoài hiên nhà, sau đó càng ngày càng tăng tốc nhanh, chạy tới phía Cố Hoài Cẩn.
“Tô Tô, đừng nóng vội.”
Cố Hoài Cẩn lên tiếng nhắc nhở cô, nhưng sao cô còn có thể suy nghĩ được nhiều như vậy, ba bước cũng thành hai bước, bổ nhào vòng tay anh.
Hương vị dễ ngửi trên người anh nháy mắt vây quanh cô, cô tham lam mà hít, sau đó rời khỏi vòng ôm ấm áp của anh.
“Cẩn Du, anh mau đánh em một cái, để em xem có phải em đang nằm mơ hay không!”
Cố Hoài Cẩn nghe cô nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng cười, cúi đầu hôn lên cánh môi cô.
Đôi môi kề sát, Tô Noãn Dương lúc này mới xác định không phải mơ, Cố Hoài Cẩn thật sự tới, anh đang đứng trước mặt cô.
Hôn một hồi, hai người lưu luyến không rời tách ra, Cố Hoài Cẩn tựa lên trán cô, thanh âm khàn khàn dò hỏi.
“Tô Tô, không muốn mời anh lên ngồi sao?”
“A… Được ạ,… đi thôi.” Cô gật đầu, nắm tay anh lên lầu.
Ơ…, Tô Noãn Dương nhìn cửa nhà đóng chặt, ảo não vỗ vỗ đầu.
Làm sao bây giờ? Vừa rồi đi quá vội, đã quên mang chìa khóa.
Cố Hoài Cẩn nhìn biểu tình xấu hổ của cô, rất nhanh hiểu được chuyện gì xảy ra.
Anh buồn cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ Tô Noãn Dương.
“Đi thôi Tô Tô, đi đến chỗ anh.”
“Vâng, được.”
Trước mắt cũng không có biện pháp khác, Tô Noãn Dương đành phải gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Cố Hoài Cẩn xuống lầu.
Ai! Tô Noãn Dương ơi là Tô Noãn Dương, mi làm gì đây? Ra cửa không mang theo đầu óc, cái này hay rồi, mất mặt quá!
Đại thần khẳng định sẽ nghĩ, cô bởi vì muốn gặp anh mà quá kích động nên mới quên mang chìa khóa. Ừm, tuy rằng là đúng đấy, nhưng bị nhìn thấu vẫn rất thẹn thùng! Ai, làm sao bây giờ, về sau chẳng phải phải bị ăn sạch phải không?
Xem ra Tô Noãn Dương đã quên, cho dù không có vụ này, cô cũng đã bị ăn đến không còn gì.
Cố Hoài Cẩn nhìn cô ngồi yên tĩnh trên ghế phó lái, vẻ mặt cô ảo não, đôi tay vô ý thức vân vê góc áo.
Anh bật cười, cầm tay nhỏ của cô.
“Tô Tô, đừng khẩn trương, anh không đáng sợ như vậy, sẽ không ăn thịt người.”
“……” Tô Noãn Dương thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu yên lặng.
Nhanh như chớp, xe rất nhanh đã đi đến tiểu khu nhà Cố Hoài Cẩn, anh để xe trong gara, mang theo Tô Noãn Dương vào thang máy.
Đây không phải lần đầu tiên Tô Noãn Dương tới nhà Cố Hoài Cẩn, nhưng lại là lần cô khẩn trương nhất.
Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, cô thật sự rất sợ hãi, đêm nay mình sẽ bị ăn sạch.
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nhưng ba tiếng trống sẽ làm tinh thần suy kiệt.
Đại thần đã thất bại hai lần tại đây, đêm nay có phải là lúc anh xoay chuyển cục diện không?
Tô Noãn Dương còn đang miên man suy nghĩ, nhưng Cố Hoài Cẩn đứng bên cạnh hiển nhiên không muốn cho cô thời gian miên man.
Anh bỗng nhiên cúi người, bế cô gái còn đang mơ hồ.
“A!” Tô Noãn Dương không nghĩ tới anh sẽ bỗng nhiên ra tay, thét một tiếng kinh hãi, cuống quít ôm cổ anh.
“Cố Hoài Cẩn, anh muốn làm gì?”
Anh với câu hỏi của cô mắt điếc tai ngơ, bước từng bước dài, đi vào phòng ngủ chính.
Đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường lớn của mình, sau đó chậm rãi cúi người.
“Tô Tô, anh tới lấy phần thưởng.”
“Phần thưởng? Ưm…”
Tô Noãn Dương còn chưa nói xong, đã bị đôi môi anh ngăn chặn.
Anh ôm gương mặt cô, nụ hôn có phần vội vàng, đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo khoang miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại, hấp thu sự ấm áp của cô, có lẽ chưa từng trải qua nụ hôn bão táp như vậy, Tô Noãn Dương có chút khẩn trương, tay nhỏ gắt gao nắm lấy góc áo Cố Hoài Cẩn, Cố Hoài Cẩn hơi mỉm cười, bàn tay to chui vào quần áo cô.
Anh không giống như lúc trước mà từ từ dò xét, cũng không cho cô cơ hội phản ứng mà vào thẳng chủ đề, trực tiếp phủ lên nơi mềm mại của cô.
Nụ hôn rời xuống, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô.
“A…a…” Tô Noãn Dương nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ, cô cắn môi, muốn ngăn cản mình phát ra loại thanh âm này.
Cố Hoài Cẩn cũng không muốn đơn giản như vậy buông tha cô, bàn tay to vòng đến sau lưng cô, nhẹ nhàng mở móc nội y.
Sau đó lại bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, một cái, hai cái, ba cái, năm cái, sáu cái.
Mẹ nó, Cố Hoài Cẩn rủa thầm một tiếng, từ trước đến nay anh chưa từng có lúc nào không thích Tô Noãn Dương mặc áo sơ mi trắng như lúc này.
Áo sơ mi, ban ngày nhìn thì khá tốt, tới buổi tối thật đúng là không phải chỉ vướng bận một chút.
Tô Noãn Dương nhìn bộ dạng vụng về của anh, không nhịn được mà bật cười, lần đầu tiên cảm thấy may mắn khi mình thích mặc áo sơ mi.
Cố Hoài Cẩn nghe được tiếng cười như chuông bạc của cô, ngẩng đầu nhìn cô một cái, đôi mắt anh đã có chút đỏ, cùng bộ dạng cấm dục thanh lãnh ngày thường hoàn toàn bất đồng, nói giống như hai người khác nhau cũng không quá.
Khóe miệng anh khẽ cong, cúi đầu ngậm lấy anh đào hồng trừng phạt.
“A… từ từ…” Tô Noãn Dương rốt cuộc nhịn không được, há mồm nhẹ giọng ngâm.
Cố Hoài Cẩn chậm rãi liếm láp viên anh đào, tay cũng không nhàn rỗi, bàn tay to di chuyển xuống, kéo khóa quần jean, duỗi tay đi vào dò xét, ngón tay vừa mới chạm vào miếng vải kia, anh liền cười.
“Tô Tô, em ướt.” Anh ngẩng đầu, thanh âm mang theo mê hoặc nhè nhẹ.
Tô Noãn Dương nghe anh nói như vậy, không cam lòng chu miệng, bất chấp nói.
“Vậy anh cứng rắn đến quá đáng kìa!”
Rất tốt, Cố Hoài Cẩn gật gật đầu, xem ra cô gái nhỏ đã trưởng thành, học được tranh luận rồi.
Anh cười cười, thành thạo bỏ đi mảnh vải cuối cùng trên người cô.
Sau đó, cúi đầu, hôn lên.
“Aaaaaaa……”
Tô Noãn Dương không chịu nổi loại kích thích này, nhẹ nhàng vân vê liên tục lặp lại, còn không tới vài lần, cô liền lên đỉnh.
Cố Hoài Cẩn nhìn cô bộ dáng đáng thương nằm xụi lơ trên giường, cô nhắm hai mắt, gương mặt hồng hồng, ngón tay gắt gao nắm chặt ga trải gường.
Anh ngẩng đầu, ôn nhu xoa xoa mồ hôi trên trán Tô Noãn Dương, khẽ mở môi mỏng, gằn từng câu từng chữ.
“Tô Tô, anh muốn lấy phần khen thưởng.”
Lời của beta: Tôi vô cảm tôi vô cảm tôi vô cảmmmmmm