Trường học.
Giờ ăn trưa, An Cửu ngồi trong nhà vệ sinh gọi cho Thẩm Hoán.
“Sao hả? Cuộc sống đại học có High không?”
“Cửu ca! Chị thật sự là Cửu ca mà không phải người khác giả mạo đấy chứ? Cửu ca, không ngờ chị lại chủ động liên hệ với em! Em còn tưởng chị bị bọn buôn người lừa đến thôn làng hẻo lánh nào đó làm vợ rồi, sao mà liên lạc với chị khó thế!” Thẩm Hoán ở đầu bên kia oán trách.
An Cửu xì một tiếng, “Cậu có thể so sánh với cái gì đó tốt hơn được không?”
Ở đâu mà cô bị lừa bán, rõ ràng bị Thái Thượng Lão Quân nhốt vào Lò Luyện Đan để đúc lại mà.
“Nói đi, có chuyện gì? Em có thể làm thì nhất định làm tốt!” Thẩm Hoán biết chị ấy tìm mình nhất định có việc.
An Cửu cũng không khách sáo, “Tìm hộ tôi một công việc.”
“Vậy không phải dễ sao, chỗ Cường Tử…”
“Không thể đua xe.”
“Anh Phương đang thiếu…”
“Tôi không thể bỏ học, chỉ làm được sau giờ tan học, nhiều nhất là hai tiếng.”
“Ok để em tìm, chị chờ em mười phút, mười phút sau em gọi lại cho chị.”
“Được, làm phiền cậu rồi Thẩm Hoán.”
“Làm em sởn hết cả da gà, Cửu ca, chị bình thường lại đi có được không?”
“Cút! Làm không xong anh mày gọt chết!”
“Vâng!”
“…”
Mười phút sau Thẩm Hoán gọi lại, “Quảng trường Khải Đế thuê người mặc trang phục Búp bê đầu to sáu ngày 80 đồng một giờ, bắt đầu từ tối nay, làm từ sáu giờ đến tám giờ, mà em cảm thấy công việc này chẳng ra làm sao, thôi để em tìm cho chị việc khác!”
“Khỏi, nhận việc này! Rất tốt!”
Thẩm Hoán im lặng nước mắt chảy dài, cậu ta thật sự không thể tưởng tượng nổi bộ dạng ngốc nghếch mặc trang phục Teletubbies cầm tay các bạn nhỏ chụp ảnh, chị ấy có biết một cú đạp của chị ấy có thể đá bay mấy đứa nhóc phiền phức đó không…
An Cửu vừa cúp máy đi ra thì trông thấy Lương Giai Giai có vẻ hả hê đứng trong nhà vệ sinh, hiển nhiên cô ta đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.
“Không ngờ chị lại ra nông nỗi này, tôi thấy mẹ đúng là quan tâm vô ích, lại còn sợ chị làm tiểu tam của Phó Thần Thương bôi nhọ gia đình. Dù là tiểu tâm thì dẫu gì cũng là người phụ nữ của Phó Thần Thương, chị mà cũng xứng? Người ta chẳng những có vợ mà còn có cả tình nhân lợi hại hơn cả vợ, chị thì là cái cóc khô gì?”
Lương Giai Giai lại bắt đầu châm chọc khiêu khích, An Cửu cũng không thèm đếm xỉa, đứng trước rửa tay, chậm rãi nói, “Phó đại ca, không biết bây giờ anh thế nào, em luôn nhắn tin cho anh, nhưng chưa bao giờ thấy anh trả lời. Nhưng không sao, chỉ cần anh có thể đọc được tin nhắn em đã rất vui. Thật ra em rất ngưỡng mộ chị, anh đối tốt với chị ấy như thế…”
An Cửu mới kể ra một đoạn, sắc mặt Lương Giai Giai thình lình thay đổi.
An Cửu nhìn gương sửa sang đầu tóc, “Phó đại ca, việc học rất mệt mỏi, nhưng mỗi lần nghĩ tới anh là em lại có động lực, chỉ muốn gần anh thêm một chút…”
“Chị…” Mặt Lương Giai Giai tím tái như gan lợn, chỉ tay về phía cô nói không ra lời.
An Cửu không định kết thúc như vậy, “Phó đại ca, vợ anh nhất định là người phụ nữ rất tốt! Em biết chỉ e cả đời này em cũng không thể tới gần anh, em chỉ muốn có được anh một lần mà thôi, ngày mai tại phòng 802 khách sạn Đế Hào…”
“Đê tiện! Chị câm miệng lại cho tôi! Tôi muốn giết chị!” Lương Giai Giai run rẩy, lao tới như kẻ điên.
An Cửu thoải mái dịch người sang bên khiến cô ta đụng mạnh vào tường, sau đó nhìn cô ta từ trên cao, trong con ngươi không có chút nhiệt độ, “Lương Giai Giai, khuyên cô một câu, từ nay về sau tốt nhất đừng chọc tức otoi! Không phải lần nào tôi cũng dễ nói chuyện vậy đâu! Hiểu chưa?”
Lương Giai Giai co quắp dưới sàn, một từ cũng chẳng dám nói.
Ban đầu tưởng mình nắm trong tay nhược điểm của chị ta, không ngờ cuối cùng bị chị ta uy hiếp lại. Càng khiến cô tức giận là chị ta lại thấy tin nhắn mà mình gửi cho Phó Thần Thương!
Một giây trước cô ta còn tưởng rằng Tống An Cửu đã bị Phó Thần Thương chán ghét vứt bỏ, không ngờ chỉ chớp mắt lại lấy ra chứng cớ về chuyện cô ta lén lút tố cáo, thậm chí… thậm chí cả chuyện chủ động hiến thân…
Bây giờ cô ta uất ức đến phát điên, càng khiến cô ta sống không bằng chết chính là nỗi căm hận này chỉ có thể nuốt vào mà không thể phát ra.
An Cửu để một tay trong túi quần, nhàn nhã ra ngoài, dáng vẻ như mới giải quyết táo bón xong nên rất vui sướng.
Nói đến mấy tin nhắn này còn phải cám ơn chuyện tố cáo lần trước của cô ta, sau đấy cô hỏi Phó Thần Thương tại sao biết mình ở Aires, Phó Thần Thương không giếu diếm nói đến chuyện tin nhắn, ý cũng là hi vọng cô đề phòng Lương Giai Giai ở trường nhiều hơn, đừng để đến lúc chịu thiệt lại không biết. Ngay lúc đó cô liền mượn di động từ chỗ Tề Tấn xem, ban đầu chẳng qua chỉ là tìm thú vui, không ngờ lúc này lại có tác dụng.
Bản thân mình thì tìm mọi cách bò lên giường người ta, chân ngắn không bò lên nổi thì bày ra bộ dạng thanh cao châm chọc đả kích người khác, nào có chuyện tiện nghi như vậy.
Cô không định sẽ dùng chiêu hèn hạ như thế, nhưng không còn cách nào, ai bảo cô ta chạm đúng lúc tâm trạng mình không tốt, muốn vuốt râu trên đầu hổ, không cào cho cô ta một cái thì đúng là phụ sự kỳ vọng muốn tìm chỗ chết của cô ta!
***Trong phòng học.
Sau giờ học các nữ sinh tụ tập thành tốp năm tốp ba, thảo luận những câu chuyện bát quái của hiệu trưởng mới sắp sửa nhậm chức.
An Cửu còn không để ý, vẫn mải miết múa bút thành văn, cô muốn cố gắng làm thật nhiều bài ở trường để về nhà khỏi phải làm.
“Đằng trước!” An Cửu dùng bút chọc chọc lưng cậu nam sinh ngồi trước.
Nam sinh kia quay đầu lại, đẩy mắt kính, nét mặt trịnh trọng, “Tôi có tên! Tên tôi là Đường Tống.”
“Biết rồi biết rồi! Này đằng trước, bài này làm thế nào!”
Bạn học Đường Tống ngồi đằng trước bị An Cửu làm phiền, gương mặt như bị đau bụng mà không đi được, nhưng đã nghe đại danh của Tống An Cửu nên giận mà không dám nói gì, “Bài đấy thay công thức này…”
“Cảm ơn đằng trước, hôm nào mời cậu đi ăn.”
“…”
Bởi vì bất cứ lúc nào cũng có người để hỏi nên hiệu suất tương đối cao, sắp đến giờ tan học thì bài tập của An Cửu đã hoàn thành một nửa. Cô thấy hài lòng mỹ mãn liền cầm cặp sách đi đến chỗ làm.
Cảm giác có mục tiêu để nỗ lực rất phong phú.
Tuy mục tiêu cũng không xa lắm, chỉ là không muốn để tên cầm thú nào đó có lý do chà đạp mình.
Không biết vì sao, kể từ khi biết sự tồn tại của Tô Hội Lê và nhớ đến người mà đêm hôm Phó Thần Thương đi gặp, cô bắt đầu kháng cự sự động chạm của anh.
Không muốn bị chạm, không muốn gần gũi, không muốn vùng đất của mình tiếp tục bị ăn mòn…
***
Quảng trường Khải Đế mới mở một khu vui chơi trẻ em, thu hút rất nhiều các bạn nhỏ.
Làm cùng An Cửu còn có ba nữ sinh của Đại Nhất, bốn người mặc trang phục Teletubbies, Tinki màu tím, Dipsy màu xanh, Laa-Laa màu vàng, Po màu đỏ. Trang phục của An Cửu chính là Po màu đỏ.
Mặc dù đang mùa thu, nhưng mặc trang phục dầy như thế vẫn rất ngột ngạt, huống chi trong lúc khoác bộ trang phục cồng kềnh này cô còn phải trượt ván đi vòng quanh, vòng quanh…
An Cửu nhẫn nại xoa đầu từng em nhỏ, rồi nắm tay, ôm chằm, cùng chụp ảnh… Mới một tiếng trôi qua mà sau lưng cô đã ướt nhẹp mồ hôi.
Khi thấy một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc, An Cửu ngây ngẩn cả người, là Phương Như và An Bình. ddL3quYd0n. Không ngờ gặp được tiểu An Bình đã nhiều ngày không gặp ở đây, quả là thu hoạch ngoài dự kiến. Đã nói sẽ thường đến thăm cậu, nhưng với tình huống bây giờ, cô sợ sẽ rất khó bước vào nhà họ Tống.
Tiểu An Bình cười vui vẻ, bước chân nhỏ chạy về phía cô, khi đến trước mặt cô còn lảo đảo suýt ngã.
An Cửu khó khăn ngồi xổm xuống đỡ, sau đó ôm lấy cậu. Dựa vào bộ trang phục dày này cô mới có thể gần gũi thân mật với cậu trước mặt Phương Như.
Tiểu An Bình vui vẻ cười khanh khách, “Mama xem này, Teletubbies! Là Po! An Bình thích Po nhất! Mama mau tách tách cho An Bình và Po đi! An Bình sẽ cho chị xem!”
Phương Như bất đắc dĩ lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, “An Bình đừng chơi nữa, chúng ta phải về thôi!”
An Cửu không nỡ ôm cậu một lúc, lại xoa lên cái đầu nhỏ rồi mới thả cậu xuống.
“Tạm biệt Po!”
An Cửu vẫy tay, nhìn hướng cậu đi, tâm trạng tiu nghỉu buồn bã.
Nếu nói ở khu vui chơi trẻ em gặp được tiểu An Bình thì cũng có thể hiểu, nhưng ở đây mà gặp được Phó Thần Thương thì thật sự không thể tưởng tượng nổi.
An Cửu đang chơi đùa cùng một nhóm các bạn nhỏ, ba Teletubbies khác đột nhiên ngơ ngác, sau đó tụm vào nhau hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, nhìn sau lưng cô.
An Cửu quay lại nhìn theo ánh mắt họ, sau đó trông thấy Phó Thần Thương mặc âu phục hoàn toàn không ăn khớp với khung cảnh ở đây, đi theo sau anh còn có mấy cấp dưới, cùng tiến về phía này.
Tinky, Laa-Laa, Dipsy hưng phấn chạy ra đón, nhưng Phó Thần Thương lại đi thẳng tới trước mặt Po.
Không thể nào không thể nào, anh tuyệt đối không thể biết trong bộ trang phục này là mình, An Cửu giả ngây giả dại vẫy tay, cơ thể lắc lư vụng về.
Phó Thần Thương dừng lại, sau đó, đưa tay về phía cô.
Trên đầu An Cửu đầy vạch đen, đây là ý gì? Muốn bắt tay cô như mấy bạn nhỏ kia sao?
An Cửu bất chấp khó khăn đưa tay ra bắt.
Dường như khóe miệng Phó Thần Thương hơi cong cong, đưa bàn tay khác lên, An Cửu buộc phải đưa cả tay còn lại lên nắm tay anh.
Phó Thần Thương rút tay về lại duỗi ra, cuối cùng An Cửu không thể nhịn được nữa đẩy mạnh một cái, thằng em rể anh, đủ chưa vậy!
Phó Thần Thương bị đẩy không chút tức giận, còn hài lòng thoải mái nở nụ cười, “Tan ca chờ tôi tới đón em.”