An Cửu bất động cũng không nói chuyện.
Phó Cảnh Hi đưa tay mò về đầu của cô, An Cửu tránh ra như tránh rắn độc thú dữ, cho nên cử động quá lớn không ổn định cơ thể, lqd trực tiếp khoa trương té nhào xuống đất.
Con ngươi Phó Cảnh Hi như nhiễm chút lạnh lẽo từ ánh trăng, trong bàn tay cầm một chiếc lá gỡ từ trên đầu cô xuống, “Xin lỗi.”
Cậu duỗi tay về phía cô, muốn kéo cô, nhưng nghĩ đến cô sẽ kháng cự, lại cứng đờ chậm rãi thu hồi.
“Thấy tôi đáng ghét thế sao?”
Vẻ mặt cô đơn như khiến An Cửu không dám nhìn thẳng, thiếu chút nữa trực tiếp nhào tới an ủi.
Cô chống mặt đất, vỗ vỗ tay bò dậy, ngồi ở mép ghế cách cậu ta không quá gần, “Cậu biết, dù sao trước kia tôi cũng thích cậu. Hiện tại tôi kết hôn rồi, cậu cũng có bạn gái, tình ngay lý gian, đương nhiên phải chú ý nhiều hơn một chút.”
An Cửu tự nhận câu trả lời này vô cùng hoàn mỹ, lại thấy sắc mặt Phó Cảnh Hi nặng nề hơn.
“Rốt cuộc vẫn biến thành như vậy. . . . . .”
An Cửu nghe không hiểu cậu thở dài là có ý gì, đang hoang mang, lại đột nhiên bị một cánh tay ôm vào trong ngực, llêequýđônntrong phút chốc hương bạc hà cỏ xanh thuộc về Phó Cảnh Hi tràn đầy miệng mũi mỗi tế bào mạch máu của thân thể, hình ảnh tình nồng đã từng mơ ước từ lâu trong mộng được trình diễn chân thực, dường như trái tim vì kích động quá mà như ngừng đập, nhưng máu lại như vạn mã bôn đằng (như hàng vạn con ngựa cùng chạy). . . . . .
“Tại sao. . . . . .” Giọng Phó Cảnh Hi khẽ run, giống như đè nén tình cảm vô cùng sâu đậm.
An Cửu mới vừa đắm chìm trong câu “Tại sao” tuyệt hảo này, liền nghe thấy cậu nói đầy đủ ——
“Tại sao lại đần như vậy. . . . . .”
Thì ra là bởi vì chỉ số thông minh của cô mà đau lòng muốn chết.
“( ̄0 ̄|||) thật sự rất xin lỗi vì đần như vậy. . . . . .” An Cửu rất hổ thẹn nói.
Xem ra làm người ta đau lòng rồi.
Phó Cảnh Hi ôm cô vào trong ngực, lòng bàn tay hơi lạnh che trên cái đầu chứa trí thông minh của cô.
An Cửu cảm thấy hẳn là cậu hận không thể truyền chút thông minh của bản thân cho mình.
“Biết rõ cô đần, tại sao lại muốn mặc cô hồ đồ. . . . . .”
Tại sao thời điểm mềm lòng nhất tôn trọng quyết định của cô, mặc cho cô vui vẻ đưa mình vào miệng cọp, trước đây cậu can không được, hiện tại muốn nhổ cũng không ra.
Phó Cảnh Hi luôn xa cách nhạt nhẽo lại có thái độ khác thường, ôm cô càng chặt như muốn phát tiết, llêqquyýđônn An Cửu cảm thấy bầu ngực của mình ma sát trước ngực cậu, cậu đang nói chuyện trên đỉnh đầu cô, đôi môi mỏng như dính vào trán cô, vào lúc cô thanh tỉnh, chưa bao giờ thân cận như vậy. . . . . .
Người mà mình cho là cả đời chỉ có thể đứng nhìn từ xa lại lấy tư thế đó ôm mình vào ngực. . . . . . An Cửu sờ lỗ mũi một cái, may mà không có chảy máu mũi.
Hít sâu một hơi.
An Cửu thận trọng nói, “Cái đó, Cảnh Hi, có thể buông tôi ra trước không? Tôi sợ Phó Thần Thương sẽ trực tiếp nhảy xuống đập chết hai chúng ta. . . . . .”
“Hả?”
“Bởi vì bây giờ tôi đang đối diện với anh ấy!” An Cửu lệ rơi đầy mặt quét mắt tới ban công tầng ba.
Cô đây không phải là tình ngay lý gian, mà đã là trộm dưa sờ mận rồi.
Cho dù hoàn toàn không thấy rõ mặt của Phó Thần Thương, nhưng An Cửu có thể cảm thấy chắc chắn anh đang nhìn về phía này.
Bóng đen cao to, làn khói sáng chợt sáng chợt tắt, giống như là mắt dã thú, l.q.đ khí lạnh đáng sợ kia như lấy tư thái đoạt mệnh ùn ùn kéo đến.
Mặc dù cách xa, thế nhưng công kích từ xa lại quá hung tàn.
Nhưng. . . . . Phó Cảnh Hi trước mặt, đưa lưng đối địch, giống như dùng thân thể làm tấm chắn cho cô.
Cuối cùng Phó Cảnh Hi cũng buông lỏng cô ra.
Đột nhiên An Cửu phát giác cậu có gì đó không đúng, không suy nghĩ bật thốt lên, “Cảnh Hi, cậu đây xấu hổ sao?”
“Cô nhìn lầm rồi.” Dường như Phó Cảnh Hi trả lời ngay, lại còn tránh tầm mắt của cô.
“. . . . . .” Hóa ra xấu hổ thật.
Biểu cảm khói lửa của nhân gian như này, thật sự làm cô kinh ngạc
Phó Cảnh Hi xuất hiện vào lúc cuộc sống của cô đen tối nhất, làm cho cô giống như được ánh mặt trời chiếu sáng ấm áp mà có tinh thần, nhưng trên thực tế, cũng khó để có thể với lấy cậu.
Có vài người là phong cảnh, chỉ có thể thưởng thức, chỉ có thể đi ngang qua.
Trong không khí buồn bã réo rắt như thế, đột nhiên trước mắt hai người nhảy ra một người.
“Hai vị đây là muốn bỏ trốn sao? Có cần tiểu gia giúp một tay hay không? Dịch vụ giúp đỡ 24h trả lại tự do cho xã hội o((≧▽≦o)!”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Ôi bị chê à!” Phó Hoa Sênh ai oán yên lặng rời đi, vừa đi vẫn không quên vừa lớn tiếng hát, “Cậu tồn tại ~ trong đầu thím cậu. . . . . .”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Rốt cuộc người này tới làm gì. . . . . .
Vốn Phó Hoa Sênh thấy hai người này đến vườn hoa nhỏ gặp riêng, cho nên muốn tới đây dây vào một chút, l^q’đ nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện ra Phó Thần Thương ở trên tầng khí thế mạnh mẽ, vì vậy cực kỳ nhanh chóng rời đi.
Rất lâu sau hai người mới từ bầu không khí 囧囧 nhảy thoát ra ngoài.
“Tôi đi lên đây.”
Đợi chút nữa có lẽ cô sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, cô cảm thấy mình đã nửa thân thể xuống đất.
Bởi vì Phó Cảnh Hi đột nhiên kéo tay của cô cầm thật chặt, “Nói cho tôi biết, phải như thế nào cô mới bằng lòng rời khỏi anh ta?”
An Cửu bị vẻ mặt đè nén của cậu lây nhiễm, cảm thấy trong đôi mắt ấy có gì đó tồn tại mà cô không biết.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Cảnh Hi, không phải là tôi không rời đi.”
Là anh ấy không buông tay!
“Phải . . . . . À. . . . . .” Phó Cảnh Hi hơi rũ đầu xuống, vẻ mặt đen tối không rõ, từ góc độ này An Cửu nhìn sang có chút cảm thấy. . . . . . Âm trầm.
Đột nhiên, eo ếch bị kéo mạnh lấy, như là đụng phải cơ ngực của cậu, sau đó đôi môi bị đôi môi mà cô vẫn muốn nhúng chàm chiếm lấy.
Một tiếng “Phù phù” vang lên rất lớn, cách đó không xa trên tầng dường như có vật gì đó bị ngoại lực làm cho rơi xuống, giống như là đập vào tim của cô.
Ba hồn đã mất, lúc này hoàn toàn phải vào mộ rồi.
Phó Cảnh Hi nói nhỏ bên tai An Cửu đã hoàn toàn ngây ngốc, “Cô phải biết, Phó Thần Thương thích sạch sẽ, đồ của mình, nếu như người khác chạm qua, sẽ tuyệt đối không muốn nữa. . . . . .”
An Cửu nuốt nước bọt, là cảm giác sai sao? Tại sao cảm thấy lúc này Phó Cảnh Hi còn đáng sợ hơn cả Phó Thần Thương.
“Làm với tôi một lần, đổi lấy tự do cho cô.”
An Cửu bị những lời này làm chấn động ngưng hô hấp, hoàn toàn ngẩn ra, mất đi năng lực suy tính.
Liếc nhìn bóng người đã biến mất trên tầng, Phó Cảnh Hi thoáng buông cô ra một chút, lqđ cực kỳ dịu dàng vuốt ve đầu của cô, “Ba ngày sau, tôi chờ cô ở kí túc xá đại học A.”
Ba ngày sau là một ngày trước hôn lễ, theo phong tục của thành phố A, buổi tối một ngày trước hôn lễ cô dâu chú rể không thể gặp mặt nhau.
—–
An Cửu từng bước từng bước trở lại phòng ngủ, trên chân giống như trói bao cát nặng ngàn cân.
“Chịu trở lại?” Phó Thần Thương ngồi trên ghế sa lon, bộ dáng ôm cây đợi thỏ, không nhìn ra tâm tình gì, nhưng, cô hiểu rõ anh, cho nên mới sợ, vì người đàn ông càng an tĩnh, càng đáng sợ.
Đến lúc thật sự đứng trước mặt Phó Thần Thương, ngược lại An Cửu lại không cảm thấy sợ.
So sánh với thứ Phó Thần Thương cùng Tô Hội Lê làm, không phải cô và Cảnh Hi không đáng kể chút nào sao?
Thứ bất ngờ duy nhất cũng chỉ có câu nói long trời lở đất kia của Phó Cảnh Hi.
An Cửu bị quậy đến rối loạn, mà giờ khắc này vẻ mặt không yên lòng khốn khổ vì tình của cô trong mắt người khác thật chói mắt.
An Cửu cảm thấy, nếu Phó Thần Thương có ý không ly hôn cũng không yêu cô, vậy sẽ không có cần thiết phải can thiệp đến cuộc sống của hai bên, như vậy đều tốt đối với tất cả mọi người.
Cô cho là mình rất có đạo lý, nhưng có đạo lý trước mặt người không phân rõ trái phải này cũng vô dụng thôi.
“Nếu không bỏ được như vậy. . . . . .” Phó Thần Thương nói xong thong thả ung dung, “Vậy cũng không nên đi du học.”
Vừa dứt lời liền đốt tất cả lửa giận của cô, “Phó Thần Thương anh đùa bỡn chơi tôi có phải không?”
Mắt thấy Phó Thần Thương đứng lên càng tới càng gần, An Cửu nuốt nước bọt, xoay người, nhanh chóng bỏ chạy.
Kết quả mới vừa cầm đến tay cầm cửa, đỉnh đầu ầm vang một tiếng, cánh tay Phó Thần Thương nặng nề để ngang lưng cửa, vây cô dưới thân thể, tư thế vô cùng nguy hiểm.
Có lẽ là tai vạ đến nơi, khủng hoảng cực điểm nên dẫn đến vật cực tất phản, đột nhiên An Cửu trở nên bình tĩnh, xoay người từ dưới người anh, nhìn anh, từng chữ từng câu, “Phó Thần Thương, tôi thật sự không hiểu anh đang tức giận cái gì, nếu như anh chỉ cần một người vợ, hoặc là trả thù Tô Hội Lê cần công cụ để thu hút sự chú ý của cô ta, một nhân vật lớn như anh, cần gì tức giận với một người qua đường như tôi?”
“Chẳng lẽ nói. . . . . . Anh yêu tôi?”
An Cửu nói xong cũng tự cảm thấy hoang đường buồn cười.
Mà sau khi câu nói vừa ngừng, trên mặt Phó Thần Thương xuất hiện vẻ mặt tương đối kỳ dị, nếu như nhất định phải dùng gì đó để hình dung, An Cửu dùng tài nghệ viết văn hỏng bét của cô, lqd cảm thấy rất giống như là dẫm phải cứt chó làm người ta ghê tởm?
Đột nhiên Phó Thần Thương cười nhẹ, hung tợn nhìn cô chằm chằm, dựa vào gần chỉ sợ cô không nghe được, “Tống An Cửu! Em mơ đi!”