Vốn rất ngượng ngùng, chờ ngồi lên thấy được phía xa, lại buông lỏng không ít.
Trịnh Thâm nói chuyện với cô, người trẻ tuổi nào không điên cuồng đây?
Tâm tính cô ‘đoan chính’, nào có tâm tư đùa giỡn: “Anh, qua bên kia qua bên kia một chút!”
“Được rồi!” Trịnh Thâm giơ tay lên kéo chân cô, tránh để cô không té xuống, mặt cười hì hì, ngược lại còn vui hơn người ngồi trên cổ anh.
“Anh! Em muốn ăn cái đó! Cái đó đó!” Miêu Miêu vô cùng hưng phấn.
“Mua!” Trịnh Thâm kêu lên, chỉ vào cái cô chỉ.
“Nhường một chút, nhường một chút.”
Đó là một cái bánh hình chú heo, một cái hộp nhỏ, phía dưới được phủ bơ, phía trên là một chú heo con tinh xảo.
Trịnh Thâm liếc nhìn thì vui lên, đây không phải là Miêu Miêu của anh sao.
Thợ làm bánh kinh ngạc nhìn bọn họ, rồi sau đó dựng thẳng ngón cái với Miêu Miêu, lấy cho cô một cái lớn.
Miêu Miêu cười híp mắt: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Thợ làm bánh đáp lại bằng một nụ cười, bánh ngon là có thể khiến người ăn cảm thấy hạnh phúc, mới vừa rồi nhìn đôi tình nhân hạnh phúc này đã cho bà linh cảm như thế.
Đưa cho cô: “Chúc cô cả đời hạnh phúc.”
Lúc này ngay cả Trịnh Thâm cũng cười, trong lòng gật đầu, người này rất thức thời, biết cách ăn nói.
Miêu Miêu đặt cái hộp lên đỉnh đầu anh, cầm cái muỗng bỏ từng miếng vào miệng.
“Anh, nếu không ăn thì trở về à?”
“Không sao, muốn xem thì chúng ta lại qua xem chút nữa.”
“Mệt không?”
“Không mệt!” Trịnh Thâm nhẹ nhàng nảy lên, miệng hơi chua: “Em gầy như vậy… Đâu có nặng.”
Miêu Miêu: “…”
Múc một muỗng muốn đút anh, bị cái nảy lên này làm rớt… Dính vào đầu anh.
“Anh…”
“Hả?”
“Rớt một miếng…”
“Rớt rồi thì thôi.”
“Trên đầu anh…”
“…”
Trịnh Thâm không tức giận, lại nhón chân: “Ngồi vững vàng!”
Bước nhanh ra đến quầy món phụ bên cạnh, mua khăn giấy đưa cho Miêu Miêu.
Nhanh chóng lau cho Trịnh Thâm, vẻ mặt chột dạ.
Ngắm cửa hàng bánh ngọt xong, anh đặt cô xuống, hai người dắt tay, chậm rãi đi ra ngoài.
“Xem đây! Xem đây! Quét mã miễn phí đây! Giải nhất sẽ được thưởng trang phục tình nhân do tự mình lựa chọn!”
Nghe trang phục tình nhân, lỗ tai Trịnh Thâm khẽ giật, dừng bước chân.
“Sao vậy?” Miêu Miêu nghi ngờ.
“Chúng ta chơi trò chơi đi!”
“…”
Đây là trò chơi phi tiêu, giải nhất là phải trúng hồng tâm, vô cùng vô cùng nhỏ hẹp, giải nhì, giải ba cũng chỉ có chút xíu mà thôi.
Ít nhất Miêu Miêu nhìn thấy, không có một ai ném trúng.
Trịnh Thâm muốn thử, Miêu Miêu cũng theo anh.
Điện thoại di động của anh quá cùi bắp, chỉ có cô có thể quét, nhân viên đưa phi tiêu cho anh.
Trịnh Thâm nhìn về phía dĩa quay, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt híp lại một chỗ, nguy hiểm và đáng sợ.
Trông anh trong nháy mắt cũng không ai dám lên tiếng nữa rồi.
“Vèo!”
Vững chắc cắm vào hồng tâm, nhân viên trừng mắt, hồng tâm này vô cùng nhỏ, quản lý lại nghĩ cách làm hồng tâm luôn thay đổi, khó hơn nhiều, nếu may mắn ném trúng, chắc chắn không thể…
Cô gái đang suy nghĩ để từ chối thế nào, đột nhiên nhớ đến, anh không có quét mã, người quét mã chính là bạn gái của anh.
“Thưa anh, chúng ta có quy…”
“Chúc mừng hai vị, đi vào lấy trang phục tình nhân đi.” Một ánh mắt, một giọng nói khác tiến vào.
Nhân viên giật mình nhìn quản lý, những người khác tiếp tục chơi, không ai chú ý đến cô, lúc này mới hỏi ra sự nghi ngờ.
“Quản lý, không phải nói không cho phần thưởng sao?”
Quản lý nọ nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Người này dễ dàng ném trúng, là một người tài, đừng đắc tội.”
“À…” Cái hiểu cái không gật đầu.
Hai người này nghĩ thế nào thì không nói nữa, Miêu Miêu và Trịnh Thâm đang chọn nghiêm túc.
“Cái này thế nào?”
Miêu Miêu nhìn sang, một bộ màu đen, không có hoa văn gì, nhưng trông rất đẹp.
Ánh mắt Trịnh Thâm vẫn rất tốt.
“Hai vị thử một chút đi?”
Lấy cho bọn họ số lớn nhất, tự mình đi thay.
Lát sau, Trịnh Thâm giật mình nhìn Miêu Miêu, Miêu Miêu lại giật mình nhìn anh.
Toàn thân màu đen lộ vẻ gầy nhỏ, Miêu Miêu vốn gầy không ít, mặc như vậy, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn mềm mại, nghiễm nhiên là một cô nhóc xinh đẹp.
Vóc người Trịnh Thâm vốn cao lớn, ngũ quan sắc bén, vô cùng đẹp trai.
Hai người ngốc lăng nhìn đối phương.
“Hai vị đẹp trai xinh gái, mặc trông rất dễ nhìn, lấy bộ này nhé?”
Miêu Miêu nhìn vào gương một chút, cô chưa đến bả vai Trịnh Thâm, nhưng đứng cùng một chỗ với anh, hai người cười đến ngu ngốc, vô cùng đẹp mắt.
Trịnh Thâm ôm tay cô, thoạt nhìn càng thoải mái hơn rồi.
“Lấy cái này.” Trịnh Thâm nói.
Miêu Miêu suy nghĩ một chút: “Cho tôi nhỏ hơn một số.”
“Nhỏ hơn một số có thể mặc được không?” Người hướng dẫn mua kinh ngạc.
“Không sao, nhỏ hơn một số.”
Hướng dẫn mua không hiểu, Trịnh Thâm hiểu đấy! Ý của cô chính là, đợi qua một khoảng thời gian ngắn nữa, cô sẽ gầy đi một số! Gầy đi một số!
Hai người xách ra ngoài, lúc này đã đi thẳng về, nấu ăn cho cô, đến lúc tự học buổi tối rồi.
Trong phòng học vô cùng ồn ào, ngày mai sẽ thi tốt nghiệp trung học, cho dù lớp 22 không chăm chỉ học tập, vẫn rất kích động, mạnh mẽ.
Cô giáo còn chưa đến, Miêu Miêu đã ngồi vào chỗ.Sau một lát, Đoàn Trạch tiến vào.
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, đã lâu rồi không thấy cậu, đến lúc này quả thật làm mọi người kinh hãi.
Cậu không thèm để ý, ngồi vào chỗ, nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Miêu, kinh ngạc mở to hai mắt.
“Sao cậu lại gầy thành như vậy?!”
Ngày mai có kỳ thi, Miêu Miêu hiếm khi lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Ừ, thân thể khỏe lắm, chỉ hơi gầy thôi.”
Nụ cười này thật đẹp mắt, Đoàn Trạch đè tâm trạng trong lòng xuống, nói: “Cậu… Có khỏe không?”
Không chút do dự gật đầu: “Khỏe, cậu sao vậy?”
Đoàn Trạch lắc đầu: “Không có gì.”
“Đúng rồi, tại sao lâu như thế cậu không đi học?”
“Có chút việc mà.”
“Oh oh oh…” Ngây ngốc gật đầu.
Đoàn Trạch bất đắc dĩ cười: “Cậu đó ~ ”
Uông Thư Ngọc bước vào, mang theo các loại đồ đạc, vừa vào cửa đã nói: “Nào, đây là giấy báo thi.”
Cái này được phát ra, Miêu Miêu bọn họ kiểm tra qua rồi cất đi, bảo quản cẩn thận, tránh khỏi mất.
“Các em đừng đánh mất giấy báo thi, nếu không ngày mai không được tham gia thi.”
Rồi sau đó lại nhấn mạnh nhắc lại ngày mai phải mang theo cái gì, nhẹ nhàng cằn nhằn lải nhải.
Học sinh cũng nghiêm túc nghe, có lẽ cũng biết, đây là lần cuối cùng.
Miêu Miêu nhìn cô giáo, Đoàn Trạch nhìn cô.
Trung học đệ nhị đối với cậu mà nói, không có bất kỳ cái gì đáng để quan tâm, cậu cũng bình chân như vại mà qua hai năm rưỡi.
Cho đến khi cô gái nhỏ mập này chuyển đến…
Cô khiến cậu tức giận đến giơ chân, nên đã quát mắng cô.
Có lúc lại đáng yêu, khiến trong lòng cậu mềm nhũn.
Cô cũng như vẻ ngoài của cô, như một cục bột nhão, thoạt nhìn dinh dính núc ních, một khi rơi vào, sẽ không bò dậy nổi.
Thanh xuân ai mà không có người mình không nên yêu?
Người cậu yêu này cái gì cũng tốt, chẳng qua do cậu đã đến chậm, đã muộn một bước.
Trốn tránh lâu như vậy, nhưng vẫn muốn đến gặp cô, sau này đường ai nấy đi, ai biết còn có thể gặp mặt hay không?
Cậu không học đại học A, phải xuất ngoại để bồi dưỡng bóng rổ, đây cũng là lý do cậu bận rộn trong khoảng thời gian qua.
Xem như Miêu Miêu đã dạy cho cậu một bài học, làm người phải biết phấn đấu, nghiêm túc cố chấp, tốt hơn cứ mãi đần độn mơ hồ.
Tương lai nhìn như mong manh, trên thực tế tràn đầy hi vọng.
“Miêu Miêu…”
“Hả?” Hơi nghiêng đầu.
“Cố gắng lên.”
Đối phương nhe răng cười: “Cố gắng lên!”
…
Sáng ngày bảy tháng sáu, bầu trời quang đãng.
“Miêu Miêu, ăn cơm.”
Miêu Miêu lăn lộn một chút, rồi sau đó nhớ đến hôm nay là ngày mấy, ‘soạt’ ngồi dậy.
“A! Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ rưỡi, đừng gấp, mau rửa mặt ăn cơm.”
Miêu Miêu nhanh chóng rửa mặt, ăn cơm xong đã hơn tám giờ. Trịnh Thâm đưa cái túi đã chuẩn bị sẵn ngày hôm qua cho cô, đạp xe đưa cô đến trường.
Kế hoạch thời gian của anh chính là thế này, đi xe đạp sẽ giúp cô ngủ được thêm một chốc.
Không quá giang xe là vì sợ kẹt xe.
Đến trường học đã tám giờ rưỡi, vừa kịp.
“Anh… Em hồi hộp.”
Trịnh Thâm nhẹ nhàng ôm cô: “Không có gì phải hồi hộp hết, Miêu Miêu của anh rất giỏi! Anh ở đây mà, em đi đi, anh chờ em.”
Ánh mắt hơi mở: “Em ra ngoài thì có thể nhìn thấy anh sao?”
“Có thể! Anh đồng ý với em, tuyệt đối không đi.”
Miêu Miêu hé môi cười, tất cả lo lắng cũng bay mất, xoay người dồi dào sức sống đi vào.
Trịnh Thâm cũng như bao nhiêu phụ huynh khác, đứng ở cửa, trong lòng lo lắng cho người đang ở bên trong.
Tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, nhìn chằm chằm nóc trường.
Lớp mười lớp mười một đã được nghỉ, chỉ có thí sinh lui đến, theo đám người đi vào, tìm được phòng thi của mình.
Kiểm dấu vân tay, rồi mới có thể đi vào.
Vị trí thi được đánh dấu xáo trộn, Miêu Miêu liếc nhìn, cả trường thi chỉ biết có hai người.
Nhậm Tử Hằng và bạn học cùng lớp.
Tầm mắt đối nhau, Miêu Miêu gật đầu mỉm cười, đối phương cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Giám khảo thi nhấn mạnh lặp lại những điều cần chú ý, còn nói thêm vài câu, gì mà trả lời thật nhanh, làm bài cẩn thận một chút, chú ý thời gian.
Đối với việc thi tốt nghiệp trung học, đều rất nghiêm túc.
Đầu tiên là môn ngữ văn.
Miêu Miêu nhận được bài thi kiểm tra lại một chút, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới từ đầu đến cuối, một hơi viết xong.
Cô dạy văn đã nói, nhận được bài thi thì phải xem đề văn, rồi sau đó làm phần đầu trước, khi đó sẽ có thể có những ý tưởng cho bài văn phía sau.
Miêu Miêu không nghĩ vậy, suy nghĩ phải tập trung cao độ, mới có thể có câu trả lời lý tưởng nhất, phát huy tốt nhất.
Nhìn đề văn rồi chắc chắn sẽ bị phân tâm, chẳng thể làm xong phần trước, chứ đừng nói suy nghĩ đến đề văn phía sau.
Viết dàn ý cho bài văn ra ngoài nháp xong, cô thích dùng phương pháp tổng, phân, hợp.
Tổng là hành văn gãy gọn, đi thẳng vào vấn đề.
Phân là phân loại trình bày và phân tích, nói có sách, mách có chứng.
Cuối cùng là hợp, tổng kết lại lần nữa và nêu ý chính.
Mạch lạc rõ ràng, viết văn loại này sẽ không thành vấn đề.
Làm xong còn nửa tiếng, nghiêm túc kiểm tra lại từ đầu, không có lỗi sai, làm lại từ đầu đến đuôi thêm một lần, kết quả không khác nhau mấy vừa đúng đã đến giờ.
Chuông vừa vang lên, dừng bút.
Chờ thầy thu, lúc này mới theo đám người đi ra ngoài.
“Miêu Miêu.”
Dừng lại, quay đầu.