“Sao thế?” Miêu Miêu nghi ngờ hỏi anh, người này chỉ cười ha ha, không lẽ điên rồi.
“Anh đầu tư có lời!” Trịnh Thâm hớn hở, một tay nhân cơ hội ôm Miêu Miêu, chiếm tiện nghi.
“Đây là chuyện tốt mà.”
“Là chuyện tốt, đi, anh dẫn em đi ăn mừng.”
Anh dẫn em đi hẹn hò nha!
…
Trịnh Thâm chọn một nhà hàng Tây trông khá sang trọng, hai người cũng chưa từng ăn qua. Nhưng anh nghe nói mấy cô bé đều thích những nơi lãng mạn thế này, cho nên đã cân nhắc dẫn Miêu Miêu tới nếm thử một chút.
Huống chi hiếm khi, để Miêu Miêu cảm nhận được sự lãng mạn, tình cảm… của anh Củng cố tình yêu của bọn họ, vui quá đi mất.
Ừ… Cách bố trí quả thật khá lãng mạn tình cảm, các chàng trai cô gái ở đây, mặc toàn quần áo xinh đẹp rạng rỡ, cầm dao nĩa, động tác ưu nhã, ánh đèn mờ tối, đại sảnh có người đàn piano, kéo vi-ô-lông.
Đương nhiên, Trịnh Thâm chỉ liếc mắt đã dời đi ngay, trong lòng nghĩ, một miếng thịt nhỏ như vậy, còn cắt tới cắt lui, không đủ để anh nhét kẽ răng nữa.
“Hai vị, xin hỏi cần dùng gì?”
Nói xong, chuyển thực đơn cho bọn họ.
Trịnh Thâm mở ra thì sửng sốt, sao không nhận ra nổi chữ nào vậy…
Miêu Miêu lại biết, dựa vào chút hiểu biết, chọn xong món ăn, thấy Trịnh Thâm ngẩn ra, vội vàng nói: “Anh ấy và tôi…”
Lại thấy Trịnh Thâm đặc biệt bình tĩnh khép thực đơn lại, ánh mắt sắc bén nhìn nhân viên phục vụ, nói: “Ở chỗ các anh có món nào nổi tiếng?”
Đầu tiên nhân viên phục vụ sửng sốt, vội vàng nêu lên vài món.
“Mỗi món một phần, cảm ơn.”
“Đừng, đừng khách sáo.”
Miêu Miêu: “…”
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn ra sau, mấy nhân viên phục vụ khác ở cùng một chỗ tán dóc.
“Đây rốt cuộc là nhân tài ở đâu thế?”
“Quá hào phóng, khí thế kinh người.”
“Được rồi, ngay cả ánh mắt của anh ấy tôi cũng không dám nhìn!”
“Bạn gái thật xinh đẹp!”
“Nói nhảm, nhìn bé cưng của anh ấy đi, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.”
…
“Anh.”
“Hả?”
“Sao đột nhiên muốn ăn món Tây?” Đầu hơi nghiêng, mắt nhìn anh.
Đầu tiên Trịnh Thâm thất thần, mặc dù anh thích Miêu Miêu mập mạp, nhưng cô gầy xuống, thật sự trông rất đẹp.
Nhếch môi cười: “Nếm thử một chút thôi.”
“Ồ ~ ”
Mới vừa ăn một miếng, đối phương lại bắt đầu nói chuyện.
“Miêu Miêu.”
“Hả?”
“Chúng ta…” Đây là hẹn hò.
Chưa nói xong đã bị điện thoại cắt đứt, mặt Trịnh Thâm tối sầm, không nhịn được lấy điện thoại di động ra.
“Chuyện gì?!” Giọng nói hơi hung dữ.
“Thâm ca! Phát tài rồi! Thành Bắc sẽ xây đường sắt ngầm! Chúng ta giàu to rồi!” Lâm Phóng cũng vui đến sắp khóc.
Mảnh đất này tới tay mới nửa tháng, vừa qua Quốc Khánh, tin này đã rơi xuống.
Theo Lâm Phóng, lẽ nào Trịnh Thâm có vận may nghịch thiên, nếu không làm sao có thể vừa tới tay đã lên như thế?
“Tôi biết rồi, ông còn có chuyện gì sao?” Nói xong cắn răng nghiến lợi.
“Chúng ta không gặp nhau à? Thương lượng…”
“Tôi đang ăn cơm với Miêu Miêu.”
Lâm Phóng sửng sốt, vội vàng cúp, bà nó, e là bị Thâm ca ghi thù rồi!
Trịnh Thâm cúp điện thoại, cười nhìn về phía Miêu Miêu, thân thể nghiêng tới trước, ý muốn tìm về không khí vừa rồi.
“Miêu Miêu, chúng ta đây là…”
“Thưa anh, cẩn thận.” Nhân viên phục vụ bưng thịt bò bít tết lên, đặt trước mặt Miêu Miêu.
Trịnh Thâm: “…”
“Anh, anh mới vừa muốn nói gì?”
“Anh muốn…” Thân thể không tự chủ nghiêng tới trước.
“Thưa anh, cẩn thận.”
Trịnh Thâm: “…” Các ông mở quán ăn như vậy, xác định làm ăn được sao?
Chờ hai phần thịt bò bít tết được đưa lên, nhân viên phục vụ lui hết xuống.
“Anh, anh nói đi.” Miêu Miêu cười nhìn về phía anh.
Thở ra một hơi, nói: “Không có gì, mau ăn đi, thừa dịp còn nóng.”
Miêu Miêu nhớ lại một số động tác trên TV, học cắt thịt bò bít tết.
Trịnh Thâm nhìn về phía Miêu Miêu, nắm rõ ràng tư thế tiêu chuẩn, ngay sau đó thuần thục cắt theo.
“Em ăn cái này nè.” Bưng cái đĩa trước mặt của mình cho cô, rồi lấy đĩa của cô tự cắt cho mình.
Một nhân viên phục vụ bưng bánh ngọt lên, ánh mắt lơ đãng thấy động tác của Trịnh Thâm, cả người run lên.
Chỉ thấy dao trên tay anh nhẹ nhàng chuyển một cái, ngay sau đó cắt ra, thoạt nhìn có vẻ không dùng sức mấy, vậy mà vẽ một cái, đã cắt thành hai miếng.
Mỗi một miếng thịt bò bít tết rất đều nhau, động tác nhẹ nhàng, trong miệng còn dặn dò cô bé đối diện mau ăn đi.
Dao của chúng tôi thật sự không phải là sắt chứ?
Để món ăn xuống, cẩn thận dời đi.
Trịnh Thâm đâm một miếng, bỏ vào miệng, bĩu môi, thấy Miêu Miêu ăn nghiêm túc, hỏi cô: “Ăn ngon không?”
Miêu Miêu gật đầu lại lắc đầu: “Cũng tạm.”
Không tính là rất thích, lại phải ăn hết.
Đợi cô ăn hết thịt bò bít tết, Trịnh Thâm cũng để dao nĩa xuống, nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hai người đi tới cửa, Trịnh Thâm nghiêng đầu: “Chúng ta đi xem phim nhé.”
Miêu Miêu lắc đầu, đưa tay, sờ bụng anh, nói: “Anh chưa ăn no phải không, chúng ta đi ăn món Trung!”
Trịnh Thâm đè tay cô lại: “Anh không quen ăn món Tây không quen, không biết chọn hoa tươi, em có trách anh không lãng mạn không?”
Miêu Miêu nhếch môi cười: “Vừa hay, em cũng không thích món Tây, không biết thưởng thức hoa tươi.”
Vừa dứt lời, bị anh ôm chầm lấy, anh vừa chạy vừa hô to.
“Đây là vợ của tôi! Miêu Miêu! Tôi yêu cô ấy!”
Hét to, vừa chạy vừa bày tỏ, người đàn ông như anh, luôn làm nhiều hơn nói.
Miêu Miêu giấu mặt trong lòng anh, cười trộm, ai nói người đàn ông này không lãng mạn?
Anh là người lãng mạn nhất thế gian này.
…
Quốc Khánh qua đi ngày đầu quay về trường học, cô tới sớm, nhìn hàng phía trước tìm một chỗ ngồi, giữ cho Hạ Uyển Lâm một chỗ.
Cúi đầu chuẩn bị bài, ngay sau đó bên cạnh có một chàng trai ngồi xuống.
“Miêu Miêu.”
“Ơ? Từ Úc An.”
Dù sao cũng là bạn học cũ, hai người trò chuyện.
Mãi cho đến lúc vào học, không thấy Hạ Uyển Lâm đâu, Miêu Miêu quay đầu lại, đã nhìn thấy cô ấy ngồi ở cửa sau, nhếch môi cười với cô.
Miêu Miêu nhắn tin cho cô ấy:
【Tớ giữ chỗ cho cậu rồi. 】
Đối phương nhắn lại trong giây lát:
【Chị hai à, cậu nhìn hàng cậu ngồi đi, còn có ai khác không?】
Lúc này Miêu Miêu mới chú ý tới cả hàng dài chỉ có hai người họ, đầu tiên hơi ngẩn ra, chú ý tới gò má tinh xảo của Từ Úc An, thật sự có chút hiểu rõ.
Ngẩng đầu, nghiêm túc nghe giảng, không hề nói chuyện với cậu ta nữa, cũng giữ một khoảng cách với những bạn nam khác.
Từ Úc An thấy vậy, mím môi, cúi đầu.
…
Bên này Miêu Miêu nghiêm túc học, bên kia Trịnh Thâm ngồi trong phòng làm việc dưới đất, lần lượt tiếp đãi phú thương.
Bốn giờ chiều Vưu Minh Đạt tới, bước chân hấp tấp, sắc mặt không dễ nhìn.
Cho dù ai xem bảo ngọc như tảng đá mà bán đi, tâm trạng cũng sẽ không tốt đẹp, quãng thời gian trước người này vẫn còn phải tìm ông ta, bây giờ lại chỉ cần chờ trong phòng làm việc, còn mình phải đàng hoàng đi tới.
“Chú em Trịnh! Ha ha ha, bận rộn nhỉ.” Vừa vào cửa đã cười sáng sủa, dường như trong lòng không có bất kỳ vướng mắc nào.
“A, ngọn gió nào thổi ông chủ Vưu đến đây vậy?”
“Được gió Bắc gió thổi tới! Ha ha ha ”
Khóe môi Trịnh Thâm khẽ nhếch, thành Bắc, gió Bắc.
“Chỗ này của tôi nhỏ quá, đã hạ thấp ông chủ Vưu rồi.” Nói vậy, nhưng trên mặt lại không hề có một chút áy náy.
Vưu Minh Đạt nghẹn lời, nước còn không có một ly, cậu nói cậu áy náy, ai tin hả?
“Chú em, anh cũng không nói với cậu gì khác, thành Bắc này, rốt cuộc cậu có tính toán gì?”
Trịnh Thâm cười: “Vốn tính xây làng du lịch, hiện giờ thì…”
Ánh mắt Vưu Minh Đạt sáng lên: “Bây giờ phát tài rồi! Nếu xây đường sắt ngầm, mảnh đất kia tùy tiện khai thác, nhà ở, cửa hàng…”
Trịnh Thâm khoát tay: “Không được không được, Trịnh Thâm tôi không làm chuyện này, bất động sản gì đó, tôi không biết một chữ.”
Vưu Minh Đạt lại nghẹn, cậu không biết một chữ thì còn xây làng du lịch làm gì?
“Cậu không muốn dính tay, để anh tới là được, cả thành Bắc lớn có một mảnh đất như vậy, sau này có hoa hồng, sẽ cho ví tiền của cậu chảy mỡ luôn.”
Trịnh Thâm mỉm cười: “Hoa hồng?”
Vưu Minh Đạt vỗ đùi, nói: “Đúng vậy, đất này ba triệu, cậu cho anh một triệu, anh sẽ trả tiền lại cho cậu, xem như cậu đầu tư ba triệu! Sau này hàng năm, thành Bắc thu vào bao nhiêu, cũng chia theo tỷ lệ cho cậu!”
Ông ta nói vui vẻ, dường như Trịnh Thâm đang chiếm phần lớn lợi ích.
Trong lòng Trịnh Thâm cười lạnh, thành Bắc lớn như vậy, xây dựng lên chắc chắn còn phải kéo hợp tác, đầu tư tuyệt đối là con số trên trời.
Muốn khai thác một thành phố, có thể chỉ cần ít tiền và thời gian sao?
Đường sắt ngầm còn chưa thấy bóng dáng, chờ xây xong, ba triệu ở bên trong cùng lắm chỉ chiếm một khoản nhỏ xíu.
Hoặc đến lúc đó cho dù có tiền lời, nhưng so với mới bắt đầu khởi điểm của mảnh đất này, không đáng giá một đồng, còn không biết phải đợi bao lâu mới có hoa hồng.
Anh có đất, đó là gà mái đẻ trứng.
Nhưng Vưu Minh Đạt, bây giờ còn đang tính toán anh.
“Aiz, ông nói vậy, Trịnh Thâm tôi ngu dốt không hiểu, trước đó đã nói chuyện với tổng giám đốc Tiết của Khải Minh, tôi thấy giá tiền của ông ấy tôi nghĩ có thể…”
“Cái gì?! Cậu muốn bán?! Trịnh Thâm, cậu không biết giá trị của mảnh đất này sao?”
Lời nói này khiến Vưu Minh Đạt sửng sốt, xem như ông ta đã nhìn ra, Trịnh Thâm này đang dọa ông ta.
“Cậu bán bao nhiêu?”
Trịnh Thâm bưng nước lên, nhấp một miếng: “Ông ấy ra giá này…”
Giá à giá.
“Cậu em, muốn bán cũng phải bán cho tôi, bán cho người ngoài làm gì?” Vưu Minh Đạt nóng nảy.
Trịnh Thâm nhếch môi cười: “Chẳng qua nghe ông nói xong, thành Bắc lớn như vậy, đường sắt ngầm nhất định sẽ xuyên qua, giá này sợ hơi thấp.”
Vưu Minh Đạt tức rồi, tự đào hầm chôn mình.
“Đất này trước tiên tôi sẽ không bán, sau này đường sắt ngầm xây xong, rồi lại bán, vậy thì đáng giá hơn!”
Vưu Minh Đạt suýt nữa bị sặc, rộng như vậy, đường sắt ngầm xây xong rồi mới khai thác? Vậy thì sẽ mất bao nhiêu tờ tiền trắng sáng chứ hả!
Cậu không làm ra tiền được, còn muốn chặn con đường của chúng tôi à?
“Cậu em, cậu phải biết tầm quan trọng của thời gian, đường sắt ngầm xây xong rồi mới tính tiếp, vậy sẽ trễ!”
Trịnh Thâm lại uống một hớp nước, bâng quơ: “Bán cũng được…”
“Bán thế nào?”
Trịnh Thâm thu lại vẻ thờ ơ, nét mặt bình tĩnh, nói: “Đất Thành Bắc không thể bán hoàn chỉnh được, bán theo mét vuông vậy.”
Vưu Minh Đạt cũng hít một hơi.