Vào thời điểm Khương Triết xuất viện, cuối cùng Tô Anh cũng nghe được một tin tức tốt.
Vương Thực, hắn ta kiên trì phủ nhận và làm ầm ĩ lâu như vậy, thậm chí không sợ chết mà còn dọa tự sát vài lần, lại vài lần được cứu. Cảnh sát vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thậm chí mời bác sĩ tâm lý cùng với chuyên gia đàm phán nhiều mặt khai thông, rốt cuộc cũng khiến hắn ta nói ra sự thật.
Tô Anh nghe Khương Triết cùng Triệu Vũ đề cập đến chuyện sau lưng Vương Thực có một nhóm tội phạm, có khuynh hướng phản nhân loại, phản xã hội nghiêm trọng. Thời điểm Vương Thực chạy loạn khắp cả nước thì được những người đó đưa vào gia nhập tổ chức, tẩy não thành công.
Hơn nữa Vương Thực cũng không phải thành viên đặc biệt quan trọng, ngược lại là một nhân vật nhỏ bé dưới tầng đáy. Ngẫm lại cũng đúng, có thể bị dùng làm vũ khí hình người thì rõ là cái mạng này không hề được coi trọng, tất nhiên cũng có thể tùy tiện bị đưa ra ngoài làm bia.
Trừ lần đó ra, Vương Thực còn nói, hắn từng ở trong một khu rừng già trên núi cao sống một đoạn thời gian. Ở cùng hắn, đại khái có 50 đến 60 người, mỗi ngày chỉ sinh hoạt trong một phạm vi rất nhỏ, có người trông coi, mỗi ngày có người tới giảng bài, căn bản là không được đi đâu.
Còn phương hướng cụ thể hắn cũng không rõ ràng, bởi vì mỗi lần ra vào đều là ban đêm, được chuyên gia dẫn đường, tất cả đều là đi lại trong rừng cây, căn bản không nhớ được đường đi như thế nào, lúc sau thì có một chiếc xe vận tải đến đón, một đường xóc nảy, vòng đi vòng lại, ra đến bên ngoài.
Cảnh sát đã quyết định mang Vương Thực đến đó, tận lực xác nhận lại điều hắn nói.
Một tổ chức khủng bố như vậy, không thể không khiến người ta coi trọng. Quan trọng nhất, nghe nói đối phương có súng, những người muốn chạy trốn khỏi đó đều đã vùi vào đất vàng, hơn nữa còn là do bọn Vương Thực động thủ, cho nên giết người đối với bọn họ không phải việc đáng sợ khó có thể tiếp thu, ngược lại đã tập mãi thành thói quen, không chỉ không quan tâm mạng người khác, ngay cả đối với chính mạng mình cũng không cần.
Chỉ là nghe nói thôi đã khiến người ta lạnh sống lưng, bọn Vương Thực bị huấn luyện giống tử sĩ thời cổ đại vì muốn hoàn thành mục đích đến cả tính mạng cũng muốn hy sinh, không còn là người, mà lại biến thành một món vũ khí.
“Vậy có tra ra được người ra mệnh lệnh cho Vương Thực hại em cùng với Lâm Thành Phong không?” Tô Anh hỏi. Nếu có thể tìm được người này, vậy thì có thể đến gần vụ án thêm một bước.
Khương Triết nói: “Vấn đề này thì Vương Thực nói là không rõ, chỉ nói là có một ngày phát hiện một tờ giấy trong túi quần áo, nhiệm vụ là giết em và Lâm Thành Phong.”
Tô Anh nghe xong không khỏi trầm mặc, chỉ là một tờ giấy là có thể mệnh lệnh một người đi giết người, không khỏi quá đáng sợ, cũng không thể tưởng tượng nổi……
Triệu Vũ buông tay: “Mỗi ngày Vương Thực tiếp xúc với nhiều người như vậy, muốn phát hiện ra nhân vật khả nghi rất khó, huống chi là muốn tìm được đối tượng chính xác. Nhưng cảnh sát bên kia đã bắt tay vào điều tra, hy vọng sẽ có kết quả.”
Khương Triết nói: “Những người đó che giấu quá sâu, lại không muốn sống, lúc đối phó phải kiêng dè khá nhiều.”
Tô Anh nhíu mày suy tư hồi lâu, hỏi: “Tổ chức đáng sợ như vậy, Tưởng Long liên hệ với họ kiểu gì? Bọn họ thậm chí còn giúp Tưởng Long giết người……”
Khương Triết cười lạnh: “Tưởng Long cùng bọn họ hẳn là đã liên hệ một đoạn thời gian khá dài, mẹ Tưởng nghị xảy ra chuyện, rất có thể là do phát hiện Tưởng Long có vấn đề, cho nên mới bị diệt khẩu.” Anh dừng một chút, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Mà Tưởng Long lại là con cả của Tưởng gia, là người có khả năng thừa kế Tưởng gia nhất, đương nhiên cũng sẽ là người được chọn ưu tú nhất, địa vị cùng với năng lực của Tưởng Long có thể cho bọn họ tiền tài cùng con đường giao dịch. Khó trách Tưởng Long vẫn luôn như hổ rình mồi với Bách Nhạc Môn.”
Triệu Vũ: “Tưởng Long có thể mang Tưởng Hiểu Hiểu đi, rất có thể chính vì tìm những người đó cứu trợ, chỉ là không biết hắn có không sợ chết mà chủ động đi tìm hay không?”
Tưởng Long đã không còn giá trị lợi dụng, ai sẽ giúp hắn chứ? Người thông minh thì lúc này nên cầm tiền trốn đi. Chỉ là Tưởng Long dã tâm bừng bừng sợ là sẽ không dễ dàng rời khỏi.
Như vậy cũng tốt, chỉ sợ hắn ta không làm gì mà thôi.
Khương Triết đột nhiên nhìn về phía Tô Anh, anh nhíu mày, nói: “Thành phố này còn không biết có bao nhiêu người giống Vương Thực, Tô Anh, em phải cẩn thận, dù đi chỗ nào cũng không được đi một mình.”
Tô Anh gật gật đầu, đồng ý: “Vâng, em biết rồi, em sẽ không lỗ mãng.”
Triệu Vũ nhìn vào mắt Tô Anh, trong mắt âm thầm có nhàn nhạt lo lắng.
Tưởng Hiểu Hiểu và Tưởng Long cùng nhau trốn thoát, Tưởng Hiểu Hiểu đối với Tô Anh có ác ý cực kỳ mãnh liệt, việc này làm cho anh lúc nào cũng không yên lòng, ít nhất thì trước khi Tưởng Hiểu Hiểu được mang về quy án, thì không thể yên tâm được.
—
Sau một đoạn thời gian gió êm sóng lặng.
Lâm Thành Phong đã hoàn toàn khôi phục, Tô Anh đi cùng anh đến bệnh viện cắt chỉ. Tóc của anh cạo ngắn ngủn, gương mặt lộ ra cái trán no đủ, mặt như quan ngọc, mắt như sao sớm, cả người có vẻ tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống.
“A —— rốt cuộc anh cũng được giải thoát rồi!” Nhìn anh giống như vừa ra tù “Anh muốn ăn sung mặc sướng chơi vui, ai cũng không thể cản anh!”
Tô Anh tùy anh mặc sức tưởng tượng ra tương lai, cuối cùng mới nói: “Bác sĩ nói, mấy ngày nay mới cắt chỉ vẫn phải chú ý ít nhiều, không thể xằng bậy.”
“…… Anh không biết!” Anh kéo Tô Anh, hưng phấn nói, “Đi, mang em đi đua xe.”
Tô Anh cười tủm tỉm: “Có thể đua xe nha, nhưng anh chỉ được đi loại xe cổ điển thôi.”
“……”
Cái quỷ gì vậy?
Miệng vết thương Lâm Thành Phong mới cắt chỉ, thật sự không thể vận động mạnh, như là đua xe vừa hoạt động não vừa hoạt động chân, đúng là không thích hợp với anh hiện giờ, nhưng nếu anh muốn, vẫn có thể từ từ chậm rãi đi hai vòng.
Ở dưới con mắt giám thị của Tô Anh, nhanh nhất cũng không được vượt quá 60km/h, thật sự không còn thú vị, cuối cùng anh cũng phải từ bỏ ham muốn đua xe.
Lâm Thành Phong nhìn đường băng cảm khái: “Ôi, hiện tại mấy người anh em bọn anh, trừ bỏ Triệu Nhị cùng Đào Đại thiếu thì đều từng bị mẻ đầu rồi.”
“……” Tô Anh cạn lời, giọng điệu này, sao nghe có vẻ như là rất vinh hạnh vậy?
Nhưng lúc sau, giám đốc tới đây nói: “Phong thiếu, Tô tiểu thư. Khương thiếu, Triệu thiếu, Nhiên thiếu đã tới được một lúc lâu, bảo hai người đi ăn cơm trước, ăn xong rồi mới chơi tiếp.”
Lâm Thành Phong nói: “Sao bọn họ cũng tới?”
Việc này khó mà nói, giám đốc chỉ lo cười.
Anh vung bàn tay lên: “Anh Anh đi thôi, yên tâm, lát nữa anh không chơi nữa.” Muốn chơi cũng phải là trộm đến chơi, không cần mấy cái đuôi nhỏ đến quấy nhiễu anh.
Tô Anh liếc nhìn anh một cái, không tin.
Chỉ là vào lúc quay lại phòng bao, Tô Anh đi toilet, sau đó ngoài ý muốn gặp được Dương Thanh đã lâu không gặp.
Cô không ngờ ở chỗ này lại gặp cô ấy, sau khi kinh ngạc thì cười nói: “Dương Thanh, đã lâu không gặp.”
Dương Thanh an tĩnh mà lễ phép mỉm cười: “Tô tiểu thư, lại gặp.”
Tô Anh nói: “Lần trước ở bệnh viện chưa thấy được cô, không nghĩ tới là có thể gặp gỡ nhau tại nơi này, thật khéo.”
Dương Thanh: “Ừ, tôi cùng đồng nghiệp cùng nhau tới vui chơi, công việc mỗi ngày quá mệt mỏi, cho nên đến đây ngâm chút suối nước nóng, vậy…… Tôi đi trước đây, lần sau gặp.”
Tô Anh cười tủm tỉm nói: “Ừ, lần sau gặp.”
Cô nhìn Dương Thanh rời đi, bởi vì bước đi quá nhanh mà có vẻ có chút vội vàng.
Trong lòng cô có chút nghi hoặc, nhưng dù sao cũng không tiện đi theo.
—
Tô Anh cùng Lâm Thành Phong đi về phòng, người đàn ông ngồi dựa trên sô pha ngước mắt nhìn qua, cô gái nhỏ, mới đi chơi về khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đáng yêu, mi mắt cong cong dáng vẻ yêu kiều tươi cười, nhìn thấy bọn họ, tay nhỏ vẫy vẫy.
Trong phòng bao cực kỳ náo nhiệt, ước chường có khoảng hai mươi mấy người, đều là những cậu ấm Tô Anh từng gặp qua, thích đi theo bọn Khương Triết cùng nhau chơi đùa, vung quyền chè chén vô cùng náo nhiệt, ngoài bọn họ, còn có Lý Vân Khê cũng tới.
Một phòng đầy người, đang vô cùng náo nhiệt, nhìn thấy Tô Anh liền chào hỏi, “Chị Tô Anh.”
Cô cười tủm tỉm vẫy vẫy tay, xem như chào hỏi, những người đó lại tiếp tục tự mình đi chơi.
Tô Anh đi tới sô pha ngồi xuống, nói: “Sao các anh lại ở đây?”
Triệu Vũ liếc mắt Lâm Thành Phong: “Bé hoa nhài, xe của tên chân bị thương này mà em cũng dám ngồi?”
Tô Anh nói: “Chính là không dám, cho nên em còn phải nắm chặt lấy đai an toàn không dám buông tay.”
“Anh Anh, rõ ràng anh nghe lời em đi cực kỳ chậm chạp!” Lâm Thành Phong lập tức bất mãn nói, “Còn có Triệu Nhị, em lái xe thì làm sao? So với anh còn tốt, còn an toàn hơn!”
Đào Nhiên vỗ vỗ Lâm Thành Phong, cười nói: “Đừng trừng mắt, cẩn thận làm hỏng đầu lại bây giờ.”
Lâm Thành Phong giận: “Anh cút đi!”
Triệu Vũ nói: “Đầu còn chưa khỏi hẳn đã ra ngoài vui chơi, không bằng trước khi đầu cậu lại xảy ra chuyện thì tôi đánh chết cậu trước?”
Tô Anh:……Bạo lực thật.
Lâm Thành Phong bị dọa không còn lời nào để nói.
Cô nhìn Khương Triết vẫn luôn im lặng, ánh mắt có thần của anh giờ nhắm lại, một tay gác ở tay vịn sô pha, một tay gác ở đùi, ngón trỏ gõ nhẹ. Tóc của anh cũng cắt, nhưng tóc anh không ngắn giống Lâm Thành Phong đẹp trai như ánh mặt trời, ngược lại lại có phần sắc bén, khí thế bức người.
Tô Anh nói: “Khương Triết, vết thương của anh khi nào cắt chỉ?”
Khương Triết ngước mắt, nhìn cô, ánh mắt vững vàng nhạt nhẽo: “Vài ngày nữa.”
Tô Anh gật gật đầu, xem ra khôi phục không tệ.
Cô bưng cốc sữa bò trên bàn uống một ngụm, nghe thấy Triệu Vũ hừ lạnh một tiếng, cô nhìn về phía anh.
Một tay anh ở trên sô pha, cong môi cười như không cười, thấy Tô Anh nhìn về phía anh, anh nhướng mày cười cười.
Tô Anh: “Gì vậy?”
Triệu Vũ: “Gì?”
Tô Anh: “……”
Triệu Vũ: “……”
Thật kỳ quái.
Lý Vân Khê chủ động tìm cô nói chuyện, “Phim mới tôi đóng chuẩn bị ra rạp, nghỉ ngơi hai ngày thì phải bắt đầu chạy tuyên truyền.” Trong giọng nói ẩn chứa chờ mong và khẩn trương.
Tô Anh nói: “Được, đến lúc đó tôi sẽ đi xem.”
Lý Vân Khê cười, nói: “Không nói dối cô, tôi có chút khẩn trương, lăn lộn mười năm rồi, còn chưa có một tác phẩm làm người khác nhớ kỹ, tôi thật thất bại.”
“Như thế nghĩa là tích lũy đầy đủ, sẽ càng ngày càng tốt.” Tô Anh nói.
Lý Vân Khê cười: “Vậy mượn lời tốt của cô.”
Đang nói, giám đốc đột nhiên tiến vào, ở bên tai Đào Nhiên thì thầm vài câu, Đào Nhiên nhíu nhíu mày, thấp giọng mệnh lệnh: “Nhìn kỹ chưa.”
“Ngài yên tâm.”
Ngay lập tức, giám đốc đi ra ngoài.
Triệu Vũ gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Chuyện gì?”
Đào Nhiên nhấc đuôi mắt, cười nói: “Có thể có chuyện gì chứ, đương nhiên là anh hai chị ba của nhà Khương Tứ đều tới, có lẽ chúng ta phải tìm thời gian chào hỏi chút?”
Khương Triết nâng nâng mí mắt, vẻ mặt nhàn nhạt không muốn nhiều lời, Đào Nhiên cảm thấy mất mặt, sờ sờ cái mũi hướng phía anh trợn trắng mắt.
Nhỏ giọng mỉa mai: “Với cái tính tình này, khó trách bé hoa nhài chịu không nổi, chỉ cần phụ nữ thì đều chịu không nổi!”
Tô Anh và Đào Nhiên chỉ ngồi cách nhau một người là Lý Vân Khê, nghe được toàn bộ điều Đào Nhiên nói.
Đào Nhiên còn cười tủm tỉm hướng về phía cô chớp chớp mắt.
Tô Anh: “…………”