“Không cho phép!”
“Vãn Phong, ta không có việc gì.”
“Ta nói không cho phép!”
“Vãn Phong, đây là biện pháp tốt nhất.”
“Ta nói không cho phép là không cho phép! Ngươi cái thôn cô này! Nghe không hiểu lời của ta!” Hung hăng vỗ bàn, Tạ Vãn Phong tức giận hướng nàng gầm thét.
Thôn cô này, vì sao không biết bảo vệ mình.
Hắn đang ở bên cạnh nàng, nàng có thể khoe khoang cái gì!
Hắn làm sao có thể yên tâm để nàng đến bên cạnh An Thiếu Hàn.
Mai Vũ nhìn Tạ Vãn Phong một hồi, đột nhiên cười ngồi xuống, ngữ khí mềm mỏng chút ít: “Vãn Phong, ta không thể giúp được các ngươi cái gì. Ra khỏi Vương Phủ, còn muốn ngươi cùng Hành Vân đi giải quyết nhân vật nguy hiểm. Ta chỉ có thể ngăn cản An Thiếu Hàn. Các ngươi yên tâm, ta không có việc gì. Ta tuy võ công không cao. Nhưng rượu của ta, các ngươi biết rõ lợi hại. Vô sắc, vô vị, tựa hồ không độc, lại có thể giết người. Cũng bởi vậy, Trúc Thiên mới chết trên tay ta.”
Tạ Vãn Phong cắn răng, không nói một câu.
Hắn không thể tín nhiệm nàng, bởi vì nàng bao giờ cũng bị thương ở nơi hắn không nhìn không tới.
Liễu Hành Vân thì thật sâu liếc nhìn nàng một cái, nói: “Được. Chúng ta cứ làm như thế. Bất quá, nếu đến thời gian ước định ngươi còn chưa tới, chúng ta phải đi tìm ngươi.”
Tạ Vãn Phong muốn phản bác, lại bị Liễu Hành Vân cản lại.
Ha ha, hắn cũng nên hiểu rõ. Nha đầu kia rất quật cường, chuyện nàng đã nhận định, nhất định sẽ đi làm.
Cho nên, chỉ đành phải đáp ứng nàng, mới có thể nói điều kiện.
Mai Vũ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Vãn Phong vẫn còn có chút mất hứng, khó chịu nói: “Ta liền tin ngươi lần này, nếu ngươi gặp chuyện không may, từ nay về sau, ta đều không tin tưởng ngươi nữa.”
Mai Vũ le lưỡi: “Biết rồi, đại thiếu gia!”
Ba người chia nhau hành động, Tạ Vãn Phong mở cửa đi ra ngoài chuẩn bị.
Liễu Hành Vân đi đến một nửa, liền lui trở về, cầm tay của nàng, nói khẽ: “Mai Vũ, ngươi phải hảo hảo. Nếu như ngươi có việc, ta nhất định sẽ không còn sống rời khỏi Vương Phủ. Hiện tại mạng của ta nằm trong tay ngươi. Đáp ứng ta, nhất định phải hảo hảo.”
Mai Vũ nhìn ánh mắt hắn kiên định, đầu ngón tay truyền đến ấm áp trên tay hắn, ôn nhu kéo ra vui vẻ: “Hành Vân, còn nhớ rõ ta đã nói gì không? Ra khỏi Vương Phủ, lại vì ta cài cây trâm kia lên.”
Hành Vân, như vậy là đủ rồi.
Liễu Hành Vân nắm tay của nàng thật chặt, vẻ mặt kiên định gật đầu. Xoay người cũng rời khỏi phòng.
Trong phòng trống trơn, chỉ còn lại một mình nàng.
Bên ngoài, mưa còn đang rơi.
Giết người sao?
Nàng. . . . . . Có thể hạ thủ giết An Thiếu Hàn sao?
Giết nam tử khi cười rộ lên sắc mặt trở nên hồng hồng trong trí nhớ. Nam tử cẩn thận đem vật trong bảo tàng các tặng cho mình.
Có hay không, nàng thật có thể làm được. . . . . .
Ban đêm yên tĩnh phủ xuống.
Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân xuyên qua bầu trời đêm, giải quyết hết một ít thủ vệ.
Mà Mai Vũ, cầm rượu, đi tìm An Thiếu Hàn.
Lần nữa bước vào trong sân, Mai Vũ đột nhiên có thêm dũng khí.
Tựa hồ, đã là rất xa xôi trong trí nhớ.
Trong trí nhớ, nam tử kia, cười thật là chân thực.
“Như thế nào, tối nay tìm đến ta?” An Thiếu Hàn mang theo kiếm đi ra từ rừng hoa đào, thấy nàng tới, hơi nhướn mày hỏi. Mới vừa luyện kiếm xong, trên trán có mồ hôi rơi.
Mai Vũ cơ hồ muốn không cần kiềm chế bản thân đi tới lau mồ hôi cho hắn. Cuối cùng lại nhịn xuống.
Trấn định tâm thần, Mai Vũ lắc lắc bầu rượu trong tay cười nói: “Đương nhiên là đến nói từ biệt.”
“A? Nói lời từ biệt?” An Thiếu Hàn khóe miệng xẹt qua một tia cười giễu cợt.
“Thật đúng là không biết con rối bị nhốt sẽ cùng chủ nhân cáo biệt.”
Mai Vũ không để tới giễu cợt của hắn, ngồi xuống trước bàn đá, rót hai chén rượu, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn chạy trốn, vẫn còn nói lời từ biệt với ngươi. Đây không phải rất thú vị sao. An vương không nể mặt uống một chén sao?”
An Thiếu Hàn nghe nàng gọi mình là An vương, trong nội tâm một hồi co rút đau đớn.
Quả nhiên, cái buổi tối đó là cuối cùng. Như vậy, hắn cũng không cần thiết khách khí với nàng nữa.
“So với việc ngươi mời ta uống rượu, ta muốn ngươi mời ta nhấm nháp ngươi hơn.” Khóe miệng cười càng ngày càng tà ác. An Thiếu Hàn vừa nói vừa đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống.
Tay Mai Vũ cứng lại, không nói tiếp, chỉ là yên lặng rót hai chén rượu.
“Nghe thấy rượu của Vũ Thần giết người vô hình, bản thân ta muốn xem một chút cách thức lợi hại như thế nào.” Vừa nó vừa bưng rượu lên, sau đó liền cười: “Quả nhiên là vô sắc vô vị, tựa hồ cũng không độc.”
Mai Vũ bật cười, ngược lại nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc nói: “An Thiếu Hàn, hôm nay, ta nhất định phải rời khỏi Vương Phủ. Nếu ta tiếp ngươi một kiếm, ngươi có dám uống chén rượu này hay không?”
An Thiếu Hàn nắm cái chén trên tay thật chặt, trong nháy mắt rút kiếm hướng về phía Mai Vũ. Hai đầu lông mày ẩn nhẫn lửa giận rét lạnh.
“Ngươi thật đúng là muốn tiếp ta một kiếm”
“Tuyệt không nuốt lời.”
“Ngươi cứ như vậy muốn rời đi sao? Dù cho chết?” Kiếm của An Thiếu Hàn đưa tới cách ngực nàng một chút, ép hỏi.
Tiểu Vũ, ở bên cạnh ta, thật làm cho ngươi sống không bằng chết sao?
Mai Vũ mỉm cười: “Sống chết có số. Nếu ta may mắn còn sống đi ra ngoài, như vậy chân trời góc biển, cùng ngươi không tiếp tục liên quan. Nếu ta bất hạnh chết. Mười tám năm sau, trên giang hồ lại tái xuất một Vũ Thần.”
Nàng đang đánh cuộc, lấy chính địa vị nhỏ bé không đáng kể của mình trong lòng An Thiếu Hàn để đánh cuộc một lần.
Thắng, nàng liền tìm được hết thảy. Thua, trên giang hồ, sẽ không còn Mai Vũ nàng nữa.
An Thiếu Hàn tay run rẩy, không nghĩ tới, nàng cư nhiên quật cường tới mức như thế.
A, là vì hai nam nhân kia.
Ta đã sớm nên nhận rõ tất cả. Thế nhưng ta còn cấp cho ngươi cơ hội, ta thật khờ!
“Vậy ngươi phải đi chết đi.” An Thiếu Hàn nói, một kiếm đâm xuống, Mai Vũ không né tránh, thậm chí còn cứng rắn đâm vào.
An Thiếu Hàn sợ hãi cả kinh, kiếm lệch trái tim, đâm vào một bên.
Kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi từ trong quần áo thấm ra ngoài, nhuộm trên hồng y, làm cho hồng ý nguyên bản xinh đẹp càng thêm tươi đẹp.
Khóe miệng Mai Vũ khẽ cười, sau một hồi choáng váng, nàng biết rõ, mình thắng.
An Thiếu Hàn mặt trắng không còn chút máu, gắt gao cầm kiếm trong tay.
“Ngươi thật đúng là muốn chết!” Tức giận kêu lên, An Thiếu Hàn rút kiếm ra muốn tiến lên đỡ nàng.
Hắn không muốn đả thương nàng, chỉ là muốn thử dò xét nàng, không nghĩ tới nàng làm thật.
Tiểu Vũ, chẳng lẽ trong lòng ngươi, An Thiếu Hàn ta như nước lũ và thú dữ, làm cho ngươi tránh không kịp như thế sao.
Thân thể Mai Vũ nghiêng về phía trước bàn đá, cắn răng nhịn đau nói: “An vương nhất ngôn cửu đỉnh. Rượu, uống a.”
Thiếu Hàn, đây là kết thúc của chúng ta. Thiếu ngươi, một kiếm này, ta trả.
Thiếu ta, uống xong chén rượu này, coi như ngươi trả sạch.
An Thiếu Hàn nhìn rượu trong tay, đột nhiên nở nụ cười.
Trong nội tâm khổ sở lấn át lý trí, trong nháy mắt chôn vùi hắn.
Không nghĩ tới, nàng thật sự muốn lấy tính mạng hắn.
Cũng được, sống chết có số! Hết thảy để cho trời cao định đoạt đi.
Mất tỉnh táo, ngửa đầu, An Thiếu Hàn uống một hớp hết chén rượu.
Thời điểm cảm giác choáng váng xông lên, An Thiếu Hàn mới phát giác mình làm cái gì.
Mình cư nhiên uống rượu độc người khác đưa tới. Cư nhiên còn là dưới tình huống mình biết chuyện.
Khóe miệng không tự giác vẽ ra một nụ cười nhạo.
Nguyên lai, An Thiếu Hàn, ngươi thật sự thay đổi.
Ha ha, tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi.
Mai Vũ, ngươi là Tiểu Vũ a.
Không phải Tiểu Vũ của ta . . . . .
Ta tại sao bị ngươi làm dao động.
Vì sao, nên vì ngươi lo lắng. . . . . .