Trái tim Liễu Hành Vân hung hăng co rút lại một chỗ.
Kiếm trong tay run rẩy hướng về phía An Thiếu Hàn.
“Ta giết chết ngươi, cái tên khốn kiếp này!”
Người hắn muốn hảo hảo người bảo vệ, người hắn muốn làm cho luôn luôn nở nụ cười.
Hiện tại lại cả người đầy máu té ngã ở nơi đó.
Hắn đã đáp ứng nàng, sẽ bảo vệ nàng.
Nhưng nàng bị tổn thương nặng như vậy, hắn lại chỉ có thể đứng ở một bên mà nhìn.
Lòng Mai Vũ cả kinh, đưa tay tìm kiếm trong không khí.
Nỉ non nói: “Hành Vân, Hành Vân.”
Hành Vân, không nên đi, ngươi đánh không lại hắn. Không nên đi, không cần bị thương.
Trái tim Liễu Hành Vân đau xót, vội vàng bước lên cầm lấy tay nàng.
“Mai Vũ, ta ở đây, ta ở đây.”
Ngón tay run rẩy, Liễu Hành Vân hận hiện tại không thể xông lên giết An Thiếu Hàn. Nhưng Mai Vũ đang gọi hắn.
Khẽ mỉm cười, Mai Vũ yếu ớt nói: “Hành Vân, Vãn Phong, ta muốn rời đi.”
Nói xong câu đó, Mai Vũ cũng chống đỡ không nổi nữa.
Thân thể mềm nhũn, té xỉu trong ngực Vãn Phong.
An Thiếu Hàn nhất ngôn cửu đỉnh, nàng tin tưởng, hắn sẽ thả bọn họ đi.
Nhưng là, trước khi rơi vào u ám ngất đi.
Mai Vũ nghĩ đến, không phải Vãn Phong, cùng Hành Vân lưu lạc thiên nhai mộng đẹp.
Mà là An Thiếu Hàn. . . . . .
Muốn nhìn một chút vẻ mặt của hắn, muốn nói cho hắn biết một tiếng: “Ta không sao.”
Hắn có thể hay không thương tâm, có thể hay không lại như vậy ẩn nhẫn tâm tư của mình, giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra.
Mai Vũ không dám phỏng đoán, lại không nhịn được đau lòng.
An Thiếu Hàn trong trí nhớ, không phải là một Vương gia máu lạnh, không biết mỗi khổ của dân gian.
Hắn tịch mịch, lại sợ tịch mịch.
Hắn ôn nhu, lại kiềm nén ôn nhu.
Thật ra thì, hắn không nợ nàng cái gì. Nàng trộm đồ của hắn, còn hại hắn thương tâm.
Là nàng nợ hắn.
An vương, An vương, hắn cao cao tại thượng, vốn không nên bị một nha đầu là nàng cuốn lấy. Là mình đi trêu chọc hắn, lại cái gì cũng không thể hoàn trả cho hắn.
Trong nháy mắt bất tỉnh, trên ngón tay út lên lại truyền tới từng trận đau đớn.
Nàng bị sợi dây này vào tay, nhưng lần này, sợi dây lại bị chính mình hung hăng chặt đứt. Chỉ để lại vết cháy, đau đớn, cùng trái tim vĩnh viễn không bao giờ nguyên vẹn. Mà một đầu dây khác, một mảnh trống trơn, sẽ không có một nam nhân mặc hắc y tóc đen như mực ở đó nữa.
Thiếu Hàn, Thiếu Hàn, tạm biệt. . . . . .
Tạ Vãn Phong ôm Mai Vũ đã ngất đi đứng lên, đi tới trước mặt An Thiếu Hàn, mặt không biểu tình nói: “Vương gia Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, phải chăng có thể thả chúng ta đi.”
Thân thể An Thiếu Hàn không động, cảm thấy phía dưới rung rung.
Thị vệ sắp sửa tiến lên, bị hắn phất tay ngăn lại.
“Thả bọn họ đi.”
Hắn không dám ngẩng đầu nhìn nàng, thậm chí cũng không dám cúi đầu.
Trên đất thật là nhiều máu, đều là của nàng.
Nàng sẽ chết sao? Không, nàng sẽ không chết. Nàng kiên cường như vậy, quật cường như vậy.
Nàng làm sao có thể dễ dàng chết đi.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn không muốn để nàng đi. Chẳng qua là, hắn không còn cớ lưu nàng lại nữa.
Tạ Vãn Phong không nói một câu, ôm Mai Vũ ra khỏi Vương Phủ.
Hắn không nói, cũng không đại biểu hắn thật có thể thờ ơ.
An Thiếu Hàn, ta cảnh cáo ngươi, nếu như lại đến trêu chọc Mai Vũ, ta không quan tâm ngươi là Vương gia Chiến thần .
Tạ Vãn Phong ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Mưa vẫn rơi, vẫn rơi, trong vương phủ, vẫn không xóa sạch được một màu đỏ.
An Thiếu Hàn giơ tay lên, bọn thị vệ từ từ tản ra. Một mình hắn đứng lẳng lặng bên trong.
Mưa đêm làm gãy cánh hoa, dồn dập chảy qua bên chân, An Thiếu Hàn từ từ ngồi xổm xuống, chạm lên những tảng đá kia.
Run rẩy, tràn đầy đau lòng.
Nơi này, máu của nàng, chính là từ nơi này chảy qua đi, chảy tới nơi xa hắn tìm không được.
Nàng nói: Lầm dùng lược Đào Mộc chải tóc, chớ đem thù hận tố tình cừu.
Nàng nói hết thảy đều là sai lầm, nói đoạn ly biệt cùng yêu hận không liên quan.
Đưa tay, An Thiếu Hàn lấy lược đào mộc từ trong ngực ra, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Tiểu Vũ, ngươi vì sao tàn nhẫn với ta như thế?”
Nếu như những thứ này đều là giả, đều là hiểu lầm, như vậy, hắn được coi là cái gì?
Hắn vẫn nhớ rõ nàng vừa vì mình lấy lược chải tóc, vừa kể chuyện xưa.
Nụ cười của nàng, quật cường của nàng. Hắn cũng nhớ.
Hắn cũng đã hỏi mình, nếu như đều là giả, vậy hắn có thể hay không kiên quyết quên đi.
Thế nhưng, chiếc lược kia, hắn thật thích, thật thích.
Hắn. . . . . . Không bỏ được. . . . . .
Tháng năm Giang Nam, khó có được cả đêm mưa to.
Mưa đêm hôm đó, Vương Phủ đêm hôm đó, đêm hôm đó chính nam tử áo đen kia dưới làn mưa Giang Nam không cách nào viết nên chữ hỗn độn cùng bi thương.
Rồi sau đó, cũng theo ánh mặt trời tiêu tán.
Ngày thứ hai, Giang Nam, vẫn là xuân Giang nước ấm xinh đẹp, vĩnh viễn xinh đẹp.
—-
Mai Vũ trong giấc mộng, trong mộng, tựa hồ tự thuật quãng thời gian ngắn ngủi khi nàng còn sống.
Nàng nhìn thấy bóng lưng cha mẹ nhát gan sợ phiền phức, cầm tiền vội vàng rời đi.
Nàng nhìn thấy sư phụ nghiêm nghị huấn luyện mình.
Nàng nhìn thấy sư huynh sư đệ đồng môn, vây quanh mình, tàn khốc cười nhạo mình.
Nàng nhìn thấy mỗi một lần huấn luyện, luôn là một mình học bổ túc.
Nàng nhìn thấy mỗi lần du ngoạn, luôn là bị Vân Khinh cùng Trúc Thiên hãm hại bêu xấu.
Một mỉnh, vẫn là một mình.
Nhưng rồi, một ngày kia, không giống như vậy nữa.
Nam tử kia, một thân bạch y, rõ ràng là phiêu diêu ngồi trên cây, bên cạnh lại tựa hồ như nở đầy hoa đào.
Nàng thật sự tin, tin hắn là trích tiên bay xuống nhân gian.
Hắn nhảy xuống, muốn nàng và hắn ở cùng một chỗ.
Thật vui vẻ, thật vui vẻ.
“Thôn cô, đã tỉnh rồi.” Tựa hồ có người gọi nàng.
Rất đói, nàng xuống núi còn chưa ăn cái gì đâu, mơ hồ thấy bạch y nhân đưa tới một cái chân gà.
Mai Vũ cười khúc khích nói: “Ta không khách khí!”
Há mồm cắn một cái thật mạnh.
“A! ! !” Một tiếng hét thảm, điểu nhi ngoài cửa sổ giật mình vô số.
Mai Vũ mơ màng mở mắt.
Liền nhìn thấy Tạ Vãn Phong ngồi ở bên giường, mỉm cười nói với nàng: “Mặc dù ta biết ngươi rất đói bụng, nhưng là, cái này không thể ăn, trước nhả ra đã.”
Mai Vũ lúc này mới cảm giác được trong miệng dường như đang ngậm thứ gì.
Nhớ không lầm, hắn là “chân gà” trong mộng.
Trên trán nhuộm đầy hắc tuyến, lúng túng nhả ngón tay ra, Mai Vũ nói: “Xin lỗi.”
Thật ra thì, nàng muốn nói nhất không phải là xin lỗi, mà là muốn hỏi: “Tay ngươi sạch sẽ không?”
Bất quá, mặc dù nàng rất dũng cảm, nhưng sẽ không tự đi tìm chết.
“Tay của ta bị thương! Ngươi nói xin lỗi với hắn cái gì!” Bên giường đột nhiên hé ra một khuôn mặt vặn vẹo.
Mai Vũ cảm thấy, lúc này, nếu như không phải nàng đang bị thương, nhất định nhảy dựng lên như một con cóc rồi.
Mai Vũ nhìn về phía bộ mặt vặn vẹo kia, trừng mắt: “Hành Vân, chú ý hình tượng.”
Hừ, còn không biết tay của ngươi có sạch sẽ hay không ấy.
Trời ạ, tay Vãn Phong còn tạm. Liễu Hành Vân cái tên hài tử lì lợm này, còn không biết vừa rồi làm cái gì đâu.
Mai Vũ lắc đầu không dám tưởng tượng.
Không được tưởng tưởng nữa. Thật là đáng sợ!
Liễu Hành Vân tức giận, khóe miệng hoàn toàn co rút.
Ngón tay đáng thương của hắn, ngón tay đáng thương a!
Hoa đào nam đáng chết này, cư nhiên ở thời khắc nguy hiểm túm tay mình kéo qua.
Ô, cũng biết có chuyện tốt, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới mình, chuyện xấu tuyệt đối không quên được mình.
Mai Vũ nằm ở trên giường, không để ý tới Liễu Hành Vân oa oa kêu to, chuyển sang Tạ Vãn Phong: “Ta hôn mê mấy ngày rồi?”
“A, không nhiều không ít, ba ngày. Chờ ngươi khỏe lại, chúng ta phải đi hành tẩu giang hồ rồi. Thôn cô, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Mai Vũ nhìn bộ dáng tiều tụy của hai người, trong lòng đột một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.
Rốt cuộc, muốn cùng đi với hai người kia sao?
Ba người, chân trời góc biển nơi nào cũng cùng đi sao?
Thật sự rất vui vẻ.
Lệ quang lóe lên trong, Mai Vũ vẻ mặt thâm tình nhìn về phía Tạ Vãn Phong.
“Ngươi dự định lúc nào thì cho ta ăn cơm.”
Một đạo Thiên Lôi đánh xuống , khóe mắt Tạ vãn Phong. . . . . . co rút.
Nàng thật đúng là — thôn cô!
Mai Vũ ủy khuất cúi đầu.
Làm cái gì nha, đây cũng không thể trách nàng, thật sự là nàng quá đói chứ sao.
Hơn nữa, coi như là thiên kim tiểu thư cũng không thể không ăn cơm a.
Người là sắt, gạo là thép, không ăn một bữa đói muốn chết, nàng không biết có bao nhiêu ngày đã không ăn một bữa cơm ngon.
Tạ Vãn Phong bất đắc dĩ đứng dậy, đi lấy cơm cho nàng.
Mai Vũ nhìn bóng lưng của hắn, không nhịn được hỏi: “Hành tẩu giang hồ, vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
Tạ vãn Phong xoay người lại, anh tuấn cười một tiếng: “Đi Đại Giang Nan Bắc. Trạm thứ nhất, Dương Châu.”
Mai Vũ cũng cười vui vẻ: “Tốt a, ta muốn đi ăn khắp thành Dương Châu.”
Thật ra thì, đi nơi nào cũng không quan trọng.
Chỉ cần ở chung một chỗ cùng hai người kia. . . . . .