Tháng năm mỗi năm, Dương Châu sẽ có nửa tháng là hội hoa đăng.
Mọi người trong hội hoa đăng, có thể tận tình hưởng thụ cảm giác vui vẻ ngắm pháo hoa.
Mà thương nhân ở các nơi cũng sẽ đến Dương Châu trong một tháng này, trong hội hoa đăng bày bán hàng hóa cùng trò chơi của mình, tiện đà kiếm hời một khoản.
Mà hội hoa đăng Dương Châu có một quy tắc bất thành văn. Ngày cuối cùng hội hoa đăng, tất cả thương nhân đều phải lấy ra đồ vật quý báu nhất của mình làm lễ vật hiến tặng cho du khách trong thành Dương Châu.
Dĩ nhiên, du khách nhất định phải thông qua trò chơi của thương nhân, mới có thể lấy nửa giá tiền lấy đi thương phẩm.
Đêm hoa đăng cuối cùng, Dương Châu là một địa phương vui vẻ.
Mai Vũ tới Dương Châu vào tháng này, coi như là tới đúng rồi.
Bởi vì đêm ngày mai chính là đêm cuối cùng của hội hoa đăng Dương Châu.
Mấy ngày nay Mai Vũ trôi qua rất không thoải mái.
Tạ Vãn Phong bởi vì chuyện mấy ngày trước đây từ trên núi lăn xuống, hoàn toàn uể oải.
Mà nàng, một mặt phải chiếu cố cái tên đại hiệp yếu ớt tự tôn kia. Một mặt còn phải lo lắng đề phòng An Thiếu Hàn muốn đi chơin.
Chuyện cực kỳ xui xẻo là, kể từ khi biết Vân Khinh cũng ở Dương Châu, nàng chưa từng có một đêm ngủ yên giấc.
Không phải là mơ thấy mình bị hắn ném tới trong tuyết thiếu chút nữa làm mồi cho sói, thì là bị ong vò vẽ tập kích bất ngờ trong núi rừng.
Một hồi tiếp một hồi, tỉnh lại trong bóng tối, Mai Vũ cảm thấy mình hoàn toàn thần hồn nát thần tính rồi.
Vân Khinh đáng chết!
Cảm giác, lần trùng phùng này ở Dương Châu, thời điểm Vân Khinh xuất hiện trước mặt mình, tuyên bố kết thúc.
Tựa hồ, Vân Khinh chính là một cái công tắc, sau khi ấn xuống, tất cả ảo tưởng sẽ đều biến mất.
Thiếu Hàn biến trở về An vương.
Hành Vân cùng Vãn Phong rời đi.
Nàng thoát khỏi giang hồ.
Đây hết thảy đều đã được xác định, nhưng cũng có thể nhiều ra một biến số.
Cái biến số này, chính là Mục Vô Ca.
Chỉa vào đôi mắt gấu mèo 0.0, Mai Vũ uống xong một ngụm trà vô cùng bình tĩnh đối với cái biến số này.
Dù sao, muốn tới dính vào chính là xui xẻo của bản thân hắn.
Cho dù là bằng hữu, hắn cũng vẫn là “Kẻ thù lớn nhất kiếp này” của nàng. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, không sửa đổi được.
“Này, Mai Vũ, ngươi có ở đây không?” Ngoài cửa sổ, có người nhỏ giọng gõ cửa sổ.
Mai Vũ liếc mắt: “Mục Vô Ca, ngươi không thể một lần đi vào bằng cửa chính sao?”
Nghe được thanh âm của nàng, Mục Vô Ca đẩy cửa sổ ra nhảy vào, vỗ vỗ y phục, đi về phía nàng.
“Ta sợ gặp Tạ Vãn Phong á. Vừa đụng thấy cao thủ, ta liền nhiệt huyết sôi trào, không đánh không được.” Mục Vô Ca ngẩng đầu, rất thành thật trả lời.
Mai Vũ trên mặt chất đầy hắc tuyến.
–|| Vị huynh đài này, ngươi có thể không cần đem loại quái gở này làm thành kiêu ngạo hay không. Cô nương ta thật buồn nôn.
“Người kia là cái vẻ mặt gì. Bản thiếu gia hiếm khí tới tìm ngươi chơi có được không.”
“Thật xin lỗi, cô nương mệt chết đi, không rảnh bồi ngươi.” Uể oải không phấn chấn nằm ở trên bàn, Mai Vũ miễn cưỡng nói.
Phải đi ra ngoài bồi người chơi, phải chiếu cố một đại hiệp uể oải, cả đêm thiếu ngủ.
Mục Vô Ca, ngươi tạm tha cô nương ta đi, để cho ta nghỉ ngơi đi.
Ngồi xuống đối diện nàng, Mục Vô Ca đem tiểu tiễn màu bạc cầm trong tay chơi đùa, khóe miệng câu khởi thoáng cười: “Có một chuyện muốn nói cho ngươi, có nghe hay không?”
Mưa dầm liếc mắt: “Không có hứng thú.”
Cái tên đại hiệp tỷ võ thành si này, hôm nay thế nào rảnh rỗi như vậy a.
“Về Liễu Hành Vân nha.” Mục Vô Ca nhích tới gần một chút, tiếp tục nói.
Mai Vũ cau mày.
Nàng. . . . . . Mấy ngày nay cũng không có nhìn thấy hắn, cũng không có tin tức của hắn.
Hắn hẳn là ở bên Thượng Quan Diêu. Sẽ có chuyện gì.
Mục Vô Ca nhất định đang gạt nàng.
“Hành Vân hắn thế nào?” Miệng cuối cùng không kiểm soát được, hỏi.
Bất kể là thực hay là giả, tin tức của Hành Vân, nàng vẫn muốn biết.
Mục Vô Ca cà lơ phất phơ cười.
“Ta liền đoán ngươi nhất định sẽ lo lắng cho hắn.”
“Nói nhảm nhiều như vậy, ngươi nói hay là không.” Mặt Mai Vũ có chút hồng.
Mục Vô Ca chết tiệt, lúc muốn ngươi nói, ngươi liền thống khoái nói cho cô nương là tốt rồi.
“Hảo hảo, Đại tiểu thư, ta nói, ta nói là được chứ gì. Kỳ thật cũng không phải là chuyện của Liễu Hành Vân. Ngươi biết không? Thượng Quan Diêu ở trong một tổ chức sát thủ. Tổ chức kia làm theo hết thảy sự an bài của người ở phía sau. Thượng Quan Diêu là lúc còn rất nhỏ bị bán vào bên trong. Sau đó Liễu Hành Vân tìm được nàng, vì ngại mặt mũi Liễu Hành Vân, Thượng Quan Diêu mới có thể không giết người, chỉ ở Túy Trần lâu lấy thân phận nghệ cơ che giấu, vì tổ chức dò thăm tin tức. Nhưng vẫn luôn không có cơ hội thoát khỏi.”
“A, Vô Vân Lâu sao? Ta biết.” Mai Vũ cười nhạt, khóe miệng có chút lạnh.
Vô Vân Lâu
Một trong những tổ chức sát thủ lớn nhất trên giang hồ.
Lâu chủ phía sau vẫn là một bí ẩn trên giang hồ.
Không người nào biết hắn là ai, một nhân sĩ giang hồ không có khả năng hiểu biết việc đào tạo sát thủ.
Nhưng Mai Vũ là đệ tử của Mai Lưỡng Tân, dĩ nhiên là biết một phần.
Sát thủ Vô Vân Lâu, mọi người đều rất lợi hại .
Bất quá, nàng thật không nghĩ tới Thượng Quan Diệu lại là người của Vô Vân Lâu.
Nhưng những điều này đều không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, Mục Vô Ca nói chuyện này để làm gì.
Mục Vô Ca nhẹ cuốn mấy lọn tóc của nàng, nhẹ giọng nói: “Ha ha, ta cũng quên, Mai Vũ của chúng ta là sát thủ đấy. Được rồi, không cần nói nhảm nữa, nói điểm chính. Vô Vân Lâu chủ có lệnh, Thượng Quan Diêu được chọn cùng nhị lâu chủ thành hôn.”
Cái chén trong tay Mai Vũ run lên, kinh ngạc giương mắt nhìn hắn: “Tại sao?”
Mục Vô Ca nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: “Bởi vì nhị lâu chủ chỉ còn lại một tháng sinh mệnh. Cho nên, Vô Vân Lâu chủ muốn hắn hoàn thành chuyện sau cùng của đời người.”
“Vậy tại sao là Thượng Quan Diêu?” Mai Vũ thét chói tai.
Cho dù người kia còn lại thời gian một tháng, cũng không nên hy sinh hạnh phúc người khác a!
“Đây chính là Vô Vân Lâu chủ, ngang ngược, độc đoán. Nhưng người trong lâu không có một ai có năng lực phản bác.” Mục Vô Ca thu liễm cười, nhẹ nói.
Mai Vũ cắn môi, yên lặng không nói gì.
Chốc lát sau, lại nói: “Làm sao ngươi biết điều này?”
Mục Vô Ca cười khẽ: “Không cẩn thận cùng sát thủ Vô Vân Lâu đánh một trận, ta thắng, đây là chiến lợi phẩn.”
Mai Vũ tay nắm thật chặt cái chén.
Là bởi vì. . . . . . Hắn đã đáp ứng mình, hai người là bằng hữu sao?
Là bởi vì, hai người là bằng hữu, cho nên hắn mới có thể đi hỏi những chuyện này.
“Vô Ca, cám ơn ngươi.” Mai Vũ giương mắt, kiên định nói.
“Ha ha, ta thích ngươi kêu tên ta. Sau này đều gọi như vậy đi. Còn nữa, ta biết rõ ngươi muốn làm cái gì, xác định không hối hận? Vô Vân Lâu nhị lâu chủ là nhân vật ngươi không chọc nổi.” Mục Vô Ca đem tiểu tiễn màu bạc hướng trước ngực nàng: “Nói không chừng, ngươi sẽ chết trên tay hắn.”
Mai Vũ cười to: “Ha ha, Vô Ca, đây không phải là lời Ngân Hồ sẽ nói. Ngươi nên ngẩng đầu, nói với ta: nếu như không thể còn sống, liền tiêu sái chết đi. Mười tám năm sau, trên giang hồ lại có một Vũ Thần.”
Mục Vô Ca nhìn nụ cười trong sáng của nàng, khóe miệng rốt cuộc cũng không dậy nổi một tia cười.
Mai Vũ, Liễu Hành Vân sẽ không biết ngươi làm tất cả cho hắn. Ngươi rốt cuộc là vì cái gì?
Ta đã thấy vô số nữ nhân, chưa từng thấy qua một người ngu ngốc giống như ngươi, một người không có đại não như vậy.
“Vô Ca, nói cho ta biết Vô Vân Lâu nhị lâu chủ là ai, hắn đang nơi nào?” Mai Vũ mỉm cười, thủy mâu lóe ôn nhu quang.
Hành Vân, người trong lòng ngươi, sẽ luôn luôn ở tại bên cạnh ngươi.
Ta cam đoan với ngươi.
Ta không vĩ đại như vậy, chỉ vì tình yêu của ngươi mà hy sinh. Ta cũng không có quá nhiều đồng cảm với cảnh ngộ của Thượng Quan Diêu. Ta chỉ là muốn ngươi vui vẻ mà thôi.
Đây hết thảy, ngươi không cần biết.
Cùng lắm thì, mười tám năm sau, trên giang hồ lại có một Vũ Thần.
“Thành Dương Châu. Hắn đang ở thành Dương Châu. Hơn nữa, ngày kia, sẽ đi tìm Thượng Quan Diêu.” Mục Vô Va nói.
“Nói như vậy, lễ hội ngày mai ta có thể tham gia rồi?” Nàng có chút vui vẻ nói, tựa hồ lễ hội này đối với nàng vô cùng quan trọng.
Từ trong mắt nàng, Mục Vô Ca duy nhất có thể thấy từ trong mắt nàng, chỉ có cố chấp.
Hắn bắt đầu có chút tin, trên đời có lẽ thật sự có một nữ nhân như vậy.
Nàng đủ ngu ngốc, đủ ngây thơ, nhưng rất nhiều người không thể được một phần như nàng.
Nàng là sát thủ, chung quy lại vì người mình coi trọng đánh đổi hết tất cả.
Không đủ máu lạnh, không đủ khôn khéo, không đủ ích kỷ, không đủ vô lương tâm.
Mục Vô Ca không nhịn được lắc đầu, cùng người kia làm bằng hữu, thật đúng là xui xẻo a.
“Mai Vũ, nhận cái này.” Đem một chuỗi linh đang [1] ném hướng nàng.
[1]: chuông, lục lạc
Mục Vô Ca lại treo lên bộ dạng bất cần đời: “Ta nuôi một con Tuyết Hồ, ngươi đeo linh đang này, nếu như có vấn đề, ta sẽ tìm đến ngươi. Ai, rất lâu không đụng phải chuyện thú vị rồi. Vô Vân Lâu nhị lâu chủ nói không chừng vô cùng thú vị đấy.”
Mai Vũ lắc đầu, ở trong lòng yên lặng nói: “Vô Ca, cám ơn ngươi. Nhưng ta không làm ngươi liên lụy. Mặt trởi của ta, ta muốn chính mình lưu lại nụ cười rực rỡ của hắn.”