Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Q.2 - Chương 46 - Tử Tiêu, Cho Ngươi Rượu Độc, Nhưng Ta Không Cách Nào Dễ Dàng Để Ngươi Đi

trước
tiếp

“Tử Tiêu, nếu không chúng ta sáng tạo một chiêu thức mới đi.” Nằm ở trên cỏ, Mai Vũ miệng ngậm một cây cỏ đuôi ngựa, ý tưởng đột phát.

Hoa Tử Tiêu bên cạnh nhắm mắt lại đáp: “Chiêu thức gì đây?”

Mai Vũ nghe ra ý trêu ghẹo trong lời nói của hắn, lật người ngồi dậy: “Này, ta nghiêm túc, không cần trêu ghẹo ta.”

Hoa Tử Tiêu lười biếng mở mắt, thuận tay hái một đóa hoa dại cài lên mái tóc nàng, cười nói: “Được, được. Ta nghiêm túc nghe.”

Mai Vũ cong miệng lấy đóa hoa dại xuống.

Thật là, cứ thích cắm hoa dại lên đầu nàng, rút ra cũng rút không kịp. Nàng không phải là bình hoa, không cần cắm nhiều hoa lên đầu nàng như vậy.

“Ta nghĩ, ta tên là Mai Vũ, ngươi tên là Tử Tiêu, hắc hắc, liền sáng lập một chiêu “Dạ Vũ Xuy Tiêu” được không?”

Hoa Tử Tiêu rầu rĩ nở nụ cười: “Tốt. Chiêu thức cuối cùng của Câu Hồn Tiêu — Dạ Vũ Xuy Tiêu. Tên thật sự rất hay.”

Gian trá cười: “Tên giao cho ta, chiêu thức giao cho ngươi.”

“Nha đầu, ngươi thật gian trá.”

“Nào có, ta đây thiện lương như vậy.”

Gió không ngừng thổi qua thảm cỏ, Mai Vũ kéo lấy cánh tay Hoa Tử Tiêu, an tâm ngủ.

Trong mơ hồ, tựa hồ nghe thấy tiếng thở dài như có như không.

Là Tử Tiêu sao? Hắn. . . . . . Tại sao thở dài. . . . . .

Kỳ thật, nàng vẫn biết thời gian không còn nhiều lắm, thân thể Tử Tiêu đã bắt đầu có thay đổi rồi, nhưng nàng một chút cũng không dám nói. Nàng thật sự sợ, thật sự sợ Tử Tiêu sẽ chết, sợ đến mức vừa nghĩ tới tâm liền đau.

Tử Tiêu, Tử Tiêu, không cần chết có được không. . . . . .

Hoa Tử Tiêu nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trước trán Mai Vũ, phiền muộn chăm chú nhìn nàng.

Đột nhiên có ý nghĩ không muốn chết.

Trước khi chưa gặp nàng, đối với cái chết, cũng không có khái niệm quá lớn.

Có người nói, có lẽ thương nhớ trần thế không đủ nhiều, cho nên mới không e ngại cái chết.

Nhưng sau khi gặp nàng, không muốn càng ngày càng tràn đầy trái tim hắn.

Hắn thường xuyên muốn sống lâu hơn một chút thôi.

Đến tháng tám, là có thể thấy nàng đứng dưới cây hoa quế mỉm cười với mình.

Sống lâu hơn một chút thôi, là có thể sống bên người nàng thêm một hồi, là có thể thường xuyên thấy nụ cười của nàng.

Cho dù thêm một giây một phút sống bên cạnh nàng, tựa hồ cũng là hạnh phúc.

Nàng hoàn toàn chiếm cứ trái tim mình, bổ khuyết khoảng trống rất nhiều năm này.

Hắn muốn lưu lại, nhưng vẫn phải đi.

Hơn nữa thời gian mỗi một ngày, mỗi một ngày càng ngắn hơn.

Câu Hồn Tiêu, Mai Vũ đã học xong toàn bộ.

Hoa Tử Tiêu rất hiểu nha đầu này. Bất cứ chuyện gì chỉ cần là chuyện riêng của nàng, nàng sẽ biến thành thờ ơ. Nhưng nếu như là ước định hoặc là thỉnh cầu, nàng sẽ rất nghiêm túc, rất cố gắng.

Qua tháng năm, tháng sáu hoa sen nở đầy hồ, tựa hồ như báo trước kỳ hạn của mình.

Chỉ còn có mấy ngày.

Độc tố trong cơ thể đã lan đến toàn thân, hắn cảm giác được.

Hắn bây giờ, chỉ có thể sử dụng công lực nhiều năm để áp chế chút độc tố.

Con người đúng là tham lam, cho nên mặc dù biết hiện tại sinh mạng của mình sắp ra đi, nhưng vẫn muốn sống lâu thêm một chút.

“Nha đầu, ta thật sự không muốn chết, bởi vì ta không xác định kiếp sau còn có thể gặp ngươi hay không. Có người nói, sau khi chết, đợi ở cầu Nại Hà ba năm là kiếp sau có thể gặp lại người yêu. Nếu sau khi ta chết, thật sự có cầu Nại Hà kia, ta nhất định sẽ chờ thêm ba năm. Như vậy nha đầu, kiếp sau, sẽ cùng ta gặp lại.” Ôm chặt lấy Mai Vũ, Hoa Tử Tiêu khẽ nói.

Gió thổi qua mặt cỏ, hoa dại khắp nơi, ghi lại một màn này.

Mai Vũ núp ở trong ngực hắn, yên lặng cắn môi.

Trong lòng nàng thầm nói: Tử Tiêu, coi như không có cầu Nại Hà, coi như ngươi không chờ đợi. Kiếp sau, ta cũng sẽ tìm được ngươi.

“Tiểu Ngân, ngươi sẽ tìm được nàng, đúng không.” Ngồi trên nóc nhà trọ, Mục Vô Ca ôm một con tiểu hồ ly màu bạc trong ngực, nhẹ giọng nói.

Đưa linh đang trong tay đến trước mặt Ngân Hồ, để nó cẩn thận hít hà.

Tiếp đó, để nó xuống: “Đi đi, ta biết nàng đang ở gần Dương Châu.”

Tiểu hồ ly nghe lệnh, vọt ra ngoài.

Tạ Vãn Phong từ phía sau đi tới, trầm giọng hỏi: “Vô Vân lâu tựa hồ không truy cứu trách nhiệm của Liễu Hành Vân.”

“Ừ, nếu nhị lâu chủ mang Mai Vũ đi, như vậy nhất định sẽ bỏ qua cho hắn. Hiện tại hắn đang làm gì?” Mục Vô Ca nhìn về phía bầu trời đêm, cau mày hỏi.

“Hắn lại đi tìm Mai Vũ rồi, đã mấy ngày không nghỉ ngơi.” Thở dài, Tạ Vãn Phong đem rượu trong tay đưa cho Mục Vô Ca.

Vấn đề bây giờ là, nhị lâu chủ Vô Vân lâu cùng Mai Vũ mất tích không nói. Trên giang hồ, không biết là người nào truyền ra tin tức nhị lâu chủ Vô Vân lâu chủ trúng độc bỏ mình, nhân sĩ võ lâm đều đang tìm hắn trả thù.

Nếu không thể tìm được Mai Vũ trước một bước, sợ rằng nàng sẽ bị liên lụy.

Dương Châu, tựa hồ trong nháy mắt biến thành nguồn gốc của rối loạn.

Lại tựa hồ như tất cả, đều có người cố ý an bài.

Nếu không, thân phận của nhị lâu chủ Vô Vân lâu cực kỳ bí ẩn, tại sao lúc này lại bị người điều tra ra, hắn chính là sát thủ nổi danh trên giang hồ, Câu Hồn Tiêu — Hoa Tử Tiêu.

Ban đêm không gió, chân mày Tạ Vãn Phong gắt gao nhăn lại.

Tin tức, dĩ nhiên là An Thiếu Hàn tiết lộ ra ngoài .

Mục đích chỉ là vì tìm được Mai Vũ trước người khác một bước, còn để cho Vô Vân lâu lâm vào hốt hoảng.

Thế nhưng như vậy tựa hồ cũng không có bao nhiêu hiệu quả.

Vô Vân lâu không truy cứu chuyện này, cũng không ngăn trở võ lâm nhân sĩ tìm kiếm.

Tựa hồ tính mạng của nhị lâu chủ căn bản không liên quan tới Vô Vân lâu. Hoặc giả, ngay cả bọn họ cũng không biết Hoa Tử Tiêu ở chỗ nào đi.

Sầu tư như nước, An Thiếu Hàn ở trong viện, yên lặng uống rượu.

Lại một đêm không ngủ.

Một ngày kia, bầu trời thật quang đãng, Mai Vũ như thường ngày, bị Hoa Tử Tiêu lôi kéo dạy võ công.

“Nha đầu, một chiêu sau cùng, Dạ Vũ Xuy Tiêu, xem cho kỹ.” Hắn đang bay dưới hoa, quơ múa ngọc tiêu, dáng vẻ đẹp trai cực kỳ, hoa bay đều bị cuốn theo tiêu, thời điểm bị đánh văng ra trong nháy mắt tựa hồ thật như trời đang mưa.

Trong làn mưa hoa, Hoa Tử Tiêu nheo mắt lại mỉm cười với nàng: “Nha đầu, đây là lễ vật ta tặng cho ngươi.”

Mai Vũ cười vui vẻ, giơ tay lên vừa muốn vỗ tay.

Lại thấy nam tử anh tuấn ôn nhu trước mặt từ từ ngã xuống.

Trong lúc nhất thời, bốn phía biến thành mơ hồ, Mai Vũ hoảng sợ xông tới ôm lấy thân thể đang ngã xuống của hắn.

“Tử Tiêu, ngươi làm sao vậy.” Ôm hắn thật chặt vào trong ngực, Mai Vũ run rẩy hỏi.

Không được, ngàn vạn lần không được. . . . . .

Hoa Tử Tiêu cười cười, ôn nhu vuốt ve gò má nàng.

“Nha đầu, đừng sợ, chúng ta không phải đã sớm biết sẽ có một ngày như thế sao? Theo giúp ta trò chuyện đi.” Dựa dưới tàng cây, Mai Vũ ôm hắn, dùng sức ngăn lại nước mắt.

Đúng vậy, đã sớm biết.

Tử Tiêu trúng độc đã tràn ngập toàn thân, không người nào có thể cứu được nữa.

Hoa Tử Tiêu mỉm cười, coi thường cảm giác huyết dịch toàn thân đang chậm chạp đông lại.

Nhẹ nhàng tựa vào trên vai nàng, hỏi: “Nha đầu, tại sao ngươi không sợ ta?”

“Bởi vì Tử Tiêu rất ôn nhu. Là người ôn nhu nhất ta từng gặp, người ôn nhu nhất.”

“Ha ha, mới không ôn nhu đâu. Ta giết rất nhiều người, máu lạnh, lại không có tình cảm. Nhưng nha đầu của ta lại nói ta là người ôn nhu. Ta thật sự rất vui vẻ. Nha đầu, ngươi thật sự rất ngốc, thật là ngốc. Sau khi ta đi, võ công ta dạy ngươi phải hảo hảo dùng, biết không? Không nên để người khác khi dễ, nếu không, ta sẽ đau lòng.”

“Ừ, ta nhớ rồi.” Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, Mai Vũ lại mỉm cười mở miệng.

Tử Tiêu của ta, ta sẽ vì ngươi, bảo vệ tốt chính mình.

“Nha đầu, ngươi nói, thật sẽ có kiếp sau sao?” Trên người Hoa Tử Tiêu rơi đầy hoa, khẽ cười hỏi.

Mai Vũ dùng sức gật đầu: “Ừ, có, có. Ta cùng với tử Tiêu, kiếp sau còn có thể gặp.”

“Nhưng ta sợ không nhận ra ngươi, nha đầu của ta, vậy làm sao bây giờ đây?”

“Ta đọc một câu thơ, ngươi liền nhớ rõ đi. Là câu: bách hoa xuân nở đầy lâu, không bì kịp hương thơm nửa dặm dạ quế.”

“A. . . . . . Liền đọc câu này đi, ta rất thích.”

“Ừ, thời điểm ta đọc câu này, Tử Tiêu phải nhớ ta nha.”

“Ừ, đến lúc đó, nếu ta đọc tiếp: Ngồi dưới mưa dầm nghe tiêu, Hồ Điệp chếch rơi hương tháng tám. Người kia, chính là ta nha. Nha đầu của ta, ngươi không cần nhận sai người mới tốt.”

“Sẽ không, Tử Tiêu là duy nhất, ta vĩnh viễn sẽ không nhận lầm.”

Huyết dịch từ trong thân thể nhanh chóng đông lại, Hoa Tử Tiêu có chút lạnh, mắt bắt đầu có chút mơ hồ.

“Nha đầu, ta đã nói rõ tất cả với Vô Vân lâu, bọn họ sẽ không tìm Liễu Hành Vân cùng Thượng Quan Diêu phiền phức, cũng sẽ không làm phiền ngươi. Nha đầu, ngươi biết không? Ta rất không muốn cứ như vậy chết đi, ta thà bị địch nhân giết chết trong trận đấu, cũng không muốn chết như thế này. Cho nên, Vũ Thần, cho ta ly rượu đi.”

Hoa Tử Tiêu cười, vẫn ôn nhu như cũ, nhưng toàn thân Mai Vũ lại lạnh phát run.

“Không cần, Tử Tiêu, ta hạ thủ không được.”

“Nha đầu, đây là thỉnh cầu của ta, không để cho ta chết hèn mọn như vậy được không?” Hoa Tử Tiêu tìm kiếm sờ sờ khuôn mặt nàng, khẽ nói.

Nha đầu của ta, ta cũng đã không thể sống bên cạnh ngươi, ít nhất, để cho ta làm chút gì vì ngươi đi.

Đây. . . . . . Là thỉnh cầu của Tử Tiêu đấy.

Không đáp ứng, sao được.

Tháo túi rượu trên người xuống, Mai Vũ run rẩy đưa đến bên miệng hắn, từng giọt từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Hoa Tử Tiêu mỉm cười uống xong rượu kia.

Cúi người gần sát nàng, hôn lên môi của nàng.

“Nha đầu của ta, đây là sự bảo hộ cuối cùng ta có thể cho ngươi. Gặp lại, nha đầu.” Nói xong câu đó, thân thể Hoa Tử Tiêu rốt cuộc trong hoa rơi, hoàn toàn rơi vào một giấc mộng.

Nước mắt Mai Vũ không cầm được rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Tử Tiêu, hẹn gặp lại.”

Tử Tiêu, chúng ta đều có thể hảo hảo nói gặp lại, cho nên kiếp sau nhất định sẽ gặp lại.

Tử Tiêu, ngươi có biết hay không, cho dù ta thật sự cho ngươi rượu độc, nhưng không cách nào cứ như vậy dễ dàng để ngươi đi.

Tặng quân độc tửu, tiễn quân ra đi.

Tử Tiêu, đối với ngươi, ta không làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.