Đêm nay, lại là một đêm bình thường đến không thể bình thường hơn.
Mai Vũ cảm thán: tự nhiên ở đâu lòi ra một sự kiện rối ren như vậy, lúc nào mới thoát khỏi đây cơ chứ.
Nàng thật là nhức đầu quá à!!!
Ban đêm không chịu ngủ, mấy tên này đúng là thích ban đêm mò vào phòng nữ nhân mà.
Mai Vũ nhìn chằm chằm hai người vừa leo vào từ ngoài cửa sổ, trợn mắt: “Ta nói, không phải các ngươi có sở thích đặc biệt gì đó chứ?”
Tạ Vãn Phong bĩu môi, bày ra gương mặt tự luyến: “ Trước kia dù ở đâu, ban đêm cũng sẽ có người xông vào phòng ta, nên ta cũng muốn thử cảm giác xông vào phòng của người khác.”
Lông mày Mai Vũ giật giật, gần như không thể kiềm chế cảm giác muốn đánh người.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Lúc này mình cần phải tỉnh táo!
Hít sâu vài lần, Mai Vũ mới kiềm nén được nỗi xúc động muốn rút chiếc đũa ra.
Liễu Hành Vân thực sự không chịu nổi tên hoa đào chết tiệt kia, né xa hắn ra, đi về phía Mai Vũ.
“Ta cảm thấy chúng ta nên thử thăm dò Lạc Vân Sơn vào buổi tối xem sao.” Liễu Hành Vân nói.
Mai Vũ đảo mắt, đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó. Nhìn Liễu Hành Vân bằng đôi mắt long lanh.
Cả người Liễu Hành Vân run rẩy.
Tại sao hắn lại có một dự cảm vô cùng xấu?
Mai Vũ duỗi tay, quàng qua cổ Liễu Hành Vân, xảo trá cười: “Hành Vân, cũng đã lâu rồi chúng ta không ôn lại buổi tối tốt đẹp đó.”
“Mai Vũ, ngươi đừng nói những lời mập mờ như vậy chứ.”
Nếu như có thể, hắn cũng hy vọng có thể xem những ngày đó là những ngày tốt đẹp.
Nhưng mà….đó không phải. Không phải. Hoàn toàn không phải!
Đó là cái đêm gà và tiên điểu bay đầy trời. Cũng là cái đêm đáng buồn mà Bách Lý Thâu Phong Liễu Hành Vân trở thành Bách Lý Thâu…..Gà!
Không, đó không phải buổi tối tốt đẹp của hắn, chỉ là buổi tối tốt đẹp của Mai Vũ mà thôi!
Liễu Hành Vân nhăn mặt, liên tục ném ánh mắt cừu cứu về phía Mục Vô Ca ở sau lưng hắn.
Mục Vô Ca im lặng lắc đầu.
Làm ơn đi, đừng có kéo bổn thiếu gia xuống nước.
Mặc dù không biết rốt cuộc là buổi tối tốt đẹp kia đã có chuyện gì xảy ra nhưng trực giác cho hắn biết, tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nói thẳng ra, có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu.
Trong mắt Mục Vô Ca đây mới là tình bằng hữu của nam nhân.
Mai Vũ tiếp tục cười gian, nhìn về phía Tạ Vãn Phong: “Vãn Phong, ngươi sẽ không phản đối Hành Vân làm một chuyện vĩ đại cho chúng ta chứ?”
“Tất nhiên rồi, Hành Vân, nhiệm vụ vĩ đại, gian khổ này đành giao cho ngươi vậy.” Dựa vào cửa sổ, Tạ Vãn Phong rất nể tình nói.
Đùa à, nếu Liễu Hành Vân không đi, vậy người xui xẻo sẽ là hắn.
Hắn không muốn, thà hủy hoại hình tượng của cái tên vốn đã không còn hình tượng như Liễu Hành Vân còn hơn là tự hủy hoại hình tượng của chính mình.
Liếc Tạ Vãn Phong một cái, Liễu Hành Vân quyết định hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm đến cùng, phải kéo thêm một người nữa cùng xuống nước.
“Mai Vũ, để tổ chức một bữa tiệc chào mừng thành viên mới gia nhập, chúng ta nên giao nhiệm vụ này cho Mục Vô Ca mới đúng nha. Đây là một cơ hội để hắn thể hiện đó.”
Mục Vô Ca nhìn chằm chằm Liễu Hành Vân, mắng: “Này! Liễu Hành Vân, ngươi đừng có mà đùn đẩy trách nhiệm.”
Liếc mắt, Mai Vũ bất đắc dĩ nhún vai.
Nam nhân, đúng là thích đùn đẩy trách nhiệm. Vì một người đã sớm mất, hoặc là căn bản không có cái gọi là thể diện mà đẩy một thục nữ vào khốn cảnh.
Được rồi, đây chính là lúc nàng ra mặt.
“Vô Ca, vậy ngươi làm đi.” Mai Vũ dứt khoát quyết định.
Mục Vô Ca mở miệng, hỏi rõ chuyện hắn đang muốn hỏi nhất: “Xin hỏi, trong buổi tối tốt đẹp phải làm những gì?”
Mai Vũ nở nụ cười đáng yêu, nói: “À, việc đó hả? Không có gì đâu. Chỉ là tìm bắt gà, sau đó uống rượu. Ở đây có sẵn nguyên liệu từ thiên nhiên. Vô Ca, nhờ ngươi đi tìm nguyên liệu cần thiết vậy.”
Mục Vô Ca ngây người.
Nói cách khác…. là kêu hắn đi bắt gà?
Không phải chứ! Mục Vô Ca hắn là ai? Là Mục Vô Ca! Là Mục Vô Ca đó!
Vậy mà lại muốn hắn đi làm mấy cái chuyện mất mặt như bắt gà?
Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân tiến lên, vỗ vai hắn.
“Bổn thần trộm cũng đã từng làm như vậy.”
“Chúc mừng ngươi gia nhập tổ chức.”
“Đừng chống đối vô ích.” Mai Vũ vừa nói, vừa dẫn đầu nhảy ra ngoài cửa sổ.
Bất đắc dĩ lắt đầu, Mục Vô Ca cũng nhảy ra ngoài theo.
Cho dù có muốn phản đối, hắn cũng không thể nói ra được. Đi theo Mai Vũ, tức là phải chuẩn bị tinh thần bị chỉnh.
Hắn phải tập làm quen thôi.
Bốn người cứ như vậy đi về phía ngọn núi.
Trong một gian phòng, có một người đang ngồi trước cửa sổ, khẽ mỉm cười.Đi đi, hãy vào trong núi đi. Rồi các ngươi sẽ được gặp Linh Phi.
Mùi thơm của Hoa Lài phiêu tán, Bạch Ưu đặt quyển sách lên bàn.
Đó là cuốn “Liêu Trai”, từ khe cửa sổ, gió thổi vào, lật từng trang sách.
Bên trong quyển sách, có vẽ một nữ nhân. Hắn thích câu chuyện xưa trong quyển sách này.
Chuyện kể rằng, ngày xưa có một nử tử không có mặt, có thể thay gương mặt của người khác thành của mình.
Nữ quỷ dù có xinh đẹp, vẫn là nử tử không mặt mang gương mặt của người khác.
“Mặt nạ ơi, mặt nạ à, ai là người vẽ mặt nạ đây?” Nhỏ giọng nói một câu như vậy, Bạch Ưu lại tiếp tục cúi đầu uống trà.
Thăm dò Lạc Vân Sơn vào ban đêm sao?
Xin lỗi nha, nàng không thích làm chuyện nhàm chán như vậy. Nàng đồng ý là bởi vì nàng muốn ăn gà.
Hơn nữa, nàng không tin là Bạch Ưu không biết bọn họ đã ra ngoài.
Bạch Ưu coi bọn họ là những kẻ ngu, nhưng điều đó không có nghĩa là họ ngu thật.
Nhất định là tối nay sẽ phát sinh ra chuyện gì đó.
Mai Vũ ngồi chồm hổm bên bờ sông, trên tay cầm một cọng cỏ, đung đưa trên mặt nước.
Tạ Vãn Phong đi tìm củi đốt, còn Mục Vô Ca thì đi bắt gà.
Bên bờ sông chỉ còn lại nàng và Liễu Hành Vân.
Không biết tại sao nàng lại cảm thấy hồi hộp.
Đã lâu rồi không hai người không có ở riêng với nhau. Nhất là đây là lần ở riêng đầu tiên sau khi hắn trở về.
Loại cảm giác này rất khó hình dung, Mai Vũ không biết nên nói gì, nên làm gì.
Hình như Liễu Hành Vân cũng không biết nên nói gì hay nên làm gì cả.
Ban đêm, đom đóm bay múa theo dòng nước. Mai Vũ nhìn theo hướng bay của chúng, cảm thấy hâm mộ.
Những con đom đóm này hay thật. Có thể phát sáng, chiếu sáng chính mình.
“Làm một con đom đóm, thật hay.” Mai Vũ không khỏi cảm thán.
Liễu Hành Vân đang rầu rĩ không biết nên mở lời như thế nào, nghe nàng nói như vậy, khó hiểu hỏi: “Làm đom đóm thì có gì hay?”
Mai Vũ mỉm cười, nhúng tay vào dòng nước.
“Có thể phát sáng, rọi sáng đường đêm. Cũng có thể phát ra hơi ấm, tự sưởi ấm mình. Như vậy, chúng không đáng được hâm mộ hay sao?”
Ta thì rất hâm mộ đấy. Bởi vì ta nghĩ, con đường tối om phía trước mà ta cần phải đi, ai sẽ soi sáng nó cho ta? Nếu ta lạnh, ai là người sẽ sưởi ấm cho ta?
Liễu Hành Vân đang nằm trên cỏ, chăm chú nhìn những vì sao.
Lập tức ngồi dậy, bước tới bên cạnh nàng.
Mai Vũ ngửa đầu thì thấy hắn nở nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ.
“ Ùm” một tiếng.
Mai Vũ kinh ngạc nhìn nam tử đang mỉm cười kia đột nhiên nhảy xuống nước.
Đầu óc nhất thời trống rỗng.
Hắn muốn làm gì vậy?
Đêm cuối tháng sáu, nước hơi lạnh. Hắn rẽ nước, bơi ra xa hơn.
“Hành Vân, ngươi làm cái gì đó? Dưới đó rất lạnh đó.” Mai Vũ kêu to.
Liễu Hành Vân ngẩng đầu, cười với nàng một cái, rồi vươn tay, bắt một con đom đóm đang chậm chạp bay qua.
Dưới ánh trăng, tóc đen bị nước làm ướt tản ra quanh người hắn, làm nổi bật gương mặt anh tuấn.
Hắn đang giữ một con đom đóm, dường như ánh sáng của tất cả ngôi sao trên bầu trời đều rơi vào trong đôi mắt hắn.
Hắn vui vẻ đi về hướng Mai Vũ ở bên bờ sông, cẩn thận đưa tay ra trước mặt nàng.
Mỉm cười nói với nàng: “Mai Vũ, đừng hâm mộ chúng. Ngươi xem, mặc dù chúng tự phát sáng, nhưng vì ngươi, ta có thể dùng chúng để chiếu sáng đêm tối cho ngươi. Mai Vũ, tuy ta không thể tự phát ra ánh sáng. Nhưng ta sẽ bắt lấy ánh sáng cho ngươi. Cho dù mỗi lần chỉ bắt được một con, ta cũng sẽ vì ngươi mà bắt từng con một, xua tan đi bóng tối của ngươi.”
Tim khẽ nhói đau, giống như bị ngọn lửa ấm áp đốt đến đau đớn.
Nam tử kia, đứng dưới dòng sông lạnh như băng, cẩn thận giữ lấy đom đóm. Nghiêm túc nói với nàng những lời này.
Thật đáng ghét. Nàng ghét nghe hắn nói những lời này.
Tại sao lại làm nàng cảm động như vậy chứ! Như vậy, nàng sẽ khóc đó.
Thật ra thì, Hành Vân, ngươi cũng tự phát sáng đó. Không phải là ta đã từng nói rồi sao, ngươi là ánh mặt trời tháng năm của ta, ấm áp và rực rỡ.
Cho nên, đừng nói những lời khiến ta đau lòng như vậy, có được không?
“Hành Vân, ta biết, ta biết ngươi sẽ xua tan bóng tối cho ta. Cho nên ta không cần ánh sáng yếu ớt của đom đóm, ta chỉ cần ngươi, Hành Vân.” Mai Vũ vươn tay, nói với hắn.
Không thể nào kháng cự nổi. Lúc nàng nhìn hắn bằng đôi mắt thu thủy như đang lấp lánh ánh nước.
Liễu Hành Vân không thể nào kháng cự, nắm lấy tay nàng.
Khẽ động, nàng cúi đầu xuống, hắn ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi nàng.
Đêm, sầu triền miên, bóng dáng của nam tử và nử tử kia được đom đóm vờn quanh, trở thành một bức tranh đêm tuyệt mỹ không gì sánh được.