Tháng mười ở Anh có thể sánh ngang với đợt lạnh nhất ở Châu Á, Ngôn Hâm bọc kín mít như cái bánh chưng, trên cổ quấn một cái khăn quàng đỏ thẫm, trông y như người tuyết biết đi. Hai người lái chiếc Maserati đến tiểu khu trước kia anh sống, bỏ xe lại rồi bắt đầu đi bộ ngắm cảnh.
“Trước mười tám tuổi anh đều ở khu này, rất thuận tiện. Bây giờ chỉ còn ít người sống ở đây nên mới yên tĩnh thế này.” Hà Nhất Triển chỉ tay sang bên kia đường, kể chỗ này anh đã làm cái gì; chỉ vào cửa hàng nhỏ, bảo ở đó bán loại trà sữa ngon nhất; chỉ vào gầm cầu anh đã từng trốn suốt đêm, đến sáng sớm mới bị phát hiện……
Mỗi chỗ anh chỉ, Ngôn Hâm đều chụp ảnh lại, còn muốn Hà Nhất Triển chụp cùng. Anh bật cười: “Em xem ảnh chụp thì sẽ nhớ hết sao?”
Anh thì không quan trọng, nhưng Ngôn Hâm đã đi cả ngày mà tinh thần vẫn sáng láng, làm anh phải nghĩ có phải tối qua mình quá mềm lòng không……
“Chỉ cần anh nói em đều nhớ rõ, trở về sẽ ghi lại, sau này có thể coi như hồi ký.” Ngôn Hâm vui vẻ nói.
“Cũng không có gì hay để nhớ rõ.” Từ trước đến nay Hà Nhất Triển không thích náo nhiệt. Hơn nữa có đứa trẻ nào mà không có một hai chuyện nghịch ngợm gây sự, thật sự không đáng để nhớ.
“Không phải có anh sao? Sau này nhìn ảnh chụp anh có thể nói trước kia đã làm gì, em sẽ nói hôm nay chúng ta cùng nhau làm gì nữa. Trong hồi ức của anh có em, trong hồi ức của em cũng có anh, không phải rất tuyệt sao?” Nhiệt độ quá thấp làm nét mặt của Ngôn Hâm đông cứng, nhưng ngữ khí vui sướng của cô lại lây nhiễm cho người bên cạnh. Ông chủ của sạp hàng nhỏ bên cạnh mỉm cười nhìn cô gái nhỏ đến từ phương Đông mãi.
“Em nói đúng.” Hà Nhất Triển dùng tay ôm hai má lạnh toát của cô, nhíu mày nói: “Chúng ta về nhà nghỉ ngơi, ngày mai đi tiếp.”
“Không được, em vẫn chưa đến trường đại học của anh.” Ngôn Hâm đã vạch ra hành trình hoàn hảo.
“Đến thăm trường đại học xong, không phải em còn muốn đến Harrods đấy chứ?” Tạp chí du lịch nhàm chán kia có nhắc tới trung tâm thương mại mà du khách thích nhất.
“Sao anh biết?” Mặt Ngôn Hâm ửng đỏ, chỉ là cô muốn đi xem thôi mà.
“Hà phu nhân, em còn chưa quẹt thẻ của anh.” Biểu tình của Hà Nhất Triển giống như Ngôn Hâm ngoại tình vậy.
Lần đầu tiên Ngôn Hâm xuất ngoại, đương nhiên phải nắm chặt thời gian bổ sung kiến thức. Cho dù buổi tối bị ép tới phát mệt, nhưng sáng nào cô cũng đặt đồng hồ báo thức rời giường, Hà Nhất Triển có muốn kéo lại cũng không được, chỉ có thể làm tốt vai trò của một hướng dẫn viên du lịch kiêm bảo mẫu. Hôm nay, hai người sẽ đi thịt người máy ATM.
Mỗi khi Ngôn Hâm khổ não đổi bảng Anh, Hà Nhất Triển sẽ cầm túi mua sắm, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, nói: “Muốn nghỉ ngơi chút không? Nơi này có loại bánh kem rất nổi tiếng.
Ngôn Hâm không quen với cách tính tiền quốc tế, chờ đến khi đặt túi lớn túi nhỏ lên xe, cô mới bất an hỏi: “Thẻ của anh không bị quá hạn mức chứ?”
“Em đừng coi thường anh thế được không?” Híp mắt nhéo cằm cô, Hà Nhất Triển không cho là đúng.
“Đại thúc lợi hại nhất!” Người nào đó đương nhiên lập tức lấy lòng.
“Không được gọi anh như vậy.” Trước kia còn có thể coi là tình thú, nhưng từ khi được gọi là ông xã, Hà Nhất Triển lại chỉ cảm thấy cách gọi này luôn nhắc nhở anh đã nhiều tuổi.
“Oppa, oppa vậy!” Ngôn Hâm đáng yêu giơ hai ngón tay cái, cười xinh đẹp.
Lúc Ngôn Hâm đi vào phòng trang điểm, anh có lên mạng tra mấy từ mà cô vừa nói…… Ha, anh cười nhẹ, cái này đích xác khá hơn đại thúc nhiều.
“James!” Nhìn Rose và người phụ nữ trung niên xinh đẹp, Hà Nhất Triển lễ phép gật đầu: “Phu nhân Ira, tiểu thư Rose, xin chào.”
Rose buồn bã cụp mắt, ngoan ngoãn đứng cạnh mẹ, hai người chính là đại biểu cho thục nữ trong xã hội thượng lưu.
“Đã lâu không gặp, con gái tôi đã gây thêm phiền toái cho cậu rồi.” Phu nhân Ira mỉm cười ưu nhã, coi như không thấy biểu tình có phần ảm đạm của con gái.
“Tiểu thư Rose là trợ thủ đắc lực của tổng tài, tôi được cô ấy giúp đỡ rất nhiều mới đúng.”
“Phu nhân Brown có khỏe không?”
“Mẹ tôi rất khỏe…… Tôi xin giới thiệu, Tiểu Hâm.” Hà Nhất Triển vẫn luôn chú ý tới phòng trang điểm, Ngôn Hâm vừa xuất hiện là anh lập tức vẫy tay gọi cô. “Vị này chính là tổng tài phu nhân của INC, còn người này là con gái của bà ấy.”
“Xin chào.” Ngôn Hâm mỉm cười, cảm thấy cô gái trẻ đứng bên cạnh trông khá quen. Trí nhớ của Rose tốt hơn, thốt lên: “Chúng ta từng gặp nhau ở Givenchy.”
Hà Nhất Triển và Ngôn Hâm đều cảm thấy kinh ngạc, cô nhíu mày suy nghĩ, “…… Đúng vậy, thật trùng hợp.”
“James… Cô ấy là…” Rose đã đoán ra hơn phân nửa, chỉ là chuyện trùng hợp như thế… Sắc mặt Rose trắng bệch.
“Là vợ tôi.” Hà Nhất Triển gật đầu thừa nhận.
“Sao không nói một tiếng? Quá đột ngột.” Phu nhân Ira khó nén kinh ngạc.
“Lần này trở về là để đi đăng ký, thời gian gấp rút, lúc khác sẽ thông báo lại.”
Ngôn Hâm cũng ngốc luôn. Sao cô lại không biết chuyện này nhỉ?!
“Chúc mừng, nhất định phải mời chúng tôi đó.” Phu nhân Ira nói. Bà vỗ vỗ tay bảo con gái bình tĩnh. Con bé thích James như thế, cũng nên đến lúc hết hy vọng rồi.
Nhìn theo hai người rời đi, Ngôn Hâm buột miệng: “Cô ấy chính là Rose?”
“Đúng vậy, hai người từng gặp nhau rồi à?” Hà Nhất Triển ngàn tính vạn tính, vẫn có lúc sơ sẩy.
“Hôm anh đi dự party của tạp chí kinh tế đó, em đi lấy tây trang giúp anh, tình cờ gặp cô ấy, đứng xa xa cảm thấy cô ấy rất đẹp, chỉ vậy thôi.” Ngôn Hâm suy nghĩ một chút, “Hai người cùng tham gia?”
“Trùng hợp gặp trên đường.” Hà Nhất Triển không muốn nhiều lời, vì cho rằng chuyện này không quan trọng, “Ngày mai không có lịch trình gì đúng không? Đi đăng ký nhé?”
“Em không mang chứng minh thư, đăng ký thế nào?” Cô chỉ nghĩ đơn thuần là đi chơi thôi.
“Mẹ đưa cho anh rồi, em chỉ cần mang người đến là được.”
“Mẹ em?” Ngôn Hâm ngốc.
“Thời gian cấp bách, trở về anh sẽ bổ sung hôn lễ cho em.” Các mối quan hệ ở Anh phức tạp, phu nhân Brown… mẹ anh nhất định sẽ làm thật khoa trương giống như hôn lễ của hoàng gia mất.
Tuyệt đối không thể làm hôn lễ ở Anh!
“Quá nhanh đi… Nhưng không có hôn lễ cũng không sao.” Ngôn Hâm nhanh chóng giải thích, “Hôn lễ rất mệt, phải thử lễ phục, chụp ảnh, đăt đồ ăn, lên danh sách khách mời…… Chỉ tưởng tượng thôi mà em đã đau đầu.”
“Em cho rằng mọi người sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?” Anh trấn an, “Không sao! Có anh ở đây, em chỉ cần phối hợp là được.”
Ngôn Hâm đau đầu quá, quên sạch luôn chuyện của Rose, còn có ý đồ thuyết phục Hà Nhất Triển: “Vậy không cần mời khách, nhiều khách sẽ phiền toái lắm, còn phải làm mấy cái thủ tục gì đó……”
———-
Ngôn Hâm không ngờ chỉ đi Anh một chuyến mà tự bán mình ra ngoài luôn, thậm chí cô còn không kịp khẩn trương… à không phải, cũng có một chút. Những câu nói thuần Anh không ngừng vang vọng bên tai cô, tóm lại cuối cùng là hai bên xác định có tự nguyện ý lấy đối phương không. Nghe xong cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn cảm thấy hơi mông lung.
Hôm nay Hà Nhất Triển vẫn mặc vest chỉnh tề, nhưng không thắt cà vạt, trông thoải mái hơn rất nhiều. Bên ngoài tuyết bay trắng trời, nhưng anh cũng chỉ mặc thêm áo khoác đen, không giống cô, ăn mặc y như con lật đật…… Hà Nhất Triển sợ cô lạnh nên không cho mặc váy, cô đành phải tháo giày cao gót ra. Nhưng vì sao trong lòng vẫn thấy bất an?
Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hà Nhất Triển, ánh trăng mờ mờ, làn gió đêm ấm áp quét qua, tiếng ve kêu inh ỏi, anh đột ngột chiếm hết tầm nhìn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô.
“Bảo bối?” Tiếng của Hà Nhất Triển từ một nơi xa xôi truyền đến, cắt ngang suy nghĩ. Trong trí nhớ của cô, Hà Nhất Triển luôn cao lớn tuấn lãng, sắc mặt anh bây giờ tuy lạnh nhạt, nhưng có thể thấy rõ sự phập phồng trong đáy mắt…… Anh đang khẩn trương?
“Ngôn tiểu thư, con hãy nhắc lại theo lời cha một lần nữa.” Mục sư cười ôn hòa, không để ý việc cô không tập trung, “Tôi Ngôn Hâm, xin nhận Hà Nhất Triển làm chồng hợp pháp. Bắt đầu từ hôm nay, dù tốt hay xấu, giàu nghèo, lúc khỏe mạnh hay khi ốm đau, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa chúng tôi.”
Ngôn Hâm im lặng không nói, Hà Nhất Triển nhíu mày nhìn cô chăm chú, mới chỉ trôi qua vài giây mà anh có cảm giác như không đợi được nữa ──
“Cái chết, cũng không thể chia tách chúng ta.” Ngôn Hâm nắm tay Hà Nhất Triển, ánh mắt long lanh, xác nhận lại lần nữa, “đúng không?”
Gánh nặng trên vai như được buông bỏ, Hà Nhất Triển bình tĩnh mỉm cười, “Đúng vậy.”
Đến khi hai người đứng dưới trời tuyết lớn giữa ngã tư đường, Ngôn Hâm vẫn còn mơ mơ màng màng, vợ chồng Brown mỉm cười, trao cho hai người một nụ hôn chúc phúc, “Chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Ngôn Hâm mỉm cười, cái lạnh cũng không đủ để chống lại ngọn lửa nóng rực trong tim cô lúc này.
“Mẹ chuẩn bị bữa tối, cùng chúc mừng ngày đặc biệt này.” Phu nhân Brown mỉm cười, nhìn đôi tay nắm chặt của hai người. Trong thời khắc hạnh phúc này, bà dựa vào vai ông xã, nghẹn ngào, “Thật tốt quá……”