Editor: Cửu Vỹ Hồ
Kỳ thực, nói hắn là nam tử trung niên cũng có chút không chính xác, tuy rằng bộ dáng của hắn giống như ba mươi mấy tuổi nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt, ngũ quan được bảo dưỡng rất tốt, tóc được vuốt về phía sau, nhìn qua cũng chỉ giống như mới có hơn hai mươi tuổi.
Thế nhưng khí chất của hắn lai biểu lộ là cái người đã từng trải, cũng không phải là đám thanh niên non nớt chưa hiểu sự đời, toàn thân cao thấp cũng đều lộ ra cỗ hơi thở của kẻ có quyền thế.
“Tiền bối cùng ta lần này không hẹn mà lại có suy nghĩ thật giống nhau, ta cũng thật sự rất thưởng thức nàng. Chỉ có điều ta không có ý định thu nàng làm đồ đệ” Nam tử không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với lão giám khảo, lại quay sang đánh giá Ngàn Thảo, đối mặt với ánh mắt của hắn, nàng lại có một loại cảm giác toàn thân lạnh lẽo, giống như bị người nhìn thấu.
Nam tử kia rốt cục cũng mở miệng nói với Ngàn Thảo : “Xin chào, ta là người sáng lập của ban nhạc Già Lam – Nguyễn Tây. Vừa rồi ngươi biểu diễn rất khá a.”
Ngàn Thảo không hiểu lắm dụng ý của nam tử này, hắn tự giới thiệu bản thân rồi thì tìm mình mục đích là gì? Không đợi Ngàn Thảo hỏi, nam tử kia liền đưa cho nàng một cái danh thiếp : “Ngoại trừ tiền bối đây, ngươi có thể suy nghĩ một chút về thỉnh cầu của ta.”
Ngàn Thảo cầm tấm danh thiếp tỏa ra hơi lành lạnh. Nam tử này thật đúng là kiêu ngạo, nói chuyện đều lời ít mà ý thì nhiều, cũng không quan tâm xem người khác nghe có kịp tiếp thu hay không.
Ngàn Thảo thu hồi danh thiếp, vừa muốn hỏi nam tử kia một chút, không nghĩ tới cái tên Nguyễn Tây kia cứ thế mà quay người bước đi?
Gương mặt có chút xấu hổ, nàng lại liếc nhìn vị giám khảo, hắn vẫn còn đang mải nhìn theo phương hướng Nguyễn Tây rời đi, hơn nữa vẻ mặt còn thật sự khó coi. Điều này làm cho Ngàn Thảo thật không rõ, Nguyễn Tây kia cùng lắm chỉ là một cái tiểu bối mà thôi, tại sao ánh mắt lão giám khảo này làm sao lại như nhìn thấy cái đinh trong mắt đâu?
Điều này làm cho Ngàn Thảo không khỏi đau đầu, có đến hai người tìm đến nàng, hơn nữa đều là cái cơ hội khó có được, cho nên rốt cuộc trong hai người này kẻ nào mới là cầm thú giáo sư đây? Không có cách nào a, đoạn AV kia quá ngắn mà manh mối thì quá ít, ở cái nơi hỗn độn như này nàng cần phải xem xét, phán đoán thật cẩn thận.
Đi ra khỏi hội trường, Ngàn Thảo từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Húc, nàng đi qua vỗ vai hắn: “Sao còn chưa đi về?”
“Ta định chờ lão sư cùng về.”
“Ngươi là muốn đến thăm nhà ta sao?” Ngàn Thảo nói đùa, lại không nghĩ rằng Nghiêm Húc nghiêm túc đáp “Có thể a”
Bản thân nàng còn không phải thật sự muốn làm lão sư đâu, thăm nhà cái gì chứ chỉ là nói đùa, nói đùa mà thôi…
Sau khi về nhà Ngàn Thảo lại dựa theo danh thiếp mà tìm hiểu thông tin về Nguyễn Tây, nàng đối với cái thế giới này không biết nhiều lắm, không nghĩ tới Nguyễn Tây lại là một cái nhân vật rất nổi tiếng trên làng âm nhạc thế giới, 18 tuổi đã đạt được gần 15 giải thưởng chỉ huy âm nhạc quốc tế, đều đã từng đứng trên các sân khấu nổi tiếng ,vừa 28 tuổi liền sáng lập ra ban nhạc Già Lam, hiện tại hắn 31 tuổi mà ban nhạc Già Lam đã trong một thời gian ngắn đứng vào hàng ngũ dàn nhạc có tiếng trên cả nước.
Hiện tại Ngàn Thảo đã rõ ràng vì sao Nguyễn Tây lại có khí thế lớn như vậy, không nể mặt cái lão tiền bối kia, bởi vì hắn tài năng hơn so với bất luận kẻ naò, càng không cần dài dòng nhiều lời với bất cứ ai, bởi vì mỗi lời nói của hắn đều rất có phân lượng, cho dù hắn không có hứa hẹn điều gì nhưng chỉ cần hắn mở lời đa số mọi người đều sẽ tình nguyện mà đầu quân cho hắn.
Lúc trước Ngàn Thảo còn chưa rõ thân phận của Nguyễn Tây còn nghĩ không muốn hợp tác với một kẻ cao ngạo như vậy, nhưng lúc này sau khi đã biết rõ ràng, nàng trong nháy mắt kích động thế nhưng không chút chần chừ gọi điện cho hắn: “ Ta đã cân nhắc yêu cầu của ngươi!”
Nguyễn Tây âm thanh trầm thấp hỏi : “Kết quả như thế nào.”
Ngàn Thảo thập phần khí thế trả lời : “Ta đồng ý”
Điện thoại bên kia trầm mặc một lát, xung quanh truyền đến tiếng ồn ào : “Được, ta đang bận chút việc lúc khác sẽ gọi lại cho ngươi sau.”
Sau khi kết thúc cuộc thi âm nhạc, đặc biệt là sau cuộc nói chuyện với Nguyễn Tây, Ngàn Thảo thần kinh tựa như cực kỳ căng thẳng, hành động không dám tùy ý.
Chẳng hạn như nói nếu trước kia có người đưa cho nàng một tách cà phê, Ngàn Thảo sẽ cám ơn cũng không có nói mà trực tiếp cầm lấy uống, uống xong còn bỏ lại 1 câu: Lần sau không cần thêm đường.
Nhưng hiện tại nếu thật sự có người đưa cho nàng một tách cà phê, nàng sẽ làm bộ như bề bộn nhiều việc mà từ chối, hoặc thầm phỏng đoán liệu tách cà phê này có hay không bị hạ độc, hừ, tưởng nàng dễ mắc câu thế sao, không có cửa đâu.
Thế nhưng vừa mới nghĩ đến, quả thực lại có người đang mang cà phê đưa tới trước mặt Ngàn Thảo, đó là đồng nghiệp của nàng, lão sư dạy mỹ thuật Lí Vũ, hắn một đầu tóc dài lại hơi xoăn mang theo nét nghệ thuật gia tùy ý.
Ngàn Thảo có xem qua rất nhiều AV về đề tài văn phòng, vậy nên tách cà phê này vẫn là lễ phép tiếp nhận sau lại tìm thời cơ thừa dịp đổ đi. Lí Vũ âm thanh nhẹ nhàng hỏi : “Ngàn Thảo lão sư chấm bài tập của học sinh có vẻ như rất cẩn thận mà bài tập hình như cũng rất nhiều đâu .”
“A, đúng vậy, ai bảo các học sinh làm bài đều rất là nghiêm túc nha.”
Đống ‘bài tập’ trước mặt mà Ngàn Thảo đang ‘chấm’ đúng là bài tập mà hôm qua nàng giao cho học sinh trên lớp làm. Lúc đó Ngàn Thảo đứng trên bục giảng tay nhỏ bé vỗ lên trên bàn : “Bài tập ngày hôm nay chính là viết về ước mơ sau này của các ngươi, không được phép ít hơn hai mươi từ, loại hình văn phong như thế nào cũng được, chỉ cần các ngươi nghiêm túc ngồi viết, không cần coi nó như là cái bài tập bắt buộc mà cứ nghĩ như đang viết nhật ký đi.”
Ngàn Thảo vừa dứt lời lập tức các học sinh hoan hô không dứt, hơn hai mươi chữ là đã có thể đủ để được điểm cao, bọn họ còn chưa thấy qua cái bài tập nào dễ dàng như vậy nha.
Kết quả thời gian chấm bài hôm nay liền biến thành thời gian giải trí của Ngàn Thảo, bởi vì các học sinh đều viết hết sức nghiêm túc, có người viết sau này muốn làm tổng thống, có người muốn làm tổng thống phu nhân, lại có người muốn trở thành ca sĩ… Tất cả đống bài tập này đều không có một bài dưới 500 từ.
Xem đến bài tập của Cao Đồ, hắn lại mơ ước thật bình thường, nói bản thân muốn trở thành vận động viên bóng rổ nổi tiếng, tham gia vào đội tuyển quốc gia. Nghiêm Húc thì lại cư nhiên có điểm biến thái, nói bản thân muốn trở thành …một con cún.
Ngàn Thảo rất bội phục cái trình độ tư tưởng vặn vẹo của Nghiêm Húc, liền cho hắn điểm A, trên thực tế tất cả bài tập những người khác nàng cũng đều cho A, bởi vì Ngàn Thảo tôn trọng ước mơ của họ.
Thật lâu sau Ngàn Thảo rốt cục đem bài tập chấm xong, nàng duỗi duỗi thắt lưng, đột nhiên phát hiện Lí Vũ lão sư vẫn còn tay chống cằm ngồi bên cạnh. Chẳng lẽ nãy giờ hắn vẫn luôn ở đây theo dõi nàng chấm bài sao?
Ngàn Thảo kinh sợ phát hiện bốn phía chung quanh chẳng còn ai, này đại biểu cái gì? Nàng cư nhiên cùng hắn cô nam quả nữ ở cùng với nhau hơn một giờ, hơn nữa khoảng cách còn gần như vậy. Không hổ là thế giới AV, nam nhân nơi này tinh lực đều tốt lắm! Ngồi lâu như vậy mà má không tê , cổ không đau sao?
“Ngàn Thảo lão sư thật quan tâm học sinh” Lí Vũ nói
“Ân”
“Ngàn Thảo lão sư chấm bài lâu như vậy rất mệt đi”
“Ân”
“Lúc trước ngươi chỉ huy cuộc thi âm nhạc cũng làm tốt lắm”
“Ân”
“Ngàn Thảo lão sư nguyện ý giúp ta làm người mẫu chứ?”
“Ân.. Ân?”
Ngàn Thảo phát hiện nàng bị Lí Vũ xoay mòng mòng, hắn nhấc môi lên một bộ dáng trông có vẻ rất cao hứng “Ta đã sớm biết Ngàn Thảo lão sư chắc chắn sẽ đồng ý mà, Ngàn Thảo lão sư dáng người tốt lắm, ta lúc trước vì cái chuyện tìm người mẫu này mà còn đau đầu một phen, xem ra ngươi đáp ứng giúp ta thật là tốt quá rồi”
“… Ngươi vẽ về đề tài gì a?”
“Venus”
Họa nữ thần cư nhiên tìm đến ta? Bất quá mỹ thuật lão sư này tựa hồ lúc trước cùng khối thân thể này có quan hệ rất tốt, quen biết rất lâu đi, thế nên Ngàn Thảo liền không có cự tuyệt : “Được, miễn là ta có thời gian.”
Sau khi tan tầm, Ngàn Thảo cùng Nghiêm Húc đi ra cổng trường, trên đường còn gặp được Cao Đồ, Cao Đồ một mặt nhìn xem Nghiêm Húc, một mặt tỏ vẻ đáng thương đối với Ngàn Thảo. Bất quá vừa đi khỏi cổng trường Ngàn Thảo liền bị một chiếc xe hơi màu đen chặn lại, cửa kính kéo xuống, hiện ra hình dáng một nam nhân cột tóc đuôi ngựa, đúng là Nguyễn Tây vài ngày trước đã xuất hiện ở cuộc thi âm nhạc.
“Lên xe đi”. Nguyễn Tây nói ngắn gọn.
Ngàn Thảo vỗ vai Nghiêm Húc “Hôm nay không thể cùng về với ngươi rồi, tự ngươi về trước đi.”
Chỉ một lúc sau, Nghiêm Húc lại biến thành cái Cao Đồ thứ hai….
Ngàn Thảo được Nguyễn Tây đưa đến một nhà hàng đồ Tây. Không thể không nói, Nguyễn Tây là một người hết sức quan trọng tiểu tiết, đến cả động tác kéo ghế giúp Ngàn Thảo cũng là tao nhã như vậy. Bất quá động tác cũng không có làm Ngàn Thảo cảm thấy hắn lịch thiệp mà ngược lại cảm giác như mình đang bị hắn uy hiếp, bởi vì để một người như hắn phục vụ cho mình, Ngàn Thảo cảm thấy thật không được tự nhiên. Có lẽ đây chính là ma lực của Nguyễn Tây, kiêu ngạo lại bất phàm , cùng Ngàn Thảo tựa như tạo thành cái đối lập – quân tử đại thần cùng tiểu nhân = =
Bất quá Ngàn Thảo cũng không có cái ước muốn làm quân tử nỗi gì, tiểu nhân có cái ưu việt của tiểu nhân, theo lời của nàng thì chính là: ta không có được bản lĩnh như ngươi, nhưng ngươi cũng chưa chắc đã có được bộ dáng như ta a.
Thử nghĩ một chút mà xem, quân tử, đại thần sao lại có thể biến thành tiểu nhân a? Đây chính là một cái quá trình vô cùng khó khăn và phức tạp, thế nên Nguyễn Tây cũng là bại trước mặt Ngàn Thảo nàng …
“Bản nhạc này như thế nào?” Ngàn Thảo vừa động đến dao nĩa múa may, đối diện đột nhiên truyền đến tiếng nói của Nguyễn Tây
Ngàn Thảo biết Nguyễn Tây là đang nói đến khúc nhạc dương cầm ở nhà hàng, liền ăn ngay nói thật : “Khúc này ta còn chưa có nghe qua, tuy rằng không biết cùng nguyên gốc có giống nhau hay không nhưng hắn đàn quả thật rất có tình cảm, hẳn là kĩ thuật cũng rất khá”
Sử dụng nhạc cụ chính là một bộ môn nghệ thuật, cho dù là cùng một giai điệu nhưng cách dùng sức mạnh yếu khi đàn không giống nhau liền tạo ra cái cảm xúc bất đồng cho người nghe. Đối với đàn dương cầm mà nói, khinh âm so với trọng âm lại càng khó hơn, bởi vì người đàn phải điều khiển tốt lực đạo ngón tay. Hiện tại trong phòng ăn này, nghệ sĩ dương cầm nhưng đánh đàn rất nhẹ, tiết tấu liên tục không có âm nào trầm, giống như một khúc nhạc nhẹ nhàng, trữ tình, mà rất cuốn hút. Thực lực của hắn thật không thể xem thường.
“ Khúc này chính là bản nhạc mà ta sáng tác” Nguyễn tây nhấp một ngụm rượu đỏ nói, sau đó ánh mắt nhìn chăm chú về hướng nghệ sĩ dương cầm “Người của ta”
Ngàn Thảo tay có chút phát run, tuy rằng biết ý tứ của Nguyễn Tây là chỉ cái nghệ sĩ kia là người trong dàn nhạc của hắn, nhưng câu từ biểu đạt lại làm cho người ta suy nghĩ miên man nha….
“Đúng rồi, ngươi muốn nhận ta làm học trò sao?” Ngàn Thảo nghĩ đến cái lão giám khảo kia muốn nhận nàng làm đồ đệ, bèn hỏi Nguyễn Tây, không nghĩ đến Nguyễn Tây giật giật khóe môi : “Chẳng lẽ ta già như vậy , đã đến tuổi để nhận học trò?”
Ngàn Thảo vuốt mông ngựa : “Tất nhiên là không phải, nhưng ngươi có cái bản lĩnh này nha”
Nguyễn Tây lại nhấp một ngụm rượu : “Ta không nhận học trò, chỉ là muốn nói chuyện với ngươi về việc ký hợp đồng.”
“Kí hợp đồng?”
“Dàn nhạc Già Lam chuẩn bị phân ra làm hai ban nhạc, ta cần thêm một cái chỉ huy”
“Ta có thể chứ?” Ngàn Thảo hưng phấn chỉ vào bản thân, trong lòng giơ lên cái chữ V — — lần này thế nhưng xuất sư đại thắng a!
Ai biết Nguyễn Tây lại chậm rãi nói : “Không thể!”
“Hả?” Ngàn Thảo tươi cười có chút hung hăng bị đả kích
“Để sau khi huấn luyện xong rồi nói” Nguyễn Tây buông ly rượu liếm liếm môi “Bất quá những người cùng ta kí hợp đồng còn chưa có xuất hiện qua cái phế vật”
Chẳng lẽ ý hắn là nói chỉ cần kí hợp đồng liền có thể đảm nhiệm chức vị chỉ huy, chẳng qua là vấn đề thời gian? Ngàn Thảo hoang mang. Thế nhưng Nguyễn Tây bộ dáng không hề vội vàng hay nóng nảy, cũng không đưa ra thêm lợi ích gì, thật giống như không quá để ý đến lựa chọn của Ngàn Thảo, điều này làm cho nàng thế nào cảm thấy như đang bị lừa, bởi vì kẻ lừa đảo đều luôn có những mưu sách đánh lừa người mua nha.
Lại thấy diện mạo của Nguyễn Tây cũng không tệ, đối nàng thái độ cũng rất lạnh nhạt. Điều này làm cho Ngàn Thảo có cảm giác an tâm không ít, vậy nàng là nên kí hay không đây? Đây nhưng là một cái cơ hội hiếm có để tiến tới ước mơ làm chỉ huy của nàng đó.