Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 49 - Trưởng Thành (3)

trước
tiếp

Edit: Thỏ

Beta: Nhược Vy

Trước đây Tần Dục hoàn toàn không biết gì về nguyệt sự của nữ nhân.

Dân chúng Đại Tần luôn xem nguyệt sự của nữ nhân là thứ dơ bẩn, bình thường sẽ không nhắc đến, trong sách cũng không viết, làm sao mà hắn biết được? Huống hồ, từ trước đến nay hắn không hề gần nữ sắc.

Còn chưa trải việc đời thì đã gặp chuyện không may khiến bản thân không thể viên phòng, từ đó bên người không có nữ nhân, cũng sẽ không có người nhắc tới mấy thứ này với hắn, thế nên hắn làm sao biết cứ mỗi tháng thì nữ nhân lại có mấy ngày “đổ máu” cơ chứ?

Không, theo như lời giải thích của Hồ phu nhân, thứ chảy ra kia không phải là máu mà là thứ dơ bẩn, mỗi khi nguyệt sự tới có rất nhiều việc nữ nhân không thể làm, ví dụ như không thể đụng vào đồ thờ cúng.

“Vương gia, hay là đêm nay để cho Vương phi nghỉ bên sương phòng phía đông?” Hai vú già đang giúp đỡ Lục Di Ninh xử lý, còn có người đổi đệm chăn, Thọ Hỉ tiến vào nói. Những nhà giàu có ở kinh thành, mỗi khi nữ tử tới tháng sẽ không ngủ cùng trượng phu mà phân phòng, tránh cho trượng phu dính xui xẻo.

Tần Dục nghe lời Hồ phu nhân nói, lại kiểm chứng với mấy chuyện ở hậu cung, mới biết nữ tử mỗi khi nguyệt sự tới khó tránh khỏi sẽ bị kiêng kỵ, nhưng bản thân hắn cũng không quá để ý, liền nói: “Không cần.”

Nhà giàu làm như vậy vẫn gặp xui xẻo như thường, những hộ dân nghèo khổ không có điều kiện chia phòng ngủ, cuộc sống sẽ không thể êm ấm tốt đẹp hay sao? Trước giờ Lục Di Ninh luôn dính hắn, ban ngày hắn đã không thể bồi nàng, không thể đến buổi tối cũng không ở cùng nàng.

Huống chi Lục Di Ninh còn giúp hắn trị thương… Hắn để Lục Di Ninh trị thương cho mình, sau đó lại đuổi nàng đi, nếu làm như vậy thì thật sự quá đáng giận, chính hắn cũng thấy khinh thường mình.

“Vương gia, việc này không tốt lắm…” Thọ Hỉ còn muốn khuyên nhủ, Tần Dục đã cắt đứt lời hắn: “Ý ta đã quyết, ngươi không cần nhiều lời.”

Tần Dục nói như vậy, Thọ Hỉ không thể ngăn cản nữa. Thế nên tối hôm đó, Tần Dục vẫn ngủ chung với Lục Di Ninh như thường.

Rõ ràng là Lục Di Ninh không thích ứng được với tình trạng hiện tại của bản thân, nàng nằm thẳng đơ trên giường, động cũng không dám động, cả người đều cứng ngắc.

Tần Dục không biết chuyện nguyệt sự, trước kia nàng cũng không biết.

Nàng đã sống qua một đời, cũng sống đến mười bảy mười tám tuổi, nhưng khi đó thân thể nàng chịu đủ loại tàn phá nên nguyệt sự không tới, bây giờ vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái.

Vì sợ làm bẩn y phục và đệm chăn, nên động một cái nàng cũng không dám động.

“Bây giờ bụng còn khó chịu không?” Tần Dục hỏi.

“Không khó chịu.” Lục Di Ninh nói, nàng vừa uống canh gừng đường đỏ, lại sử dụng công lực mình tự luyện được đặt trên bụng, một chút khó chịu cũng không còn.

“Không khó chịu thì tốt.” Tần Dục xoa đầu Lục Di Ninh: “Ngủ đi.”

Lục Di Ninh di chuyển đến sát bên người Tần Dục, đầu nhỏ cọ tới cọ lui trên tay hắn, nhìn thấy Tần Dục muốn đi ngủ, trong lòng không khỏi có chút mất mát.

Nàng còn muốn Tần Dục quan tâm mình nhiều hơn một chút… Lục Di Ninh đột nhiên nói: “Tần Dục, bụng ta không thoải mái, ngươi xoa xoa giúp ta.” Mỗi ngày nàng đều xoa chân cho Tần Dục, ấy vậy mà Tần Dục chưa bao giờ xoa giúp nàng đâu!

Lục Di Ninh nói nàng không thoải mái, Tần Dục liền vươn tay định giúp nàng xoa xoa, nhưng đến lúc tay đặt trên bụng Lục Di Ninh, hắn cơ hồ lập tức hối hận.

Lục Di Ninh đem trung y vén lên, cho nên thứ hắn chạm vào không phải quần áo, mà là làn da nhẵn bóng của nàng, Lục Di Ninh còn cố tình bắt lấy tay hắn, để tay hắn sờ soạng trên bụng nàng mấy lần.

Lúc trước trên người Vương phi của hắn toàn là sẹo, nhưng đến giờ đã biến mất hoàn toàn, làn da phấn nộn bóng loáng, Tần Dục cảm thấy có chút phỏng tay.

“Ừm…” Lục Di Ninh đột nhiên thoải mái hừ hừ một tiếng.

Tần Dục gần như không chút do dự rút tay về, tâm tư trở nên rối loạn… Ngay mới vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy Vương phi của mình có chút mê người.

Đầu óc mình quá hồ đồ rồi, cái gì Vương phi cũng không biết, làm sao hắn có thể nghĩ đến mấy thứ đen tối linh tinh kia chứ?

Tuy rằng Tần Dục nỗ lực nói với bản thân không nên suy nghĩ nhiều, nhưng lại không thể nào quên được cảm giác khi chạm vào làn da của Lục Di Ninh.

“Tần Dục.” Lục Di Ninh tủi thân nhìn Tần Dục, Tần Dục đột nhiên rút tay ra, là bởi vì không thích mình sao?

Tuy rằng biểu cảm trên mặt Lục Di Ninh vẫn chưa đầy đủ, nhưng Tần Dục ở chung với nàng đã lâu, liếc mắt một cái là nhìn ra suy nghĩ của nàng, đương nhiên biết lúc này nàng đang uất ức, hơn nữa, chỉ sợ là động tác khi nãy của mình khiến nàng bất an.

Ôm Lục Di Ninh, Tần Dục nói: “Ngủ đi.”

Lục Di Ninh được Tần Dục ôm, rất nhanh quên chuyện không vui lúc trước, cũng quên luôn việc mình còn đang trong thời kỳ “Đổ máu”, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, đổi lại Tần Dục động cũng không dám động, cả người không được tự nhiên.Trong giây lát phát hiện Lục Di Ninh đã thật sự trưởng thành, mấy ngày sau đó Tần Dục ít nhiều có chỗ không thích ứng được, mỗi lần Lục Di Ninh giúp hắn trị liệu, thân thể hắn đều có phản ứng, khiến bản thân càng thêm xấu hổ.

Đối với chuyện này, hết lần này đến lần khác Lục Di Ninh đều không biết gì cả, lúc nào cũng là bộ dáng hồn nhiên ngây thơ không hiểu sự đời.

Tần Dục chỉ có thể cố gắng đem càng nhiều thời gian để xử lý chính sự, nhưng mới qua một ngày đã thấy hối hận rồi.

Hắn không muốn giảm bớt thời gian ở cạnh Lục Di Ninh, càng không muốn thấy nàng tủi thân uất ức.

Không biết từ lúc nào, trong lòng hắn Lục Di Ninh đã trở nên cực kỳ quan trọng.

Trước nay Tần Dục luôn là người quyết đoán [1], tất nhiên biết được bây giờ tâm tư của mình đối với Lục Di Ninh không còn đơn thuần như trước.

[1]Quyết đoán: đưa ra quyết định nhanh, dứt khoát, mạnh mẽ không hề do dự để giải quyết vấn đề nào đó

Kỳ thật Lục Di Ninh là Vương phi của hắn, chính là của hắn, nếu hắn có chút suy nghĩ khác với nàng cũng rất bình thường, thậm chí là có chuyện phải làm, nhưng cái gì Lục Di Ninh cũng không hiểu không biết, có thể nói là một tay hắn dạy dỗ nên, vấn đề này khiến Tần Dục cảm thấy không hợp đạo lý.

Hắn luôn có cảm giác… Dường như chính mình đang dụ dỗ lừa gạt Lục Di Ninh.

Tần Dục trái lo phải nghĩ, vẫn chưa ra được phương pháp giải quyết, chỉ có thể không nghĩ đến nữa.

Theo như lời Lục Di Ninh nói, thân thể hắn muốn khôi phục hoàn toàn sợ là phải chờ thêm hai ba năm nữa, trong hai ba năm này, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, ngược lại việc này có thể tạm thời không cần để ý đến.

Trước kia Tần Dục cho rằng cả đời này cơ thể sẽ không tốt lên, cũng cho rằng Lục Di Ninh thật sự ngốc nghếch nên mới nuôi dưỡng nàng như hài tử của mình, nào ngờ đến lúc này hắn có thể tốt lên, Lục Di Ninh cũng không bị ngốc… Tuy nói sẽ không suy nghĩ tới chuyện này một thời gian, nhưng rốt cuộc Tần Dục vẫn không nhịn được chú ý tới Lục Di Ninh, đối với việc dạy dỗ Lục Di Ninh càng thêm để bụng.

Mà lúc này, Vĩnh Thành Đế đối với Thanh Vân đạo trưởng, chính là càng ngày càng tin tưởng, càng ngày càng kính trọng, hơn nữa, chuyện này có liên quan đến việc Tần Dục giả dạng Thái Bình đạo nhân.

Trước giờ Vĩnh Thành Đế luôn mong được trường sinh bất lão nhưng trong lòng vẫn có nghi ngờ, lo lắng tất cả mọi thứ đều là giả, sợ rằng kết quả mình sẽ rơi vào con đường u mê luyện đan như những Hoàng đế khác, nhưng Thái Bình đạo nhân lại để ông thấy được bản lĩnh tiên đoán như thần, trên cõi đời này, quả thật còn tồn tại người tài giỏi khác biệt người thường như vậy?.

Thanh Vân đạo trưởng vô cùng thông minh, vào lúc Thái Bình đạo nhân thể hiện bản lĩnh lợi hại, hắn không nói Thái Bình đạo nhân nói bậy, ngược lại kéo da hổ xả đại kỳ[2], lợi dụng bản lĩnh của Thái Bình đạo nhân làm nổi bật bản thân, khiến Vĩnh Thành Đế tin tưởng hắn tuy rằng không có bản lĩnh tiên đoán phi phàm như Thái Bình đạo nhân, nhưng ở lĩnh vực luyện đan lại cực kỳ có thiên phú.

[2] Kéo da hổ xả đại kỳ (拉大旗作虎皮): thành ngữ của Trung Quốc có nghĩa là nhằm đe dọa, lừa gạt khiến người khác sợ hãi

Vĩnh Thành Đế tin, sau khi ăn đan dược Thanh Vân đạo trưởng điều chế ra, cảm thấy thân thể tốt lên rất nhiều, ngự y cũng không tra ra có gì bất thường, đối với Thanh Vân đạo trưởng càng thêm coi trọng.

Tất cả những thứ này, so với những gì kiếp trước Tần Dục trải qua có điểm không giống, nhưng lại tương tự.

Theo như Tần Dục biết, ngay từ đầu thứ mà Thanh Vân đạo trưởng cho Vĩnh Thành Đế ăn, xác thật là dùng đủ loại dược liệu quý giá chế thành thuốc viên, chỉ là dược liệu có tốt đến đâu đi nữa thì cũng nên sử dụng vừa phải, Vĩnh Thành Đế ăn quá nhiều, hiệu quả không còn mà chuyển biến xấu, sau đó vì để cho Vĩnh Thành Đế có thể oai phong mạnh mẽ, Thanh Vân đạo trưởng đã sử dụng một ít thuốc có dược tính mạnh rất hại thân thể.

Thậm chí, Thanh Vân đạo trưởng càng ngày càng đắc ý, thật sự cho rằng mình có bản lĩnh lớn, dám lấy ra vài loại sách cổ chuyên dùng để luyện đan.

Đối với việc Thanh Vân đạo trưởng có được tín nhiệm của Vĩnh Thành đế, Tần Dục vô cùng vui vẻ, cùng lúc đó, hắn bắt đầu liên kết với Du gia ở Giang Nam mua thêm nhiều lương thực, chỗ lương thực đó để lại một phần nhỏ ở Trung Nguyên, còn phần lớn đem đến Tây Bắc.

Bởi vì người ở Giang Nam trồng cây bông làm vải càng ngày càng nhiều, nhưng trồng lương thực càng ngày càng ít, lương thực tồn lại giá bán cũng cao hơn, bạc trên tay Tần Dục liền ra đi nhanh chóng, vô cùng tốn kém, khiến cho hắn không khỏi suy nghĩ về vấn đề tiền bạc.

Đời trước lúc làm Nhiếp Chính Vương hắn luôn phải bận tâm chuyện tiền bạc, hiện tại thêm một đời vẫn phải nhọc lòng chuyện này, Tần Dục không tránh khỏi có chút bất đắc dĩ.

Bây giờ Vĩnh Thành Đế cả ngày chỉ biết nhớ thương đan dược của Thanh Vân đạo trưởng, thúc giục Thanh Vân đạo trưởng mau mau luyện đan, còn Tần Dục cả ngày bán của cải đồ vật, trên triều đình lấy một ít tin tức hữu dụng bán cho quan viên để đổi lấy ngân lượng, đúng lúc này, bên Thái Sơn có động tĩnh.

Trên đỉnh núi Thái Sơn có một tảng đá lớn đứng sừng sững, trăm ngàn năm chưa từng thay đổi vị trí, thậm chí được xem là cảnh sắc của Thái Sơn, nhưng sau trận mưa to ngày hôm nay, nó đột nhiên lăn từ đỉnh núi xuống dưới.

Bởi vì vừa mới mưa to, trên núi không có người, tảng đá từ đỉnh núi lăn xuống không khiến người nào bị thương, nhưng dù như vậy, nó vẫn gây ra động tĩnh cực kỳ lớn.

Những nơi tảng đá lăn qua, cây cối đều đổ rạp, trong rừng rậm xanh biếc hiện ra một khe rãnh thật sâu kéo dài từ đỉnh núi đến dưới chân núi, phảng phất như bút tích của thần tiên.

Kinh thành có không ít người rảnh rỗi, trong đó có Vương Nhị thiếu vẫn luôn ăn không ngồi rồi đi tìm thú vui khắp chốn. Từ khi xem qua bài thơ tiên đoán kia, hắn đã đến xem Hồng kiều đổ gãy, về sau còn ở cửa thành chờ tin vui từ Tây Ninh cùng điềm lành từ Thái Hồ truyền tới, rồi lại ngàn dặm xa xôi đi về phía Thái Sơn.

Lần này đá lớn lăn xuống, vị Vương nhị thiếu này rất may mắn được tận mắt chứng kiến.

“Thái Sơn đá lớn rơi, thật sự là Thái Sơn đá lớn rơi nha! Thái Bình đạo nhân thật có bản lĩnh!” Vương Nhị thiếu nhịn không được cảm thán.

Đến lúc tin tức truyền đến kinh thành, Ngũ hoàng tử Tần Tề cũng hiện ra đủ loại xúc động giống như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.