Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 40 - Tuyên Chiến

trước
tiếp

Đại điển đăng cơ của Quân Hoằng đã định là mười ngày sau, mồng bảy tháng bảy.

Nhưng ngay sau đó, mấy vị thái y cuối cùng xem bệnh cho Hoàng Thượng đều chết ly kỳ.

Khi Quân Hoằng nhận được tin này, lập tức bảo Chiêm Xuân triệu tập thị vệ của Thái Tử bảo vệ Đông cung. Đồng thời bảo Dịch Kinh Hồng nhanh chóng thông báo cho Diệp phủ, Lễ bộ Thượng thư, Hàn lâm viện, Thống lĩnh cấm vệ quân và một vài người khác.

Hắn biết, khảo nghiệm chính thức bây giờ mới bắt đầu.

Diệp Lạc biết tin cùng lúc với Quân Hoằng, sau đó biết sự bố trí của Thái Tử qua Dịch Kinh Hồng.

Nhưng với thực lực của Quân Nặc và Lương Tướng, thì chút chống đỡ đó hiển nhiên là không đủ.

Khi nói chuyện bằng vũ lực, trong tay ai có binh đao thì người đó nói đúng.

“Công tử, người nghĩ bọn họ đang làm trò gì?” Phong Gian Ảnh nhìn Diệp Lạc nghiêm túc, thì bắt đầu có dự cảm không tốt.

Diệp Lạc nhắm mắt, cố gắng nhớ lại, nàng cảm thấy hình như mình đã quên cái gì.

Phong Gian Ảnh và Tang Du ngồi xuống một bên, không dám quấy rầy nàng suy nghĩ.

Rất lâu sau, Diệp Lạc chậm rãi mở mắt ra: “Tang Du, để ám vệ của Diệp gia ở Dực quốc chậm rãi xâm nhập vào Hoa Gian quốc. Dực quốc thiếu cơ sở ngầm, dùng phủ binh bù đắp, nhưng không thể để phủ binh trực tiếp đi vào Hoa Gian quốc.”

“Tiểu thư,” Tang Du cẩn thận hỏi: “Không phải lúc trước người bảo không cần an bài gì ở Hoa Gian quốc sao?”

Diệp Lạc cười tự giễu: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, bây giờ bố trí lại một lần nữa. Hơn nữa phải đặc biệt chú ý Tịnh Kiên vương của Hoa Gian quốc có qua lại với người của Sùng Hưng vương triều hay không.”

“Được!” Tang Du đứng dậy.

“Khoan đã, ngươi phải đặc biệt dặn dò, gặp phải Phong Phi Tự, thì báo lại cho ta. Người Diệp gia đến Hoa Gian quốc không được xung đột trực tiếp với huynh ấy, không được sử dụng kí hiệu Diệp gia. Tất cả mọi tin tức, đều chuyển qua Dực quốc.”

“Dạ.”

“Diệp Tam, Diệp Cửu!” Lời của nàng thoát ra, hai bóng dáng xuất hiện.

“Diệp Tam, ngươi đến biên quan thông báo cho Tinh Dương, để hắn dẫn người bí mật trở lại kinh thành. Diệp Cửu, ngươi điều khiển phủ binh và cung tiến thủ, ẩn nấp xung quanh Đông cung, nếu có quân đội xuất hiện, các ngươi bắn chết thủ lĩnh trước cho ta.”

“Dạ!” Hai người đồng thời rời đi.

“Công tử, người nghĩ tới cái gì vậy, hay là những thái y này chết có liên quan tới Hoa Gian quốc?”

Diệp Lạc xoa trán: “Nếu đúng như ta đoán thì kế tiếp, sẽ có người gây khó dễ cho Thái Tử. Nói là Hoàng Thượng chết, có liên quan với Thái Tử. Dù sao lúc Hoàng Thượng bệnh nặng, trong đám hoàng tử chỉ có mỗi Thái Tử nhìn thấy Hoàng Thượng.”

“Sao có thể như vậy, Hoàng Thượng bệnh nặng, đó là do bị thương. Hơn nữa, lúc Hoàng Thượng bị tập kích, Thái Tử đang ở Dực quốc mà. Với cả, hắn vốn là thái tử rồi, ngôi vị hoàng đế sớm hay muộn cũng là của hắn, hắn gấp như vậy làm gì?”

“Hừ, Phong Gian, ngươi có biết, cái gì gọi là chết không đối chứng, cái gì gọi là chỉ hươu bảo ngựa không?” Diệp Lạc đứng dậy, thu thập đồ đạc.

“Công tử, người làm gì vậy?”

“Lập tức xuất phát, đi tìm Nhàn Vân vương gia, sau trận này, nhất định phải cần một cái cớ mới có thể quang minh chính đại ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Nhàn Vân vương gia là huynh đệ duy nhất cùng cha cùng mẹ với tiên hoàng, hơn nữa là người khẳng khái dũng cảm, dù ở hoàng tộc hay dân gian, thì cũng đều có thanh danh vô cùng tốt. Quân Hoằng phải có được sự ủng hộ của hắn thì ngôi vị hoàng đế này mới vững chắc.”

“Nhàn Vân vương gia? Chính là vị Vương gia cả ngày chỉ biết ăn uống kia?”

“Cả ngày chỉ biết ăn uống?” Diệp Lạc mỉm cười liếc hắn một cái: “Đất phong của Nhàn Vân vương gia rất lớn, mà ở vùng đồi núi có rất nhiều thổ phỉ sơn tặc. Bao năm qua, quốc khố vẫn chi ra một khoản trợ giúp hắn dẹp nạn trộm cướp, nơi đó, phải có đến mười vạn thân binh.”

Trên đường đến Hoàng cung, Phong Gian Ảnh vẫn nghi vấn: “Công tử, người còn chưa nói, việc này có liên quan gì đến Hoa Gian quốc?”

“Không có quan hệ gì, ta đoán thôi.”

“Lại là trực giác!” Phong Gian Ảnh thở dài.

Diệp Lạc không lên tiếng, đây đúng là trực giác, nhưng nó là trực giác của nàng đối với sư huynh. Có đôi khi trực giác rất đáng sợ, huống chi, kế sách mượn lực tốt như vậy, vốn là sở trường của sư huynh. Lấy Sùng Hưng vương triều làm mâu, đánh Sùng Hưng vương triều bằng thuẫn. Vô luận là thắng hay thua, đều là nội loạn của Sùng Hưng, Hoa Gian quốc bọn họ ngồi im xem hổ đấu.

Đây là một liên hoàn kế, chỉ sợ đã bắt đầu từ khi Hoàng Thượng bệnh nặng. Nàng vẫn kỳ quái, tại sao đầu trận thì làm lớn như vậy, ám sát Hoàng Đế, tập kích Thái Tử, mà khi Quân Hoằng hồi cung thì tất cả đều dừng lại.

Đều do nàng sai, do tâm cảnh giác của nàng không đủ, mới khiến âm mưu của bọn họ tiến tới bước này.

Nghĩ vậy, nàng hận không thể tự đánh mình hai cái.

Lúc đến Đông Cung thì gặp Quân Hoằng đi ra ngoài. Nhìn thấy nàng, hắn sửng sốt một chút: “Diệp Tri, sao ngươi lại đến đây?”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta đã triệu tập Đại Lý tự, Hình bộ, Tri phủ kinh thành đến Ngự thư phòng, nhất định phải tra ra lí do mấy thái y chết.”

Diệp Lạc dừng một chút, việc Quân Hoằng nói cũng đúng


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.