Nếu Lương Lược đã là nghi phạm, thì cũng là tù nhân, tuy hai tay hai chân ông ta vẫn được tự do, đãi ngộ trong ngục cũng cao hơn dân chúng bình thường. Nhưng khi Lương Tích Nghi nhìn thấy ông ta, vẫn không kìm được nước mắt: “Phụ thân!” Nàng ta chạy đến, bám vào song sắt: “Bọn họ bắt nhầm người, đúng không?”
Tự Lương Lược biết, lần này chạy trời không khỏi nắng. Đến lúc đó cho dù Hoàng Thượng có ý bảo vệ ông ta, thì dưới sự giám sát của vạn dân, cũng không làm gì được. Cho tới bây giờ ông ta cũng không hiểu được sao lại thành thế này.
Dù ông ta đã trải qua các đời vua, đã trải qua vô số mưa gió, lúc này, cũng không khác gì hổ xuống đồng bằng, không thể không cúi đầu bi thương.
“Tích Nghi, điện hạ vó tốt với con không?” Ông ta giơ tay vỗ mặt nữ nhi độc nhất.
Lương Tích Nghi giữ tay ông ta, gật đầu: “Điện hạ rất tốt với con, cha, cha đừng lo. Nhưng mà cha, bọn họ nói việc này là do cha làm. Không phải đúng không?” Nàng không phải nữ tử khuê các bình thường, tất nhiên là biết cha mình không phải hạng người thanh liêm gì cả. Nhưng việc thiếu hụt quốc khố, thật sự không phải việc nhỏ, dù cha cả gan làm loạn, cũng không thể một tay che trời thế này được. Huống chi, Tướng phủ cũng không thiếu tiền, số tiền lớn như vậy, cho Tướng phủ bọn họ cũng không có tác dụng gì.
Lương Lược nhắm mắt: “Tích Nghi, việc này con không cần xen vào, cố gắng sống cho tốt đi.”
“Cha, rốt cuộc có việc này không, cha nói thật đi?” Lương Tích Nghi hơi khủng hoảng.
Lương Lược thở dài một hơi: “Cha khó thoát khỏi liên quan, Tích Nghi, con đừng hỏi nữa.” Ông ta lấy một ống trúc từ trong lòng ra, ống trúc đơn giản, thậm chí có chút thô sơ: “Hơn hai mươi năm trước, cha đã đồng ý một nữ nhân, nhất định sẽ quay về cưới nàng. Nhưng câu hứa hẹn này, đã trở thành tiếc nuối của cuộc đời này. Cho dù phải xin lỗi mẹ con, nhưng con có thể đồng ý với cha là năm năm sau, là ba mươi năm hẹn ước của cha và nàng ấy, con về quê thay cha, chôn cái này dưới mộ nàng ấy, coi như là thay cho sự nuối tiếc của cha lúc sống không?”
Ông ta đặt ống trúc và một bức thư vào tay Lương Tích Nghi: “Đây là địa chỉ và tên nàng ấy, đừng quên nhé.”
“Cha!” Lương Tích Nghi khóc không chịu đi, nhưng là Lương Lược đã xoay người, đi về ngục giam, không nhìn nàng nữa.
Lương Tích Nghi khóc rất lâu, cuối cùng bị nha hoàn bên cạnh đỡ đi ra khỏi tù.
Quân Nặc đứng ngoài cửa, thấy nàng đi ra, vội vàng nghênh đón. Lương Tích Nghi ngã vào lòng hắn mà khóc: “Cứu, cứu cha đi, xin chàng , cứu cha thiếp.”
Quân Nặc nhìn bốn phía: “Về phủ rồi nói.”
Đến phủ, Quân Nặc chờ Lương Tích Nghi rửa mặt chải đầu xong, mới đỡ nàng ngồi xuống: “Tướng gia ở ngục có nói gì với nàng không? Có nói chúng ta phải làm gì giúp ông không?”
Lương Tích Nghi lắc đầu, nghĩ tới cảnh tượng đó, nước mắt lại rơi xuống: “Có phải là không cứu được cha không? Thiếp cảm thấy ông đang giao việc hậu sự.”
Nàng kể lại tình huống trong lao, Quân Nặc cẩn thận nhìn lá thư và ống trúc, lại trả lại cho nàng, an ủi nói: “Vậy chờ chúng ta rảnh, ta đi cùng nàng.”
Lương Tích Nghi nắm chặt áo hắn: “Điện hạ, chàng tìm người cứu cha ra đi. Không làm Thừa tướng cũng không sao, thiếp chỉ cần cha sống là được.”
Quân Nặc lắc đầu: “Bốn phía thiên lao đều có người canh gác, hơn nữa Dịch Kinh Hồng đã cải tạo lại rồi, cơ quan rất mạnh, người chúng ta rất khó đi vào.”
Lương Tích Nghi ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy còn biện pháp khác không? Đám quan viên Hình Bộ, Lại Bộ cũng không thể giúp gì à, không phải là tam tư hội thẩm sao?”
“Việc của Tướng gia phát triển tới tình trạng này, đã vượt qua khả năng khống chế của quan viên triều đình, lúc này, chỉ có xem xem Dịch Kinh Hồng có thể đưa ra bao nhiêu chứng cớ thôi.”
“Không!” Lương Tích Nghi cắn chặt môi, nàng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cha chết, nàng nhất định phải cứu cha.
Quân Nặc đi ra khỏi phòng, tiếng khóc của Lương Tích Nghi nhỏ dần, hắn liếc mắt ra sau một cái, nói: “Đi theo nàng.”
Đi theo Lương Tích Nghi, đương nhiên không chỉ mỗi người của Quân Nặc, mà còn có, người của Diệp Lạc và người của Quân Hoằng.
Khi tử sĩ của Tướng phủ có hành động, Diệp Lạc ngồi trên nóc nhà, cũng không thấy vui vẻ.
“Công tử, ngươi mất hứng hả?” Phong Gian Ảnh hỏi nàng.
Diệp Lạc cười cười: “Ta chỉ thấy bi ai hộ Lương Tích Nghi thôi. Lúc này, thứ Quân Nặc quan tâm, chỉ sợ cũng chỉ còn đám tử sĩ trong tay Lương Lược thôi.”
Trong lòng nam nhân, có thực sự có một chỗ mềm mại không? Chỉ để dành cho tình cảm, không bị ảnh hưởng bởi quyền thế và lợi ích?
Để người bao che khuyết điểm như Diệp Lạc nói thì dù Lương Tích Nghi có không tốt đẹp bằng Phó Thanh Nguyệt, nhưng cũng vẫn có thể xem là một nữ tử không tệ. Hơn nữa xét trên trình độ nào đó thì, lúc Lương Tích Nghi đối mặt với Quân Hoằng lại biểu hiện được sự dũng cảm và tích cực, khiến Diệp Lạc rất thưởng thức. Nhưng lúc này, thứ Lương Tích Nghi nhận được, lại không phải là sự ủng hộ và an ủi của trượng phu, mà là mưu đồ muốn lấy được nhiều thứ từ trên người nàng hơn.
Đều là nữ nhân, không tránh được chuyện Diệp Lạc có chút cảm động và thương hại.
Như là hiểu trong lòng nàng nghĩ gì, Phong Gian Ảnh vỗ mạnh lên vai Diệp Lạc, thân mình Diệp Lạc suýt chút nữa không vững mà ngã xuống.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Diệp Lạc, Phong Gian Ảnh vội vàng cười cười đỡ nàng, sau đó hào khí ngút trời nói: “Không cần sợ. Công tử, nếu thích ngươi cứ đi cưới Quân Hồng Tụ về, không cần ngươi mưu đồ, cũng có mười vạn tinh binh dâng tới tay.”
Diệp Lạc còn chưa kịp đá, hắn đã tự giác nhảy xuống, sau đó còn vẫy vẫy tay: “Công tử, võ công của ta lại tăng rồi.”
Để lại Diệp Lạc, bất đắc dĩ lắc đầu. Bi thương theo gió thu thổi đến, khi đối mặt với Phong Gian Ảnh, đều bị thổi bay đi.
“Tang Du!”
“Dạ!”
“Đi chuẩn bị đi.” Diệp Lạc đứng dậy, vỗ vỗ tay nhảy xuống từ nóc nhà.
Ngày đó, nghe nói thời tiết vô cùng tốt.
Lương Lược quyền khuynh một thời, thanh danh lan xa, công thẩm Thừa Tướng là việc trước nay chưa từng có, văn sở vị văn.
Cho nên vô luận là sĩ khanh đại nho hay dân chúng bình dân, có rất nhiều người đường xa mà đến để tận mắt trông thấy việc trọng đại này.
Trên đài luận thi đã kín người hết chỗ, trải qua thi viết chọn ra chỗ ngồi riêng của từng người. Vì để người dưới đài dễ xem và hiểu rõ tiến triển của vụ án, triều đình còn cho mười người ở Hàn Lâm Viẹn chuyên ghi chép tiến triển vụ án, treo trên đài cao.
Dịch Kinh Hồng không nói cái gì cả, trực tiếp đem danh sách các nơi khiếm thu ra. Dưới đài liền xôn xao, trong đám người đó tất nhiên là có đủ người của khắp mọi nơi, đương nhiên là biết rõ quê mình có nộp thuế lên quan phủ hay không.
Sau đó, Dịch Kinh Hồng lại mang danh sách quan viên lớn bé bị áp giải về kinh, còn đánh dấu rõ đâu là môn sinh của Lương Lước.
Sau đó, kể lại việc Huyện lệnh sau khi gặp mặt Lương tướng thì chết bất ngờ, và di thư của Tri Phủ Quận Giang Nam, có cả di tự lúc lâm chung.
Dân chúng dưới đài phẫn nộ: “Giết tham quan!”
“Giết Lương Lược!”
“Giết cẩu Thừa tướng, trừ hại cho quốc gia!”
…….
Sự bất mãn và phẫn hận đối với tham quan ô lại từ trước tới nay, lúc này lại như tìm được chỗ bộc phát, tụ tập thành một đám ồn ào, kinh thiên động địa.
Diệp Lạc cúi đầu, nhắm mắt không nói gì.
Đến giờ phút này, có chứng cứ rõ rang hay không đã không còn quan trọng nữa. Lương Lược có tật giật mình, tất nhiên sẽ không bày tỏ mình trong sạch. Mà sự im lặng của ông ta, hiển nhiên bị coi là cam chịu. Nàng sẽ không ra mặt bảo vệ, người biết rõ nội tình thì đều biết, dù có lòng cũng không thể làm gì.
Cho nên đây là ý dân mà sư phụ nói, nó là một thanh kiếm hai lưỡi, dùng tốt thì mọi việc đều thuận lợi. Nhưng nếu bị người có tâm lợi dụng, cũng sẽ biến thành vũ khí tốt để ngộ thương người khác.
Nàng đứng dậy, cất cao giọng nói: “Mọi người không cần kích động, hôm nay chỉ cần điều tra rõ sự thật, thì có thể lấy lại công đạo.”
Diệp Lạc phong thần tuấn lãng, tay áo tung bay, một câu nói trong lúc này lại có thể khiến mọi người yên tĩnh lại.
Diệp Lạc mỉm cười, xoay người lại: “Trước khi định tội thì Lương Lược vẫn vô tội, mời cởi trói cho Lương Lược.” Chờ thị vệ cởi trói cho Lương Lược xong, nàng mới nói: “Lương Lược, bây giờ cho ngươi một cơ hội biện bạch cho mình, tam tư sẽ xử lý công bằng.”
Lương Lược nhìn nàng, nhắm mắt lại không nói gì.
Đúng lúc này, trong đám người có mấy chục người nhảy lên, đánh về phía Lương Lược.
“Hộ giá!”
“Hộ giá!”
……
Hiện trường hỗn loạn, Vi Kỳ đã chỉ huy mọi người bao quanh Quân Hoằng, nhưng vừa quay đầu lại, bỗng đổ mồ hôi lạnh. Không biết từ lúc nào Quân Hoằng vốn đứng sau hắn, đã lẻn đến bên Diệp Lạc rồi.
Diệp Lạc và Phong Gian Ảnh cách Lương Lược không xa, tuy rằng việc này đột nhiên phát sinh, nhưng Diệp Lạc cũng không động đậy, thậm chí còn rất bình tĩnh.
Nàng bình tĩnh, không có nghĩa là người khác cũng bình tĩnh, ít nhất lúc Quân Hoằng kéo nàng ra sau, ngực vẫn phập phồng: “Không phải võ công ngươi tốt sao? Sao bây giờ lại không biết tránh hả, đao kiếm không có mắt đâu, ngươi choáng váng rồi à?”
Bị mắng xối xả, Diệp Lạc trợn mắt há hốc mồm.
Phong Gian Ảnh đứng bên cạnh nhịn cười nhịn đến mức rút gân, Hoàng Đế Bệ Hạ đáng thương, ngươi không biết công tử đã đợi đám người tới cứu Lương tướng này lâu rồi sao? Nàng không phải bị dọa ngốc, mà là cao hứng ngốc.
Quân Hoằng kéo Diệp Lạc ra khỏi trung tâm trận chiến, cho đến lúc Vi Kỳ chạy tới bảo vệ hắn, hắn mới cúi đầu, nói với Diệp Lạc vẫn không có biểu tình gì: “Không có việc gì đâu, đừng lo lắng.”
Diệp Lạc rũ mắt xuống, ở trong ngực hắn, bị hắn ôm ấp. Đây đúng là một chuyện kỳ lạ, có một nam nhân, ôm nàng vào trong ngực, dùng một tư thế bảo vệ người khác, nói với nàng, không phải sợ.
Loại cảm giác này, khác với lúc được Vô Nhai, Tinh Dương bảo vệ. Nhưng nói thật là, rất hưởng thụ!
Đám người đến cứu Lương Lược, người người đều thân thủ bất phàm, hơn nữa còn không sợ chết, dùng cơ thể làm khiên, bảo vệ Lương Lược chặt chẽ.
Dịch Kinh Hồng đã triệu tập gần ngàn tinh anh hoặc sáng hoặc mai phục trong tối ở gần đài luận thi, diễn trò, thì phải làm cho xong.
Nhưng rất hiển nhiên, đám người này của Lương Lược, lấy một chắn mười cũng không thành vấn đề.
Trước đài luận thi là quảng trường, nhưng phía sau, là một ngọn núi.
Đám người Lương Lược lẻn vào sau núi, lại càng khó tìm tung tích.
Trước mắt bao người, nghi phạm trốn thoát, cảm xúc của dân chúng không cần nghĩ cũng biết. Khóe miệng Diệp Lạc có ý cười, sự việc phát triển theo phương hướng này, là kết cục tốt nhất nàng có thể nghĩ ra.
Lương Lược không chết, Quân Nặc sẽ không thể tiếp nhận toàn bộ thế lực của ông ta.
Mà Lương Lược, ẩn trong một nơi bí mật nào đó, thì làm sao có thể nhìn toàn bộ xung quanh mà bày mưu tính kế.
Hai người bọn họ nếu không lui tới nữa, thì thế lực đều tự suy yếu. Chỉ cần hai người họ còn âm thầm liên lạc, nàng sẽ có biện pháp tìm được nguồn gốc, tìm được số ngân lượng lớn mất tích kia, tiện đà tìm được nhược điểm của Quân Nặc, đem mối uy hiếp này loại bỏ.
Chờ tất cả bình tĩnh lại, Diệp Lạc mới đi đến trước mặt các thí sinh: “Việc hôm nay, cho các ngươi hai canh giờ, đem quan điểm của mình và giải thích viết trên bài thi.”
Lại nói xuống dưới đài: “Đa tạ các vị trung quân ái quốc chi sĩ, đường xa mà đến. Tuy không thể hoàn thành công thẩm Lương Lược, nhưng có thể chứng kiến Trạng Nguyên đầu tiên sau khi Tân Hoàng đăng cơ, cũng là điều may mắn. Hôm nay, Hàn Lâm Viện sẽ trực tiếp chấm bài thi, rồi giao cho Hoàng Thượng định đoạt Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, các bài thi cũng sẽ được công bố cho mọi người xem.”
Bởi vậy việc tìm ra Trạng Nguyên, không thể làm việc rối kỉ cương, hơn nữa dưới sự chứng kiến của vạn dân, Trạng Nguyên này vừa xuất hiện cũng đã có đủ uy vọng và nhân khí rồi.
Quân Hoằng cũng đứng dậy, nhìn về phía Dịch Kinh Hồng: “Dịch khanh, ngươi cũng biết tội?”
Dịch Kinh Hồng quỳ xuống: “Dưới sự phòng thủ chặt chẽ vẫn có thể để nghi phạm chạy mất, là do thần thất trách, xin Hoàng Thượng giáng tội.”
“Xin Hoàng Thượng minh giám.“ Diệp Lạc quỳ bên cạnh Dịch Kinh Hồng: “Dịch đại nhân đã bố trí rất chu toàn, chỉ do thực lực hai bên cách xa, vì nguyên nhân này, không nên trách chỉ huy, mà là do binh lực.”
Quân Hoằng nhìn bốn phía, cao giọng nói: “Từ việc hôm nay, có thể thấy binh lực kinh thành yếu ớt, nhỡ ngày nào có biến, sao có thể bảo vệ được sự an toàn của quốc gia? Tuyên chỉ, ngay hôm nay trưng binh trên cả nước, trai tráng ở Sùng Hưng vương, không kể xuất thân, bất luận nghề nghiệp, chỉ cần thân thể khỏe mạnh thì đều có thể báo danh tòng quân, quân mới đưa về chỗ Uy Viễn Đại Tướng Quân.”
Mà quân đội này, có lẽ cũng là quân đội duy nhất sẽ đem Quân Hoằng làm trung tâm.
Ngày đó, tân khoa Trạng Nguyên là Liên Minh Hi, bảng nhãn là Trương Vũ, thám hoa là Thạch Vệ Phong, Hoàng Thượng khâm điểm cho vào Hàn Lâm Viện học tập, ba tháng sau sẽ phong chức.
Dịch Kinh Hồng tra án có công, mặc dù bố trí sai để nghi phạm chạy thoát, nhưng công lớn hơn, cho làm Kinh Triệu Doãn, ban thưởng lệnh bài nhập cung, có thể vào cung gặp mặt Hoàng Đế bất cứ lúc nào.
Diệp Tri chủ trì khoa khảo, vì quốc gia tuyển người mới, đồng thời giúp Hộ Bộ giải quyết việc quốc khố thiếu hụt, giúp các nơi có kinh phí bình thường, càng vất vả công lao càng lớn, phong làm Thừa Tướng.
Mọi mệnh lệnh, đều ban bố trên đài luận thi, tiếng phản đối bị tiếng vạn dân tung hô lấn át, một chiêu này đã vận dụng ý dân và dư luận đến mức tận cùng. Mà Quân Hoằng thân là đế vương tài hoa, lần đầu tiên biểu lộ trước dân chúng khiến sử quan hậu thế khen ngợi.
Mà Diệp Tri, cũng trở thành Thừa Tướng trẻ nhất từ khi Sùng Hưng dựng nước tới nay, lưu danh sử sách.