Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 74 - Men Say Nồng

trước
tiếp

Edit: Lam Sắc.

Không thể không thừa nhận, trận chiến của Diệp Lạc ở sân huấn luyện thực sự rất uy vũ.

Trong quân đội có rất nhiều người có nhiệt huyết. Có thể bọn họ không biết người chỉ huy cũ là ai, nhưng bọn họ biết vị Thừa Tướng trẻ tuổi, đã đánh bại Thống lĩnh của Hổ Bí Doanh, một mình phá tán thạch trận của quân đội Sùng Hưng. Tuy trận đó được lập vội vàng, lại ít người, không phát huy được uy lực lớn nhất, nhưng đã đủ để thuyết phục người khác rồi.

Cho nên, khi Diệp Lạc lại xuất hiện ở Hổ Bí doanh, nhóm binh lính đang đều ngừng lại, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nóng rực.

Dù da mặt Diệp Lạc có dày cũng không chống đỡ được số ánh mắt đó, vẫn có chút không tự nhiên. Nàng lập tức đi ra chỗ Tào Võ, đây là một người đi từ chỗ thấp lên. Tuy bây giờ đã là Thống Soái cao nhất của Hổ Bí Doanh, nhưng hắn vẫn tập luyện cùng binh lính mỗi ngày.

Hắn lau mồ hôi, nhìn Diệp Lạc, chắp tay nói: “Mạt tướng bái kiến Tướng gia.”

Diệp Lạc run run, nàng không nghe nhầm chứ? Gọi nàng là Tướng “Gia” hả? Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, tâm lại rầu rĩ nửa ngày, thật khó chịu.

“Tướng gia?” Thấy vẻ mặt nàng kì quái lại không nói gì, Tào Võ nghi hoặc gọi lại.

Lúc này Diệp Lạc mới hồi phục tinh thần, ho một tiếng, để một nam nhân cao hơn nàng tận hai cái đầu gọi nàng là “gia”, thật khó tiếp thu mà. Nàng chỉ có thể lừa mình dối người là không nghe thấy, giơ quyển sách trong tay lên: “Ta muốn nói chuyện với ngươi về Tán thạch trận.”

“Tán thạch trận à?” Sắc mặt Tào Võ thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt hơn: “Tướng gia, đây là việc quân.” Không phải việc mà một quan văn như ngươi có thể can thiệp. Hắn không có hứng thú với việc thay đổi triều đại, hắn là người trong quân đội, chỉ cần bảo vệ quốc gia là được. Nhưng Tán thạch trận này là bảo bối của quân đội Sùng Hưng, không ai có thể nhúng chàm.

Diệp Lạc không tức giận, ngược lại còn vui mừng, xem ra dù Bộ Binh này nằm trong tay Trương Đài Minh, nhưng vẫn còn bộ phận chưa bị ăn mòn. Ý cười trên mặt nàng càng sâu: “Tào Võ, ngươi hiểu lầm rồi, chỉ là ta có vài ý tưởng, hy vọng ngươi có thể thêm vào tán thạch trận, để cải tiến thêm thôi.”

Tào Võ bình tĩnh cầm lấy đồ trong tay Diệp Lạc, vừa nhìn thấy, sắc mặt lại thay đổi, càng xem, càng nghiêm túc. Hồi lâu sau, hắn gấp sách lại, bình tĩnh nhìn Diệp Lạc: “Tướng gia, hôm qua là lần đầu tiên ngài tiếp xúc tán thạch trận thật sao?”

“Đúng, nổi tiếng đã lâu, nhưng không có cơ hội gặp.”

Tào Võ nhìn mặt Diệp Lạc, vết sưng trên mặt chưa tan hết, trong mắt đầy tơ máu, xem ra là thức suốt đêm viết cái này.

“Ngươi… vì sao?” Hắn là người thẳng tính, trong lòng nghĩ cái gì, sẽ hỏi trực tiếp luôn. Hắn không hứng thú với việc tranh giành quyền lực, nhưng không có nghĩa là hắn không biết gì. Bộ Binh này là do Quân Nặc và Trương Đài Minh cầm quyền. Sao Thừa Tướng theo phe Thân Hoàng lại có thể đến giúp bọn họ cải tiến tán thạch trận chứ.

Diệp Lạc cười thản nhiên: “Ta là Thừa Tướng của Sùng Hưng vương triều, còn các ngươi, là quân đội của Sùng Hưng vương triều.”

Xung quanh im lặng một lúc, một lát sau, Tào Võ cúi người, tuy không nói gì, nhưng cái cúi đầu này, đã đại biểu cho lễ nghi của võ tướng cấp cao nhất rồi.

Nếu một thân võ công của Diệp Tướng làm người ta khiếp sợ, thì Diệp Tri hôm nay lại khiến Tào Võ bị thuyết phục sâu sắc bởi trí tuệ và khí độ hơn người.

“Đúng vậy, Diệp Tướng. Bọn ta là quân đội của Sùng Hưng Vương Triều.”

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Lạc rất dễ dàng gia nhập vào doanh trại của Hổ Bí doanh. Nàng và Tào Võ, Khương Tán, Liễu Nhất Đao, và vài vị tướng lĩnh khác cùng thảo luận việc sửa chữa tán thạch trận.

Trong quá trình này, Diệp Lạc cũng nhận được không ít lợi ích. Tán thạch trận là trận pháp quan trọng trong quân đội Sùng Hưng, nó được truyền lại đến nay, tất sẽ có chỗ tinh diệu. Không phải thứ mà Diệp Lạc có thể hiểu rõ qua một lần phá trận không đầy đủ như vậy. Nay thông qua việc thảo luận với đám người Tào Võ nên càng hiểu rõ hơn.

Còn về tán thạch trận thì, đã qua hơn mười năm không thay đổi, nó lại trải qua vài đời tướng, thêm cả việc hạn chế về niên đại, nên đã có rất nhiều lỗ hổng. Diệp Lạc rất có thiên phú về việc bày binh bố trận, nên có thêm sự tham dự của nàng, thì việc cải tiến trận pháp cổ trở nên dễ dàng.

Đối với thứ mình yêu thích thì bọn họ đều đâm đầu vào, mất ăn mất ngủ trong doanh trại Hổ Bí Doanh, không hề quan tâm tới thời gian.

Cho đến lúc thành công, Diệp Lạc xoa xoa mắt, không dấu được sự hưng phấn: “Không tệ lắm.”

Trải qua mấy ngày ở chung, Tào Võ đã bội phục Diệp Lạc sát đất, hơn nữa vì tính Diệp Lạc rất dễ ở chung, nên những nghi ngờ vô căn cứ lúc đầu cũng bay mất. Tào Võ giơ tay ra, vỗ lên vai Diệp Lạc: “Diệp Tướng. Không thể tin được, ngươi giống nữ nhân như vậy mà lại lợi hại như thế. Mạnh hơn nhiều so với đám chỉ biết nói không dám làm kia. Đúng là nam tử hán chân chính của Sùng Hưng chúng ta.”

Lực đạo của hắn vốn không nhỏ, lại trong lúc vui vẻ, nên Diệp Lạc âm thầm nhếch môi, chịu đau không nói gì.

“Đi thôi.” Hắn lôi Diệp Lạc, giống như lôi con gà con: “Đi uống rượu thôi. Hôm nay lão Tào ta mời khách.”

“Thống lĩnh, ta cũng đi!” Khương Tán không chịu bị bỏ lại, mở to đôi mắt vô thần: “Nếu không uống chút rượu vào thì ta sẽ ngã xuống đất mất.”

“Chúng ta cũng muốn đi.” Vài vị tướng lĩnh khác đang ngáp, vừa nghe thấy có rượu uống, thì ánh mắt đều sang lên.

Vốn Diệp Lạc còn định từ chối để về nhà đi ngủ, nhưng lời từ chối còn chưa kịp nói, Tào Võ đã vung tay lên: “Tốt. Báo cho đầu bếp, làm một bữa phong phú đi. Trừ mấy thủ vệ phải làm việc ra thì toàn bộ đều được uống rượu ăn thịt.”

“Hả?” Diệp Lạc còn đang há hốc mồm, Tào Võ đã ôm vai nàng: “Đi thôi, Diệp Tướng, hôm nay chúng ta không say không về.”

Người trong quân đội, độ trung thành đều rất cao, khi bọn hắn coi ngươi là địch, sẽ dùng máu thịt làm thuẫn ngăn ngươi ở bên ngoài. Mà khi bọn họ coi ngươi là huynh đệ thì sẽ nguyện ý cùng sống cùng chết với ngươi.

Mối quan hệ giữa người với người đúng là một việc rất kỳ diệu. Vì vậy vì Diệp Lạc chưa kịp từ chối thì đã kéo khoảng cách giữa nàng và mấy tướng lĩnh đã được kéo gần lại.

Sau đó, ngay cả binh lính bình thường cũng dám bưng rượu nhảy ra: “Diệp Tướng, uống một chén nữa.”

“Diệp Tướng…….”

“Diệp Tướng, ta nói với ngươi.“ Khương Tán uống say, lại vỗ một phát lên lưng nàng, suýt nữa vỗ cả một bụng rượu của nàng ra: “Vị kia nhà ta bảo ta hỏi ngươi xem ngươi dưỡng da kiểu gì? Hôm kia nàng ấy đến đưa cơm, thấy da ngươi còn tốt hơn da của con gái ta.”

“Làn da tốt à?” Diệp Lạc sờ sờ mặt, suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Uống nhiều nước tuyết.” Nàng nghĩ chắc do cái này. Lúc ở Thương Vụ Môn, nàng rất lười, lúc khát nước không muốn đi tìm nước uống, bảo sư huynh lấy cho nàng một bát tuyết, trộn đường vào ăn luôn, vừa đỡ thèm, vừa đỡ khát.

Sư huynh và Vô Nhai đều trợn mắt há miệng với hành vi này của nàng, lại không thể làm gì. Sư huynh đã từng cười nàng: “Muội lười như vậy thì ai dám cưới chứ. Cha mẹ muội cũng sẽ đau đầu.”

“Không gả được thì còn có sư huynh nuôi mà, đúng không?” Lúc ấy, nàng cười vui vẻ hỏi.

Sư huynh sủng nịch vỗ đầu nàng: “Đúng, ta nuôi.”

Nghĩ đến đây, nàng lại ngửa đầu, uống cạn chén rượu.

Lúc Quân Hoằng đến thì nhìn thấy bộ dáng này, Diệp Lạc say bất tỉnh, một mình ôm đầu chui dưới bàn, những người còn lại đều nằm tụ tập thành từng nhóm.

“Hoàng, Hoàng Thượng.” Vẫn còn người hơi tỉnh táo, nhìn thấy Hoàng Đế thì lo sợ quỳ ngay xuống. Tuy nói bây giờ là buổi tối, không phải lúc huấn luyện, nhưng tất cả mọi người đều say thì đúng là…

Tào Võ còn tỉnh táo toát mồ hôi lạnh: “Mạt tướng tham kiến Hoàng Thượng.”

Quân Hoằng trầm mặt nhìn quanh một vòng, sau đó nói: “Các tướng lĩnh của Hổ Bí Doanh bị trừ bổng lộc một tháng. Riêng Tào Võ là thống lĩnh thì trừ nửa năm.”

Sau đó đi đến bên cạnh bàn, Vi Kỳ đã vào từ lâu, đá cái bàn ra, ánh sáng trong mắt Quân Hoằng lúc sáng lúc tối, nhìn chằm chằm Diệp Lạc đã lâu. Nàng ôm bát ngủ say không biết gì, hắn nhẹ nhàng phun ra một câu: “Diệp Tướng, phạt bổng lộc một năm.”

Lời vừa dứt, hắn liền xoay người ôm Diệp Lạc lên, cũng không có phải nàng thấy có người đến gần không mà đột nhiẻn xuất chiêu.

“Hoàng Thượng cẩn thận!” Vi Kỳ kinh hãi kêu, cũng không kịp ngăn lại, mắt thấy chiêu kia sẽ rơi vào người Quân Hoằng, bỗng nhiên Diệp Lạc mở mắt, sau đó, dừng động tác lại.

“Diệp Tri.” Quân Hoằng không hề động.

“Là ngươi à!” Diệp Lạc nhếch miệng, sau đó thả tay xuống, thân mình hơi hơi nghiêng, ngã vào lòng Quân Hoằng.

Quân Hoằng ôm lấy Diệp Lạc, xoay người đi.

“Hoàng Thượng!” Chiêm Xuân nghe nói Quân Hoằng lao ra khỏi cung đã có dự cảm không tốt, bây giờ đang vội vàng đuổi tới, liếc mắt thì thấy Diệp Tướng mặt đỏ như hoa đào nằm trong lòng Hoàng Thượng, tim rơi lộp bộp. Hắn lâu mồ hôi trên trán,nói nhỏ bên cạnh Quân Hoằng: “Hoàng Thượng. Diệp Tướng là thần, ngài là quân. Hơn nữa Diệp Tướng đứng đầu bách quan, bị ngài ôm ra ngoài như vậy, thì không tốt lắm đâu.”

Quân Hoằng nhìn Diệp Lạc, nhíu mày: “Không tốt cho hắn à?”

Chiêm Xuân hơi sửng sốt một chút, rồi gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ sợ Diệp Tướng tỉnh lại, sẽ không thích.”

Quân Hoằng mím môi: “Chuẩn bị kiệu đi.”

Kiệu không phải vấn đề, vấn đề ở đây là Diệp Lạc thà chết chứ không lên kiệu. Người say rượu thì khí lực vô cùng lớn, hai tay nàng bám vào cửa kiệu, mặc kệ Vi Kỳ và Chiêm Xuân kéo thế nào, nàng cũng sống chết không lên.

Có thể do tay Vi Kỳ cầm quá mạnh, Diệp Lạc đau tay, nàng cúi đầu gọi một tiếng: “Ca ca”, một giọt nước mắt chảy xuống.

Quân Hoằng cũng không nhìn được nữa, quát một tiếng: “Được rồi!”

Vi Kỳ và Chiêm Xuân vội vàng buông tay, Diệp Lạc đẫm lệ nhìn hắn, gọi một tiếng gì đó, rồi nghiêng ngả đi ra chỗ hắn. Quân Hoằng vội vàng đỡ lấy nàng, tuy sắc mặt vẫn rất khó nhìn, nhưng giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn: “Diệp Tri, ngươi muốn thế nào?”

“Không ngồi kiệu.” Diệp Lạc dựa vào tay hắn, toàn bộ sức nặng của cơ thể đều dựa vào người hắn.

Quân Hoằng than nhẹ một tiếng: “Được. Vậy ta cõng ngươi được không?”

“Cõng ta hả?” Diệp Lạc có chút nghi hoặc, kinh ngạc nhìn hắn nửa ngày, sau đó cười tươi, gật đầu: “Được.”

“Hoàng Thượng, để ta cõng đi.” Vi Kỳ bị Chiêm Xuân đá ra.

“Không cần!” Diệp Lạc đề phòng hắn như đề phòng cướp, hai tay bám chặt vào Quân Hoằng không buông: “Ta không cần ngươi cõng.”

“Diệp Tri, ngươi giả vờ say!” Vi Kỳ nhảy dựng lên, một tay chỉ vào nàng.

Diệp Lạc lắc đầu: “Ta không say.” Nàng dựa đầu vào lòng Quân Hoằng, thì thầm: “Ca ca sẽ không giả vờ say đâu.”

Quân Hoằng nghe nàng nói gì đó trong ngực hắn, chỉ cho là lời say, cũng không để ý, một tay đỡ nàng không bị ngã, tự mình xoay người, kéo nàng lên lưng: “Được rồi, ta cõng ngươi về nhà.”

Diệp Lạc thoải mái dựa vào lưng hắn, híp mắt lại, thỏa mãn cọ cọ.

“Hoàng Thượng, đây, đây còn ra thể thống gì nữa. Diệp Tướng say, nhưng ngài không say mà. Sao lại điên giống hắn chứ?” Chiêm Xuân sắp khóc rồi.

“Ngươi không thấy hắn say sao?” Quân Hoằng đã đứng dậy: “Ngươi hồi cung đi, Vi Kỳ đi theo ta.”

“Nhưng mà, Hoàng Thượng…” Chiêm Xuân còn chưa dứt lời, Quân Hoằng đã đi rồi, hắn đuổi theo hai bước, Quân Hoằng quay đầu trừng hắn, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Hoàng Đế Bệ Hạ của hắn cõng Thừa tướng đại nhân đi xa.

Hắn chà chà chân, lệ nóng tung bay: “Sao lại thế này chứ. Phải làm thế nào mới được đây!”

Diệp Lạc nằm trên lưng Quân Hoằng một lát, có vẻ hơi tỉnh táo một chút, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh: “Ta khát.”

Quân Hoằng dừng lại: “Vi Kỳ, đi tìm nước đi.”

“Vô Nhai, ta không cần thủy.” Diệp Lạc hô một câu, lại ôm cổ Quân Hoằng: “Ta muốn ăn tuyết, tuyết rơi rồi, ta muốn ăn tuyết.”

“Tuyết hả?” Quân Hoằng nhíu mày: “Hôm nay làm gì có tuyết rơi.”

“Ta muốn ăn tuyết.” Diệp Lạc hít mũi: “Ta muốn ăn tuyết.”

Mùa đông ở Sùng Hưng cũng không quá lạnh. Hơn nữa kinh thành ở vùng bình nguyên, không có tuyết đọng. Diệp Lạc muốn ăn tuyết đúng là làm khó Quân Hoằng.

Hắn chỉ đành nhẹ giọng dỗ: “Chờ mai tuyết rơi, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, bây giờ không có tuyết, không ăn được.”

Sự thật chứng minh, giảng đạo lý với một con ma men là điều hoàn toàn vô dụng, Diệp Lạc lắc đầu: “Ngươi gạt người, trên núi có tuyết đọng nhiều năm, sao lại không có tuyết chứ?”

Quân Hoằng dừng một chút: “Ta là ai hả?”

Diệp Lạc im lặng nửa ngày, bỗng há miệng cắn lên cổ hắn, Quân Hoằng nóng nảy: “Ngươi làm gì đấy?” Lại không dám buông tay ra, sợ nàng ngã xuống đất, chỉ đành quay đầu lại nhìn nàng.

“Hoàng Thượng.“ Vi Kì vốn đang thưởng thức phong cảnh, cũng nóng nảy, rút kiếm ra.

Quân Hoằng nhịn đau: “Vi Kỳ, ngươi cút đi.”

Tay Vi Kỳ cầm kiếm run run: “Nhưng Diệp Tướng…….”

Diệp Lạc cắn xong, mở to mắt trừng hắn: “Đau không?”

Quân Hoằng cắn răng: “Ngươi nói xem?” Trong lòng đã hạ quyết tâm, không bao giờ cho Diệp Tri uống rượu nữa.

Diệp Lạc vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ, sau đó, làm một động tác khiến Quân Hoằng hóa đá trong nháy mắt, nàng nhẹ nhàng hôn lên đó: “Ừ, đau.”

“Hoàng, Hoàng Thượng.” Vi Kỳ mở to hai mắt, kiếm rơi trên mặt đất. Bỗng hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng xoay người: “Quay đầu đi.” Hắn ra lệnh.

Toàn bộ ám vệ trong bóng tối, vốn cũng không nhìn rõ đều xoay người đi.

Ngoại lệ duy nhất là một thân hình xinh đẹp, nhẹ nhàng như chim yến, nhanh chóng đi tới, dừng lại bên cạnh Quân Hoằng, quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Phủ Binh Diệp gia Thập Nhị, bái kiến Ngô Hoàng.”

“Bình thân.” Quân Hoằng gật đầu.

Diệp Thập Nhị nhìn Diệp Lạc: “Công tử say rồi, để thuộc hạ đưa hắn về là được, không dám làm phiền Hoàng Thượng.”

“Không cần.”

“Ừ, không cần.” Diệp Lạc cũng gật đầu, ôm cổ Quân Hoằng: “Ta không ăn tuyết nữa, chúng ta về nhà thôi.”

Giọng điệu kia khiến mắt Diệp Thập Nhị đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu.

Dọc đường đi, quả nhiên Diệp Lạc nhu thuận hơn, không nói gì cả, chỉ dựa đầu lên lưng Quân Hoằng. Trong bóng tối, mắt nàng mở to không biết đang nghĩ gì.

Rốt cục cũng trong nhà, Quân Hoằng thả Diệp Lạc xuống, chờ Diệp Thập Nhị mang nước rửa mặt tới, lại rửa mặt hộ nàng. Diệp Lạc không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Dưới ánh mắt đó, Quân Hoằng không nhịn được buồn bực đứng dậy định đi thì bị Diệp Lạc kéo lại. Hắn kéo ra, không buông, hắn lại không dám dùng sức lớn. Hắn quay đầu, nắm chặt tay lại, giọng khàn khàn hỏi: “Diệp Tri, ta là ai?”

Tay Diệp Lạc chậm rãi buông ra, nàng nói: “Ngươi là Quân Hoằng.”

Quân Hoằng không chớp mắt nhìn nàng, mọi buồn bực trong lòng đều bị những lời này làm bay mất. Vừa rồi hắn còn nghĩ Diệp Tri tưởng hắn là người khác. Hóa ra hắn(DIỆP LẠC) vẫn biết là hắn(QUÂN HOẰNG). Khóe miệng cười tươi: “Ừ, ta là Quân Hoằng.”

“Ngươi là thằng nhóc thối tha!” Diệp Lạc mắng một câu.

Nụ cười trên mặt Quân Hoằng cứng đờ.

Diệp Lạc nhắm hai mắt lại: “Quân Hoằng là thằng nhóc thối tha.” Lại mắng thêm một câu, vẻ mặt Quân Hoằng dần dần trầm xuống. Sao ngay cả lúc say hắn(DIỆP LẠC) cũng mắng hắn(QUÂN HOẰNG) chứ?

Khóe miệng Diệp Lạc lại loáng thoáng có ý cười: “Nhưng ta không nhìn nhầm ngươi.”

Quân Hoằng không biết mình về cung như thế nào, chỉ biết là khóe miệng cong lên không kéo xuống được.

“Hoàng Thượng làm sao vậy?” Chiêm Xuân vốn đang lo lắng, chờ ở cửa cung lại bị bộ dáng này của Quân Hoằng dọa, hắn vụng trộm hỏi Vi Kỳ.

Sắc mặt Vi Kỳ tái nhợt, hiển nhiên là chưa hết kinh hồn, hắn lắc đầu: “Ta không biết, ta không biết gì hết.”

Sáng hôm sau Quân Hoằng thức dậy, thần thanh khí sảng nói: “Vi Kỳ, đi gọi người xác thực thân phận của Diệp Tri lúc đi thi tới cho ta.”

Người đến rất nganh chóng, Quân Hoằng hỏi: “Lúc các ngươi xác minh Diệp Tri, có kiểm tra rõ ràng thân thể hắn không?”

“Dạ, vi thần nhìn thấy rõ ràng, tuyệt đối không nhầm được.”

“Vậy ngực hắn có tật à?”

Dị tật? Hai người bên dưới nhìn nhau, cẩn thận nhớ lại rồi đáp: “Tuy thân thể Diệp Tướng yếu, có vẻ gầy yếu, nhưng thân thể không có dị tật gì, cũng không có sẹo.”

Quân Hoằng phất tay: “Đi xuống đi.”

Người đi rồi, hắn sờ ngực mình, hơi nghi hoặc, Diệp Tri không cường tráng bằng hắn, sao ngực còn cứng hơn của hắn nhỉ? Rõ ràng nơi khác đều mềm mại mà, hại hắn còn tưởng là vết thương cũ của Diệp Tri!

Hạ quyết tâm, ngày khác nhất định phải hỏi Diệp Tri xem, có phải là do luyện võ công kỳ quái gì nên biến thành như vậy không. Nhưng đừng tổn hại tới thân thể là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.