Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 93 - Khúc Nhạc Dạo

trước
tiếp

Tuy Quân Hoằng có Lục Uy Viễn và Nhàn Vân vương gia giúp đỡ nhưng cũng không dễ dàng trong trận chiến với Quân Nặc

Dù sao thì Trương Đài Minh cũng quản lý Bộ Binh nhiều năm, Lương Lược cũng từng là Thừa Tướng, thế lực bọn họ âm thầm bồi dưỡng ra cũng không thể kinh thường. Nếu lúc trước Quân Nặc chỉ hơn về mặt vũ lực, thì sau khi cưới Tô Uyển Nhi, các quan văn vốn phản đối lại im lặng đi nhiều.

Trong thời gian ngắn, có thể nói là trên phương diện văn võ, Quân Nặc đều chiếm thượng phong.

May mà lần này Quân Hoằng dẫn theo Hổ Bí doanh, đó là lực lượng tinh nhuệ nhất Sùng Hưng.

Nhàn Vân vương gia vẫn lo lắng về việc này. Dù sao thì Tào Võ và Khương Tán cũng coi như là do Trương Đài Minh đề bạt. Dưới tình thế hiện nay, nếu bọn họ ngầm liên lạc với Trương Đài Minh, đối với Quân Hoằng chính là họa vô đơn chí*.

*Họa vô đơn chí: Xui xẻo không đến một lần. Thường đi cùng với “Phúc bất trùng lai”: May mắn không đến hai lần.

Quân Hoằng không phải không nghĩ tới việc này. Vì vậy hắn làm một việc mà suýt nữa khiến Nhàn Vân vương gia hộc máu mà chết. Hắn trực tiếp đi tìm Tào Võ và Khương Tán: “Tào Võ, Khương Tán. Hai ngươi cũng đã biết kinh thành xảy ra chuyện. Trẫm đã ban thánh chỉ, nếu ai muốn từ quan, đều có thể ra khỏi kinh thành. Rất nhiều quan viên đã đến trận doanh của Quân Nặc. Có thể nói là trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, không hề âm thầm làm hại ai. Nay hai ngươi cũng vậy. Trẫm biết Trương Đài Minh có ơn với các ngươi. Nếu bây giờ các ngươi muốn đi thì trẫm sẽ không ngăn cản.”

Tào Võ và Khương Tán cùng quỳ xuống: “Mạt tướng không dám. Thần tận trung với Hoàng Thượng.”

Quân Hoằng nhìn bọn họ: “Các ngươi phải nghĩ cho tốt. Cơ hội trẫm cho các ngươi hôm nay, chỉ có một lần thôi. Trẫm có thể hiểu được lập trường của các ngươi. Nhưng trẫm sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội.”

Tào Võ cúi đầu: “Hoàng Thượng, mạt tướng là người thô thiển, không biết ăn nói. Nhưng mấy ngày đi theo Diệp tướng đông chinh tây chiến, mạt tướng cảm thấy làm người phải thẳng thắn, đánh giặc mới có thể thắng. Ơn nhỏ và việc lớn, mạt tướng đều phân biệt rõ ràng. Xin Hoàng Thượng yên tâm. Nếu hôm nay mạt tướng đã đi theo Hoàng Thượng thì sẽ vinh viễn không có chuyện hai lòng.”

Nhàn Vân vương gia nghe thấy chuyện này, mang bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chạy tới lều Quân Hoằng: “Hoàng Thượng, rốt cuộc là ngài quá ngây thơ hay là tâm cơ quá sâu khiến người ta không hiểu được? Có ai hỏi hạ thần như ngài không?”

“Trẫm thấy trẫm hỏi như vậy rất tốt mà. Hai bên đều an tâm.” Quân Hoằng còn nhàn hạ nâng chén trà lên ngửi rồi mới uống: “Trong Hổ Bí doanh rất nhiều người có dũng có mưu. Nếu trẫm không nói chuyện với bọn Tào Võ, Khương Tán, thì bọn họ sẽ không dám buông lỏng cảnh giác hoàn toàn để đi theo trẫm. Hoàng thúc, thúc cũng biết, trẫm lo bọn họ có dị tâm, bọn họ sẽ lo trẫm nghi ngờ bọn họ có dị tâm!”

Được rồi, cho dù hắn nói có đạo lý, nhưng Nhàn Vân vương gia vẫn cảm thấy không ổn: “Thế nếu bọn họ vẫn có dị tâm thì sao?”

Quân Hoằng cong khóe môi: “Thúc yên tâm đi. Trẫm đều có an bài.”

Nhàn Vân vương gia không chú ý tới, nhưng không có nghĩa hắn không phát hiện ra trong Hổ Bí doanh có thám tử của Diệp gia. Đừng hỏi vì sao hắn biết. Dù sao thì Diệp Lạc đã yên tâm để Hổ Bí Doanh đi theo hắn, chứng tỏ đã có an bài. Có thám tử Diệp gia, có cả người của hắn, chỉ cần Hổ Bí Doanh có hành động gì lạ thường thì đừng trách hắn trở mặt vô tình.

Từ xưa đến nay, khi Hoàng Gia thay đổi người cầm quyền, thì luôn có gió tanh mưa máu đi kèm. Hắn ở trong cung từ nhỏ, tính toán khắp nơi, sao không hiểu mấy âm mưu này được. Hắn không muốn nghĩ nhiều, nhưng lúc không thể không lựa chọn thì hắn sẽ không ngại đối mặt.

Hổ Bí doanh là một mũi tên, bây giờ cho nó cơ hội đổi hướng, là vì hắn muốn giữ người tài. Huấn luyện được Hổ Bí doanh không dễ, cần nhiều năm mới thành, nơi huấn luyện tốt nhất chính là chiến trường. Nhưng qua hôm nay, nếu còn muốn đổi hướng giữa đường thì hắn cũng đành tiêu diệt.

Khi binh lực của Quân Nặc dần dần tiến tới trung nguyên, áp lực nà Quân Hoằng phải đối mặt ngày càng lớn.

Mục đích của Quân Nặc rất rõ ràng, chính là muốn đẩy Quân Hoằng vào chỗ chết. Chỉ cần Quân Vương chết, thì hắn cũng không còn phải lo lắng gì nữa.

Vì thế bên phía Quân Hoằng, không nói tới Chiêm Xuân ở kinh thành xa xôi sốt ruột, mà ngay cả Nhàn Vân vương gia ở bên cũng luôn nhíu mày.

Quân Hoằng lại như không có việc gì, tranh đấu với Quân Nặc là luyện binh thì đúng hơn là chiến tranh. Không chỉ nhân mã của Nhàn Vân vương gia, mà thân vệ trong tay Quân Hoằng và mấy vạn người trong tay hắn đều chưa từng trải qua chiến đấu. Nhân cơ hội lần này mà rèn luyện một phen.

Vì thế, sau một ngày chiến đấu, Vi Kỳ ngồi trong lều trại của Quân Hoằng mang kiếm ra lau, lau đi lau lại.

Quân Hoằng nhìn hắn mấy lần, nhịn cười, tiếp tục nghiên cứu bản đồ trong tay.

Rốt cục Vi Kỳ vẫn không nhịn được: “Hoàng Thượng?”

Quân Hoằng không nhìn hắn: “Có chuyện gì, nói đi.”

“Hoàng Thượng, có phải ngài đang học Diệp, à không, Hoàng hậu tương lai không?”

“Học cái gì?”

“Tào thống lĩnh nói cho ta biết, lúc Diệp tướng dẫn bọn họ tới Dực quốc cũng làm như vậy. Vì thường xuyên đánh đánh, khi bọn họ từ Dực quốc về, số lượng người đã giảm rất nhiều, nhưng sức chiến đấu lại tăng lên vài lần.” Vi Kỳ nghĩ nghĩ, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Thật lợi hại.”

Quân Hoằng chỉ cười không nói.

Vi Kỳ chép miệng suy nghĩ một hồi, lại nói tiếp: “Nhưng mà Hoàng Thượng, chúng ta và Diệp… Hoàng Hậu không giống nhau. Người xem, qua mười ngày nay đã mất hai vạn người. Không bằng chúng ta không luyện nữa, nghe theo Nhàn Vân vương gia đi. Để bọn họ lên chắn trước.”

Quân Hoằng gật đầu: “Ừ, Vi Kỳ thật hiểu chuyện.”

Vì thế Vi Kỳ trông mong nhìn hắn, Quân Hoằng lại mở chiến báo ra xem. Đợi một lúc không thấy câu trả lời, Vi Kỳ lại đến gần: “Vậy, Hoàng Thượng. Chúng ta có luyện nữa không?”

“Luyện chứ. Sao lại không luyện.”

“Hả?” Vi Kỳ há hốc mồm, không phải vừa rồi Hoàng Thượng bảo hắn hiểu chuyện sao, sao vẫn còn luyện chứ?

Quân Hoằng ngẩng đầu lên, vỗ vỗ tay hắn: “Vi Kỳ, ngươi phải hiểu là trong thiên hạ này, không có ai có thể cho ngươi dựa vào mãi cả. Trẫm không cần luyện ra một Quân Diệp gia. Nhưng trẫm cần có một Cấm Quân của chính mình. Nếu không, dù có ngồi ở Hoàng Thành, cũng không thể an tâm được.”

Tình thế trước mắt, hắn đã nhìn rõ. Tuy binh lực trong tay Quân Nặc nhiều hơn hắn, nhưng võ tướng hầu hết đều dưới trướng của Trương Đài Minh. Phương thức tác chiến và tư duy không khác nhau lắm, tuy có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng vì những kinh nghiệm này mà bị hạn chế sự sáng tạo.

Sau mấy trận chiến, có thể nhìn ra, quân đội của Quân Nặc và binh mã của Nhàn Vân vương gia đều ngang nhau, nhưng lại bị mấy tướng lĩnh trẻ tuổi làm rối loạn trận đánh.

Bởi vậy, hắn mới có ý tưởng này. Vừa có thể quấy rầy đối phương, lại có thể rèn luyện thế lực trong tay mình, nhất cử lưỡng tiện.

Đương nhiên Diệp Lạc cũng nhận được tin tức này. Nàng cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo người Diệp gia âm thầm bảo vệ an nguy cho Quân Hoằng.

Tang Du hỏi nàng: “Tiểu thư, ngài thực sự không cần tự mình đi một chuyến à? Tinh Dương cũng tốt hơn nhiều rồi. Quân đội cũng chiêu được năm sáu vạn người rồi, mà vẫn còn đang tăng lên.”

Diệp Lạc lắc đầu, ngón tay vẽ lên bản đồ: “Không cần, từ nhỏ Quân Hoằng đã đọc binh thư, chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm thực chiến thôi. Nhìn con đường hắn hành quân là biết hắn muốn tránh khỏi mũi nhọn, bảo tồn lực lượng. Một thời gian sau, hắn sẽ không thua kém ta. Chỉ là…” Nàng hơi nhíu mày: “Xem ra, hắn vẫn kiêng kị đội quân Cốc Tử Vong. Tang Du, ngươi có ý kiến gì không?”

Vẻ mặt Tang Du cũng trầm xuống: “Quân đội đó là Lương Lược dùng hai mươi năm bồi dưỡng. Người của chúng ta không lẻn vào được. Bọn họ như là không có máu thịt vậy, không biết đau là gì, trên đùi bị chém, máu chảy ròng ròng mà vẫn tiếp tục đánh. Nếu thực sự phải đối đầu, thì phủ binh chúng ra cũng không liều mạng bằng đối phương. Đám người đó, đúng là không phải người mà.”

Diệp Lạc xoa mi tâm: “Tiếp tục đi theo đi, chúng ta còn phải tìm biện pháp.”

“Đúng rồi, tiểu thư, Giản Phàm nói thân thể Lương Tích Nghi đã không chống đỡ được nữa. Ngươi đi xem đi.”

“Ta đã biết.”

Diệp Lạc đứng trong bóng tối thật lâu, lại không vén rèm lên.

Mỗi lần gặp Lương Tích Nghi, đều khiến tâm trạng nàng nặng nề hơn. Cũng có thể nói là sự bi thương cho nữ nhân. Nàng vẫn luôn nghĩ, vì sao trong cuộc đấu tranh chính trị, người có lợi là nam nhân, nhưng người bị hy sinh, bị lợi dụng, bị bán đứng thì lại luôn là nữ nhân.

Có lẽ cũng vì vậy mà trong tiềm thức, nàng luôn bài xích hoàng cung, bài xích triều đình.

Có đôi khi, nàng nghĩ rằng, nếu Quân Hoằng không sinh ra ở trong cung, thì nàng có thể đón nhận tình cảm của hắn hay không.

Vén rèm đi vào, trong mũi đều là mùi thuốc. Nàng nhẹ nhàng đi tới trước giường, không nói gì.

Có vẻ là nhận ra có người đến gần, Lương Tích Nghi chậm rãi mở mắt ra. Nhìn thấy nàng, thì hơi cong môi rồi lại nhắm mắt lại.

Diệp Lạc nhìn nàng một lát, than thầm một tiếng, yên lặng xoay người.

“Diệp Tri.“ Lương Tích Nghi lại đột nhiên mở miệng: “Còn nhớ việc ngươi đồng ý với ta không?”

Diệp Lạc không quay đầu: “Còn, ta nhớ rõ nguyện vọng của Lương tướng mà.”

“Ta an tâm rồi.” Giọng Lương Tích Nghi rất nhỏ rất nhỏ.

Diệp Lạc nhắm mắt lại, nếu một người không có ý muốn sống thì dù là thần tiên cũng khó cứu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.