Chương này ra sớm để gửi tặng bạn Chopper57. Cảm ơn bạn đã design ảnh bìa cho bộ truyện này nhiều nhé!!
________________
Huân hương trong tẩm cung lượn lờ, tiếng hít thở của hai người vẫn đều đều như vậy.
Tô Doanh không dám nhìn thẳng thiên tử trước mặt, Tĩnh Nhi càng thêm muốn cười, mở miệng: “Chức quan của Trạng nguyên trẫm đã nghĩ kỹ, cho nên hôm nay mới gọi ngươi yết kiến.”
“Vi thần tạ long ân Hoàng Thượng!” Tô Doanh phất bào quỳ xuống.
Tĩnh Nhi cười ra tiếng, nói: “Trẫm còn chưa nói là chức quan gì, Tô ái khanh đã thích như vậy sao?”
Bất an trong lòng mỗi lúc một tăng, Tô Doanh vẫn cúi đầu, nói: “Hoàng Thượng là quân, vi thần thề sống chết tận trung với Hoàng Thượng.”
“Rất tốt.” Tĩnh Nhi tỏ vẻ hài lòng, nàng liền đứng lên, đuỗi tay dìu hắn, “Tô ái khanh chi bằng đứng dậy trước đi.”
Ngón tay thon dài chạm tới ống tay áo của nam tử, Tô Doanh kinh hãi, theo bản năng rụt về, một câu “Vi thần” còn chưa nói xong, cánh tay đã bị người trước mặt dùng sức giữ lấy.
Khóe miệng Tĩnh Nhi cong lên, nàng cảm nhận được hắn đang cố tình trốn tránh, chỉ là sức lực lại không bằng nàng. Nàng lúc này tựa hồ mới nhớ ra nam tử trước mặt chẳng qua chỉ là thư sinh.
Không biết tại sao, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt của một người khác, còn cả mấy lời cuồng ngạo không biết kiềm chế kia.
Tiểu tử thúi…
A…
Tĩnh Nhi bất giác cười ra tiếng, sao đang êm đẹp lại nghĩ tới hắn chứ? Hai năm trước, hắn sớm đã không còn trên đời này, hiện tại có lẽ đã đi đầu thai chuyển thế rồi, không phải sao?
“Hoàng Thượng…” Tô Doanh sợ hãi gọi nàng, có lẽ là ảo giác của hắn, vừa rồi hắn lại phảng phất từ ánh mắt hoàng đế nhìn ra một tia tiếc hận.
Hoàng Thượng đang hoài niệm ai sao?
Tĩnh Nhi hoàn hồn, lúc này nàng mới phát hiện cánh tay của mình vẫn giữ lấy Tô Doanh. Nàng miễn cưỡng cười cười, dùng sức nâng hắn đứng dậy, tiện đà nói: “À, trẫm là muốn nói với ngươi, về sau ngươi cứ ở lại bên cạnh trẫm…” Nàng cố ý dừng lại, sau đó mới nói tiếp, “Làm thầy (1) của trẫm.”
(1) Nguyên văn là lão sư, mình dịch rõ ra là thầy luôn
Quả nhiên, Tô Doanh giật mình, đôi mắt bất giác căng lớn, hắn vội vàng mở miệng: “Việc này… Vi thần là thần, ngài là thiên tử, vi thần sao có thể làm thầy của ngài?”
Tĩnh Nhi lại lần nữa ngồi xuống, liếc nhìn bộ dáng sợ hãi của hắn: “Sao lại không thể? Tô ái khanh trên biết thiên văn dưới hiểu địa lý, những thứ ngươi biết còn nhiều hơn trẫm, ngày sau trẫm phải từ từ mà lãnh giáo ngươi.”
“Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng thu hồi…”
“A…” Tĩnh Nhi cắt ngang lời hắn, “Trẫm nhớ vừa rồi có ai còn nói thề sống chết cũng nguyện trung thành với trẫm mà? Hiện giờ trẫm chỉ có một tâm nguyện nhỏ nhoi, ngươi đã không thể thỏa mãn sao?” Ánh mắt nàng tĩnh lặng như nước lướt qua mặt hắn, ôn nhu mang theo cương nghị, khiến Tô Doanh không thể nhìn thẳng.
Tĩnh Nhi dựa vào phía sau, lại nói: “Chuyện này cứ định vậy đi, nếu không còn việc gì khác, Tô ái khanh lui xuống trước đi, trẫm cũng mệt rồi.”
“Vâng, vi thần cáo lui.”
Từ tẩm cung ra ngoài, trái tim Tô Doanh cứ thình thịch mà đập, thái dương ròng ròng mồ hôi, xem ra lời đồn thật sự là có căn cứ, Hoàng Thượng… chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự thích nam tử hay sao? Nếu không, nào có ai có thể đưa ra yêu cầu như vậy?
Hắn nhịn không được quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt. Một tiếng “Tô đại nhân” bỗng dưng gọi tam hồn lục phách của hắn trở về, Tôn Toàn cười nói: “Đại nhân còn việc gì cần bẩm báo sao?”
“À… Không…” Tô Doanh xoay người đi xuống bậc thang. Tay hắn thoáng siết chặt, vì sao vận mệnh lại khiến hắn cảm thấy Hoàng Thượng không nên là dạng người như vậy? Chẳng lẽ bởi vì… Khuôn mặt điên đảo chúng sinh đó sao?
Trong lòng Tô Doanh thất kinh, bước chân bên dưới bất giác nhanh hơn.