Chạng vạng hôm trước ngày Triệu Trầm rước dâu, Triệu Duẫn Đình cuối cùng cũng trở về.
Ngựa không ngừng vó câu, hết ngày dài lại đêm thâu(ngựa chạy liên tục hết ngày đến đêm-mình thấy để nguyên có vần hơn), đi đường mệt nhọc.
Lúc này việc lớn ở kinh thành vẫn đang ở thời kỳ quyết định, giống như trước khi bão táp đến, nhìn bề ngoài có vẻ yên ổn nhưng thực ra bên trong sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, nếu không phải vừa lúc bên này có việc nên hắn mới có cách đến đây chứ không thì chỉ sợ rằng hắn không làm hết chức trách của người cha, không thể đến dự hôn lễ của con trai mình.
Nhưng Triệu Duẫn Đình vẫn không hiểu vì sao trưởng tử cứ muốn phải thành thân trong năm nay, sao không định hôn sự trong năm nay rồi sang năm làm hôn lễ lớn để đón vợ về vậy? Như vậy, Lâm gia cũng có mặt mũi. Còn như bây giờ, vì muốn giấu diếm nơi thê tử đang ẩn thân nên hắn không dám nói với ai, vậy nên người ngoài không hề biết trưởng tử của làm ăn Hầu phủ Duyên Bình thành hôn.
Nói thật, đối với mối hôn sự này, Triệu Duẫn Đình cũng không hài lòng lắm. Lúc đầu hắn muốn trưởng tử tìm vợ xuất thân kém một chút nhưng sao lại chọn xuất thân thấp như vậy chứ, ít nhất thì cũng chọn thiên kim tiểu thư của quan viên ngũ phẩm trong kinh thành đi chứ, sao lại chọn nữ nhi nhà nông xuất thân thấp hèn vậy. Nhưng mà đại trưởng tử lại so sánh nàng với hoa lan, lại thêm tính tình cố chấp, nên hắn không thể nào không đồng ý được, để xem xét tình hình rồi tính tiếp. Nếu như đại trưởng tử chỉ là hứng thú nhất thời, tương lai thay đổi, muốn hưu thê lấy người khác thì hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp, bởi vì hắn hiểu thế nào là bị cha mẹ bức bách nên đau khổ, nên không muốn quản chuyện của phu thê trưởng tử, cứ để trưởng tử tự mình quyết định vậy.
Sau khi được thê tử hầu hạ tắm rửa, Triệu Duẫn Đình cũng không đến thư phòng, mà ngồi dựa vào giường nhỏ truyền trưởng tử đến nói chuyện. Sau mấy ngày liên tục đi đường, hắn cũng thật sự mệt mỏi nhưng ngày mai vẫn phải lên tinh thần uống rượu mừng, uống xong rượu mừng thì lập tức phải lên đường. Đây là trưởng tử của hắn, chứ nếu là người khác thì hắn chắc chắn sẽ không khổ như vậy.
” Lão gia, thiếu gia tới.” Vấn Mai nâng rèm cửa, cùng Triệu Trầm đi vào.
Triệu Duẫn Đình nghiêm túc quan sát trưởng tử, rốt cuộc vẫn còn trẻ, bình thường phải giả bộ bình tĩnh, nhưng ngày mai thú thê (cưới vợ đó a, đang suy nghĩ mình edit thuần việt quá có làm mấy bạn khó chịu không) thì đến khóe mắt cũng mang theo sự vui vẻ. Nhớ lại mình năm đó, Triệu Duẫn Đình không tự chủ nhìn về phía cửa vào phòng trong, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai trong nhà mời những khách nào?” Nhi tử này không nghe hắn khuyên không nên làm ăn buôn bán vậy mà cũng biết quan hệ với quan viên địa phương, những người đó không biết Triệu Trầm chính là trưởng tử Hầu phủ Bình Duyên từ nhỏ được nuôi ở quê, hoặc nếu có từng thấy Triệu Trầm thì hắn cũng đã rất cẩn thận nên sẽ không tiết lộ hành tung của hai mẫu tử. Tuy rằng sau khi Tần thị có con thì Quốc công phủ cũng buông lỏng đối với trưởng tử nhiều nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm, đặc biệt là thê tử. Trước khi hoàn toàn xong việc, hắn nhất định cố gắng nhẫn nhịn.
Triệu Trầm ngồi vào ghế, tùy ý đáp: “Đa số là những người có quan hệ làm ăn, không nhiều lắm và chắc cũng không biết người.”
Nhìn hắn thờ ơ, Triệu Duẫn Đình lại thêm thương xót: “Con cũng quá nóng lòng, sao không đợi đến sang năm rồi mở tiệc ở Hầu phủ, náo nhiệt hơn nhiều.”
Triệu Trầm thật ra thì, nhìn đến khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi của nam nhân đang ngồi trên tháp, cuối cùng cũng nói thật: “Phụ thân, thật ra thì nhi tử cố ý chọn thời gian trước khi hồi kinh để thú nàng. Nhạc phụ nhạc mẫu không giống những người bên cạnh chúng ta, thật lòng thương yêu nữ nhi, nếu như tình huống phức tạp của nhà chúng ta thì chắc chắn sẽ không gả nữ nhi đi chịu khổ, cho nên hôn sự này ta đã dùng thiếp canh giả mà phụ thân đưa cho ta, cả nhà nhạc phụ bao gồm cả nàng đều không biết thân phận chân chính của chúng ta. Thế nên Ngày mai phụ thân không được để lộ ra, chỉ làm như người là một thương nhân để chiêu đãi người nhà họ Lâm là được.” Ngày hôn lễ đó vợ chồng Lâm Hiền chắc chắn sẽ không đến, mà Chu Bồi và Lâm Trùng Dương sẽ tống giá (đưa dâu).
Gả đến nhà mình mà là chịu khổ ư?
Đôi lông mày của Triệu Duẫn Đình như muốn dương lên, trên mặt âm tình bất định, cuối cùng vẫn không thể đè nén lửa giận trong lòng xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm, quát: “Cái gì gọi là gả đến nhà chúng ta là đi chịu khổ? Ta đường đường là Hầu gia còn con là thế tử Hầu phủ, để ý đến nữ nhi của bọn họ đã là cái phúc của bọn họ mà còn dám ghét bỏ? Ta phải…”
Triệu Trầm đứng dậy cười lạnh, trực tiếp cắt đứt hắn: “Phụ thân, không phải tất cả mọi người đều muốn quyền thế, năm xưa thân phận người so với người ta thì đều hơn mà mẫu thân cũng không muốn gả cho người đấy thôi, con tin rằng người cũng rõ, có một số việc không phải chỉ dựa vào thân phận là được như ước muốn. Được rồi, trời không còn sớm, phụ thân đi đường vất vả nên nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai nhi tử sẽ mang nàng đến cúi lạy người.”
“Đứng lại!”
Thấy hắn sắp đi ra khỏi cửa, Triệu Duẫn Đình vội vàng hạ xuống sự tức giận trong lòng, cau mày hỏi: “Vậy giấy hôn thú thì phải làm sao? Con dùng thân phận giả thú nàng, sau này thì làm sao để sửa lại? Nàng không thể gả đi hai lần được đúng không? Còn vị nhạc phụ thanh cao kia nữa, chẳng lẽ con vẫn còn chưa nói với hắn sao?” Nói đến phần sau lại không nén được mà châm chọc.
Chuyện này đã được Triệu Trầm chuẩn bị từ trước, “Phụ thân yên tâm, con và Tri huyện nơi này cũng có thể xem như là có giao tình không tệ, hắn đã để trống phần tên ta trong giấy hôn thú, sau này con sẽ viết lên thân phận chân chính của mình, cho nên A Kết bây giờ là con dâu danh chính ngôn thuận của Triệu gia, năm sau khi chúng ta trở về, phụ thân cứ bổ sung vào gia phả là được. Về việc nhạc phụ thì con cũng đã có biện pháp để cầu xin sự tha thứ.” dfienddn lieqiudoon. Sao hắn có thể để nàng là một người không danh không phận được chứ?
Hắn nói xong liền đi, Triệu Duẫn Đình vẫn còn hướng về cửa với vẻ mặt ngạc nhiên.
Trưởng tử cũng thật chu đáo, tâm tư tinh tế như thế so với khi hắn từng ấy tuổi cũng không bằng, là bởi vì từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ phải không?
Thở dài thở ngắn một lúc, Triệu Duẫn Đình đóng cửa phòng, vào phòng trong.
Ninh thị đang xem qùa ra mắt mà hắn chuẩn bị cho con dâu, trâm cài đầu huyết cáp tử (máu bồ câu đấy) quý giá, dưới ánh đèn lấp lánh, thấy hắn mang vẻ mặt khó chịu đi vào thì nhẹ giọng nói: “Phần này lễ cũng không nhẹ, so với ta chuẩn bị cũng tốt hơn, sau khi kính trà thì cho A Kết cái này đi.”
Một năm cũng không gặp nhau nhiều, Triệu Duẫn Đình luôn quý trọng thời gian được ở cùng thê tử, ngồi lên giường, ôm lấy thê tử từ phía sau, cằm tựa vào vai nàng, nói: “Thừa Viễn không thể quang minh chính đại thú nàng đã là thiệt thòi cho nàng nên tặng lễ tốt một chút coi như bù lại.” Nói xong nhưng trong lòng vẫn chưa vui vẻ, nên liền nhỏ giọng oán trách trưởng tử giấu giếm thân phận. Hắn cũng suy nghĩ, dù không thể công bố ra nhưng sẽ cố gắng hạ thấp thân phận để nói với Lâm gia, nhưng không ngờ tiểu tử thúi kia lại…
Nghĩ đến chuyện tốt mà nhi tử đã làm, lại nghe lời oán trách như vậy, Ninh thị không nhịn được mà nở nụ cười, thả trâm vào lại trong hộp, nói: ” Hắn vẫn chưa nói hết với ngươi đấy. Thành thân là chuyện lớn mà ngươi chỉ có thể trở về một lát nên phải có lý do rõ ràng, ngươi nghĩ Thừa Viễn đã nói thế nào?” Không trải qua chuyện này nàng cũng không nghĩ nhi tử biết nói dối.
Ninh thị không để ý đến tay của hắn, nhưng nói chuyện vẫn có chút đứt quãng.
” Lan Dung, nàng biết rằng Thừa Viễn vì muốn thú thê nên mới cố ý bôi nhọ ta phải không? Lòng ta từ trước đến nay đều ở đây, chưa từng rời xa…” Triệu Duẫn Đình vẫn còn đắm chìm trong nụ cười mới vừa rồi của thê tử, nàng cũng với trưởng tử có sắp xếp thế nào cũng được, đó là hài tử của nàng và hắn, ngày mai dù có đánh hắn một quyền cũng chẳng sao.
Hắn thổi, kéo chăn che kín thê tử, một lòng vì nàng xoa đi sự lạnh lẽo đầu đông.
Ninh thị cũng tùy ý hắn.
Cũng đã sinh con cho hắn rồi, cũng đã ngủ cùng nhau nhiều rồi, chuyện như vậy thì một lần hay hai lần cũng đâu khác gì nhau đâu chứ?
Nàng biết Triệu Duẫn Đình nói thật, kiêu ngạo của hắn đã hòa vào trong xương, bị buộc bỏ vợ cưới người khác nên không cam lòng. Bởi vì sự kiêu ngạo này, đừng nói việc hắn vẫn không bỏ được nàng, thì dù hắn không thành thân, dù Tần thị sinh con, Triệu Duẫn Đình cũng không thể nào thích, cho nên Ninh thị hoàn toàn tin tưởng lời Triệu Duẫn Đình nói việc hắn cho Tần thị hài tử chỉ là để đối phó với phủ Quốc công. Không phải ngươi ép ta cưới con gái ngươi sao. giờ ta đã cưới nàng cũng cho nàng một đứa con trai, ngươi còn có gì không hài lòng ư?
Đối phó phủ Quốc công để cho bọn họ không có lý do gì để theo dõi hắn nữa, khi đó hắn mới có thể mới có thể yên tâm đến đây với họ, mới có thể nói chuyện trên triều. Phủ Quốc công tay nắm trọng quyền, không phải chỉ một lần muốn liên kết với hắn, nhưng Triệu Duẫn Đình không muốn, hắn muốn tự đi đường mình, phủ quốc công vì nữ nhi của mình nên không thể nhúng tay nhiều hơn vào chuyện của hắn nữa.
Về việc Triệu Duẫn Đình có thật sự tốt với nàng không, chuyện cũng đã qua, Ninh thị cũng chẳng muốn tìm hiểu kỹ.
Nàng chỉ biết con trai của nàng là trưởng tử của Hầu phủ Duyên Bình, nàng không quan tâm danh phận chính thê, cũng sẽ không để người bên cạnh cướp đi những thứ thuộc về trưởng tử. Nàng chỉ biết việc nhi tử có thân phận trưởng tử của Hầu phủ mới có thể tiếp cận gần hơn với triều đình, mới có thể vì Ninh gia mà sửa lại án sai, vì vậy, coi như vì nhi tử nàng cũng sẽ sống tốt cùng với Triệu Duẫn Đình, không đuổi hắn ra ngoài cửa. Hận thù ư? Giữa nàng và Triệu Duẫn Đình cũng không hẳn là có thù hận, năm đó là do nam nhân kia không thể chống lại những cám dỗ. Là phủ Quốc công hãm hại người thân của nàng. Kẻ trước nàng không còn thù hận nhưng kẻ sau, Tần thị bởi vì Triệu Duẫn Đình mới hãm hại nàng thì nàng sẽ dùng Triệu Duẫn Đình để cho nàng ta biết thế nào là tự tạo nghiệt…
Hình như phát hiện nàng thất thần, Triệu Duẫn Đình bỗng gia tăng sức lực.
Ở trong bóng tối Ninh thị ôm lấy bả vai nam nhân, thuận theo hắn.
Chỉ cần bảo vệ tốt tim của mình, dù chuyện gì xảy ra, nàng vẫn là nàng.
~
Lâm gia, Đêm khuya vắng người.
Ngày mai A Kết xuất giá, Liễu thị phải nàng một số điều mà tân nương cần biết, nhưng da mặt A Kết mỏng nên những chuyện như vậy Liễu thị cũng chỉ nói qua loa, nhiều khi mới bắt đầu nói thì không nói tiếp được.
Tiểu Liễu thị ngồi nghe bên cạnh cũng dần mất tính nhẫn nại, thế nên liền quay hướng nằm của cháu gái về phía mình, ghét bỏ Liễu thị mà nói: “Tỷ mau ngủ đi, để muội nói với A Kết.” Nàng ngủ ở đầu giường, vì muốn dạy cho cháu gái biết những chuyện cần thiết trong cuộc sống nên nàng liền đến đây, đuổi Lâm Trúc đến nhà Tây ở cùng Lâm Trùng Cửu một đêm.
Liễu thị thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại dựng thẳng lỗ tai, muốn biết Tiểu Liễu thị nói gì.
A Kết rất lúng túng.
Thực ra nàng không biết hai người muốn nói gì với nàng, nhưng vừa rồi thấy mẫu thân lúng túng, người dù ngốc thế nào cũng hiểu, trên mặt liền đỏ, may mà trong phòng tối nên không ai biết.
Tiểu Liễu thị suy nghĩ cũng khá phóng khoáng, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài của A Kết, nói: “… A Kết à, đến lúc đó, con cứ nằm bình thường, hắn làm gì thì con cứ phối hợp với hắn là được. Nhưng mà con cũng không nên làm theo hoàn toàn, nếu đau thì phải nói ra, con nói ra hắn mới thương tiếc con, nếu con không nói với hắn, con sẽ phải là người chịu khổ, có biết không?”
Mặt A Kết đã nóng như giường lò mình đang nằm, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Con biết rồi, dì đừng nói nữa, đi ngủ thôi…”
Liễu thị cũng nói: “Được rồi được rồi, nói xong thì cũng đi ngủ đi.” Đừng nói nữ nhi, quang minh chính đại nói loại chuyện này như vậy cũng khiến nàng xấu hổ.
Tiểu Liễu thị rất khinh bỉ nàng, không để ý tới, đến gần cháu gái tiếp tục dạy nàng vài tiểu xảo, nói gì mà lần đầu của nữ nhân thật sự không thoải mái, nam nhân nếu kết thúc sớm thì càng tốt, nếu như Triệu Trầm có thế làm đi làm lại, thì A Kết có thể hôn hắn. Hôn lỗ tai hắn hoặc là cơ bụng gì đó, vân vân, cuối cùng A Kết chui đầu vào chăn, kiên quyết không nghe tiếp.
Tiểu Liễu thị cười nàng da mặt mỏng, lại bị Liễu thị thúc giục đi ngủ.
Một lần nữa trong phòng lại yên tĩnh, về việc ba người có thực sự ngủ không thì chỉ có các nàng biết.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng thì Lâm gia đã náo nhiệt.
Trong nhà, người đến người đi, A Kết hoa hết cả mắt, đành để người bên cạnh nói gì thì làm theo, tục chải tóc rồi thì là mang giá y mang mũ phượng, bụng đói đến mức kêu vang mà chỉ được ăn một chén canh hạt sen nhỏ thì lại bị phủ khăn voan lên đầu. Dường như cũng không lâu lắm thì bên ngoài vang lên tiếng người đến, trong tiếng pháo còn xen lẫn tiếng sáo, tiếng trống và còn tiếng trẻ con chơi đùa.
A Kết không nhịn được mà nắm chặt tay,
Bất chợt, bên ngoài yên tĩnh mà náo nhiệt lại đến trước cửa phòng. A Kết ngồi ở giường, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng nhỏ dưới lớp khăn voan, nghe thấy tiếng trêu cợt của đệ đệ muội muội với người ngoài cửa, tiếng cười của Triệu Trầm thỉnh thoảng lại truyền đến. A Kết lặng lẽ nắm chặt ống tay áo, muốn hắn chậm chậm rồi mới vào.
Lâm Trúc nhìn tỷ tỷ một lát rồi cười hỏi vấn đề cuối cùng: “Triệu đại ca, huynh thử nói xem lần đầu huynh gặp tỷ tỷ của ta thì nàng đang mặc áo màu gì, nếu nói đúng thì muội mới gọi huynh là tỷ phu (anh rể đó a), mới cho huynh vào đưa tỷ tỷ đi.”
Trong lòng A Kết khẽ rung động.
Lần đầu tiên nhìn thấy, hắn đang cưỡi ngựa đi ngang qua nàng, chắc là không nhìn thấy nàng, nếu nói lần đầu tiên gặp nàng ở Phẩm Lan Cư thì ngày đó nàng mặc đồ màu gì nhỉ?
Ngay đến bản thân A Kết cũng không có ấn tượng.
Nhưng rất nhanh nàng đã nghe thấy âm thanh nhẹ như gió xuân của nam nhân: “Hôm đó nàng dắt Tiểu Cửu đi trên đường mặc quần trắng áo hồng phấn (cv là phấn sam, nên ta chém).”
A Kết hoàn toàn ngây người, hắn đang cưỡi ngựa đi, chỉ ngang qua mà thôi, sao có thể để ý đến nàng được?
Lâm Trúc cũng không biết chuyện này, vừa muốn hỏi thử tỷ tỷ thì Lâm Trùng Cửu đã nhanh miệng hô: “Tỷ phu nói đúng, mau để huynh ấy vào đi!”
Lâm Trúc thực sự không biết nói sao với đệ đệ, liền cười, mở cửa.
Triệu Trầm mặc một bộ hỉ bào (áo cưới của nam đấy) màu đỏ thẫm đứng ở trước cửa, dung mạo tân lang dưới mũ tựa như ngọc, mắt phượng sáng như sao. Hắn cười, sờ sờ đầu tiểu cữu tử(em vợ) dù đang đi theo cũng không nén được hưng phấn, nhấc chân nhảy vào phòng.
Tân nương của hắn mặc một bộ giá y cũng màu đỏ thẫm ngồi ở đầu giường, bên mép khăn voan Lưu Tô nhẹ nhàng rung động.
Kể từ mùa thu, sau khi hết bận, đã một tháng hắn không nhìn thấy nàng.
Chưa tới một canh giờ nữa, nàng sẽ ngồi ở trong tân phòng hắn đã vì nàng mà chuẩn bị.
Thực hiện xong lễ tiết, hai người đi đến phòng lớn từ biệt phu thê Lâm Hiền.
Hai người vừa vào nhà, Liễu thị mắt liền đỏ, bình thường đều luôn nhìn con rể hài lòng, hôm nay lại không như vậy nữa, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt bị khăn voan che đi của trưởng nữ.
Thấy cảnh sinh tình, trong lòng Lâm Hiền cũng thật xúc động. Hắn nghĩ tới thời điểm mình cưới thê tử. Lưu luyến nàng trong phòng hoa chúc. Sau khi cưới không lâu thê tử có thai, hai phu thê liền liên tục mấy tháng tưởng tượng xem hài tử là nam hay nữ, hào hứng đặt tên. Ngày thê tử sinh, hắn ở ngoài cửa đi tới đi lui, trong lòng thất thượng bát hạ(bất ổn), sau đó hắn liền nhìn thấy hài tử đầu lòng của mình. Là một nữ nhi, hắn vắt hết óc suy nghĩ cho trưởng nữ nhiều tên hay, nhưng khi đó thê tử thích ăn kết tử(quả cam đó nha) nhất, lại không muốn hắn làm ra vẻ nho nhac khiến cho người trong thôn khi nghe sẽ buồn cười, liền đặt nhũ danh “A Kết”, đã thế còn vì tên nàng không giống Xuân Lan Thu Mai đâỳ tầm thường mà đắc chí…
Chớp mắt một cái, Kết tử nhà hắn chín, bị người hái đi.
“A Kết, sau khi gả đi, con phải hiếu thuận với cha mẹ chồng, chăm sóc tướng công, cũng nên sớm vì Triệu gia mà khai chi tán diệp… Thừa Viễn, hôm nay ta đem A Kết gả cho con, con nhất định phải đối xử tốt với nàng, nhớ câu nói lúc con cầu hôn, đừng để nàng chịu bất kì uất ức nào.” Chuẩn bị rất nhiều thứ để nói, cuối cùng chỉ nói ra câu này.
Bên người có động tĩnh, Triệu Trầm nghiêng đầu, nhìn thấy tân nương của hắn cố ý cúi thấp đầu, nước mắt từ khăn voan rơi xuống, rơi trên mặt đất làm ướt nền nhà màu xanh, nước mắt khẽ rơi, dần dần không nén được tiếng khóc sụt sùi. Triệu Trầm mặc dù từ sớm đã quyết định sẽ đối tốt với nàng cả đời, nhưng lúc này mới là lần đầu tiên sinh ra ý thức trách nhiệm, không phải là đối với nàng, mà là đối với phụ mẫu của nàng.
Hắn vô cùng trịnh trọng khom mình hành lễ với nhạc phụ nhạc mẫu: “Nhạc phụ, nhạc mẫu yên tâm, mỗi câu nói Thừa Viễn đã nói ra đều thật lòng, cả đời ghi nhớ.”
Con rể dù đã dùng tính mạng thề, Lâm Hiền cũng không thể nào yên tâm, nhưng mà dù không yên lòng thì cũng đâu làm gì được?
Hắn từ trên ghế đứng lên, cõng trưởng nữ đang khóc thành tiếng, đưa nàng lên kiệu hoa.
A Kết nằm trên người phụ thân, khóc không ngừng, giá như cứ đi mãi không đến cửa thì tốt, nhưng rồi cái gì cũng có lúc phải kết thúc, trong tiếng reo hò náo nhiệt của mọi người, nàng được phụ thân vững vàng đặt ở bên trong kiệu, nói mấy câu dặn dò nghẹn ngào, phụ thân đi, màn kiệu rơi xuống, bao bọc trong màu đỏ của sự vui mừng chỉ còn lại có nàng. Bên ngoài hỉ bà lại nói mấy tiếng Cát Tường, cười nói với nàng: “Cô dâu ngồi vững vàng, chúng ta khởi kiệu!”
A Kết một tay nắm chặt góc khăn tay, một tay đở kiệu.
Sau khi lay động nhẹ, cỗ kiệu bị người nâng lên.
Trong tiếng trống và sáo rộn ràng, nước mắt A Kết ngừng rơi, sau khi bình phục, cúi đầu nhìn giá y trên người, đau buồn khi rời nhà bị thay thế bởi sự thấp thỏm lo âu.
Hôm qua còn là nữ nhi của Lâm gia, hôm nay đã trở thành con dâu của Triệu gia, từ nay về sau, nàng là thê tử của Triệu Trầm.
~
Bên ngoài Triệu gia trang lúc này là một không khí vui sướng.
Triệu Trầm mời bao nhiêu người cùng buôn bán, còn mời thêm người trong thôn đến ăn tiệc, thật là náo nhiệt.
Trong nhà chính, Triệu Duẫn Đình cùng Ninh thị ngồi sóng vai, chờ người tới bái thiên địa.
Nhìn trang phục của thê tử, Triệu Duẫn Đình chợt nảy sinh lòng áy náy, lại cảm thấy may mắn khi con trai lớn đã thành hôn. Nữ nhi Ninh gia Ninh Lan Dung đã “Bệnh qua đời”,được triều đình chiếu phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, hôm nay hắn có thể đưa nàng về Hầu phủ, thì ngay cả việc lén lút đưa nàng ra ngoài đi lại, nếu bị người quen nhìn thấy mà dùng lý do là diện mạo tương tự để nói cho qua chuyện lại không thể thú nàng một lần nữa, không thể chính thức cho nàng lộ diện, không thể công khai coi rẻ hoàng uy.
Hắn có lỗi với nàng, nhưng hắn có biện pháp gì? Hưu thê, hắt trên người nàng một bát nước dơ, phá hủy danh tiếng nàng thì hắn không làm được, hòa ly, hắn cũng không làm được, nàng là thê tử mà hắn dùng trăm phương ngàn kế mới cưới về, dù cho phủ Quốc công lén lút giao nữ nhi cho hắn, hắn cũng muốn nàng ta phải quỳ lạy bài vị của nàng.
Chờ xem, năm sau, khi phủ Quốc công thua, hắn liền bỏ Tần thị, không bao giờ … thú thêm ai, giao cho nàng xử lý chuyện trong Hầu phủ, nàng vẫn là nữ chủ nhân Hầu phủ, mà danh phận, tới bây giờ nàng vẫn là thê tử của hắn, chẳng qua là không xuất đầu lộ diện thôi. Thật may là nàng chưa bao giờ so đo những thứ kia, dù hắn làm cái gì, nàng đều không so đo…
Triệu Duẫn Đình yên lặng thu hồi tầm mắt.
Nếu như không có phủ Quốc công thì hắn có thể đã đợi được hoa nở hay không?
Đáng tiếc là không có nếu như, cuối cùng cũng là hắn có lỗi với nàng.
~
Ngoài cửa Triệu gia.
Kiệu hoa hạ xuống, lòng A Kết lúc đó cũng nhảy lên, nắm hồng trù trong tay, một đầu khác để nam nhân dắt, từng bước từng bước đi vào trong.
Triệu gia, đây là lần đầu tiên nàng tới.
Muội muội nói, phong cảnh xung quanh Triệu gia rất tốt, hữu sơn hữu thủy(có núi có sông), trong sân Triệu gia trồng các loại hoa lan, trong phòng khách còn có những danh phẩm hoa lan khó có, còn nữa, hậu viện Triệu gia một cây ngô đồng xanh biếc, cao vút như đắp lên.
Lần trước nàng còn giả bộ bệnh để tránh hắn, hôm nay lại gả tới đây.
Trong lúc miên man suy nghĩ, nam nhân bên cạnh dừng lại, tầm mắt A Kết từ trên đôi giày đen của hắn thu lại, nhìn dưới chân.
Bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái.(cái này ai xem phim đều hiểu hết phải không?)
Nàng quay sang phía hắn, mũ phượng trên đầu nặng trịch, chỉ phải cẩn thận từ từ cúi xuống, sau lần cúi đầu này, nàng liền trở thành thê tử của hắn.
Trong tiếng chúc mừng, nàng theo hắn đi tới tân phòng. Sắp phải gặp mặt, đột nhiên A Kết khẩn trương, không biết nên đối mặt thế nào với Triệu Trầm. Nàng đã từng lần lượt cự tuyệt việc gả cho hắn, nhưng vẫn bị hắn cưới về, hiện tại đã đến nhà hắn, hắn không cần giả bộ, có thể cười nhạo nàng, châm chọc nàng hay không? A Kết còn nhớ rõ ánh mắt châm chọc của Triệu Trầm, cao cao tại thượng, không tha thứ cho kẻ không vâng lời.
Hồng trù trong tay chợt căng lên, người bên cạnh không nhìn ra, nhưng Triệu Trầm lại cảm nhận được, hắn nhìn sang phía A Kết, nàng đang khẩn trương?
Hắn bất động thanh sắc(bình tĩnh) nhưng bước nhanh hơn, hắn chờ đợi ngày này lâu như vậy, hắn muốn thấy nàng sớm một chút.
Vào tân phòng, A Kết được hỉ nương đở ngồi xuống giường, sau đó nghe hỉ nương nói mấy câu Cát Tường. A kết khẩn trương không biết phải làm gì, tay giấu ở trong tay áo âm thầm nắm chặt, nhìn khoảng hẹp phía dưới khăn voan tìm nam nhân mang hỉ bào. Hắn ở gần như vậy, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng ma sát của tay áo và áo của hắn khi hắn cầm cân đòn (gậy nhấc khăn voan), đang nghe thì khăn voan trên đỉnh đầu đã được nhấc lên, trước mắt sáng lên…
Theo bản năng, A Kết nhắm mắt lại.
Xung quanh an tĩnh, dường như những phụ nhân mới vừa rồi còn vây ở trong phòng cũng không thấy. Trong sự yên tĩnh như vậy, một cái chớp mắt cũng trở nên thật dài, mắt A Kết run rẩy, từ từ mở ra, bởi vì vừa mở mắt thì liền nhìn thấy nam nhân đang đứng, nàng không tự chủ được ngửa đầu nhìn hắn. Nam nhân thân cao, mới nhìn đến lồng ngực nàng liền không có dũng khí, liền vội nhắm mắt, cũng không dám nhìn nữa, ai cũng không dám nhìn, chỉ nhìn tay của mình.
Nàng không dám, nhưng Triệu Trầm lại nhìn ngây người.
Mũ phượng, khăn quàng vai, trang phụ diễm lệ khiến nàng như tiên nữ hạ phàm, mắt như sóng nước, mặt như Phù Dung nở, mi mắt nhẹ nhàng rung động, giống như đang lướt nhẹ qua tim hắn. Hắn muốn nhìn ánh mắt của nàng, muốn nhìn rõ nàng đang suy nghĩ gì, nhưng lá gan nàng quá nhỏ, còn chưa nhìn mặt hắn thì đã cúi xuống. Da mặt mỏng như vậy, may mắn là gả hắn, nếu không buổi tối động phòng thì nếu ngày kế mới phát hiện tướng công xấu xí vô cùng, chẳng phải sẽ thất vọng khổ sở hay sao?
Triệu Trầm cười cười, nghiêng người đưa đòn cân đưa cho hỉ nương, ý bảo nàng tiếp tục.
Nên uống rượu hợp cẩn.
Triệu Trầm ngồi xuống bên người A Kết, hỉ nương cười nâng hai ly rượu đi tới bên cạnh hai người, TriệuTrầm lấy trước một chén, mong đợi nhìn về phía A Kết.
A Kết có thể cảm nhận được hắn nhìn chăm chú, nhưng lúc này, nàng cũng không thể tránh.
Nàng cầm lên ly rượu hồng của mình, ống tay áo là màu hồng, màu sơn trên móng tay cũng là hồng, bên ngoài ly rượu cũng là màu hồng, lúc nàng đưa tay lấy, ánh mắt của nam nhân cũng theo tay nàng di chuyển. A Kết mím môi, trong sự thúc giục của hỉ nương, quay về phía nam nhân kia. Nàng vẫn không dám nhìn hắn, chờ đến khi hắn trước giơ tay lên, nàng cũng khẽ cúi đầu giơ lên, vòng tay qua tay hắn, hai nguwoif cùng màu tay áo, hoàn toàn tự nhiên. Mi mắt A Kết càng rung động nhiều hơn, nửa người trên nghiêng đi uống rượu, tay hắn cao, nàng không thể không ngẩng đầu lên, khi ngẩng lên bất ngờ nhìn vào đôi mắt phượng của nam nhân kia. Hắn giống như đã biết trước nàng sẽ nhìn hắn, vẫn kiên nhẫn chờ nàng, mặt tràn chỉ có nhu tình như nước, làm cho nàng xấu hổ.
A Kết lập tức nhắm mắt, không dám nhìn hắn.
Rượu Nữ nhi hồng màu hổ phách chảy vào trong miệng, hương rượu vẫn còn lưu lại, A Kết chưa từng uống rượu, chẳng lẽ cảm giác hỗn loạn ở trong đầu lúc này là say sao?
“Chờ ta trở lại.”
Lúc A Kết chuẩn bị rút tay về, nam nhân nói nhẹ bên tai nàng, nhưng hơi thở kia lại mang đến rung động xa lạ, những gì hắn nói làm nàng hoang mang. A Kết không nhịn được nhìn về phía hắn, nam nhân lại tiêu sái đứng dậy đem ly rượu đặt trên khay, sải bước đến trước cửa, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.