Tần thị vẫn ngóng trông nhi tử có thể giúp nàng đưa trượng phu về lại bên cạnh mình, nhưng khi nàng biết được hai cha con thật sự tới, theo sau còn có Lý lang trung ủ rũ đi theo thì Tần thị đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy hoang mang lo sợ, Tử Oánh mặc quần áo cho nàng, nàng cũng ngồi không vững, khẩn trương đến mức hàm răng bắt đầu run lên.
Hai tay Tử Oánh cũng run run, cũng may nàng bình tĩnh hơn Tần thị một chút, nhỏ giọng dặn dò: “Phu nhân, chuyện ngài giả bệnh hầu gia nhất định đã biết, hiện tại ngài có nói dối thêm nữa cũng vô dụng, chỉ có thể khăng khăng rằng ngài chỉ muốn thấy tam gia nhiều hơn vài lần nên mới giả bệnh, lúc đó cho dù hầu gia đưa ra trách phạt nặng nề gì cho ngài, tam gia cũng sẽ không tức giận. Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com Phu nhân, chuyện chúng ta tính toán vốn không ai biết, ngài ngàn vạn lần không thể thừa nhận, hiểu không?”
Mắt Tần thị sáng lên, chỉ là khi nghĩ tới dáng vẻ tức giận của Triệu Doãn Đình lại sợ hãi như cũ, run rẩy hỏi: “Sự kiện kia có thể bại lộ hay không?” Nàng biết Triệu Duẫn Đình có bao nhiêu nhẫn tâm, nếu để cho hắn phát hiện ý định muốn trừ bỏ đứa nhỏ Lâm thị của nàng, đời này, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng nữa!
“Phu nhân không cần lo lắng, chuyện đó không có khả năng bại lộ nhanh như vậy, hơn nữa ta cũng đã dặn dò Thanh Đào, nếu sự tình bại lộ, Thanh Đào sẽ chủ động nhận tội, nói là nàng tham tiền, nhìn thấy hà bao chất liệu tốt của tứ cô nương thì vừa muốn khi dễ người ta vừa nhân tiện muốn trộm long tráo phượng, về phần hương liệu trong hà bao là Thanh Đào trộm lung tung mấy thứ từ khố phòng trộn vào, bản thân nàng cũng không rõ những thứ bên trong là gì.
Tử Oánh càng nói càng bình tĩnh, sau khi mang giày giúp Tần thị xong, nàng đứng thẳng người, đỡ bả vai Tần thị nói: “Phu nhân nhất định phải bình tĩnh, nhớ rõ những chuyện ta vừa mới nói, chuyện hà bao người không hề biết, bằng không chúng ta liền triệt để tiêu tùng!”
Tần thị còn đang muốn nói thêm vài lời, ở bên ngoài, trong nhà chính, Triệu Duẫn Đình đã không còn đủ kiên nhẫn để đợi, khẽ liếc nhìn Triệu Nguyên. Triệu Nguyên ngầm hiểu, nói với bốn bà mụ khoẻ mạnh đi theo bọn họ: “Đi mời phu nhân lại đây.”
Nhóm bà mụ lập tức theo lệnh mà đi, Triệu Hàm nhìn theo các nàng ra cửa, cả trái tim trầm xuống.
Vừa mới rồi phụ thân không sai bảo hạ nhân, chỉ truyền lệnh để mẫu thân tự mình đến, hẳn là muốn chừa lại vài phần thể diện cho hắn?
Triệu Hàm lại nhìn về phía Lý lang trung đang quỳ ở bên kia, cả người bất chợt không rét mà run.
Triệu Duẫn Đình lại nhìn một mảnh bầu trời bên ngoài, mặt không chút thay đổi.
Nhóm bà mụ rất nhanh đã quay trở lại, đi theo sau là chủ tớ Tần thị. Sắc mặt Tần thị tái nhợt nhưng lần này lại không phải do bôi phấn, ngay cả môi cũng không có chút huyết sắc. Trên người nàng mặc một bộ váy dài rộng thêu hoa mẫu đơn hồng, so với lúc tháng Giêng, người đã gầy đi không ít.
Vốn nàng cũng sợ, nhưng vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân đang ngồi ở giữa phòng, nước mắt Tần thị nhanh chóng từng giọt rơi xuống, một tay nàng chống trụ cửa, chảy nước mắt nhìn Triệu Duẫn Đình. Đã bao nhiêu lâu chưa nhìn thấy hắn? Nàng “Bệnh” lâu như vậy cũng không thấy hắn đến thăm, thậm chí còn chưa từng phái người đến Duy Phương viên hỏi thăm bệnh tình một chút, phải chăng nếu nàng chết, hắn cũng sẽ thờ ơ?
Mười năm tu luyện mới được cùng thuyền, trăm năm tu hành mới được cùng giường, nàng và hắn tốt xấu gì cũng là phu thê mười năm, chẳng lẽ hắn thật sự chưa từng động tâm dù chỉ một chút sao?
“Hầu gia…” Trong mắt không còn bất kì người nào ngoài hắn, Tần thị kinh ngạc nhìn Triệu Duẫn Đình, thanh âm bật ra mang theo ủy khuất cùng vô hạn khổ sở.
Triệu Duẫn Đình không nhìn nàng mà chỉ lạnh nhạt quay sang nói với Triệu Nguyên: “Ngươi đưa người ra bên ngoài canh chừng trước.”
“Vâng.” Triệu Nguyên gật đầu, khoát tay với mấy bà mụ. Đám người nhanh chóng rời khỏi nhà chính, Triệu Nguyên đi sau cùng, vừa ra tới cửa liền đứng ngay tại vị trí lúc nãy Tử Oánh đỡ Trần thị đi vào, hiện tại nàng không quay lại nên chỗ này còn trống, hắn đứng ngay dưới mái hiên, vẻ mặt nghiêm túc làm nhiệm vụ giữ cửa.
Trong phòng, Triệu Duẫn Đình thản nhiên mở miệng: “Lý lang trung, ngươi lập lại lần nữa chứng bệnh của phu nhân cho ta nghe.”
Hắn đã sớm hoài nghi việc Tần thị bị bệnh có điểm kỳ quái, sở dĩ từ lúc đó đến giờ hắn không quản nàng là bởi vì muốn xem đến tột cùng nàng đang tính toán chuyện gì, cũng là tưởng nàng sẽ tự chịu diệt vong. Đúng, Tần Tư Dũng tay cầm hùng binh trấn thủ một phương, Đường Văn đế không muốn làm lớn chuyện với Tần Tư Dũng, hắn là thần tử, đương nhiên muốn vì Hoàng Thượng giải tỏa ưu phiền. Nhưng lúc này mọi thứ đã không còn như xưa, Đường Văn đế đã đoạt được ngôi hoàng đế, hắn cũng không còn là lang trung hộ bộ khắp nơi bị người áp chế mà vẫn phải cắn răng ẩn nhẫn như xưa. Hắn tận lực không phá hư đại sự của Đường Văn đế, nhưng nếu Tần thị làm ra chuyện người khác khó có thể chịu được, hắn cũng không cần phải tiếp tục dung túng nàng. Windchime Hưu thê chắc chắn không được, bởi vì, một khi hắn bỏ nàng, Tần thị liền có thể chạy tới Tây Bắc tìm nơi nương tựa, khiến Đường Văn đế không còn con tin có thể làm Tần Tư Dũng đắn đo. Nhưng lúc này đây, hắn là chủ gia đình, Tần thị sai thì hắn có thể khiển trách, truyền đến tai Đường Văn đế, hoàng đế cũng không có lý do gì khuyên hắn tiếp tục nhẫn nhịn, truyền đến tai Tần Tư Dũng, hắn cũng chỉ có thể tự oán trách bản thân không giáo dục tốt nữ nhi chứ không phải chỉ trích Triệu Duẫn Đình khi dễ nữ nhi Tần gia rồi sinh ra bất mãn với Đường Văn đế.
Hiện tại Triệu Duẫn Đình còn chưa nghĩ thông suốt nguyên nhân vì sao Tần thị giả bệnh, nhưng mà lúc này đây, chỉ với chuyện hà bao coi như cũng đã đủ cho hắn ra tay.
Triệu Duẫn Đình nhìn Lý lang trung cúi đầu quỳ ở nơi đó, nghe hắn run rẩy trả lời.
“Bẩm hầu gia, phu nhân, lần này phu nhân căn bản không có bệnh! Ngày ấy nàng mời ta lại đây, thưởng cho ta ngân phiếu trăm lượng để ta dựa theo lời của nàng mà nói. Từ khi nàng chưa lấy chồng ta đã chiếu cố phu nhân, nên lúc ấy ta không tiện từ chối, hơn nữa tình hình kinh tế trong nhà gần đây quả thật có chút túng thiếu nên nhất thời hồ đồ nhận lấy, đành phải chờ mỗi lần tam gia lại đây lại kể ra những điều giả dối về bệnh tình phu nhân. Hầu gia, ta thật sự biết sai rồi, cầu xin ngài nhìn ta trên có già dưới có trẻ mà bỏ qua cho ta lần này! Đây là ngân phiếu của phu nhân, ta không cần nữa!” Lý lang trung liên tục dập đầu, vội vàng lấy ngân phiếu của Tần thị ra, còn có một vòng ngọc Tần thị thưởng cho nữ nhi sắp lấy chồng của hắn.
Ánh mắt Triệu Hàm liền ngưng lại trên chiếc vòng ngọc đó.
Hắn nhớ rõ có lần mẫu thân trang điểm, hắn cũng ở bên cạnh, hộp trang sức mở ra, bên trong có chiếc vòng ngọc này.
“Mẫu thân…” Triệu Hàm không thể tin nhìn về phía nữ nhân đứng bên cạnh.
Tần thị chột dạ mở to mắt, biết có Triệu Duẫn Đình ở đây, hôm nay việc này chắc chắn không thể thoát được, nàng bước nhanh đến bên người Triệu Hàm, ôm hắn vào trong ngực, ánh mắt hướng về phía Triệu Duẫn Đình mà khóc: “Hầu gia, đúng là ta đã nhờ Lý lang trung giúp ta giả bệnh, nhưng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ! Ngươi không thích ta, ta chỉ còn Hàm nhi là cốt nhục do chính mình sinh ra, tất cả cũng chỉ vì muốn mỗi ngày được nhìn thấy nó nhiều hơn mới nghĩ ra cách này. Hàm nhi, ngươi cũng đừng trách nương, nương thật sự là quá hi vọng ngươi ở bên cạnh mình, ngươi không biết rằng nương một mình trải qua những tháng ngày như thế cũng thật khổ sở…”
Nước mắt ấm áp chảy trên cổ hắn, Triệu Hàm lại chỉ tin một nửa.
Hắn tin rằng mẫu thân thật sự khổ, nhưng những phần còn lại của lời nói, nửa câu hắn cũng không tin. Nếu mẫu thân chỉ là muốn gặp hắn, lúc gặp mặt nàng có thể nói với hắn rất nhiều chuyện, chuyện hắn ăn, mặc, ở, hay chỉ đơn giản là chuyện học hành, thậm chí là hỏi xem hắn có tính toán gì cho tương lai, nàng đều có thể hỏi han những thứ nhỏ nhặt đó chứ không phải là mỗi ngày chỉ nói những lời như đâm vào tim hắn như bây giờ. windchimelqd Nàng là nương của hắn, nhưng nếu không có mục đích riêng, làm sao nàng nhịn lòng nói những lời làm cho hắn khó chịu? Khi trước, lúc hai mẹ con khó khăn mới có được nửa ngày gặp gỡ thì mẫu thân sẽ mỉm cười, dịu dàng hỏi hắn rất nhiều chuyện, chuẩn bị tốt điểm tâm cho hắn ăn, chân chính coi hắn là nhi tử…
Nhưng hắn chỉ có thể làm bộ như tin tưởng tất cả. Phụ thân khí thế to lớn, hắn mà lộ ra chút hoài nghi thì chỉ sợ kết cục của mẫu thân sẽ càng thê thảm.
“Mẫu thân, về sau đừng như vậy nữa.” Triệu Hàm đẩy người trước mặt ra, lùi về phía sau hai bước, cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân, giờ phút này, hắn không muốn nhìn thấy bất cứ ai hay bất cứ thứ gì, không muốn nhìn thấy ánh mắt hoài nghi hay thất vọng của phụ thân, không muốn nhìn thấy trên mặt mẫu thân có sự đắc ý bởi vì tự cho là lừa gạt được hắn.
Tần thị quả thật nhẹ nhàng thở ra, nâng tấm khăn lên gạt lệ nói: “Ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, Hàm nhi đừng trách nương…”
Triệu Hàm cúi đầu không nói.
Triệu Duẫn Đình thờ ơ nhìn, ánh mắt xẹt qua thiếu niên, khóe miệng khẽ nhếch, cũng không hỏi thêm điều gì. Hắn chỉ muốn thông qua chuyện Lý lang trung để nói cho Triệu Hàm, mặc dù là mẫu thân ruột thịt rồi cũng sẽ có lúc lừa hắn, lợi dụng hắn, mà hắn tin tưởng rằng lúc này đây, Triệu Hàm đã cảm nhận được loại chua xót ấy.
“Thừa An, ngươi qua đây.”
Nghe tiếng phụ thân gọi lại, Triệu Hàm mạnh mẽ áp chế phức tạp trong lòng, vững vàng đi qua. Nam hài mười tuổi, mặt mày tinh xảo tuấn tú nhưng cố tình trên người lại có sự sầu khổ không hợp lứa tuổi.
Triệu Duẫn Đình cầm hà bao trong tay đưa cho hắn, “Cái này ngươi nhận ra chứ?”
Triệu Hàm nhìn lướt qua rồi lại buông mi, nói: “Hình như là của muội muội.”
Triệu Duẫn Đình nhận lại hà bao, lật hai lần, hỏi: “Hôm nay ngươi có từng nhìn thấy không?”
Triệu Hàm gật đầu. Triệu Doãn Đình một lần nữa dựa trở về trên lưng ghế, bình tĩnh nói: “Sáng nay muội muội của ngươi bị ngã, ngươi chắc cũng biết. Sau khi từ Duy Phương viên trở về, muội muội của ngươi đi thẳng về viện của mình, Lúc Phương thị giúp nó thay quần áo thì phát hiện hà bao bị người động tay chân, nhìn qua thì rất giống cái mà muội muội ngươi mang nhưng kỳ thật lại không giống, Phương thị kiểm tra kỹ càng hơn lại phát hiện hương liệu bên trong không phù hợp. Bởi vì trưởng tẩu ngươi hiện tại đang có mang, muội muội của ngươi lại thường đến Vọng Trúc hiên thăm nàng, Phương thị cảm thấy việc này liên lụy quá lớn liền đưa đồ vật đến tiền viện. Thừa An, ngươi đoán xem hà bao của muội muội ngươi là bị người đánh tráo lúc nào, trong hà bao này có hương liệu gì đặc biệt?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Hàm thoáng chốc trắng bệch, gần như không đứng thẳng nổi, theo bản năng muốn nhìn Tần thị lại cố dằn lòng nhịn xuống.
Buổi sáng đi Vinh Thọ đường thỉnh an, hắn cùng muội muội gặp nhau giữa đường, sau đó cũng không tách ra. Ở Vinh Thọ đường thì trừ bỏ nha hoàn bên người muội muội cũng không có ai tới gần nàng, huống hồ nơi đó người nhiều mắt tạp, nếu có người muốn đổi hà bao trên người muội muội, căn bản không có cơ hội, mà lúc muội muội đến Duy Phương viên…
Trong Duy Phương viên, bọn nha hoàn rất ít khi chơi đùa ầm ĩ, tại sao hôm nay lại cố tình náo loạn, còn đụng vào người khác?
Triệu Hàm nghĩ tới lý do ba nha hoàn trả lời, nếu bệnh của mẫu thân là giả thì lý do kia tất nhiên cũng là giả.
Triệu Hàm không dám nghĩ tiếp.
Lúc Tần thị nhìn thấy Triệu Duẫn Đình cầm hà bao ra thì luống cuống một chút, may mắn có những lời Tử Oánh căn dặn, nàng coi như có chút chuẩn bị tâm lý, lúc này nước mắt lại tuôn ra, vội vàng tiến lên, đứng ở bên Triệu Hàm ủy khuất hỏi: “Hầu gia nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ người hoài nghi hà bao này là…”
Triệu Duẫn Đình ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp ném hà bao tới trước mặt Lý lang trung, “Ngươi xem bên trong này có hương liệu gì, nếu như nói không được, bằng bản lĩnh của ngươi, hầu phủ chúng ta sẽ là sinh ý (tiền công, ở đây ý chỉ công ăn việc làm) cuối cùng của ngươi ở kinh thành.”
Hiểu được Triệu Duẫn Đình không còn kiên quyết tiếp tục truy cứu chuyện của hắn, Lý lang trung vội nâng hà bao, đưa đến chóp mũi, cẩn thận ngửi ngửi, sau đó lại vội vàng trả lời, ý chừng muốn dùng công chuộc tội: “Bẩm hầu gia, bên trong hà bao chủ yếu là hương hoa nhài, nhưng mà cũng có một ít xạ hương. Xạ hương có hiệu quả đả thông máu bầm, ứ đọng, thúc đẩy lưu thông khí huyết, nhưng nếu đại phu nhân có thai, tốt hơn hết vẫn không nên tiếp xúc với xạ hương, tuy nói trong hà bao này lượng xạ hương rất ít, thời gian ngắn không có gì đáng ngại, nhưng ngửi trong thời gian dài, chỉ sợ…”
Tần thị vội vã muốn tự mình biện giải, Triệu Duẫn Đình liền giơ tay đánh gãy ý định của nàng, quay sang hỏi Triệu Hàm: “Thừa An, nếu ngươi không tin Lý lang trung, ta có thể cho người đi mời các vị lang trung khác tới, hoặc vào cung thỉnh thái y.”
Triệu Hàm nhắm mắt lại, lắc đầu.
Triệu Duẫn Đình liền nói với Lý lang trung: “Ngươi đi xuống đi, nhớ cho kỹ bài học lần này, đừng quên cái gì gọi là y đức.”
Cứ như vậy mà tránh được một kiếp, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn, Lý lang trung luôn mồm nói lời cảm tạ, vội vã lui ra ngoài.
Triệu Duẫn Đình hô một tiếng “Triệu Nguyên”.
Triệu Nguyên nhanh chóng đưa ba nha hoàn đụng phải Triệu Nghi lúc sáng tiến vào. Bọn nha hoàn hai tay bị trói, miệng cũng nhét khăn, sau khi vào phòng Triệu Nguyên mới rút khăn ra, cho các nàng mở miệng. Tần thị nắm chặt cái khăn trong tay, khi nhìn về phía Thanh Đào thì hung hăng trừng mắt với nàng ta vài lần, tỏ ý uy hiếp.
Triệu Duẫn Đình khẽ nhìn, ý bảo Triệu Nguyên thẩm vấn.
Có hắn trấn giữ, hơn nữa còn có uy danh của Triệu Nguyên tại Duy Phương viên, Thanh Đào nhanh chóng đã ướt quần, run cầm cập thú tội. Là Tử Oánh sai nàng làm, nàng cho rằng phu nhân lại chuẩn bị dạy dỗ tứ cô nương một chút như trước đây, nên cũng không nghĩ gì nhiều mà vâng lời làm theo, chính nàng cũng không biết trong hà bao có chứa những gì.
Tần thị mắng nàng ngậm máu phun người, Triệu Nguyên vung tay lên, bốn bà mụ liền xông tới trói chủ tớ Tần thị lại, ngăn miệng. di3n.dan.l3.quy.d0n Tần thị ô ô giãy dụa, cầu xin Triệu Duẫn Đình không được, nàng lại chuyển hướng đến con trai của mình, nàng không tin con trai sẽ trơ mắt nhìn nàng… bị người khác cứ thế khi dễ, lại còn không biết sẽ gặp phải những trừng phạt gì.
Đầu Triệu Hàm đau như muốn nứt ra.
Mẫu thân phạm sai lầm lớn như thế, hắn biết nàng là bị trừng phạt đúng tội, nhưng cứ thế trơ mắt đứng nhìn mẫu thân vốn cao cao tại thượng, sống an nhàn sung sướng bị người trói chặt, hắn thật sự nhìn không nổi, bùm một tiếng quỳ trước người Triệu Duẫn Đình, liên tục dập đầu: “Phụ thân, mẫu thân phạm sai lầm, nhi tử không mặt mũi nào cầu phụ thân khoan thứ, chỉ cầu xin người tha cho mẫu thân một mạng…”
Cho dù nàng âm độc như thế nào thì cũng là nương hắn, là lỗi của hắn, đáng lẽ phải cứng rắn khuyên mẫu thân sửa lại chứ không phải thấy nàng không thích nghe, liền giữ lại trong lòng, kéo dài không nói ra.
Nếu như có thể lấy mạng Tần thị, Triệu Duẫn Đình đã sớm động thủ.
“Thừa An, ngươi cũng biết, lần này nếu không phải là Phương thị thận trọng, hài tử trong bụng trưởng tẩu ngươi có thể sẽ không còn, thân thể muội muội ngươi cũng ít nhiều ảnh hưởng, xảy ra vấn đề phải không?”
Động tác Triệu Hàm ngừng lại trong giây lát. Muội muội của hắn vô tội, trưởng tẩu cùng đứa nhỏ cũng là vô tội…
Triệu Duẫn Đình đứng lên nói: “Nể tình nàng là mẫu thân của ngươi, ta sẽ không hưu nàng, nhưng trước khi tẩu tử ngươi bình an sinh nở, nàng không thích hợp ở lại hầu phủ, tốt nhất là đưa tới thôn trang, tự mình đóng cửa kiểm điểm. Tới cuối năm, nếu nàng có thể triệt để thay đổi thì ngươi tự mình đi đón nàng hồi phủ đón năm mới, bằng không thì vẫn phải ở lại thôn trang.”
Tần thị ra sức giãy dụa, một đôi mắt không biết vì khóc hay là tức giận mà đỏ bừng đến nhiễm tơ máu, gắt gao dán chặt vào Triệu Duẫn Đình. Còn Triệu Duẫn Đình từ đầu đến cuối lại không nhìn qua nàng tới một lần, trong mắt hắn chỉ có Triệu Hàm đang quỳ ở nơi đó: “Xử trí như vậy, ngươi có ý kiến gì không?”
“Cám ơn phụ thân đã cho mẫu thân cơ hội hối cải.” Triệu Hàm dập đầu xuống đất, thành tâm nói lời cảm tạ. Với sự bất mãn của phụ thân đối với mẫu thân, tai họa nàng gây ra lần này mà chỉ phạt đi thôn trang ở một năm đã coi như là phạt nhẹ. Triệu Hàm cũng không nghĩ tới việc tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân tại sao phụ thân hắn lại chỉ phạt nhẹ nhàng như vậy, hắn chỉ biết là mẫu thân phạm sai lầm, nên bị phạt.
Triệu Duẫn Đình gật đầu, cúi người đỡ thiếu niên lên, “Đi thôi, thay nàng nhận sai với muội muội và trưởng tẩu của ngươi.”
Triệu Hàm ngẩng đầu, trán ửng đỏ, trên mặt tràn đầy nước mắt. Hắn chưa đứng dậy mà là xê dịch gối đến trước người Tần thị, trong ánh mắt cầu xin của Tần thị dập đầu lạy nàng ba cái, “Mẫu thân, ngài ở thôn trang phải thật lòng xám hối, như vậy đến cuối năm nhi tử mới có thể đón ngài trở về. Người không cần lo lắng, mặc kệ bất cứ sai lầm gì, người vẫn là mẫu thân của ta, chỉ cần mẫu thân thành tâm ăn năn, nhi tử sẽ hiếu thuận với ngài.”
Nói xong đứng dậy, dẫn đầu bước ra khỏi phòng.
Rất nhanh, việc Tần thị bị phạt đi thôn trang đóng cửa kiểm điểm đã truyền khắp toàn bộ hầu phủ.
Không đề cập tới Triệu Nghi sau khi biết chuyện thì có tâm tình gì, trong lòng A Kết lúc này đây đã tràn ngập ngũ vị tạp trần( năm vị – ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau).
Nếu đơn thuần chỉ là chuyện Tần thị bị phạt, nàng chắc chắn hơn phân nửa là mừng thầm. Nàng có bao nhiêu kính trọng Ninh thị thì có bấy nhiêu phản cảm với Tần thị, A Kết không phải Thánh Nhân, nàng cũng sẽ vì chán ghét người không hay ho mà cảm thấy vui vẻ. Nhưng lúc này đây, nàng lại không có khả năng hoàn toàn vui vẻ, chỉ nghĩ tới đã thấy sợ, nàng không dám tưởng tượng nếu Triệu Nghi thật sự mỗi ngày mang hà bao chứa xạ hương đó đến tìm nàng, hậu quả gì sẽ xảy ra.
Còn có Triệu Hàm, A Kết nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Hàm, đập vào mắt là khuôn mặt hắn nhỏ nhắn trắng nõn, trong ánh mắt nhìn nàng có thấp thỏm cùng kỳ vọng, giống ô ô lúc trước, muốn tiếp cận nàng lại không dám. Nhưng vừa mới rồi Triệu Hàm đến xin lỗi, suýt nữa A Kết không thể nhận ra, trán hắn sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần.
“Đại cô nương, nghĩ gì thế?” Tưởng ma ma vén mành bước vào, ôn nhu hỏi, “Ngươi đang mang thai đứa nhỏ, mặt mày cau có như vậy cũng không tốt, có tâm sự gì, kể một chút cho ma ma nghe đi.”
A Kết thở dài, vừa vô thức sờ bụng, vừa thấp giọng nói: “Người nọ coi như trừng phạt đúng tội, chỉ là thật đáng thương cho tam gia, hắn mới mười tuổi, bản thân cũng không làm sai, lại vì mẫu thân mà bị liên lụy.”
Tưởng ma ma ngồi vào bên người nàng, cầm lấy món đồ A Kết mới may một nửa cho con, vừa nhìn vừa nói: “Ai cũng có số mệnh riêng, tốt số thì tựa như đại cô nương, cha mẹ ân ái, trong nhà hoà thuận, mệnh kém thì đại gia và tam gia đều là ví dụ, tuy nói ăn sung mặc sướng, nhưng cha mẹ tạo nghiệt nên bọn hắn nhận quả đắng. Có biện pháp gì đây? Chúng ta đồng tình hay không đồng tình đều vô dụng, mấu chốt vẫn phải nhìn xem bọn họ lựa chọn như thế nào. Tam gia nếu có thể có nghị lực quyết tâm như đại gia, tương lai hắn còn có thể chống đỡ, nhưng nếu quyết tâm của hắn dùng sai chỗ, về sau có thể còn có chuyện.”
Trong lòng A Kết căng thẳng, “Ma ma nói là…”
“Ai, ta nói cái gì đây, đều là giả dối hư ảo, suy đoán lung tung, sự tình chưa phát sinh, không ai có thể nói trước.” Tưởng ma ma sợ nếu tiếp tục lún sâu vào chủ đề này sẽ khiến A Kết lo lắng liền chỉ vào cá chép trên tã, khen: “Đại cô nương, cá chép này người thêu tốt lắm, chớ có lười biếng, nhanh nhanh thêu tiểu tử mập mạp lên đi!”
Về phần đứa nhỏ Triệu Hàm này, có thể tốt hay không, các nàng chỉ có thể đứng nhìn.
Sau giờ ngọ cảnh xuân tươi đẹp sáng lạn, nắng chiều xuyên qua màn cửa bằng sa mỏng, rớt xuống trên người hai chủ tớ đang ngồi tựa nơi đầu giường, nhẹ giọng thầm thì, mọi thứ dần dần lại trở về yên tĩnh bình thản như cũ, mà nơi phương xa, tại bãi săn Mộc Lan, Triệu Trầm ngồi trên ngựa, vó ngựa tung bay, cùng người khác vội vàng đuổi theo sói xám đang chạy thục mạng phía trước. Tiếng người xen lẫn tiếng gió lướt qua bên tai nhưng tâm hắn lại trầm tĩnh, không chút tạp niệm, thuần thục từ túi tên sau lưng rút ra mũi tên gắn lông chim đại bàng nơi đuôi, giương cung cài tên, ngón tay buông lỏng, mũi tên cứ thế lao vút đi.
Mũi tên nhọn mạnh mẽ phá gió lao đi khiến lòng người không khỏi lạnh lẽo gào thét, mấy người xung quanh vô thức buông lỏng cung tiễn trong tay, ánh mắt gắt gao theo sát mũi tên của Triệu Trầm, nhìn nó chuẩn xác cắm vào cổ xói xám, nhìn xói xám cứ vậy mạnh mẽ đổ nhào xuống đất, vùng vẫy vài cái kéo dài hơi tàn, sau đó thì nằm im, không thể đứng lên nữa.
Triệu Trầm thu cung, chắp tay với mấy người bên cạnh: “Đa tạ.”
Bên này có bảy tám người đang ngồi trên lưng ngựa, cầm đầu là thiếu niên mang cẩm bào, là thế tử của Trung Nghĩa hầu phủ Quý Chiêu, phụ thân của hắn là Trung Nghĩa hầu đương nhiệm Phúc Kiến Tổng binh, là danh tướng đương triều. Đều nói hổ phụ khuyển tử (Cha hổ sinh con chó: cha tài giỏi mà con chẳng ra gì), Quý Chiêu 16 tuổi đã nổi danh là một trong những công tử quần là áo lượt của kinh thành, thuở nhỏ ham chơi không lo học hành, mỗi lần Trung Nghĩa hầu quyết định ra tay dạy dỗ nhi tử không ra gì của mình đều bị Quý lão thái thái ngăn trở, ôm cháu trai duy nhất, tâm can bảo bối của bà mà gào to.
Mười mấy năm được nuông chiều mà nuôi lớn dần khiến cho Quý Chiêu da trắng như Bạch Ngọc, môi đỏ như son (ta nhớ bạch tuyết quá :))), không thể kế thừa khả năng của phụ thân nhưng lại trở thành mỹ nam đệ nhất kinh thành. Bởi hắn chỉ biết chút ít công phu khoa chân múa tay nên Quý lão thái thái luyến tiếc không muốn cháu trai bảo bối của mình đến bãi săn mạo hiểm, những đợt săn bắn mấy năm rồi đều không cho hắn đi. Đến năm nay, Quý Chiêu coi như thông minh, sau tiết Nguyên tiêu để lại một phong thư cho Quý lão thái thái, nói là đi Phúc Kiến vấn an phụ thân, kì thực lại trốn trong nhà bạn mình, đến lúc Hoàng Thượng rời kinh, hắn cũng đi theo.
Lần đầu tiên săn bắn, Quý Chiêu chí khí bừng bừng, nhưng lại không săn được gì nhưng lại cũng không quá thất vọng, ngược lại còn nhảy xuống ngựa, trong ánh mắt nghi vấn của Triệu Trầm nhanh chóng chạy lên, vòng quanh đầu con sói xám cách khoảng chừng sáu thước, thỉnh thoảng lại chạy lên đá thử một cước, sau khi liên tục đá ba cước mới hưng phấn phất tay với Triệu Trầm: “Triệu đại ca, con sói này đã chết thật rồi!”
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khích lệ, Triệu Trầm khẽ nhìn những người đó, mặt không chút thay đổi, chờ thị vệ đi theo phụ trách khuân vác con mồi đem sói xám nâng đi, hắn lại lập tức giục ngựa lên trước, đổi phương hướng khác mà đi.
Đi không được bao xa bỗng nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Triệu Trầm quay đầu lại nhìn.
Quý Chiêu thấy, càng thêm nóng nảy phất roi, ra roi thúc ngựa đuổi tới trước người Triệu Trầm, thở gấp nói: “Kỹ thuật bắn cung của thế huynh thật cao cường, có thể chỉ điểm tiểu đệ một hai hay không?” Tại kinh thành, người có tước vị cũng không ít, nhưng chân chính phát triển thì chỉ có vài người, dọc theo đường đi hắn đã tìm hiểu về Triệu Trầm, trưởng tử nghèo túng, sa sút trong truyền thuyết của Duyên Bình hầu phủ. Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com Nhưng vừa rồi chứng kiến, nam nhân này mặt như quan ngọc, khí chất bừng bừng khiến lòng người phấn chấn, đào đâu ra nửa điểm nghèo túng, sa sút đây? Quả thực chỉ có thể nói tựa như Thiên Thần hạ phàm!
Thế huynh?
Sao hắn lại không nhớ rõ Duyên Bình hầu phủ cùng Trung Nghĩa hầu có giao tình?
Triệu Trầm không khách khí chút nào, từ chối: “Uy danh của Quý tướng quân lan xa, kỹ thuật bắn cung càng là xuất thần nhập hóa, Triệu mỗ không dám bêu xấu trước mặt thế tử, xin phép cáo từ.” Nói xong lập tức giục ngựa rời đi.
Quý Chiêu lại bám riết không tha, kiên trì đi theo phía sau hắn: “Thế huynh hiểu lầm, tuy cha ta có công phu lợi hại nhưng kỹ thuật bắn cung của ta lại rất dở, cho nên mới muốn học từ thế huynh!”
Triệu Trầm không tuân theo.
Quý Chiêu thật tự nhiên: “A, hiện tại cũng không đúng lúc, thế huynh chuyên tâm săn bắn đi, ta giúp huynh nhặt con mồi!”
Đợi đến khi săn bắn kết thúc, Triệu Trầm quay ngựa đến trước đại doanh thì phía sau lại thêm một xe con mồi được điều khiển bởi thiếu niên tuấn mỹ mặt mày rạng rỡ, giống như tất cả con mồi trên xe đều do hắn bắt…
Ngoài doanh trướng, Quách Tử Kính mang nhung trang (quân trang) đứng phía sau Đường Văn đế, nhìn thấy hai người đồng hành, sắc mặt hơi kinh ngạc.
Triệu Trầm không để ý đến sắc mặt của hắn, bước nhanh lên hành lễ với phụ tử Đường Văn đế, “Triệu Trầm khấu kiến Hoàng Thượng, khấu kiến Cảnh vương.”
Đường Văn đế đã thấy được xe con mồi của Triệu Trầm, tán thưởng vỗ vai hắn, sau khi khích lệ mấy câu mới quay sang nói với nhị hoàng tử Cảnh vương ở bên trái: “Tổng cộng ba đầu sói, tiểu thúc con săn một đầu, Thừa Viễn săn một đầu, một đầu cuối cùng không biết rơi vào nhà nào.”
Cảnh vương Đường Uẩn sắc mặt có phần tái nhợt bỗng lộ ra một nụ cười nhẹ: “Tam đệ anh dũng phi phàm, phần thắng khá lớn.”
Đường Văn đế gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn ra phương xa, ánh mắt thâm thúy, dường như chờ đợi nhưng cũng lại phảng phất như hắn chỉ đang đơn giản thưởng thức phong cảnh thảo nguyên.
Triệu Trầm đã sớm lui về một bên, cũng theo mọi người ngóng về nơi xa xăm, chờ mấy người còn lại săn bắn trở về.