Ngọt Ẩn

Chương 59 - Ngoại Truyện (3)

trước
tiếp

( Một )

Rất lâu rất lâu sau, tư tưởng của bác sĩ Hoắc mới được khai sáng, cố gắng tiếp nhận văn hóa trên mạng và cosplay.

Chịu đựng một đoạn thời gian “ tư tưởng của Hoắc Trạch Tích bị giam cầm cuối cùng Nhan Tiêu với bạn bè quyết định chơi một trận lớn: Vẫn luôn mong chờ đến ngày chụp ảnh “ dưới hồ bơi”.

Địa điểm là chỗ nào đó ở ngoài hồ bơi.

Vốn dĩ cô chuẩn bị rất nhiều đồ để chụp ảnh, kính bơi màu lam, quần đùi, chỉ để lộ xương quai xanh và một đoạn lưng, kết quả trên đường bị nhiếp ảnh gia trêu chọc, đổi thành kiểu buộc, lộ ra phần bên cạnh thắt lưng và khắp lưng.

Thấy người mẫu làm mẫu, Nhan Tiêu sợ ngây người, hô to quá cảm thấy thẹn.

Nhiếp ảnh gia là một em gái, sau khi cô ấy đánh giá Nhan Tiêu một lượt, bình đạm nói: “Yên tâm, người mẫu này vẫn còn thit thà gọi cảm, người ta ít nhất là cup C, còn cô cùng lắm là cup A.”

“…… Cái gì mà cùng lắm? Cup A là nhỏ sao?”

Nhan Tiêu nói xong, phát giác có chút không đúng, lại nói: “Tôi rõ ràng là B.”

Nhiếp ảnh gia: “……”

Hậu cần: “……”

Mấy người trang điểm: “……”

Bộ quần áo này hở rất nhiều chỗ, Nhan Tiêu tốn rất nhiều thời gian mới mặc vào được, có chút thấp thỏm đi ra ngoài, nhiếp ảnh gia khách quan đánh giá: “Tuy rằng bị cô mặc mất hết vẻ gợi cảm, nhưng mà bị cô mặc thành, cư nhiên có chút trẻ con, đáng yêu.”

Trẻ con, đáng yêu……

Ba chữ này chọc trúng đúng chỗ đau của Nhan Tiêu.

Kể từ khi lãnh giấy chứng nhận xong, mấy người bên cạnh cô lúc nào cũng nói mấy từ như “phụ nữ”, “vợ”, “phụ nữ có chồng”, ban đầu còn cảm thấy chỉ là đùa thôi, nghe nhiều thì sinh ra cảm giác đối nghịch, luôn thấy người ta đang nhắc nhở mình là “bà vợ”.

Cho nên khi nhiếp ảnh gia vừa nói vậy Nhan Tiêu lập tức có cảm giác “người ta vẫn còn non nớt”, được an ủi phần nào.

Lần này chụp rất thành công, qua mấy ngày chỉnh sửa thì nhiếp ảnh gia đăng lên mạng, Nhan Tiêu định chia sẻ nhưng lại có chút do dự.

Cô và Hoắc Trạch Tích là bạn bè trên mạng, nếu cô chia sẻ chắc chắn anh sẽ thấy.

Mặc dù miệng Hoắc Trạch Tích nói là không để ý, nhưng cuối cùng anh có để ý hay không thì không biết được được.

Tự thôi miên mình nhiều lần, trong đầu nghĩ chuyện như vậy cũng không lớn lắm, cuối cùng vẫn cắn răng chia sẻ.

Buổi tối hôm đó, quả nhiên Hoắc Trạch Tích nhìn thấy cái đó trên Weibo, chỉ là anh không có biểu hiện gì, sau khi ăn cơm xong lại gọt trái cây cho Nhan Tiêu, thái độ không khác gì so với bình thường lại khiến Nhan Tiêu nơm nớp lo sợ, cuối cùng vẫn là Nhan Tiêu tự mình lên tiếng trước, hỏi anh có để ý không.

Nhưng anh lại tỏ vẻ không sao, còn thân thiết hỏi ai chụp, phản ứng hết sức bình thản.

Lúc sau cũng không nhắc tới chuyện này nữa, cùng nhau xem phim rồi đi ngủ.

Nhan Tiêu nghe radio của anh một lát rồi chuẩn bị ngủ, Hoắc Trạch Tích ôm cô, chờ đến khi cô sắp ngủ rồi thì Hoắc Trạch Tích đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Có phải anh rất rộng lượng hay không?”

Nhan Tiêu mơ hồ: “Rộng lượng chuyện gì?”

“Cho em chụp ảnh đó.”

Nhan Tiêu: “…”

Hóa ra ngài vẫn còn để ý hả?

Hóa ra là bác sĩ Hoắc cũng ỹ thức được mình đủ rộng lượng, mới có vẻ mặt bình tĩnh như vậy? Xem ra nhịn không được muốn khen ngợi, nên mới chủ động hỏi?

Nhan Tiêu thấy có chút buồn cười, để cho anh toại nguyện, vỗ vỗ đầu anh giống như khen ngợi một anh bạn nhỏ: “Ừ, anh rất rộng lượng, giỏi quá!”

Hoắc Trạch Tích không nói chuyện, một lần nữa Nhan Tiêu đang chuẩn bị đi gặp Chu Công, không thể tưởng được anh đang yên tĩnh thì bỗng nhiên lên tiếng: “Bộ quần áo kia là của em?”

Nhan Tiêu vừa ngủ lại tỉnh, ừ một tiếng, Hoắc Trạch Tích giật giật cánh tay, đổi sang tư thế khác thoải mái hơn, hỏi: “Em mua lúc nào vậy?”

Cô uể oải: “Lúc chụp hình.”

Anh suy nghĩ một chút lại hỏi: “Sao chưa thấy em mặc bao giờ?”

Sao cứ vây quanh vấn đề quần áo mà hỏi vậy?

Nhan Tiêu: “Đó là đồ bơi mà!”

“Lúc đi bơi cũng không thấy em mặc.”

Nhan Tiêu vô lực: “Mới mua.”

“Ukm…”

Nhan Tiêu thở dài nhắm mắt lại, quả nhiên, qua mấy giây anh lại lên tiếng, “Sao em lại mua loại này?”

“…”

Bác sĩ Hoắc, anh để ý thì cứ nói thẳng đi, quanh quẩn mãi mấy câu hỏi, anh không thoải mái mà em cũng không ngủ được đó!

Nhan Tiêu hít sâu một hơi: “Sau này em không mặc đồ như vậy chụp hình nữa, chúng ta ngủ được chưa?”

Hoắc Trạch Tích trầm mặc chớp mắt một cái rồi nói: “Em nói vậy cứ như là anh đang độc tài cấm em mặc vậy.”

Nhan Tiêu muốn quỳ, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn bay mất, vội vàng ôm cánh tay anh, chân chó nói: “Ai nói anh độc tài (tác giả: anh rõ ràng là Phát Xít), anh là chồng em, để ý cũng là chuyện bình thường mà (anh nhỏ nhen như vậy để ý cũng là chuyện bình thường mà: trong lòng Nhan Tiêu thầm nghĩ)

Bác sĩ Hoắc hiển nhiên bị chữ “chồng” kia lấy lòng, hơn nữa không biết trong nội tâm người nào đó đang nói xấu anh, Hoắc Trạch Tích hài lòng ôm Nhan Tiêu hôn một cái, lúc này mới dịu dàng nói “ngủ ngon”.

Cuối cùng Nhan Tiêu thành công chìm vào giấc ngủ…

Tóm lại đàn ông là loại động vật hẹp hòi, nhưng mà cũng được, vị này nhà cô tương đối dễ dỗ.

(Hai)

Nhan Tiêu có một sở thích đặc biệt —- đặc biệt thích nhìn dáng vẻ của bác sĩ Hoắc khi đeo kính.

Nhưng ngoài giờ làm việc ra những lúc khác cô không có cơ hội chiêm ngưỡng. Nhan Tiêu cũng uyển chuyển đề cập tới vấn đề này, nhưng bác sĩ Hoắc hoàn toàn không để trong lòng.

Ngày đó ở trên đường Nhan Tiêu nhìn thấy một cửa hàng bán quần áo nam, bên trong có kiểu quần áo rất đặc biệt, áo khoác mỏng rộng thùng thình giống áo gió, màu trắng, nhìn qua một cái hết sức giống trang phục bác sĩ.

Trong nháy mắt cô bị bộ quần áo kia hấp dẫn, không nói hai lời mua một bộ.

Đương nhiên bác sĩ Hoắc rất không thích bộ quần áo này, nhưng hôm sau vẫn bất đắc dĩ đồng ý với yêu cầu của Nhan Tiêu mà mặc vào.

Đi ở trên đường, vốn dĩ tỉ lệ bác sĩ Hoắc quay đầu là rất cao, đi một chút lại quay đầu một lần, khí chất nồng đậm của bác sĩ đập vào mắt cô, cảm giác rất tuyệt!

“Nếu anh mang mắt kiếng gọng vàng vào nữa thì tuyệt!” Nhan Tiêu nhớ tới dáng vẻ của diễn viên nào đó, không nhịn được nói.

Bác sĩ Hoắc cười nhạo một tiếng: “Bây giờ còn có người trẻ tuổi nào mang mắt kiếng gọng vàng nữa?”

Anh thì hiểu gì!

Mắt kiếng gọng vàng mới mang lại cảm giác cấm dục!

Nhưng mà Nhan Tiêu không dám nói như vậy, chỉ dám yên lặng khinh bỉ trong lòng.

Kết quả một lát sau anh không nhịn được hỏi: “Tại sao em lại kêu anh đeo mắt kính?”

Nhìn vẻ mặt đầy tò mò của bác sĩ Hoắc, Nhan Tiêu bật thốt lên: “Bởi vì như vậy mới có cảm giác!”

“Cảm giác gì?”

“Cảm giác cấm dục!”

“Cấm dục là cảm giác gì?”

….

Nhan Tiêu cảm thấy giải thích chuyện này là vô cùng khó khăn.

Cô mệt mỏi, bất chấp tất cả nói: “Chính là cái cảm giác bác sĩ biến thái đó!”

“….”

Sau khi về nhà, Nhan Tiêu đi vào phòng rót nước uống, đột nhiên bị níu lại, cô nghi ngờ xoay người liền bị người nào đó bế lên.

Nhan Tiêu hoảng sợ, trừng anh: “Anh làm gì vậy?”

Hoắc Trạch Tích không nói chuyện, Nhan Tiêu mơ hồ có dự cảm xấu, đầu óc xoay vòng, tìm xem có cách nào có thể cứu mình không, chợt nhớ tới: “Anh chờ một chút, em mua kem còn chưa bỏ vào tủ lạnh!”

Anh nghe vậy dừng bước chân, cuối cùng cũng buông Nhan Tiêu ra, đi theo vào nhà bếp.

Bỏ kem vào tủ lạnh, Nhan Tiêu phát hiện bác sĩ Hoắc đang dựa vào cửa bếp nhìn cô, cười như không cười, không đoán được vẻ mặt gì.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, liên tưởng tới phản ứng vừa rồi của anh, có chút lo lắng, bây giờ là ban ngày, ý anh muốn…

Hơn nữa anh đứng ở cửa, ý không muốn cho Nhan Tiêu đi qua…

Nhan Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, trừng mắt, cười gượng hai tiếng, Hoắc Trạch Tích cũng cười theo cô.

Anh cười làm cô càng lo hơn, muốn yên lặng chui qua bên cạnh anh, chui được nửa người thì bị túm trở lại.

Nhan Tiêu bị ôm đặt lên bàn dài trong nhà bếp, Hoắc Trạch Tích đứng giữa hai chân cô, anh hơi cúi người, hôn môi cô.

Nhan Tiêu ngã về phía sau, phía sau là để rau quả, tay cô chống lên đè vào một chùm nho, trong nháy mắt hương vị ngọt ngào của nho chín lan tỏa chung quanh.

Hoắc Trạch Tích ôm lấy cô, vô tình đụng phải chất lỏng ẩm ướt, kéo tay Nhan Tiêu đến trước ngực, đầu ngón tay có dính chất lỏng màu tím, mùi hương ngọt thanh.

Không chờ Nhan Tiêu kịp phản ứng, anh cầm tay cô đặt ở bên môi, đột nhiên cắn ngón trỏ của cô, đầu lưỡi quét qua, chiếm lấy mật ngọt.

Xúc cảm mềm mại, Nhan Tiêu đối mặt với con ngươi đen nhánh của anh, đột nhiên đỏ mặt rút tay về, “Chỗ này là phòng bếp…”

“Làm ở đây.”

Cô còn chưa kịp nói thì quần áo đã bị đẩy lên thật cao, từ góc độ này tầm mắt của anh và ngực cô ở ngang hàng, có thể thấy rõ ràng.

“Anh giúp em kiểm tra một chút.”

Anh nói xong đưa tay sờ sau lưng cô, từ xương trên cùng sờ soạng xuống dưới, ngón tay đi xuống dưới, xoa hết phía sau lưng cô, khoảng cách hai người bị kéo gần lại, hô hấp của anh ở ngay bên tai cô.

Nhan Tiêu bị nhột, không nhịn được cười ra tiếng, lại đánh anh: “Anh sờ xương em làm gì? Biến thái…”

Giọng nói của anh ở gần bên tai, nhẹ nhàng: “Không phải em thích bác sĩ biến thái sao?”

Anh nhấn mạnh bốn chữ “bác sĩ biến thái”.

“Em cái gì…” Nhan Tiêu vừa muốn giải thích, đột nhiên nhớ tới hồi nãy mình chỉ qua loa lấy lệ nói cho anh hiểu cấm dục là gì.

Hóa ra là bởi vì cái này….

Quả nhiên có lời không thể nói bậy.

(Ba)

Nhan Tiêu có người bạn, lăn lộn trong giới ASMR*, giọng nói mềm mại, thôi miên biết bao phái nam, làm người ta say mê.

*Autonomous sensory meridian response, nói bằng giọng thì thầm với khán giả, gõ nhịp vào các vật dụng gia đình. Những tiếng động nhẹ nhàng đó chính là yếu tố kích hoạt cảm giác ASMR. Và những người tạo ra các video này được gọi là nghệ sĩ ASMR.

Gần đây cô ấy đang đóng vai Lolita nhưng khổ nỗi là không tìm được giọng nam thích hợp để hòa âm, vẫn luôn kéo dài.

Nhan Tiêu nghe nói chuyện này nên chủ động hỏi thăm, nói có thể giúp một tay. Dù gì Hoắc Hoắc có giọng nói dễ nghe như vậy, hơn nữa cũng tiếp xúc với ASMR, nhà có thiết bị, giúp đỡ người khác một chút cũng không sao.

Đồng ý xong, lúc sau nhìn thấy kịch bản, bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy hối hận.

Nội dung nói về cô nàng lolita muốn báo thù bạn trai cũ, muốn nhốt anh vào tù, phần lớn là lời kịch của lolita, chỉ có một phần nhỏ là giọng nam, hơn nữa lời kịch hết sức thảm thiết, tất cả đều là thở dốc, kêu rên, gầm nhẹ…

Nhan Tiêu sợ hết hồn hết vía, nhưng hối hận cũng muộn, đã đồng ý với người ta, Nhan Tiêu không thể làm gì khác hơn ngoài về nhà hỏi bác sĩ Hoắc.

Lúc Hoắc Trạch Tích đang xem máy tính, Nhan Tiêu lặng yên không tiếng động đi tới bóp vai cho anh, xong rồi lại bưng nước trái cây, hết sức ân cần.

Nhìn thấy khác thường, Hoắc Trạch Tích miễn cưỡng hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói?”

Nhan Tiêu do dự: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì…”

“Nói.”

“Chính là, em có người bạn, làm ASMR, muốn nhờ anh giúp một chút.”

“Giúp cái gì?”

Cuối cùng Nhan Tiêu cũng đi vào chủ đề chính: “Anh có thể giúp cô ấy thu âm một chút không?”

Sợ Hoắc Trạch Tích không đồng ý, Nhan Tiêu lại nói tiếp: “Anh đừng từ chối, em lỡ đồng ý với người ta rồi!”

Hoắc Trạch Tích hơi híp mắt, cười nhìn cô: “Chưa thương lượng với anh mà đã mang anh đi bán rồi?”

Càng nói cô càng hạ thấp giọng, cảm thấy thật gian nan, tận lực bình thản nói: “Bởi vì là việc rất đơn giản.”

“Có lời thoại?”

“Có, có.”

“Đưa anh nhìn thử.”

Nhìn…

Qủa thật Nhan Tiêu không dám cho anh xem, cái này nhìn là biết không ổn rồi, cái gì mà nhốt, trói, chặt tay chặt chân, tóm lại là ngược chết nam chính, phối âm vừa dơ lại tàn bạo.

Nhìn dáng vẻ ấp úng xoắn xít của cô, Hoắc Trạch Tích đoán ra được gì đó: “Là boy love?”

“A không không! Không phải boy love!” Nhan Tiêu vội vàng phủ nhận, cắn răng nói nhỏ: “Anh phụ trách gầm nhẹ hoặc thở dốc, rất, rất đơn giản…”

Hoắc Trạch Tích: “…”

Nhan Tiêu chắp hai tay: “Hoắc Hoắc anh giúp em đi mà!”

Hoắc Trạch Tích quả quyết cự tuyệt: “Anh không thu âm nhân vật H.”

“Không H! Chẳng qua nhân vật này bị ngược rất thảm!”

Nhan Tiêu vừa nói vừa thút thít hồi lâu, mặc dù Hoắc Trạch Tích không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi cô, đồng ý giúp đỡ, cảnh cáo Nhan Tiêu một trận lần sau không được làm như vậy nữa.

Qua mấy ngày sau phối âm được đăng tải, biết rõ ràng tình tiết rất thảm thiết, vậy mà giọng nói anh lại vô cùng thu hút, người nghe rối rít thảo luận vấn đề này.

Lúc Nhan Tiêu thấy bình luận thì không ngừng cười được, trong đầu nghĩ thầm may không có để lại tên, nếu không bác sĩ Hoắc khó có thể giữ được danh tiết.

Buổi tối lúc ngủ Nhan Tiêu nằm trên giường nhìn Hoắc Trạch Tích cởi quần áo, lúc thấy anh mặc quần áo, bỗng nhiên cô nói ra một câu: “Bác sĩ Hoắc, anh có biết anh rất quyến rũ hay không?”

Hoắc Trạch Tích sửng sốt, liếc nhìn cô, Nhan Tiêu chống đầu, cười nhìn anh.

Anh trừng một cái: “Nói chuyện cẩn thận chút.”

Nhan Tiêu nói tiếp: “Không phải nói anh đang quyến rũ, là vô tình có cảm giác vậy thôi.”

Hoắc Trạch Tích buồn cười, mặc quần áo tử tế, ngồi ở mép giường nhìn cô: “Em dùng từ “quyến rũ” để hình dung anh?”

Nhan Tiêu suy nghĩ một chút: “Vậy đổi từ văn nhã hơn… mê người?”

“…. Không mê người gì cả, mau ngủ đi.” Hoắc Trạch Tích lười nói với cô, vén chăn lên chui vào.

Chắc là hôm nay anh buồn ngủ thật, nằm một hồi cũng không có động tĩnh gì, nhưng Nhan Tiêu thì không buồn ngủ chút nào, chọc anh một chút, không cử động, đưa chân để lên người anh, vẫn không cử động.

Nhan Tiêu nổi lòng xấu xa, vén áo anh lên, sờ đông sờ tây lại gặm loạn, cuối cùng Hoắc Trạch Tích không chịu nổi, bóp mặt cô, “Mau ngủ đi!”

“Em phát hiện em nghiện anh rồi.”

“….” Hơn nữa đêm rồi còn nói câu ám muội như vậy…

Nhan Tiêu còn nói: “Nghe giọng nói của anh cũng nghiện, cũng nghiện thân thiết với anh, anh nói xem tại sao em lại thích anh như vậy?”

Hoắc Trạch Tích yên lặng hai giây, xoay người ôm cô, “Cho em nhất định là phải gả cho anh.”

(Bốn)

Nhan Tiêu tốt nghiệp đại học năm thứ hai, không cẩn thận mang thai.

Ngày đó cô biết được mình mang thai, không vui mừng như mọi người nói, mà ngược lại khóc một trận, không phải bởi vì cảm động, không biết tại sao mà lại khóc, tâm trạng rất phức tạp.

Hoắc Trạch Tích thông cảm, nói cái này gọi là trầm cảm trước khi sinh, chỉ là tâm lý chưa thích ứng được, vấn đề nhỏ.

Chẳng qua người khác là trầm cảm trước khi sinh, còn Nhan Tiêu là trầm cảm trước khi phôi thai hình thành….

Bình thường cuộc sống của cô rất thoải mái, bây giờ còn thoải mái hơn, thể hiện ở việc ăn uống.

Nhan Tiêu mỗi ngày ăn năm bữa cộng thêm trái cây các loại, không tới hai tuần lễ đã tăng năm sáu cân.

Cô còn đang buồn từ nay về sau mình còn mập ra nữa hay không, vóc dáng một đi không trở lại, kết quả trong thời gian ba tháng đầu, cô bắt đầu nôn nghén, mỗi ngày ói còn nhiều hơn ăn, trên cơ bản là đã gầy trở lại.

Mẹ bày tỏ nói muốn tới chăm sóc cô bị Nhan Tiêu từ chối, nói ngày thường mẹ đến nhìn cô là được rồi, vì vậy Hoắc Trạch Tích thuê một dì bảo mẫu tới chiếu cố việc ăn uống và lo việc nhà giúp cô.

Sau khi Nhan Tiêu mang thai tính khí trở nên quái lạ, động một chút là ghét, hay nháo lên.

Nhìn thấy con Husky dưới lầu béo phệ thì ghét, ăn móng heo cũng thấy ghét, ăn socola thấy ghét, mua một vài giỏ cây dương mai*, uống nước chanh mới không ghét nữa.

*)Cây dương mai: Dương mai (tên khoa học:Myrica rubra), còn được gọi là dâu rượu hay thanh mai đỏ, là một loài thực vật có hoa trong họ Myricaceae.

Bởi vì Hoắc Trạch Tích và bạn tụ họp rạng sáng mới về nhà, Nhan Tiêu khóc lớn một trận, cáu kỉnh, Hoắc Trạch Tích đã quen với sự hỉ nộ vô thường mới gần đây của cô, yên lặng nhìn Nhan Tiêu khóc xong, giúp cô lau nước mắt, ôm cô đi ngủ.

Thời kì mang thai Hoắc Trạch Tích và cô không thể nào ngủ chung, nhưng mà khi nửa đem Nhan Tiêu hay tỉnh dậy đi tìm anh, theo thói quen ôm chặt anh khiến cho Hoắc Trạch Tích lúng túng, ngủ không dám động tay chân nhiều sợ đụng phải cô.

Tóm lại lúc Nhan Tiêu mang thai mọi người đều khẩn trương, không có nhiều hình ảnh ấm áp như trong tưởng tượng.

Lúc trước Nhan Tiêu nói không thích con gái, kết quả sinh ra một cậu con trai.

Việc đặt tên cho đứa nhỏ hai người lại có suy nghĩ khác nhau, Nhan Tiêu muốn đặt cho đứa nhỏ một cái tên đáng yêu lại mới mẻ độc đáo, ví dụ như Hoắc Manh, tên ở nhà liền kêu là Manh Manh.

Hoắc Trạch Tích cảm thấy cái tên này quá tùy ý, chọn mấy cái tên bình thường lại nho nhã, cuối cùng bị Nhan Tiêu cho qua hết, mỗi ngày Hoắc Trạch Tích bị tẩy não, cuối cùng thấy cái tên này cũng thuận miệng, đồng ý.

Người bạn nhỏ Manh Manh sinh vào mùa thu, lúc mới sinh ra mặt nhăn nhúm làm Nhan Tiêu sợ muốn chết, sợ giá trị nhan sắc của con mình không đủ, sau ba tháng thì dáng dấp như nước trong veo, Nhan Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Nhan Tiêu sinh con xong sợ mất dáng liền vội vàng tiến hành tập thể dục. Ngược lại Hoắc Trạch Tích rất nhanh vào vai người bố, bình thường sau khi tan làm câu đầu tiên nói sau khi về nhà đó là “con trai bố đâu”, sau đó có thể nhìn Hoắc Manh một đêm mà cũng không chán, y như một người ngốc.

Nhan Tiêu cảm thấy hơi tức giận, lúc cùng bác sĩ Hoắc ân ái cũng chưa từng thấy vẻ mặt của anh như vậy.

Vì vậy Nhan Tiêu lập ra một kế hoạch báo thù: Mỗi ngày cô cùng Manh Manh ở nhà, không ngừng dạy đứa nhỏ nói chuyện, nhưng cô chỉ lập lại ba chữ: “Ba ba thúi”, muốn len lén cho anh “ngạc nhiên mừng rỡ.”

Đúng như dự đoán, Hoắc Manh Manh được sáu tháng tuổi rốt cuộc nói ra từ đầu tiên trong đời, mặc dù phát âm không chuẩn nhưng Nhan Tiêu vẫn nghe ra đúng là ba chữ kia.

Trước tiên cô gọi điện cho Hoắc Trạch Tích, anh đang ở bên ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp, nghe vậy trở về nhà.

Chỉ là Hoắc Trạch Tích chưa bao giờ tưởng tượng nổi, trước chữ “ba ba” còn có…. “Thúi”?

Nhan Tiêu nhìn thấy trên đầu Hoắc Trạch Tích hiện ra ba dấu hỏi, Nhan Tiêu không nhịn được cười đến đau bụng.

….

Lúc Hoắc Manh chín tháng tuổi, Nhan Tiêu đào tạo cho con mình tài năng âm nhạc, kêu Hoắc Trạch Tích đàn cho con nghe, thật ra thì nguyên nhân sâu xa hơn là lúc anh đàn đặc biệt đẹp mắt, hoàn toàn thỏa mãn tâm tình thiếu nữ của cô.

Nhưng mà Hoắc Trạch Tích chỉ đàn nhạc của Mozart và Strauss, Nhan Tiêu tự nhận mình là tục nhân không biết thưởng thức, không thích loại vũ khúc giao hưởng này, mơ màng buồn ngủ, người bạn nhỏ Hoắc Manh cũng giống mẹ mình, nghe không hứng thú lắm, nắm ngón tay mút mút kêu ba ba, hết sức chuyên chú chơi với cái yếm ở cổ, hoàn toàn không có hứng thú với âm nhạc.

Hoắc Trạch Tích nhìn một lớn một nhỏ, gõ bàn nói: “Mười năm rồi anh không đàn dương cầm lại, hôm nay ngồi xuống đàn cho các em nghe hơn một tiếng, hai người có thể cho anh chút mặt mũi được không?”

Nhan Tiêu tỉnh ngủ, chỉ về phía Hoắc Manh Manh, cố tỏ vẻ đứng đắn: “Sao con không cho ba mình mặt mũi vậy?”

Hoắc Manh giương đôi mắt to nhìn cô, trên cằm còn có nước miếng, mềm nhũn kêu một câu: “Ma, đói…”

Nhan Tiêu:…

Hoắc Trạch Tích:…

Hoắc Trạch Tích đỡ trán: “Xem ra con tương đối giống em.”

Lúc Hoắc Manh Manh một tuổi lộ ra tài năng ăn vượt trội, dáng người hết sức mượt mà, ôm ra ngoài là mọi người đều sáp lại gần, khen người bạn nhỏ mập mập đô đô thật đáng yêu.

Nhưng Nhan Tiêu lại lo lắng, cô hy vọng con trai mình sau này giống ba, cao gầy có khí chất nam thần, đừng mập mạp như bây giờ.

Vì vậy người mẹ thiếu đầu óc lại giảm bớt phần ăn của con trai, người bạn nhỏ nhiều lần đói bụng khóc lớn, Nhan Tiêu mặc kệ không để ý tới, dạy con “Không khống chế cân nặng của mình làm sao khống chế được đời người.”

Kết quả chuyện này rất nhanh bị Hoắc Holmes tiên sinh phát hiện, tức hộc máu, nghiêm túc lôi Nhan Tiêu vào phòng giáo dục nửa giờ.

Người bạn nhỏ thấy được đồ ăn hai mắt rực sáng, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, Bác sĩ Hoắc đau lòng không thôi.

Nhan Tiêu yên lặng lướt qua: “Anh nuôi con trai thành heo…”

Kết quả sau này Hoắc Manh Manh đi bộ được, không ngờ lại gầy xuống, trang nghiêm từ tiểu tử mắt to mập mạp thành tiểu chính thái.

Nhưng mà bác sĩ Hoắc không cưng chiều con nữa, nói con trai không thể cưng chiều.

Bình thường Hoắc Manh Manh muốn ngủ cùng Nhan Tiêu, cô mềm lòng, nằm ngủ ngay trên giường của con, kết quả nửa đêm lại bị Hoắc Trạch Tích ôm về phòng, cô ngủ quá ngon, anh không đành lòng đánh thức, ôm trở về cũng chỉ ngủ.

Sau đó bác sĩ Hoắc rất bất mãn, lúc Hoắc Manh Manh lần nữa đòi ngủ cùng mẹ, Hoắc Trạch Tích nhanh nhẹn từ chối: “Con trai lớn rồi? Ngủ một mình đi!”

“Ba lớn rồi còn muốn ngủ cùng mẹ?” Anh bạn nhỏ học được tranh luận.

Ba Hoắc tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hoắc Manh Manh rưng rưng nước mắt ngủ một mình, ở trong chăn đếm cừu, cảm giác chăn được kéo ra, nhìn một cái, lại là ba.

Ba nói đừng khóc nữa, còn kể chuyện cho Hoắc Manh nghe.

Nói đến “Ba mẹ sau này sẽ rời đi, con phải học tự lập”, Hoắc Manh Manh kéo quần áo anh, lại khóc, nước mắt vừa chảy vừa nói ba đừng đi.

Hoắc Trạch Tích ôm con nhẹ nhàng an ủi, ngoài cửa bất chợt truyền tới tiếng thút thít, người nghe lén bên ngoài đi tới, dáng vẻ khóc còn thảm hơn Hoắc Manh Manh.

“Em cũng không muốn anh rời đi…” Nhan Tiêu thút thít nói.

Hoắc Manh Manh dừng khóc, ngược lại bắt đầu an ủi Nhan Tiêu: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa…”

Nhìn nước mắt cô chảy ròng ròng, Hoắc Trạch Tích đột nhiên không nhịn được cười, kéo Nhan Tiêu qua, lau nước mắt cho cô, “Em lớn như vậy rồi mà còn khóc?”

Cô thút thít: “Anh đừng nói như vậy nữa.”

Hoắc Trạch Tích cười gật đầu, kéo cô vào ngực, “Không nói, anh không nói nữa.”

Không cần biết đã trôi qua bao nhiêu năm, Nhan Tiêu ở trước mặt anh, vẫn là đứa con nít ngày nào.

Không lo lắng về sinh ly tử biệt, trong giây phút này, nguyện ý tin tưởng mãi mãi, một khoảnh khắc kia, chính là mãi mãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.