Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 107 - Chương 105

trước
tiếp

Bầu trời mạt thế vẫn màu xám tro như trước, giống như khói mù ngấm dần vào nước trong, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu lên căn cứ náo nhiệt, đám đông chật chội, làm cho người ta không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Tuyết Triệt lười biếng nằm ở trên tường thành căn cứ cao cao phơi nắng, cậu gối hai tay sau ót, nửa híp mắt, bắt chéo hai chân, miệng ngậm một nhánh cây giòn, cắn răng rắc răng rắc.

Chuyện bọn Tần Nguyệt giao trước khi ra cửa sớm đã bị cậu đẩy không còn chút nào, bây giờ chẳng qua đợi quá lâu khiến cậu cảm thấy rất nhàm chán. Thành viên của Ám Kim Biên Bức còn bị giam ở trong nhà lao dưới lòng đất chờ cải tạo, lúc chán cậu cũng sẽ đi vào tán gẫu với người kia.

Đó là một thành viên mới xui xẻo, mới gia nhập Ám Kim Biên Bức chưa được hai tháng đã bị bọn họ bắt về. Chẳng qua, bộ dạng của người đó cũng đẹp, còn có vẻ thanh tú của thiếu niên mới lớn, trông mỏng manh yếu đuối, cũng may không khiến cho người ta có cảm giác giống như phụ nữ.

Y là Kỹ thuật gia điển hình, trong mắt không thấy thị phi rõ ràng, nắm trong tay dị năng nhìn có thể dễ dàng thấy được tin tức bị giấu kín ở hơn ngàn dặm. Vì bắt y, Khúc Linh mất không ít sức lực, cậu còn nhớ lúc nhận được tin đến giúp đỡ, nhìn thấy đối phương bị Khúc Linh lật té, sau đó ánh mắt đầy vô tội, ngạc nhiên và uất ức.

Điều khiến cho cậu khắc sâu ấn tượng là mỗi khi đến nửa đêm, người này giống như biến thành người khác, IQ cao, âm hiểm, kiêu ngạo…Trì Li như bị gãi đúng chỗ ngứa đánh giá cái tên thô bạo với hơi thở máu tanh đầy người này, không có sát khí, cực kỳ giống người thông thạo tự ngược. Nói ra câu này, ngày hôm sau, tất cả đồng đội đều chuyển ghế ngồi cắn hạt dưa…vây xem ở phía trước? Không, đương nhiên không thể, đội trưởng sẽ không để cho bọn họ rảnh rỗi như thế, huống chi ham thích ban đêm của mỗi thành viên đều khác nhau, ví như Trì Li thích thờ ơ nhìn náo nhiệt, Hồng Cơ thích ngủ và rượu ngon, Huyền Nguyệt thích vẽ vẽ viết viết trên giấy…

Bọn họ tập hợp vào lúc nửa đêm cũng bởi vì nhân cách của người này hoàn toàn không biết mình gia nhập đoàn đội như thế nào và tất cả tin về Ám Kim Biên Bức, chỉ đơn giản là trạch thiếu niên thích ăn đồ ngọt, có thể đáng yên có thể lăn lộn. nhân cách phụ lại có chút thú vị, vô cùng kiêu ngạo, lúc hưng phấn còn thích lấy máu tự ngược để trợ hứng. Mỗi lần nhìn thấy nhân cách phụ của y, Tuyết Triệt sẽ cười lạnh ba tiếng, cậu cứ cuồng, có cuồng cũng vẫn chỉ phải ở trong tù của bọn tôi, thành thật chút đi, đừng nhảy nhót kẻo đau eo.

Một đám mây từ từ bay đến, gió thổi qua tóc xanh mềm mại của Tuyết Triệt.

Aiz.

Thật chán.

Tuyết Triệt đổi tư thế ngẩng đầu nhìn trời, đám đội trưởng đã đi được mười ngày, không biết có phải lúc này lại để đội trưởng này trốn thoát rồi không. Hai năm qua bọn họ giao đấu lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều lần, thực lực hai bên càng đánh càng mạnh, đây quả nhiên là nhịp điệu đối thủ tốt giúp nhau tiến bộ. Mệt cho Trì Li lúc đi còn cười tủm tỉm cảnh cáo cậu nếu chán thì cũng đừng đi trêu chọc mấy tên nhóc trong căn cứ, xảy ra vấn đề thì về sẽ bị bốp bốp bốp.

Cậu không muốn thấy người ta hứng thú uy hiếp mình, đánh không lại còn không chạy được sao, đúng là quá coi thường cậu, chẳng qua từ lúc đánh đoàn trưởng đoàn dị năng Liễu Liên nằm bò, ném dong binh đoàn Chính Dương đi, sau này cậu lại chướng mắt thực lực thấp, không nói đùa chứ đám nhóc này hoàn toàn không cùng một kênh với cậu, sao chơi vui được chứ!

Uông…

Một tiếng chuông trang nghiêm, cổ xưa từ trong không khí truyền đến, Tuyết Triệt ngoáy ngoáy lỗ tai, nhảy lên: “Hẳn là Huyền Nguyệt tan học rồi.” Xa xa một hàng người từ trường học xếp hàng đi ra, thấy hình dáng lớn chỉ như đậu mầm của bọn nhóc, Tuyết Triệt tự hào ưỡn ưỡn lồng ngực, tốt xấu gì tác dụng của thuốc cũng đã tiêu mất một chút, cao lên mười mi li mét.

Coi như quên đi, dù sao cũng là người lớn trong nhà, Tuyết Triệt cho rằng mình nên đi đón em nhỏ, cậu thoải mái nhảy xuống tường thành, đi về phía trường học. Thật ra cậu rất thích chỗ này, có đôi khi lại nằm trên nóc trường học, nghe tiếng trẻ con đọc sách lanh lảnh bên dưới, hoặc xem mấy đứa trẻ từ phòng học trào ra chơi đùa vui vẻ lúc nghỉ giữa giờ, hoặc giả làm học sinh mới lạc đường chọc chúng xoay vòng vòng lúc chúng tụ ba tụ năm tán gẫu.

Tuyết Triệt đến gần, lại nhìn thấy dong binh cao lớn khờ khạo thường xuyên bị mình trêu chọc, tay cầm cỏ dại mọc khắp nơi trên núi đứng ở trước cửa trường học, cùng chờ trẻ con tan học với một người phụ nữ không hề xinh đẹp chút nào. Đó là một người mẹ độc thân, sau khi chồng cô mất, một mình làm đủ mọi việc vặt để nuôi sống đứa con, cũng may trường học miễn học phí, bao hai bữa ăn, bọn họ sống cũng không tính quá khó khăn. Nghe nói người cao lớn này ra ngoài làm nhiệm vụ vào một ngày nào đó, sau đó nhất kiến chung tình với người phụ nữ làm tạp vụ trong dong binh đoàn bọn họ, kéo cả tháng mới bắt đầu theo đuổi, cuối cùng sau ba tháng thẹn thùng, bây giờ hai người cũng vẫn không dắt tay nhau đi… khinh bỉ.

Cảm thấy bình thường chút nào không?

Bên kia, trẻ con nhà dong binh đoàn Liệt Diễm có mẹ là giáo viên làm công thường xuyên đến sớm gặp ai cũng cười vô sỉ, tháng trước lúc cậu lén vào nhà bọn họ chơi, nó còn một mình vui vẻ nằm sấp trên giường hút sữa, nghe thấy tiếng động lập tức cảnh giác nhìn qua, vừa thấy hai tay đã chụp lại bảo vệ bình sữa trên chiếu theo bản năng, lập tức tiến tới nằm sấp lên, vùi đầu ở trên bình sữa… khinh bỉ.

Hiếm khi cậu muốn làm chút chuyện tốt, giúp đứa trẻ ba tháng tuổi này lau sữa có được không.

Cậu bé nhỏ năm nhất đi đến, cụ ông trông cửa đi theo phía sau, vừa thấy cậu lại trốn đi, Tuyết Triệt tức điên, bộ dạng hoảng sợ như thấy quỷ của nó là lá gan quá nhỏ, thật là, cần như vậy hả, có thể chơi vui vẻ với nhau không, thật là, cậu vuốt hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, thật không thú vị.

Đã đợi lại đợi, cuối cùng Tuyết Triệt cũng nhìn thấy thằng nhóc nhà mình, Huyền Nguyệt vẫn đeo nửa cái mặt nạ quỷ, con rối trẻ con trong tay thuần khiết đáng yêu giống như người thật, chẳng qua sau khi Tuyết Triệt thấy yêu thích kỳ dị của Huyền Nguyệt nên không bao giờ thích nữa, tuy cậu vốn cũng không thích.

Cho tới bây giờ, chỉ có người biết cường giả Kinh Hoa – Huyền Nguyệt có thuật con rối tinh xảo tung hoành bốn phương, không có ai biết người này là điển hình yêu thích hắc ám, không khủng bố kích thích thì cậu không chơi! Một con gan king kong cũng bị cậu dọa sợ tới mức không nhẹ, một phút đã hôn mê ngất đi đã là hạnh phúc, muốn trực tiếp đầu óc không rõ, người này sẽ chỉnh người về mà không có áp lực.

“Đi thôi, anh tới đón nhóc về.” Tuyết Triệt đi tới.

“Ừ.” Huyền Nguyệt gật gật đầu, vẫn bộ dạng ngoan ngoãn như lần mới gặp.

-Hoàn-


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.