Tần Nguyệt lái xe rời khỏi ngôi nhà, nói đến Khúc Linh đúng là cái tên không quy củ biến thái.
Theo truyền thuyết Khúc Linh chính là người lãnh khốc vô tình, đối với việc người khác đụng vào là vô cùng chán ghét, tinh thần khiết phích nghiêm trọng không phân rõ tư tưởng vạn ác, tuy bây giờ hắn chỉ là cái thiếu niên nhưng tính tình đã thiên về âm u, may mắn còn chưa quá nghiêm trọng.
Bất quá phải nói thiếu niên Khúc Linh này đúng là quá đủ xinh đẹp, mỹ đến mức tựa như ánh nắng cuối mùa thu dưới ánh mặt trời nhuốm đầy màu tím của hoa anh túc, yên tĩnh hấp dẫn, không người nào có khả năng kháng cự (ta cũng phải nói: tỉ à, còn tỉ ngoại lệ mà). Tuy rằng bây giờ chỉ như nụ hồng chớm nở chưa trưởng thành, đã không ngăn được sự xinh đẹp tao nhã ra bên ngoài, khó trách có nhiều nam nhân mơ tưởng đến hắn. Như là tự nhiên nhớ đến cái gì, Tần Nguyệt vẻ mặt khó chịu, mở phanh cửa xe ra.
“Lần sau gặp lại, cô gái hung tàn.”
Khúc Linh từ cửa sổ ngắm nhìn nơi xa xa, chiếc xe màu đen nhanh chóng mất hút, một khuôn mặt siêu đẹp trai dần dần hiện rõ, trên mặt mang theo ý cười, Khúc Linh rất vừa lòng với việc đùa dai thành công.
Hắn sờ sờ mặt mình, có một vết sẹo nhợt nhạt, thật là, vừa nãy thời điểm Tần Nguyệt ngây người nhìn hắn, hắn liền hôn xuống, chỉ muốn bày tỏ lòng cảm ơn đã nhắc nhở hắn, ai dè cô gái đó không nói một lời liền huy búa quệt qua mặt hắn, may mà thân thủ hắn nhanh nhẹn chỉ bị xước một dòng trên má. Khúc Linh bĩu môi, thật ác, lần sau gặp lại hắn nhất định sẽ giỏi hơn, để xem lúc đó cô làm thế nào đối đãi hắn.
Trong phòng, ba người bị trói trên mặt đất lộ vẻ hoảng sợ nhìn thiếu niên ngồi nghiêng bên cửa sổ. Trần Hoành Đông là hoàn hảo, trên người vẫn mặc quần áo, hai người còn lại tương đối thảm, họ bị bắt đến lúc đang này nọ, Trương Kỷ Niên sẽ không nói gì nhưng Mộc Cánh Nhi một cô gái yếu ớt, điềm đạm đáng yêu cũng bị trói chung cùng bọn họ một chỗ.
“Van cầu cậu, buông tha cho chúng tôi một mạng..”
Mộc Cảnh Nhi nũng nịu cầu khẩn, thân thể bị dây thừng buộc lại quần áo có chút hở hang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cảnh xuân, đáng tiếc không có ai đưa ánh mắt cảm động nhìn qua, ngược lại là ánh mắt sắc bén liếc qua muốn cô không cần liên lụy đến người khác.
Trên đường cái có một ít tang thi, nhưng nhìn chúng sẽ thấy nó linh hoạt hơn ban ngày nhiều. Tần Nguyệt cẩn thận lái xe, đến thời điểm nhiều tang thi cũng sẽ xuống thanh lý chúng để tìm kiếm tinh hạch. Tần Nguyệt có cảm giác kỳ quái, dị năng của cô cần rất nhiều tinh hạch, tuy chưa tiến cấp một nhưng uy lực của nó lại không thể khinh thường.
Tần Nguyệt đem xe dừng lại, phía trước có hơn mười tang thi chặn đường. Mấy ngày nay rèn luyện cùng với dị năng làm cô không còn sợ hãi với số lượng tang thi như vậy nữa, cho dù chúng cùng xông lên cô cũng sẽ không bị thương.
Bên đường, tang thi nghe thấy âm thanh xe chạy đám tang thi hơi dao động. Chúng đang rải rác bên mấy chiếc ô tô bỗng nhiên ngửi được hương vị nhân loại, nhất thời liền hưng phấn. Chúng không còn cứng ngắc, thân thể linh hoạt hướng Tần Nguyệt gầm rú rồi hưng phấn chạy tới.
Tần Nguyệt không đợi chúng tụ tập hết, tay vung búa hướng cổ con tang thi gần nhất chém tới. Con trước vừa ngã xuống con thứ hai đã nhào tới, trong mắt chúng chỉ có thực vật, không thèm quan tâm nguy hiểm, phía sau đè lên phía trước, như là ai đến trước sẽ có thức ăn. Bình thường là như vậy, ai chạy đến trước ai có thịt ăn, nhưng chỉ đối với những thức ăn yếu hơn, còn Tần Nguyệt, con nào tiến lên trước là đang dâng tinh hạch cho cô không cần uy nghĩ. Cô không khách khí vung búa liên tục.
Giải quyết xong một ít tang thi đó, Tần Nguyệt thu tinh hạch vào, đi vài bước nhìn mấy chiếc xe ô tô đậu trên đường, rất nhiều xe còn sử dụng được cô liền cho vào không gian. Tần Nguyệt nhìn một chút những chiếc xe, có nhiều cái đâm vào nhau bẹp dí, chắn đường đi. Tần Nguyệt quan sát những xe nào còn xăng thì thu hết xăng. Xong chuyện dùng dị năng đốt cháy chúng không còn dấu vết.
Trở lại trong xe, Tần Nguyệt cầm tay lái chạy đi. Trên đường gặp tang thi cũng không xuống xử lý, chỉ khi gặp phải tang thi ngang sức, hoặc là quá nhiều không thể chạy qua. Dọc đường đi Tần Nguyệt 5, 6 lần gặp phải những đám tang thi, lần nào cô cũng xuống xe giải quyết.
Lại giải quyết xong một đám tang thi nhỏ, thu tinh hạch vào túi. Ngồi lên xe dùng dị năng hấp thụ tinh hạch, cô cảm thấy chỉ cần hấp thu tinh hạch trong này, vậy dị năng liền thăng cấp. Không kịp tìm kiếm địa phương an toàn, mạt thế đến còn có nơi địa phương nào tuyệt đối an toàn cả. Lái xe đến một địa phương hoang vu không người để ý, Tần Nguyệt lắc mình vào không gian.
Đã một thời gian dài cô không vào không gian, nhìn mầm giống dưa chuột trước kia trồng giờ đã kết quả, một đám Thủy Linh Linh xanh mượt, nhìn qua thật ngon miệng. Chỉ là chúng nó đều rơi đầy đất, hình sáng quả lại có chút khác biệt. Vẫn là thu hoạch trước rồi tính sau, tìm mấy cây gậy guộc cắm xuống đất làm giá cho chúng nó leo lên, làm chúng nó lớn lên có điểm bình thường.
Lại đi nhìn một chút mấy cây nông nghiệp thấy chúng tốt mới an tâm. Cô cũng không có kinh nghiệm nhiều cho việc này. Phóng mắt nhìn, ruộng lúa một mảnh xanh mượt, lại thấy một ít quả cà chua vẫn còn xanh. Tần Nguyệt lại dừng lại cắm mấy cây gậy guộc bên cạnh, làm chúng sinh trưởng bình thường. Sờ sờ một đám rau xanh, Tần Nguyệt vui vẻ cho thành quả của mình, đi qua đến một nơi khá rộng.
Tần Nguyệt ngồi xuống, đổ ra túi tinh hạch, không cẩn thận một viên lăn vào trong ao. Cô đứng lên với tay mò lấy lại, tay không với tới liền bỏ qua, quay trở lại nơi hấp thu tinh hạch. Nhìn một tầng sương mù màu đen bao vây lấy tinh hạch xinh đẹp, chốc lát sau vỡ thành bột phấn, lại tiếp tục cầm lấy tinh hạch khác hấp thụ, đến khi hấp thụ hết thảy mới luyến tiếc mở mắt ra. Tần Nguyệt cảm thấy chỉ một chút nữa thôi liền thăng tiến cấp một.
Tần Nguyệt ánh mắt chuyển nhìn phía ao nước, bây giờ ra ngoài đánh tang còn không bằng đem vớt viên tinh hạch kia lên, chỉ cần không uống nước đó vào miệng là ok. Nói vậy thôi chưa Tần Nguyệt một phen đem quần áo cởi ra, sau đó nhảy vào ao chuẩn bị nhặt lại tinh hạch xấu số kia. Vừa thò đầu ra khỏi mặt nước, dị năng liền tự phát hấp thu tinh hạch.
Cảm thụ được năng lượng còn tinh khiết hơn so với trước đang tiến vào cơ thể, Tần Nguyệt thỏa mãn phát ra âm thanh thở dài, chưa được bao lâu liền khó chịu. Một cỗ năng lượng khổng lồ hội tụ, trướng trướng làm cho cô không hề thoải mái, Tần Nguyệt biết đây là phản ứng tự nhiên khi dị năng đang tiến cấp, nhẫn nhịn đau khổ không thoải mái trong lòng, dẫn đường cho dị năng đi vào. Lúc cô tiến cấp hoàn thành, ao nước đang yên tĩnh bỗng sôi trào, phối hợp với dị năng tiến vào giúp tẩy trừ gân mạch, cường hóa thân thể.
Thật lâu sau, Tần Nguyệt mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, hoàn thành thăng cấp.
Vốn nghĩ ao trì chỉ có tác dụng khi uống vào, ai ngờ đứng trong này lại có khả năng phụ trợ dị năng thăng cấp, tinh lọc tinh hạch ở mức tốt nhất. Tần Nguyệt cảm thán một hồi, như vậy không phải cô mất hơn một nửa tinh hạch sao. Nhưng cũng là một cái tin tốt nha. Lần sau sẽ trực tiếp ném vào ao tuyền.
Tần Nguyệt dang hai tay, ngưng kết ra dị năng, lần này so với thời điểm trước càng dễ dàng thuận lợi hơn. Nếu nói lần trước chỉ là hạt đậu tương nhỏ, bây giờ đã có điểm lớn bằng bông hoa, dị năng càng thêm ngưng thật. Tần Nguyệt hết sức vui sướng, như vậy là càng bảo đảm số mệnh của cô sẽ càng thêm kéo dài. Thu lại tâm tình, tần Nguyệt đọc ý niệm lên không gian.
Lại cho xe chạy một đoạn thời gian, tại thời điểm trời sáng hẳn, Tần Nguyệt đã nhìn thấy trạm xăng dầu ở phía xa xa, chỉ là khá nhiều xe chắn hết đường lớn rẽ vào, bắt buộc cô phải cầm vũ khí xuống xe xử lý. Mở cửa, Tần Nguyệt thu hồi ô tô, ánh mắt tỏa sáng chói lọi nhìn chằm chằm vào tang thi đang rải rác cách đó không xa như nhìn thấy bảo bối, trong lòng âm thầm tính toán, nhiều tang thi như vậy là có bao nhiêu tinh hạch a. Càng nhìn càng vui vẻ, tinh hạch nha, cô sắp có thật nhiều tinh hạch đó, trong lòng nhiệt huyết sôi trào tiến lên.
Trước kia thời điểm ra ngoài thu thập vật tư, cô không có theo bản năng tránh né tang thi, nhưng bớt được sức lực liền bớt sức lực, tìm nơi ít tang thi dọn sạch sẽ rồi trốn vào các cửa hàng thu thập, sợ bỏ lại mạng nhỏ của mình ở đâu không ai hay biết. Bây giờ lại khác, cô chỉ hận không gặp thật nhiều tang thi, cô sẽ có nhiều tinh hạch để phụ trợ thăng cấp.
Rống, rống, rống. Bên cạnh một con tang thi phát hiện con mồi, liền hưng phấn rống lên triệu tập đồng bọn, một bên nhanh nhẹn hướng Tần Nguyệt vồ lấy, còn chưa rống xong tiếng thứ ba đã bị Tần Nguyệt bổ một búa xuống đầu lấy ra tinh hạch. Tang thi phụ cận đảo quanh nghe thấy âm thanh liền tốp năm tốp ba hướng bên này đuổi tới, có nhiều con thân thể không hoàn chỉnh nhưng tốc độ không hề chậm so với con khác.
Lại một tang thi vọt đến trước mặt Tần Nguyệt, nó há hốc mồm gầm thét, như người thắng đắc ý thị uy, móng vuốt mang theo máu hướng Tần Nguyệt vồ tới. Không đến một giây, nó liền nằm xuống đất không động đậy, âm thanh vang lên, đầu bị bổ ra lấy tinh hạch.
Kế tiếp Tần Nguyệt không có dễ dàng đối phó như thế, năm con tang thi từ phía trước vọt tới, giương nanh múa vuốt, nhìn qua hung tàn vô cùng, Tần Nguyệt dựa lưng vào một chiếc ô tô đã bỏ hoang, đảm bảo không có tang thi tập kích từ sau lưng, sau dùng dị năng trực tiếp đốt cháy ba tang thi, cuối cùng nhẹ nhàng vung hai búa lên đầu hai con còn lại.
Chất lỏng nhớp nháp bắn vào người, cô không có thời gian để ý trực tiếp sách búa lên chặt đứt cổ một con tang thi đang tập tễnh đi tới, nhất thời, chất lỏng màu đen lại bắn lên người, tang thi không đầu đồng thời ngã xuống đất.
Ban đầu Tần Nguyệt còn chậm rãi thi triển tài năng đánh tới, sau cùng là phải nhanh chóng giải quyết, tang thi khá nhiều nhưng hầu như là cấp thấp. Nửa giờ sau, Tần Nguyệt không thể không đổi địa phương, trên người dính không ít chất lỏng nhầy nhụa, thật khó chịu, với lại nơi này toàn xác tang thi không có nổi chỗ đặt chân. Cô hướng phía trước đi tới.
Hưu—
Một con tang thi thừa lúc Tần Nguyệt hạ búa chạy trốn.
Tần Nguyệt ngẩng đầu dõi mắt nhìn theo địa điểm con tang thi đó chạy trốn, xem ra tang thi này có một ít là từ trong trạm xăng dẫn dụ ra bên ngoài, khó trách cô lại nghe thấy âm thanh loảng xoảng truyền đến, như vậy vật ngăn cản tang thi ở bên trong trạm xăng cơ hồ đã muốn bị phá hủy. Con này hẳn là tang thi tốc độ đi, Tần Nguyệt một bên giải quyết tang thi phổ thông, một bên đề phòng con kia tùy thời đánh lén.
Một thời gian này tang thi hẳn là đã trải qua tiến hóa, Tần Nguyệt đứng im quan sát nó đứng trên đỉnh một cái ô tô phát ra âm thanh khiêu khích. Bây giờ tang thi ở nhiều địa phương thực dễ dàng sản sinh ra một cái T1 có dị năng như con người.
T1 cũng không phải có dễ dàng như vậy, Tần Nguyệt chăm chú nhìn hành động quỹ tích của nó, đặc biệt là bàn chân nó, còn dính nhiều chất lỏng màu đen. Như vậy khẳng định lúc đầu nó bị thương trốn trong trạm xăng, mạt thế đến virut tràn lan nó bị nhiễm biến thành tang thi, rồi đem người ở trong ăn hết.
Chém tang thi bên cạnh, Tần Nguyệt giả vờ không để ý đến hành động con tang thi tốc độ bên kia, quả nhiên nó mất kiên nhẫn đánh lén. Tần Nguyệt cùng nó giao thủ vài lần, lần nào cũng cố tình lộ ra sơ hở để dụ nó đánh lén, vài lần như vậy tần Nguyệt phát hiện nó hành động cố hữu có tần xuất, mặc dù nó có chút ít thông minh của con người nhưng chưa đến mức khó đối phó.
Tần Nguyệt một bên vung búa, một bên ở trong tay ngấm ngầm vận ra dị năng, chờ đến thời cơ con tang thi đánh lén lần nữa xoay người ném ra một qua cầu lửa chuẩn xác trúng đầu nó, tất nhiên lửa cũng nhanh chóng lan ra toàn thân… rất nhanh con tang thi bị đốt thành tro tàn, dưới đất còn lưu lại một quả cầu tinh hạch lóe sáng.
Tần Nguyệt xử lí những con tang thi còn lại trước mắt, nhặt lên tinh hạch con tang thi tốc độ sau đó nhanh chóng thanh lí chiến trường. Chờ đến thời điểm thu hết tinh hạch trong tay còn chưa kịp bật cười, phương xa tang thi lại một nhóm mới xuất hiện, ánh mắt lại sáng hơn lần trước, như gặp được người thân, nhịn không được hươ bươ búa vài cái thể hiện tình yêu sâu đậm với bọn chúng…
Tang thi, mau đến đến đây.