“Mẹ, con sợ.”
Một cậu bé hơi nhỏ tuổi ngẩng đầu lên nói với mẹ cậu, người mẹ trẻ vươn tay xoa xoa tóc cậu: “Đừng sợ, mẹ ở đây.” Trên khuôn mặt dãi dầu sương gió của cô có ung dung và bình tĩnh, làm cho người ta nhìn thấy rất dễ sinh lòng yên tĩnh.
“Dạ, mẹ ở đây.” Cậu bé đáp một tiếng, hết sức không muốn rời xa đứng ở bên cạnh mẹ, dường như tin lời này.
Trong đại sảnh, những người may mắn còn sống sót yên tĩnh đứng tụ với nhau, mặc dù trên mặt có vẻ căng thẳng nhưng cũng không làm ra chuyện gì quá cực đoan.
Từng con nhện đen nhanh chóng bò qua khóa cửa vào bên trong, có trực tiếp bò qua thân người, có bò qua vách tường, có chuyển động trên mặt đất, chỉ là phần lớn vẫn vọt tới đám người.
“A ——”
Đột nhiên một người hét thảm lên, phá vỡ sự tĩnh lặng căng thẳng ngắn ngủi này. Mọi người liếc mắt, chỉ thấy anh ta liều mạng vẫy cánh tay, muốn hất con Hắc Quả Phụ đã mở miệng trên tay anh ta xuống.
Màu máu đỏ tươi không ngừng chảy từ trên cánh tay anh ta xuống, Hắc Quả Phụ ôm thật chặt cánh tay của anh ta giống như là dính vào phía trên đó, làm sao cũng không chịu xuống.
“Làm người bị thương rồi. . . . . . Mọi người coi chừng!”
“Trước mặt đã xảy ra chuyện gì?”
“Cẩn thận nhện đen! Sẽ cắn người!”
Không lâu lắm, trong đám người lại lục tục vang lên hai ba chục tiếng kêu thảm thiết, tình huống như thế rất nhanh khiến cho bọn họ hoảng loạn, cuối cùng tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ đã khiến những người may mắn còn sống sót bất mãn.
Hắc Quả Phụ này lại trắng trợn nằm trên đầu một đứa con nít, lúc nó đứng trên cái đầu nho nhỏ mở miệng, lần này toàn bộ những người may mắn còn sống sót nổi giận tại chỗ.
“Chuyện gì xảy ra! Đây chỉ là đứa bé!”
“Mấy thứ nhền nhện chết tiệt này, tôi muốn giết chết chúng!”
“Mau tới giúp một tay, trên mông Tiểu Hâm cũng có một con. . . . . .”
Những người may mắn còn sống sót bắt đầu xuất hiện rối loạn, rối rít xua đuổi mấy con nhện đen trên thân hoặc bên cạnh.
Khác mọi người chính là, Tần Nguyệt và những người lính đứng không gần lắm cẩn thận nhìn mấy con nhện đen đến làm bị thương người đang tìm gì đó trên thân những người này.
Nhóm binh lính lặng lẽ thu súng đặt ở trên người Tần Nguyệt về, ngay mới vừa rồi, lúc bọn họ cho là cô gái từ bên ngoài đến này sẽ ra tay với những người may mắn còn sống sót, thiếu chút nữa thì coi cô như trường bắn. Ngược lại những chiến hữu tay mắt lanh lẹ kia rất nhanh đã phát hiện khác thường, ý bảo bọn họ đừng xúc động.
Nhận thấy nhóm binh sĩ sau lưng thu súng lại, lực chú ý của Tần Nguyệt lại trở về phía trước.
“Yên lặng, toàn bộ đứng ngay ngắn, bị thương đứng bên trái, không bị thương đứng bên phải. . . . . .” Tiếng nói bình tĩnh của Ngụy Húc Huy vang lên, dường như người đàn ông trung niên này đang là người đặc biệt có uy vọng trong những người may mắn sống sót, chỉ thấy ông ta vừa lên tiếng, những người may mắn còn sống sót đã đàng hoàng tách đội ra đứng ngay ngắn.
“Chúng ta. . . . . .”
Một người đàn ông được coi là người may mắn còn sống sót muốn đưa ra ý kiến, nhưng anh ta còn chưa kịp nói đã bị đồng đội kêu lên cắt ngang, nhìn khuôn mặt nặng nề của binh lính trước mặt, bọn họ lập tức có dự cảm xấu, nhanh chóng quay đầu nhìn về hướng tất cả mọi người đang nhìn.
Bên kia, trong vết thương của người may mắn còn sống sót bị thương chậm rãi hiện ra một con sâu dài màu đỏ sậm đang ngọ nguậy, đợi đến khi nó sắp bò ra đã bị Hắc Quả Phụ há miệng chờ đợi kéo ra ăn sạch.
Thấy một màn như vậy, những người may mắn còn sống sót đều kinh hãi. . . . . .
Đây là cơn ác mộng của bọn họ, trong nháy mắt cái loại cảm giác tuyệt vọng như hình với bóng đó được hồi tưởng lại, vốn tưởng rằng bọn họ đã thoát khỏi khốn cảnh này, không ngờ thứ này vẫn luôn đi theo bọn họ!
Lúc này, những người may mắn còn sống sót không bị thương liên tiếp lui về phía sau vài bước, muốn kéo ra khoảng cách với những người bị thương kia. Bởi vì hành động này, ba người trong đám người càng lộ ra rõ ràng, bởi vì lông tơ bọn họ đang dựng thẳng nhìn bầy nhện đen đang vây quanh bọn họ.
Từng bầy nhện đen bao vây bọn họ lại, hơn nữa số lượng còn có xu thế không ngừng gia tăng. Người bị vây quanh ở giữa biết rõ là chuyện gì, trong sắc mặt buồn bã còn chứa tuyệt vọng nhìn về phía mọi người. Chỉ là lúc này, cho dù là người thân nhất cũng biết không thể tiến lên, như vậy chẳng những sẽ hại bọn họ còn có thể hại chính mình, nói không chừng còn phải liên lụy những thân bằng hảo hữu khác.
“A!”
Đột nhiên, một người trong số ba người bị Hắc Quả Phụ vây lại xông ra ngoài như bị điên, anh ta hiểu được, có lẽ không xông ra thì anh ta sẽ chết ở chỗ này, anh ta không muốn chết, không muốn chết!
Mấy ngày nay anh ta đã sớm nhận ra dị thường trên người mình, mặc dù trông giống người bình thường, nhưng thỉnh thoảng bắp thịt dưới da giãy dụa co giật xẹt qua màu đỏ sậm mảnh khảnh. Anh ta biết chuyện này không đúng, cũng từng lặng lẽ dùng dao chạm qua da thịt, da thịt này chỉ cần khẽ vạch đã rách ra, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, lúc nhìn thấy mấy con sâu nhanh chóng chui vào trong thịt, trong lòng anh ta sợ tới cực điểm, tay cũng không cầm nổi dao được nữa, rơi phịch xuống đất.
Anh ta vốn tưởng rằng sẽ lập tức biến thành xác khô chết đi giống như những người lúc trước, nhưng qua vài ngày tiếp theo anh ta phát hiện mình cũng không có cảm giác gì đặc biệt, vì vậy cũng làm bộ giống như người bình thường, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, cố gắng khiến cho mình quên đi cảnh lúc trước nhìn thấy.
Ba ngày trước, tình huống bắt đầu không đúng, anh ta bắt đầu nôn mửa, nôn ra tất cả đều là con sâu nhỏ dài màu đỏ sậm đó, mỗi lần như thế này, anh ta đều một mình trốn ra xa xa, sợ bị người phát hiện, cũng may những sâu này vừa rơi xuống đất đã nhanh chóng chui vào đất, phòng trừ bị người phát hiện mối nguy.
Đều là do người phụ nữ này!
Anh ta vừa chạy vừa trừng mắt về phía Tần Nguyệt, mặc dù trong lòng vẫn còn run sợ, nhưng anh ta vẫn còn muốn sống!
Đoàng —
Tiếng súng vang lên, sau khi viên đạn trúng vào đầu người đàn ông bắn ra một chút máu, vẻ mặt anh ta kinh hoàng, không cam lòng ngã xuống.
Lần này, một bầy nhện đen lớn vây thân thể anh ta, đồng thời, da thịt trên người anh ta rách ra giống như được làm từ giấy, con sâu màu đỏ sậm điên cuồng chui ra, nhưng mà, còn chưa đợi những con sâu này rơi xuống đất, đã bị bầy Hắc Tri Chu bắt được. Từ lúc những con sâu xông ra, da thịt của người đó rất nhanh đã lõm xuống, khô khốc bẹp dẹp, dường như chỉ còn dư một bộ xương và da người tươi mới bị sâu chui vào tàn phá.
Nhìn những con sâu màu đỏ lúc nhúc này, nhìn cảnh tượng rợn cả tóc gáy này, những người may mắn còn sống sót khác cực kỳ hoảng sợ, lại rối rít lui về sau vài bước, đối lập với những người khác bị bao vây.
Không giống những người khác chính là, người lúc trước bị nhện đen cắn bị thương bắt đầu cảm thấy vui mừng, chuyện này. . . . . . Có phải là đại biểu cho việc bọn họ vẫn còn cơ hội tiếp tục sống hay không? Nghĩ như vậy, bọn họ cũng không lộn xộn, mặc cho nhện đen muốn làm gì trên người mình thì làm, hận không thể khiến chúng nó cắn rách ra mấy vết thương, chỉ cần tiêu diệt sạch sâu trùng ký sinh trên người bọn họ là được.
Chỉ là, bọn họ nghĩ như vậy nhưng mấy con nhện cũng không nghĩ như vậy, sau khi chúng nó ăn xong những con sâu “câu” từ trên người những người này ra xong, rất nhanh leo soàn soạt soàn soạt xuống, vọt tới bên trong phần đông mọi người, chuẩn bị lại đến ăn mấy con.
Đối với những người hiểu rõ độc tính của Hắc Quả Phụ như Tần Nguyệt, nhìn đám người may mắn còn sống sót này mừng rỡ, trong nháy mắt sắc mặt nhăn nhó, có thể cắn một cái hay dùng nọc độc ép sâu trùng ẩn nấp trong cơ thể ra ngoài, nghĩ một chút cũng biết không tốt đẹp như vậy, chỉ là, có thể còn sống sót, đại khái lại vừa là một chuyện tốt đẹp nhất.
“Không. . . . . . không, đừng, đừng tới đây –”
Mắt thấy tất cả nhện đen cũng bò về phía bọn họ, sắc mặt một người đàn ông khác hoảng sợ vẫy tay: “Van xin các anh, mau khiến chúng nó đi đi. . . . . . đi đi!” Anh ta sợ đến nỗi liên tục lui về phía sau, không ngừng phất tay từ chối nhận sự đối xử này: “Nhanh lên, tôi…tôi không muốn chết, hu hu, không muốn chết!”
“Như vậy đi Thiết Tử, cậu cũng thấy đấy, kết cuộc của Chu Khánh…” Một người đàn ông hơi lớn tuổi hơn một chút, ánh mắt tuyệt vọng nói: “Chết cũng tốt, chết rồi, đại khái cũng sạch sẽ rồi…”
“Câm miệng! Đều là anh! Đều là anh!” Anh ta điên cuồng gào lên: “Nếu không phải là anh, nếu không phải thấy anh lén lút mỗi ngày, tôi sẽ không đi theo, nếu không đi theo cũng sẽ không thấy bộ dạng bị ký sinh của anh… ha ha ha, tôi không đi, cũng sẽ không, cũng sẽ không, nhất định sẽ không bị thứ này bò lên!”
“A!”
Sau khi người đàn ông luôn lui về phía sau hét thảm một tiếng, dẫn đến giống hệt như kết cuộc của người đàn ông lúc trước, nhìn thân thể bị sâu trùng điên cuồng trào ra chọc thủng thân thể, tiếp theo lại vị bầy nhện đen rậm rạp chằng chịt vây lại, một nhóm người căng thẳng nhìn, chỉ sợ một con nào đó sót lại bò lên người mình.
“Oẹ –”
Đột nhiên, người cuối cùng bị Hắc Quả Phụ vây quanh điên cuồng nôn ọe, da thịt anh ta co quắp vặn vẹo với tần suất cực nhanh, sau đó trên đầu có một đường cong tinh tế mềm nhũn nhô ra, đột nhiên cả người từ giữa nứt ra…
Màu đỏ, màu đỏ, khắp nơi đều là màu đỏ…
Máu màu đỏ, sâu trùng màu đỏ, nhóm nhện đen bắt đầu xôn xao, lần này, rốt cuộc những người may mắn còn sống sót cũng hiểu tại sao ban đầu bầy nhện không điên cuồng nhào lên săn thức ăn, ngược lại là chờ hai người kia cách ra một phạm vi với Dương Vĩ mới bắt đầu nhào lên, thì ra Mẫu Trùng (sâu trùng chúa) đang chờ ở đó!
Rầm rầm rầm —
Nhóm quân nhân phản ứng nhanh nhất, bỗng chốc tiến lên chắn trước mặt nhóm người còn sống sót. Bắn vài phát qua, tuy rằng Mẫu Trùng trúng đạn, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng gì đến nó.
“Đi mau!” Ngụy Húc Huy quyết định rất nhanh, cho người dẫn nhóm những người sống sót đi, tiếp tục ở lại sẽ rất nguy hiểm.
Không nhiều lời, mọi người đều lập tức chạy ra ngoài, cho dù sợ hãi trong lòng, bọn họ vẫn nắm trẻ con và người già theo, quần thể phụ nữ sức yếu che chở họ chạy ra ngoài, trẻ con được nhóm phụ nữ nắm chạy dẫn đầu ở phía trước, người già được những người trẻ tuổi kia nâng chạy nhanh, mặc dù thừa lại một ít người sống chết trước mắt có chút xung đột, nhưng tóm lại không có vấn đề gì lớn, có thể chạy ra ngoài hay không, chỉ có thể xem bản thân bọn họ có đủ nhanh không.
Sâu trùng màu đỏ sậm sau lưng bọn họ bắt đầu khởi động, cũng may có nhện đen ngăn cản, để những người sống sót nắm lấy thời gian chạy.
Ánh mắt Tần Nguyệt nặng nề nhìn một bầy Mẫu Trùng đại chiến với Tiểu Hắc, Mẫu Trùng này không giống sâu trùng dài nhỏ bình thường, mặc dù toàn thân cũng là màu đỏ sậm, nhưng hình dáng lại lớn hơn rất nhiều, rất nhiều râu dài phân nhánh, da cũng không mềm mại trong suốt như sâu trùng, mà là một loại da rất dày và cứng.
Cô dùng dị năng ngưng tụ ra roi lửa màu đen sẵn sàng đón địch, loại thương tổn đến con người này, tuyệt đối không thể giữ lại!
Tác giả có lời muốn nói: Ghét nhất mấy loại ký sinh trùng, thật ra thì trong cuộc sống hiện thực vẫn có, nhất là loại sâu trùng trong rừng mưa nhiệt đới. . . . . . Cho nên, bình thường mọi người phải chú ý vệ sinh đó.