Đêm, tịch mịch lại thần bí.
Đèn trong phòng Hàn Khuynh Thược còn sáng.
Lúc này, Hàn Khuynh Thược cuộn tròn ngồi trên giường, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào máy tính trên bàn phía trước.
Chỉ thấy nó khẽ cau mày, sau đó mười ngón tay vươn ra, thần tốc gõ như đánh nhau trên bàn phím.
Hàng loạt con số thần tốc xuất hiện trên màn hình.
Mày Hàn Khuynh Thược nhăn lại càng sâu, dường như xuất hiện khó khăn, làm khó nó.
“Hừ…” Tựa như giận dỗi một dạng, cái miệng nhỏ của Hàn Khuynh Thược than thở, động tác trên tay dừng lại, trừng mắt nhìn màn hình, hai mắt vẫn không nhúc nhích.
“Tít tít…”
Máy tính truyền đến một tiếng kêu nhỏ. Trên màn hình xuất hiện một loạt chữ, “what are you doing?”
“Ha ha…” Hàn Khuynh Thược cười ha ha. Nó khẳng định biết anh ta không thể không để ý đến nó.
“Đăng…” Hàn Khuynh Thược vươn tay, nhẹ nhàng gõ một chữ – enter.
“Tít tít…” Kêu một tiếng. Màn hình máy tính đột nhiên tối đen. Tiếp theo, một người mang mặt nạ xuất hiện trước màn hình.
“Ưng ca ca!” Hàn Khuynh Thược đối với màn hình nét mặt tươi cười như hoa.
“Thược!” Khóe miệng người đeo mặt nạ hơi vạch, “Em cái đưa nhóc này lại nóng nảy rồi!”
“Đâu có?” Hàn Khuynh Thược bất mãn bĩu môi, “Ưng ca ca là muốn khi dễ em. Mỗi lần đều phải cho em một đề khó như vậy, mà còn mỗi lần đều khó hơn. Em muốn nát óc rồi, nghĩ đến nổi nếp nhăn cũng có.”
“Ha ha…” Người đeo mặt nạ cười ra tiếng.
“Ưng ca ca…” Hàn Khuynh Thược cảm thấy trong lòng ấm áp, tiếng cười này như một loại làm cho nó có cảm giác như đón gió xuân, “Anh cười rộ lên thật đẹp mắt.”
Người đeo mặt nạ khẽ lắc đầu. Cái đứa nha đầu này, làm sao có thể dùng từ đẹp để hình dung con trai chứ. Nha đầu ngốc….
“Nhưng mà Thược, em còn chưa gặp qua anh!” Người đeo mặt nạ hỏi.
“Nhưng mà, em cảm thấy Ưng ca ca rất đẹp, là người đẹp nhất trên thế giới này!” Hàn Khuynh Thược đến sát gần màn hình, hôn một cái lên màn hình. Không biết vì cái gì, nó đều thích Ưng ca ca. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng mà dường như Ưng ca ca có một loại cảm giác làm nó cảm thấy rất quen thuộc, làm cho nó nhịn không được muốn đên gần.
“Em…” Người đeo mặt nạ bất đắc dĩ cười. Tiểu nha đầu này…
“Nhưng mà Ưng ca ca, buổi sáng nay em đã đến thành phố A rồi!” Hàn Khuynh Thược chống cằm, nhìn màn hình, “Có phải có nhiệm vụ hay không?”
“Uhm, em hiện đang ở chổ nào?” Người đeo mặt nạ nhìn hoàn cảnh xung quanh Hàn Khuynh Thược, mày nhíu lại không thể nhận ra, chỗ này dường như có chút quen thuộc.
“Em cũng không biết là nơi nào.” Hàn Khuynh Thược lắc lắc đầu, ” Bất qua, là một tên hồ ly thối tha mang em tới.”
“Hồ ly thối tha?” Người đeo mặt nạ có chút đau đầu. Đứa nhỏ trước mắt này, nói nó ngốc, kỳ thực lại cực kỳ thông minh lanh lợi. Nhưng mà một người thông minh lanh lợi thì làm sao đến cả bản thân mình ở đâu cũng không biết? Thật là hồ đồ. Không tồi, thân thủ của nó tự nó biết, không thế thì nó đã sớm bị bọn buôn người bán cho Nam Thái Bình Dương rồi!
“Em thật là…” Người đeo mặt nạ lắc đầu.
“Ai nha, Ưng ca ca.” Hàn Khuynh Thược giả bộ đáng thương tội nghiệp nhìn người đeo mặt nạ, ” Em biết Ưng ca ca lo lắng cho em. Nhưng mà, em nhất định sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt. Ưng ca ca, anh cứ yên tâm!” Hàn Khuynh Thược vỗ vỗ ngực làm chứng.
“Tốt, Thược, anh tìm em là có nhiệm vụ muốn giao cho em!” Người đeo mặt nạ nhìn Hàn Khuynh Thược.
Gởi qua một tấm hình có một khuôn mặt quen thuộc….