Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 67 - Tự Gây Nghiệt, Không Thể Sống

trước
tiếp

“Các người…”

Hướng Ngôn ngơ ngác nhìn ba người trước mắt.

Hàn Đào ra tù sao bà không biết? Cô gái này là ai, còn có đứa bé này?

“Sao?” Hàn Mộ cười có chút châm chọc, “Mới sáu năm, bà đã quên tôi sao?”

Hướng Ngôn lảo đảo, trong lòng rất bàng hoàng.

Sáu năm? Chẳng lẽ là sáu năm trước… Chuyện sáu năm trước sau bà có thể quên

Giọng nói có chút rung động , một tay Hương Ngôn vịn chặt cầu thang, “Cô là Hàn Mộ?”

Hàn Mộ, cái đứa con gái kia bị bà bán đi đêm đầu tiên. Bà nhớ rõ sáu năm trước cô mới mười tám tuổi, hơn nữa còn là một người mù hai mắt!

“Vâng, may mắn bà còn nhớ rõ.” Khóe miệng Hàn Mộ cười nhạt. Nếu bà ta không nhớ rõ mình, thì món nợ này phải tính sổ với ai?

“Bà…” Hàn Đào đi lên phía trước hai bước, tay run rẩy chỉ vào Hướng Ngôn, “Cái người đàn bà ác độc này. Hàn Đào tôi tự nhận không có làm chuyện gì không phải với bà, ba hại tôi phải vào ngục tù không tính, tại sao đến ngay cả Tiểu Mộ và Tiểu Phong bà cũng không buông tha!”

“Tôi…” Sắc mặt Hương Ngôn thoáng cái trắng bệt không còn chút máu.

“Ông ngoại.” Hàn Khuynh Thược đi tới kéo ống tay áo Hàn Đào, “Loại đàn bà này không đáng cho ông tức giận. Nơi này cứ giao cho con và mẹ a!”

Ông ngoại?

Mặt mũi Hương Ngôn tràn đầy sự bàng hoàng, đứa nhỏ này gọi Hàn Đào là ông ngoại! Nó chẳng phải là… Chẳng phải là con gái Hàn Mộ!

“Thược Thược, còn cùng ông ngoại đi ra bên ngoài chờ mẹ, được không?” Hàn Mộ nhìn về phía Hàn Khuynh Thược. Nó còn nhỏ, có những cảnh tượng nó không nên thấy.

“Không tốt!” Hàn Khuynh Thược lẩm bẩm miệng, không hề nghĩ ngợi mà từ chối.

“Nhưng mà…”

“Mẹ, con đi theo anh Ưng cũng rất lâu rồi. Mẹ cảm thấy những cảnh tượng nào sao ?” Hàn Khuynh Thược khoanh hai tay lại, vẻ mặt lạnh lùng. Mẹ nó luôn bảo vệ nó đến cả giọt nước cũng không lọt, thật không ngờ từ trong đáy lòng của nó chính là một tiểu ác ma. Đương nhiên, đây là cô đánh giá đối với anh Ưng!

“Cũng được!” Hàn Mộ nhẹ gật đầu, nhìn về phía Hàn Đào, “Ba ba, ba đi ra bên ngoài trước chờ chúng con một chút!”

“Ai…” Hàn Đào nhìn Hướng Ngôn thật sâu, đi ra ngoài. Đây là bà tự gây nghiệt, không thể sống!

“Các người… Các người muốn làm gì?” Hướng Ngôn sợ hãi mà nuốt nước miếng một cái. Bà cảm giác mình giống như rơi vào hầm băng trong nháy mắt, toàn thân lạnh như băng. Cái đứa Hàn Mộ kia, khí thế trên người rất lạnh, làm bà sợ hãi!

“Mẹ, trước để cho con chơi đùa…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.