“Bà đáng chết…….” Khóe miệng Hàn Khuynh Thược nhếch lên, sắc mặt lạnh lùng lẽo như tuyết rơi tháng mười hai.
Họng súng chỉ thẳng vào Hứa Tâm Lam, muốn bóp cò.
“Thược Thược…….”
“Đừng…….” Chu Tiêu Bằng bỗng chốc đến chắn trước mặt Hứa Tâm Lam. Cho dù như thế nào, bà ấy cũng là mẹ của anh ta, sinh anh ta nuôi lớn anh ta, làm sao anh ta có thể trơ mắt nhìn bà ta gặp nguy hiểm, lại thờ ơ chứ?
“Tiểu Mộ, đừng tổn thương bà ta!” Ánh mắt khẩn cầu của Chu Tiêu Bằng nhìn về phía Hàn Mộ, “Tiểu Mộ, anh biết mẹ anh có lỗi với em, anh cũng có lỗi với em. Nhưng xin em hãy thả bà ấy…. …”
“Ha ha ha…. ….” Hứa Tâm Lam ngồi trên mặt đất cười ngây ngốc. Sau đó vẻ mặt bà ta thần bí nói: “Tôi vụng trộm nói cho các người biết, đừng nói ra ngoài. Bạch Lạc Phi bị tôi nhốt ở trong vườn hoa nhà cô ta. Nhưng……..Lúc trước mẹ của cô ta và ông Ninh hẹn hò trong phòng kia……Chắc……Có mười sáu năm……Ha ha ha!”
“Ai bảo cô ta cướp người đàn ông của tôi? Tôi hận cô ta, hận…….Hàn Đào, cho nên một nhà ông ta cũng sẽ không……..không có ngày tốt lành!” Hứa Tâm Lam thì thào nói.
Hàn Mộ cứng đờ người: “Vì vậy, tất cả đều do bà làm?”
Từ khoảnh khắc mẹ cô gả cho ba cô, tất cả đều do Hứa Tâm Lam tính kế!
“Ha ha ha…. …” Hứa Tâm Lam ngẩng đầu, nhìn Hàn Mộ cười không ngừng.
“Mẹ!” Hàn Khuynh Thược nắm bàn tay lạnh lẽo của Hàn Mộ, ánh mắt độc ác quét tới quét lui trên người Hứa Tâm Lam.
“Tiểu Mộ…..” Chu Tiêu Bằng nhìn Hàn Mộ, lại nhìn Hàn Khuynh Thược.
Hàn Mộ nắm chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái mét.
Cô nên làm thế nào? Hứa Tâm Lam hại cả nhà cô thê thảm như thế, hại ba cô phải vào tù, nhốt mẹ cô mười sáu năm, không ăn không uống, mẹ của cô bị chết đói! Hại cô bị mù, mất đi sự trong sạch, còn có, đến nay vẫn không rõ tung tích của Tiểu Phong!
Nhưng…. …….Bà ta là mẹ của anh Bằng! Anh Bằng có tình cảm với cô! yêu mến cô, lúc nào cũng cưng chìu cô…. …
Làm sao lựa chọn đây?
Hàn Khuynh Thược nhìn sắc mặt Hàn Mộ, ánh mắt trầm xuống. Nó chỉ biết mẹ của nó là con mèo ngoan không có quyết tâm.
“Bà đi đi…. …” Hàn Mộ nhắm mắt lại, mở miệng.