Cửa vừa mở ra, gió lớn bên ngoài lại mang theo cát bụi thổi đến trước mặt.
Tuy rằng trước đó Kiều Nhân đã âm thầm đề phòng trước nhưng vẫn bị bị gió thổi cho mù mịt, mặt và cổ đều bị cát bay vào.
Cô bị gió quấy phá mấy giây, còn chưa kịp ra khỏi cửa đã vội vàng rụt cổ về.
Một giây sau, tất cả gió bụi đều bị chặn lại bên ngoài cửa.
Ngụy Dịch Liên nói gì cô hoàn toàn không nghe rõ. Ban nãy khi mở cửa ra hình như cát đã bay vào trong tai cô, cộng với nửa câu “Giới thiệu bạn trai cho chị” nữa. Lúc này cô chỉ cảm thấy bên tai ong ong.
Kiều Nhân chắc chắn hôm nay Ngụy Dịch Liên cố ý chọc giận mình… Cái gì mà giới thiệu bạn trai?
Bạn học của Ngụy Dịch Liên, chỉ nhìn qua thì có vẻ là 19 20 tuổi, mà nhìn kĩ hơn thì có khi còn chưa thành niên. Kiều Nhân day huyệt thái dương.
“Bạn học em bao nhiêu tuổi?”
“Nhỏ hơn chị ba tuổi.” Tâm trạng Ngụy Dịch Liên không tệ, thậm chí câu tiếp theo còn nói rất có vần điệu, “Nữ tam đại, bão kim chuyên” (Nữ sinh đại học năm thứ ba, ôm thỏi vàng)
Kiều Nhân càng ngày càng đau đầu, “Câm miệng.”
Đừng nói, không ôm nổi thỏi vàng đâu.
Mà cứ xem như nữ sinh đại học năm ba có thể ôm thỏi vàng thật đi, thì cũng phải ôm một người nhỏ tuổi hơn cả cô.
“Chị, chị mau đến đây đi. Nếu không em đi xe tới đón chị cũng được!”
“Hiện tại bọn em đang ở Nguyệt Lượng Hà đối diện quán bar, chị đến thì gọi em.”
Nguyệt Lượng Hà vốn là một nơi yên tĩnh.
Bởi vì Kiều Nhân không thích những chỗ ồn ào nên Ngụy Dịch Liên đã đặc biệt chọn một nơi yên tĩnh như vậy.
Mới vừa nói xong, Ngụy Dịch Liên vội vàng cúp máy như sợ phải nghe đáp án mà mình không mong muốn.
Kiều Nhân thở dài, sau đó lại thở dài, thực sự không có cách nào từ chối nữa chỉ đành kéo khăn quàng cổ lên che kín mũi, để lộ ra đôi mắt sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhưng, Kiều Nhân vừa đi được vài bước đã đứng khựng lại.
Ven đường có mấy chiếc xe cấp cứu đang đỗ, đèn báo hiệu nháy ầm ĩ, rất nhanh có cáng được đem ra. Tiếng khóc, la hét vang lên khắp nơi, kéo dài khắp từ xe cấp cứu cho tới cửa bệnh viện. Tình cảnh hỗn loạn có thể so với loại hiện trường tai nạn cỡ lớn.
Kiều Nhân nhìn chăm chú mấy người nằm trên cáng, trong lòng run lên, ánh mắt không kìm được theo phản xạ gắn chặt vào chiếc cáng.
Vừa định quay đầu quan sát tiếp, khăn quàng cổ đã bị ai đó kéo thẳng lên, che hết tầm nhìn.
Giọng đàn ông vang lên bên tai: “Đừng nhìn nữa.”
Kiều Nhân đột nhiên cảm thấy an tâm.
Khăn quàng cổ là khăn sợi len đan, vì vậy vẫn có thể mơ hồ nhìn xuyên qua những khe hở. Kiều Nhân “a” một tiếng, định đưa tay lên kéo chiếc khăn thấp xuống, cổ tay đã bị người ta nắm chặt.
Anh bước đi rất chậm, Kiều Nhân nối gót theo sau không quá mất sức.
Ánh sáng trước mắt lờ mờ, cô trực tiếp nhắm mắt lại tùy ý để Kỷ Hàn Thanh nắm tay dắt đi.
Sau đó bên tai truyền tới tiếng mở cửa xe, cô đã bị đẩy vào ngồi ghế phụ.
Kiều Nhân sửng sốt mấy giây, sau khi ý thức được đã ngồi lên xe rồi mới kéo khăn quàng cổ xuống.
Người bên cạnh cũng đã đóng cửa chuẩn bị khởi động xe, Kiều Nhân hạ kính cửa sổ xuống nhìn ra bên ngoài. Hiệu suất làm việc của xe cấp cứu cực cao, dừng lại không tới mấy phút đã lại tiếp tục lái đi thực hiện công việc.
Thời tiết hôm nay thật sự khắc nghiệt, sự cố xảy ra không thể kể hết.
Lâu rồi Kiều Nhân không gặp cảnh xe cấp cứu bận rộn như vậy, cô thở dài, đợi tới khi xe chuyển bánh mới yên vị trên ghế phụ.
Màn đêm buông xuống, cả người đều mệt mỏi.
Kiều Nhân nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ một lát cô đã gần như ngủ thiếp đi. Mãi tới khi xe dừng lại ven đường, cô mới giật mình tỉnh giấc.
Quay đầu nhìn sang, bên ngoài tuyết lại rơi rồi.
Kiều Nhân nói cảm ơn, sau đó lại hỏi thêm một câu: “Anh muốn đi cùng sao?
Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô, yên lặng mấy giây, anh nhếch khóe môi nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
“Cùng đi.”
Kiều Nhân: “…”
Rõ ràng cô không có ý này!
Vừa nãy hỏi vấn đề đó, căn bản chỉ mang tính chất tượng trưng kiểu như nữ sinh được người ta đưa về nhà sẽ hỏi “Có muốn lên uống chén trà không?” thôi. Người bình thường chắc chắn đều biết nên trả lời thế nào, kết quả người này lại không thèm đi theo lẽ thường tình, trực tiếp rút chìa khóa xuống xe.
Kiều Nhân sững sờ mấy giây, lúc xuống xe vì quá vội nên không kịp kéo khăn quàng cổ lên che mặt, gió thốc thẳng vào.
“Chú nhỏ…”
Vừa gọi xong, tầm mắt Kiều Nhân đã bị một người che lại.
“Chị, đoán xem em là ai?”
Người này cũng thông minh quá đi.
Gọi cô là “chị”, tính qua tính lại cũng chỉ có một người là Ngụy Dịch Liên thôi.
Kiều Nhân gạt tay cậu ra.
“Gọi chị đến đây làm gì?”
“Nhớ chị mà.” Ngụy Dịch Liên mới trưởng thành, gương mặt vẫn mang theo nét non nớt của thiếu niên, nở nụ cười lộ ra tám chiếc răng, “Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là giới thiệu bạn trai cho chị.”
Sếp của cô vẫn còn đang đứng bên cạnh đây này, giờ còn nói gì đến chuyện tình cảm yêu đương chứ!
Mí mắt Kiều Nhân giật giật.
“Chị không thiếu bạn trai.”
Dừng vài giây, cô lại bồi thêm một câu: “Chị chỉ yêu thích làm việc thôi.”
Kỷ Hàn Thanh nhíu mày nhìn cô, khóe môi cong lên, như cười như không.
Ngày hôm nay trời lạnh, nhiệt độ trong ánh mắt anh cũng như vậy, chỉ nhẹ nhàng lướt qua mặt Kiều Nhân thôi mà cô đã cảm thấy như bị đóng băng.
Ngụy Dịch Liên chỉ chú ý đến chị gái, căn bản không hề để ý đến người đàn ông xa lạ đứng bên cạnh, kéo Kiều Nhân đi vào bên trong Nguyệt Lượng Hà, “Em mặc kệ, đến thì cũng đến rồi, vào một lát đi…”
Cậu còn thì thầm: “Nhìn cặp mắt đó, cũng không phải là không có cơ hội đâu chị.”
Ngụy Dịch Liên càng nói càng hăng, đem hết ưu điểm của bạn học nói cả một lèo.
Kiều Nhân đứng chôn chân, cố hết sức kéo dài thời gian, kết quả hai ba lần vẫn bị cậu lôi vào bên trong.
Ngụy Dịch liên dẫn cô đến quầy bar, “Thấy chưa? Chị, không phải quá trẻ đúng không?”
Quầy bar khá đông người, người đó ngồi yên tĩnh ở một bên, tuổi tác có vẻ xấp xỉ Ngụy Dịch Liên, cầm một cốc nước lọc lo lắng.
Sau đó Ngụy Dịch Liên tới bắt chuyện, cậu ta vội vàng nhảy xuống khỏi ghế, hai tai đỏ bừng, hạ giọng thật thấp.
“Chào chị, em là bạn học của Dịch Liên, tên…”
Phần sau quá nhỏ, Kiều Nhân không nghe rõ, cô đành ậm ừ, “Tôi là chị của Dịch Liên.”
Khung cảnh này, dường như cô đã xem qua trong chương trình ghép đôi trên truyền hình rồi thì phải.
Có nói ra cũng không ai tin.
Kiều Nhân đau đầu day huyệt thái dương, nhân lúc hai người đó đang mải trò chuyện với nhau, cô liếc mắt nhìn sang phía vị sếp của mình. Kỷ Hàn Thanh khẽ dựa vào quầy bar, cầm một ly rượu ung dung như xung quanh chẳng có việc gì liên quan tới mình.
Rượu màu đỏ thẫm, trong chiếc ly trong suốt biến thành một loại màu sắc cực kỳ đẹp. Đầu ngón tay anh cầm hờ, sau đó nheo mắt nhìn về phía cô.
Kiều Nhân lập tức quay đầu né tránh.
Cô đột nhiên nhớ tới một vấn đề, chính là giữa hiện trường đi xem mắt gặp phải sếp của mình thì nên làm sao?
Còn có thể làm gì nữa?
Hết cách rồi, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ thôi.
Hai chàng trai bên cạnh sau khi trò chuyện mấy câu, Ngụy Dịch Liên rất am hiểu công việc mai mối, nhanh chóng lấy lý do đi vào nhà vệ sinh mà rút lui.
Cậu tính toán mưu đồ rất nhanh, vốn là muốn cho hai người này một chút không gian riêng tư, kết quả thì không thể ngờ được.
Mười phút sau, Ngụy Dịch Liên quay trở lại, vừa đi vừa ngâm nga bài hát yêu thích. Sau đó nhìn thấy bạn mình đang ngồi một mình ở quầy bar với ly rượu, kinh ngạc suýt nữa rơi cằm.
“Chị tôi đâu?”
“Bị sếp chị ấy gọi đi rồi.”
Ngụy Dịch Liên thở phào: “Không sao, còn cơ hội khác…”
Người kia buồn bực thở dài: “Sếp của chị ấy còn nói nốt ruồi của tôi không đạt tiêu chuẩn.”
“…”
Người này đúng là nốt ruồi không thật sự đẹp thật, mặc dù ở phía dưới mắt nhưng lại ngay gần xương gò má.
Ngụy Dịch Liên nhìn chằm chằm nốt ruồi này mấy giây, thật lâu sau cũng chỉ biết thở dài.
Lần này đi xem mắt một thỏi vàng, thuận lợi hơn so với Kiều Nhân tưởng tượng nhiều.
Kỷ Hàn Thanh dùng dăm ba câu đã thay cô giải quyết xong đối tượng hẹn hò, chín giờ mười phút, Kiều Nhân lại trở về ngồi bên ghế lái.
Kỷ Hàn Thanh đeo tai nghe Bluetooth xác nhận công việc, Kiều Nhân vừa chơi game vừa để tâm nghe anh nói chuyện.
Giọng rất êm tai, trầm thấp, thỉnh thoảng lại “ừ” một tiếng.
Phía trước chính là cửa khu nhà Kiều Nhân sống, khi tốc độ xe giảm dần, tin nhắn của Ngụy Dịch Liên bay tới.
[Chị, chị không thích cậu ấy à?]
Xe đã dừng lại.
Kiều Nhân vẫn đang cúi đầu gõ chữ: [Không thích.]
[Không phải chị Niệm Niệm nói chị thích người có nốt ruồi đón lệ sao?]
Kiều Nhân hỏi ngược lại: [Đó gọi là nốt ruồi đón lệ à?]
Bên kia im như gà mắc tóc, không có động tĩnh gì.
Đúng là Kiều Nhân thích đàn ông có nốt ruồi lệ.
Lý do thì khá đơn giản. Hồi mới quen Kỷ Niệm, cô ấy có viết tiểu thuyết về nhân vật nam thứ có nốt ruồi đón lệ, Kỷ Niệm sức mạnh cực lớn, khắc họa người đó khiến Kiều Nhân hoàn toàn quên luôn hào quang của nam chính.
Ý thức trở lại hiện tại, Kiều Nhân thở phào, vừa định nói cảm ơn sau đó xuống xe liền đối diện thẳng với đôi mắt của anh.
Không biết anh ngắt điện thoại từ khi nào, lúc này chỉ còn một tay đang giữ trên vô lăng, đôi mắt sâu: “Ngày mai là thứ sáu.”
Kiều Nhân dời tầm mắt xuống thấp, nhìn thấy bên dưới mắt phải của anh cũng có một nốt ruồi nho nhỏ.
Thứ sáu là ngày tòa soạn họp tổng kết.
Kiều Nhân ban nãy còn đang nhìn chằm chằm cái nốt ruồi kia, lúc này đột nhiên bị kéo về thực tại, nắm chặt tay gật đầu một cái.
Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn cô, thu lại tầm mắt sau đó cười khẽ.
Lông mi của anh rất dài, khi nhắm mắt lại còn có thể che đi nốt ruồi kia. Mấy giây sau anh lại nhìn sang.
“Căng thẳng à?”
“Vẫn ổn…”
“Không phải là muốn biết trước kết quả sao?”
Dường như Kỷ Hàn Thanh cũng không định chờ câu trả lời của cô, anh đổi một câu hỏi khác:
“Biết ai dẫn dắt em không?”
Cảm giác lúc này rất khó hình dung, giống như là cảm giác vui sướng sau khi thoát khỏi một tai nạn suýt mất mạng, nhưng lại tràn ngập cảm giác hồi hộp.
Kiều Nhân sửng sốt, hơi mím môi chớp chớp mắt: “Ai vậy?”
“Người mà mấy hôm trước em vừa khen là rất đẹp.”
Trí nhớ Kiều Nhân không tệ, không mất nhiều thời gian đã nhớ ra lần trước trong lớp học của giáo sư Từ, cô há miệng, hai tai như bị lửa đốt.
“… Anh sao?”
P.s: Lâu quá rồi phải không?:( Dạo này mình bận quá, vừa đi thực tập vừa đi học tối mắt tối mũi. Hôm nay ốm nên bùng làm ở nhà tranh thủ edit 1 chương. Thời gian tới chắc tiến độ cũng vẫn sẽ chậm thế này, may mắn thì đến hết tháng 11 mình sẽ rảnh hơn chút. Mong mọi người KIÊN NHẪN, và ĐỪNG HỐI THÚC mình. Chắc chắn rảnh là mình sẽ edit chương mới.