Kiều Nhân nhìn dòng chữ này hồi lâu, trong đầu đột nhiên nhớ lại câu Kỷ Hàn Thanh nói với cô trước khi đi công tác.
Nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.
Nợ cũ cô còn không dám để cho Kỷ Hàn Thanh tính chứ đừng nói đến ba lần nợ mới mấy hôm nay. Nếu cùng tính một lần thì căn bản cô không dám nghĩ tới kết quả nữa. Kiều Nhân vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, còn có chút kích động không thể nói rõ.
Nhiều tâm tình lẫn lộn xông tới, cô cúi đầu, tim đập như trống bỏi, một nhịp nhanh hơn một nhịp, mãi tới tận khi màn hình tự động tắt đi cũng không trả lời người kia.
Lục hạ thấy cô thất thần, kéo cánh tay run run của cô lại, “Vấn đề đơn giản như vậy, cậu còn nghĩ ngợi gì nữa?”
Ban nãy cô ấy soi gương một lúc, căn bản không chú ý tới trong nửa phút Kiều Nhân đã xem điện thoại một lần. Cô ấy cho rằng Kiều Nhân còn đang do dự, nhắc nhở cô lần nữa: “Kỷ tổng thật sự sẽ đi đấy.”
Vì để đặc biệt nhấn mạnh, lần này Lục Hạ còn đặc biệt thêm hai chữ “thật sự” vào trước.
“Anh ấy đi làm gì?”
“Nghe nói là quản lý bộ phận văn hóa thể thao mời đi.”
“…” Kiều Nhân “À” một tiếng, “Vậy tớ không đi.”
Lục Hạ suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, vừa ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng của Kiều Nhân, sửng sốt ngây ra, mascara đều trượt lên mí mắt cô ấy vội vàng tìm giấy lau, “Tiểu Kiều, cậu không nói đùa đấy chứ?”
Kiều Nhân: “Không.”
Cô làm gì còn tâm trạng để đùa nữa.
Câu nói kia của Kỷ Hàn Thanh có tác động rất lớn, đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô không tan. Kiều Nhân không dám tự đưa mình ra trước lưỡi dao vào lúc này, nghiêm túc nói: “Tớ thật sự không đi.”
Lục Hạ vẫn không dám tin, “Thật sự không đi?”
“…”
“Nghe nói bộ phận văn hóa thể thao có rất nhiều chị gái xinh đẹp.”
Kiều Nhân: “…”
“Tiểu Kiều, cậu biết Kỷ tổng nhà cậu có rất nhiều người tơ tưởng đó.”
Kiều Nhân không nói lời nào, Lục Hạ mới dùng hai ba câu đã khiến cô thật sự bị dao động.
“Hoa khôi của bộ phận văn hóa thể thao còn chưa có bạn trai, lần trước có hai lần tham gia cuộc họp vẫn luôn quăng ánh mắt quyến rũ về phía Kỷ tổng đó.”
Lục Hạ cất gương đi, đứng dậy vỗ nhẹ lên vai Kiều Nhân mấy cái, “Tiểu Kiều, cậu nên suy nghĩ cho kĩ.”
“…”
“Kỷ tổng là miếng thịt béo, không ít hồ ly tinh nhìn ngó đâu.”
Kiều Nhân: “…”
“Có đi không?”
Kiều Nhân cắn răng, dứt khoát đồng ý: “Đi.”
“Đi là đúng rồi.”
Lục Hạ cười híp mắt đẩy cả bộ mỹ phẩm của mình sang, “Trang điểm ăn mặc đẹp đẽ chút.”
Thấy Kiều Nhân đứng bất động không phối hợp, Lục Hạ thẳng thắn kéo Kiều Nhân đến ngồi đối diện với mình, tự động tay động chân trên mặt cô.
Kiều Nhân: “…”
Động tác của Lục Hạ vẫn được xem là gọn gàng nhanh nhẹn, trang điểm cho Kiều Nhân xong còn chưa mất tới mười phút.
Sau khi xong việc, Kiều Nhân nhìn mình trong gương, thở dài khe khẽ, “Hạ Hạ, mặt trắng quá rồi.”
“Đó là do mặt cậu vốn trắng.”
“Son môi quá đỏ.”
Lục Hạ giải thích: “Không sao, hiện tại đàn ông thích kiểu này nhất.”
Kiều Nhân: “…”
Kiều Nhân không quen trang điểm quá dày, nhưng dù sao thì cũng là Lục Hạ trang điểm cho, cô không tiện xóa đi, chỉ giật tờ giấy ăn nhẹ nhàng nhấp môi một cái.
Một cái hạ xuống, màu sắc vẫn đỏ đậm như cũ.
Kiều Nhân đành từ bỏ việc đấu tranh, vứt gương sang một bên, mắt không thấy tâm không phiền, thẳng thắn không soi gương nữa.
Lục Hạ còn đang tự thưởng thức thành quả của mình, hai tay nâng mặt cực kì vui vẻ, “Trang điểm thật đẹp đẽ cho người khác chính là có cảm giác thành công.”
Kiều Nhân chuốt mascara hơi nhiều, mí mắt trĩu xuống, cô hơi khó năng nâng mí mắt lên, “Hạ Hạ, mắt tớ không mở ra được.”
Lục Hạ: “Nhất định là do buổi trưa nay cậu không nghỉ ngơi.”
“Không phải, mascara tô hơi nhiều.”
Lục Hạ ghé sát lại nhìn, quả nhiên lông mi dài hơn so với người bình thường vài lần. Cô ấy sờ sờ mũi, còn chưa nghĩ ra cách nào cứu vãn, lọ tẩy trang trong tay đã bị Kiều Nhân cầm đi mất.
Bình thường cô không biết trang điểm, nhưng dùng nước tẩy trang thì rất thuận lợi, nhanh gọn xóa phần trang điểm trên mắt đi.
Thấy cô còn định tiếp tục xóa nữa, Lục Hạ nhanh chóng giành lại lọ nước tẩy trang, “Dừng, không thể xóa nữa.”
Kiều Nhân giơ tay ra, cô ấy không đưa lại.
Cuối cùng hai người đều nhường nhịn một bước, xóa bớt nửa phần trang điểm, để lại một nửa không quá đậm.
Cả khuôn mặt cảm thấy sạch sẽ hơn nhiều.
Nếu như quên đi đôi môi tô son đỏ diễm lệ, thì không khác gương mặt lúc bình thường là bao.
Da cô vốn trắng, ngũ quan cũng thanh tú xinh đẹp, lúc trang điểm hồng lên mặt trông không quá bất ngờ mà ngược lại tăng thêm một phần dịu dàng và quyến rũ.
Kiều Nhân thở phào, cất gương đi, cầm túi đứng dậy, “Mấy giờ bắt đầu?”
“Bảy giờ rưỡi.”
“Văn phòng chúng ta có đi hết không?”
Hai người đã ra khỏi văn phòng, Lục Hạ khóa cửa lại, gật đầu: “Tiểu Hắc và Lục Kỳ đã đến đó trước rồi.”
Kiều Nhân không nói tiếp nữa, lấy điện thoại ra xem.
Cuộc nói chuyện của cô và Kỷ Hàn Thanh đang dừng ở câu [Kỷ Niệm nói trong mấy ngày anh không ở đó, em tăng ca thêm ba lần.], cô không trả lời, người kia cũng không tiếp tục nhắn đến.
Kiều Nhân trượt ngón tay mấy lần, sau đó dừng trên câu này vài giây. Mấy giây sau, cô liền xóa hết cả mấy câu liên quan ở phía trước.
Khung chat lập tức trở nên trống không.
Yên lặng, giống như căn bản chưa từng nói đến đề tài này.
Bên này Kiều Nhân vừa mới vui vẻ tự lừa dối chính mình xong, không tới hai giây, khung chat lại hiện lên một tin nhắn mới.
[Vẫn đang ở tòa soạn à?]
Kiều Nhân: [Vâng.]
[Thích tăng ca thế sao?]
Kiều Nhân: […….]
Dừng vài giây, Kiều Nhân: [Em không tăng ca.]
Đầu kia nửa ngày không có động tĩnh, đợi tới khi Kiều Nhân và Lục hạ ngồi lên taxi rồi, Kỷ Hàn Thanh vẫn chưa nhắn tin tới mà gọi điện thoại sang.
Lục Hạ đang đeo tai nghe nghe chương trình phát thanh, thấy động tĩnh liếc nhìn cô một chút: “Tiểu Kiều, điện thoại.”
Kiều Nhân vốn đang do dự có nên nghe máy hay không, kết quả Lục Hạ vừa nhắc nhở, tay cô run lên một cái trực tiếp vô tình từ chối cuộc gọi.
Sau đó chưa tới vài giây, chuông điện thoại lại vang lên.
Lục Hạ đúng lúc lại nghiêng đầu sang.
Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, để điện thoại ra gần cửa sổ xe đổi sang tai bên kia nghe máy.
Giọng anh truyền tới, trầm thấp nặng nề nói hai chữ: “Kiều Nhân?”
Kiều Nhân nhẹ nhàng đáp, “Xuống máy bay lúc nào?”
“Vừa nãy.”
Kiều Nhân “Ừm” một tiếng, giọng vô tình nhẹ đi nhiều, “Mệt không?”
Giọng đàn ông mang theo nửa phần khàn khàn, “Có chút.”
Cách sóng điện thoại xa như vậy, Kiều Nhân vẫn có thể nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh. Đáy lòng cô giống như bị một vật gì đó nhẹ nhàng véo một cái, nín thở. Vừa định nói chuyện liền nghe thấy anh ở đầu bên kia nói: “Vì thế em ngoan một chút, đừng có suốt ngày tăng ca.”
(Lưu manh mọi lúc mọi nơi luôn, thật sự =)))))))
Kiều Nhân: “…”
Ban đầu cô còn tưởng là mình nghe nhầm, kết quả câu nói này đảo qua đảo lại trong tai vài lần, cô mới phản ứng được. Hai tai nóng lên, giọng cũng nâng cao mấy phần, “Kỷ Hàn Thanh…”
Tiếng trong tai nghe của Lục Hạ cũng bị át đi, cô ấy sững sờ quay đầu nhìn về phía Kiều Nhân, đột nhiên cảm thấy cô nương này thật là lợi hại.
Người qua đường bọn họ bình thường ở trước mặt Kỷ Hàn Thanh liền không dám thở mạnh, kết quả Kiều Nhân không chỉ dám hít thở mà còn dám cao giọng gào lên với anh.
Trong nháy mắt Lục Hạ sùng bái phục Kiều Nhân sát đất, ánh mắt nhìn cô cũng thay đổi.
Kiều Nhân cũng không biết mình bị mê muội cái gì, lúc này chỉ mải chìm đắm trong thế giới của mình, bên tai ong ong. Kỷ Hàn Thanh ở đầu bên kia nói gì cô cũng không nghe lọt nửa chữ, hơi kìm lại âm cuối phun ra chữ: “Cút.”
Lục Hạ: “…”
Càng sùng bái rồi.
Bởi vì bị tắc đường mất nửa tiếng, lúc Kiều Nhân và Lục Hạ đến nơi, muộn khoảng mười phút so với thời gian đã hẹn.
Hai bộ phận văn hóa thể thao và xã hội ở cùng một tầng nên bình thường cũng hay tổ chức liên hoan cùng nhau.
Lục Hạ gần như quen biết hết những người ở bộ phận văn hóa thể thao, vừa xuống xe liền nói qua cho Kiều Nhân một lần:
“Bộ phận văn thể có tổng cộng hai mươi bảy người, ngày hôm nay tới được chỉ có bảy người tầm tuổi chúng ta, năm nam hai nữ, đều còn độc thân.”
Cô ấy ngừng nói, ghé sát vào tai Kiều Nhân nhỏ giọng nói: “Hoa khôi của bộ phận bọn họ hôm nay cũng tới.”
Kiều Nhân cũng không quan tâm mấy “Ừ” một tiếng.
Lục hạ: “Cậu đúng là tự tin thật.”
Kiều Nhân cũng không khiêm tốn: “Cũng được.”
“Bộ phận của chúng ta thì không cần giới thiệu với cậu nữa chứ?”
“Không cần.”
Lục Hạ đẩy cửa phòng ra, tiếng nói chuyện bên trong có chút ồn ào, Kiều Nhân ngước mắt nhìn một lượt toàn bộ những người trong phòng.
Từ trái sang phải, từ trong ra ngoài.
Không thấy Kỷ Hàn Thanh.
Lục Kỳ đang ngồi ở một chỗ khá dễ thấy vẫy vẫy tay với hai người: “Chị Kiều, bên này.”
Lời vừa nói ra, tất cả âm thanh trong phòng dường như đều tạm thời ngừng lại. Sau khi yên tĩnh vài giây, có người hỏi: “Ôi, đây cũng là thực tập sinh mới đến à?”
Không cần phải nói cũng biết là đang hỏi Kiều Nhân.
Kiều Nhân gật đầu một cái, sau đó lại nghe thấy người kia hỏi: “Tên là Kiều Nhân sao?”
Kiều Nhân tiếp tục gật đầu.
Lục Hạ ghé sát vào tai cô thấp giọng: “Cây cỏ của bộ phận văn hóa thể thao.”
Kiều Nhân: “…”
“Trước kia bộ phận của chúng ta còn có mấy cô gái tỏ tình với anh ta đấy.”
Lục Hạ vào tòa soạn từ sớm, tính cách lại phóng khoáng vì thế nên biết không ít tin bát quái. Vừa kéo Kiều Nhân đi về phía Lục Kỳ vừa nhắc nhở cô: “Cậu đừng lại gần anh ta quá.”
“Sao vậy?”
“Người này ai tới cũng không từ chối, số lượng bạn gái từng qua lại không 100 thì cũng phải 99 người rồi.”
“…”
“Hầu hết đều là lên giường xong liền chia tay.”
Kiều Nhân: “…”
“Cậu nói đàn ông không phải đều như vậy chứ?”
Kiều Nhân lắc đầu.
Cô không tiếp xúc với nhiều đàn ông, vì thế vẫn khó mà nói chắc được.
Có điều nghe Lục Hạ nói vậy, tâm tư Kiều Nhân thoáng một cái đột nhiên nghĩ tới Kỷ Hàn Thanh.
Kỷ Hàn Thanh có phải như vậy hay không cô không biết rõ, nhưng anh trăm phương ngàn kế muốn dụ cô lên giường thì nhất định là thật.
Kiều Nhân lau miệng, quay đầu liếc nhìn Lục Kỳ, “Kỷ tổng đâu?”
“Ở phòng bên cạnh ăn cơm cùng người nhà, nói là lát nữa qua đây.”
Lục Kỳ rót cho cô một ly rượu đỏ đưa tới, “Chị Kiều, chị tìm Kỷ tổng có chuyện à?”
Kiều Nhân lắc đầu, cầm ly rượu đỏ từ tốn uống.
Rượu đỏ vào miệng ngọt ngào nhưng dần dần mới ngấm từng chút một.
Độ cồn hơi cao, một ly vào bụng, Kiều Nhân hơi váng đầu, trên mặt nóng lên, cầm điện thoại nhắn tin cho Kỷ Hàn Thanh: [Anh đang ăn cơm với ai ở đây thế?]
Đầu kia nửa ngày không thấy trả lời.
Không biết là không nhìn thấy hay căn bản là mặc kệ cô.
Kiều Nhân đợi gần mười phút, điện thoại vẫn không có động tĩnh.
Đầu cô có chút choáng váng, lúc này dạ dày trống rỗng. Một ly rượu đổ vào, mùi rượu đồng thời cuộn lên. Cô cầm điện thoại đứng dậy, sau khi nói với Lục Hạ một tiếng thì đi vào phòng rửa tay.
Tửu lượng của Kiều Nhân vẫn khá tốt, nhưng bụng trống rỗng uống rượu vẫn cảm thấy không thoải mái. Cô ở trong phòng rửa tay súc miệng nửa ngày, đợi mùi rượu trong họng gần như tan hết mới cầm đồ đi ra ngoài, bỗng nhìn thấy người đàn ông đang đứng cách đó không xa cúi đầu gọi điện thoại.
Trong nháy mắt Kiều Nhân còn tưởng là mình hoa mắt, mãi tới sau khi cô đứng ngây người tại chỗ nửa phút, anh liếc mắt nhìn cô.
Đầu Kiều Nhân mờ mịt, tiếng nói hoạt động nhanh hơn đại não, bỗng theo phản xạ có điều kiện buột miệng: “Kỷ tổng…”
“Kỷ tổng?”
Kỷ Hàn Thanh cụp mắt nhìn cô, hình như anh còn chưa ngắt điện thoại, âm thanh từ đầu bên kia mơ hồ. Anh cứ thế bỏ điện thoại ở bên tai ra, sau đó nhấc chân đi tới gần cô, giọng nói nhẹ nhàng truyền tới: “Tối qua em không gọi anh như vậy.”
SPOIL Chương 56:
“Muốn anh giúp em nhớ lại không?”
Kiều Nhân khẽ cắn răng: “…… không cần.”
“Gọi lại một tiếng đi.”
“Hôm qua em buồn ngủ quá, đầu óc không tỉnh táo, không nhớ ra được.”
Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn vành tai nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, ánh mắt tối sầm lại: “Tiểu Kiều…