Kiều Nhân lập tức muốn rụt tay lại.
Đầu ngón tay cô hơi buồn buồn, vốn định rút thẳng tay về nhưng kết quả là người kia không chịu buông ra. Kiều Nhân dùng sức cố giãy, không chỉ không rút ra được mà ngược lại còn gây ra động tĩnh không nhỏ.
Hai người vừa rồi còn đang nói chuyện bỗng nhiên im lặng.
Kiều Nhân lập tức nghiêm chỉnh không dám lộn xộn nữa, đứng thẳng người nhìn sang.
Sắc mặt Tống nữ sĩ đã khá hơn nhiều, tuy trong mắt bà vẫn lộ ra sát khí.
Ngụy Duyên ôm vai vợ, vẫn tiếp tục nói: “Hơn nữa, hiện tại Tiểu Kiều đã 22 tuổi rồi, đã là thanh niên có thể tự chịu trách nhiệm cho bản thân rồi.”
Tống nữ sĩ thở dài, không nói gì.
Trong nháy mắt Kiều Nhân liền cảm thấy hình tượng của Ngụy Duyên trong lòng mình càng to lớn rồi.
“Bớt giận nào, đến giờ ăn tối rồi.”
Ông kéo Tống Vân đi về phía phòng ăn, lúc đi ngang qua chỗ Kiều Nhân còn liếc mắt ra hiệu với cô.
Kiều Nhân vốn không dám ăn cơm ở nhà, kết quả thấy tín hiệu của ông, cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Rất hiếm khi cô nói ít như vậy.
Trong bữa ăn, Kiều Nhân không dám nói nửa lời, chỉ sợ sơ ý một chút lại đốt lên ngọn lửa giận vừa mới hạ xuống của Tống nữ sĩ.
May mà có Ngụy Duyên làm bầu không khí trở nên sôi nổi, mấy người trên bàn ăn cơm mới không cảm thấy quá lúng túng.
Kiều Nhân ngồi cạnh Kỷ Hàn Thanh, cứ vài giây lại liếc mắt nhìn hai người ngồi đối diện.
Sau khi ăn cơm tối xong, đương nhiên Tống nữ sĩ cũng đã nghĩ gần xuôi rồi, hơn nữa bên cạnh lại có người ân cần khuyên nhủ, cuối cùng thì sắc mặt âm u mới tan đi đôi chút.
Sự hồi hộp của Kiều Nhân suốt cả buổi tối cuối cùng cũng được giải tỏa.
Cô lặng lẽ giơ ngón tay cái với Ngụy Duyên, còn chưa kịp thu tay lại đã bị Tống nữ sĩ liếc thấy: “Chê mẹ già không quản được con nữa phải không?”
Rốt cục cũng không phi dao ra nữa rồi.
Kiều Nhân vội vàng nịnh nọt: “Sao có thể chứ. Tống tiểu thư còn trẻ lắm.”
“Nếu như hai mẹ con mình cùng đi ra đường, chắc chắn người ta sẽ tưởng là chị em.”
Tống nữ sĩ hừ một tiếng, “Dẻo miệng lắm.”
Bà rời tầm mắt đi nơi khác, nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh vẫn luôn bình tĩnh yên lặng từ đầu đến cuối.
Gen của cậu ta thật là tốt, tương lai Kiều Nhân gả đi rồi, nếu sinh con thì chắc chắn không cần lo lắng.
Khẳng định là gen trội.
Nói về tính cách trầm tĩnh cũng tốt, tất cả những lời nói ra đều dùng để thuyết phục bà. Trước nay Tống Vân không hề phát hiện ra cậu ta có thể khiến người khác nói không nên lời.
Chỉ sợ tất cả sự nho nhã, lịch sự trước kia đều là giả tạo.
Tống Vân ho một tiếng: “Tiểu Kỷ.”
Kỷ Hàn Thanh ngẩng đầu nhìn bà.
Trên môi anh hiện ra ý cười không quá sâu, chỉ hơi cong lên vài giây rồi dừng lại, là vì câu “dẻo miệng” vừa rồi của Tống Vân.
Tống Vân: “Cậu… Quên đi, nha đầu Kiều Nhân này càng lớn tôi càng không quản nổi, sau này cậu chăm sóc con bé cho tốt.”
Anh mỉm cười: “Được ạ.”
Tống Vân lại không yên tâm dặn dò Kiều Nhân: “Tự con phải chú ý, đừng có suốt ngày chạy tới mấy chỗ nguy hiểm. Nếu lần sau trong lúc làm việc mà bị thương thì cứ chờ bị mẹ trói vào giường đi.”
Dù sao cũng là ruột thịt, Tống nữ sĩ không phải chỉ hiểu Kiều Nhân qua loa.
Từ trước đây khi kiều Nhân gạt bà đi học ngành báo chí là bà đã biết rồi. Thuần phục ngựa thì có thể, nhưng căn bản Kiều Nhân là một con ngựa hoang, muốn con bé đi theo lộ trình của bà, độ khả thi có lẽ bằng không.
Tống Vân đã nhượng bộ không biết bao nhiêu lần. Bà thở dài, một lúc sau lại tiếp tục thở dài.
Tuy rằng bà đã nghĩ thông suốt kha khá, nhưng rốt cục thì lần này vẫn bị Kiều Nhân chọc giận không ít, không thể nói hạ hỏa là hạ ngay được. Bà đặt đũa xuống, mở miệng đuổi người: “Hai đứa lúc về chú ý an toàn.
Kiều Nhân hé môi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào, chỉ khẽ “Vâng” một tiếng sau đó đứng dậy, cẩn thận đi ra cửa.
Ngụy Duyên tiễn bọn họ ra ngoài, “Đừng lo, mẹ con thế nào con còn không hiểu hay sao… Mấy ngày nữa nghĩ thông suốt, hết giận là ổn thôi.”
Kiều Nhân gật đầu: “Chú Ngụy, hôm nay chú cực kì đẹp trai.”
Cô giơ tay ra diễn tả: “Khí chất cao tới hai mét tám.”
Kỷ Hàn Thanh đã mở cửa ghế phụ cho cô, vừa đưa tay đặt lên đỉnh đầu cô, “Gần như vậy.”
Đầy một miệng lời khen ngợi Ngụy Duyên Kiều Nhân còn chưa nói hết, đã bị anh nhét vào trong xe.
Sau đó cửa xe đóng lại, hoàn toàn ngăn cách cô với người bên ngoài.
Ngụy Duyên khẽ thở dài: “Lái xe chú ý an toàn.”
“Vâng.”
Ngụy Duyên cười híp mắt vỗ vỗ vai của anh: “Con rể tốt.”
“………….”
Ông thích ứng với thân phận mới nhanh thật.
Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh khẽ giật giật, sau khi khẽ đáp một tiếng thì xoay người định lên xe.
“Hàn Thanh,” Ngụy Duyên đột nhiên gọi anh lại, “Nếu như Tiểu Kiều thật sự bị thương cậu không đau lòng sao?”
Bước chân của Kỷ Hàn Thanh ngừng lại, quay đầu nhìn ông: “Đau lòng.”
Đau lòng thì làm được gì chứ.
“Nhưng cô ấy yêu thích.”
Ngụy Duyên mỉm cười, “Định khi nào rước Tiểu Kiều nhà chúng tôi về nhà?”
Đây không phải lần đầu tiên Kỷ Hàn Thanh được hỏi vấn đề này.
Anh không trả lời được.
Vì không phải do anh quyết định.
Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu liếc nhìn qua cửa kính ghế phụ, đúng lúc Kiều Nhân hạ cửa kính xuống nhìn ra bên ngoài, tầm mắt cứ thế gặp nhau, đáng tiếc người bên ngoài không hề chú ý tới.
Ánh mắt anh quá dịu dàng, Kiều Nhân cứ mắt đối mắt với anh như vậy vài giây, sau đó nhìn thấy đôi môi của anh khẽ chuyển động, nói ra hai chữ.
Không hề phát ra thành tiếng.
Nhưng Kiều Nhân nhìn là hiểu.
……Chờ cô ấy.
Từ khi bị Tống nữ sĩ phát hiện bí mật, bản lĩnh nịnh hót của Kiều Nhân càng ngày càng cao siêu hơn không ít.
May mà tâm tình Tống nữ sĩ khá tốt, trải qua mấy tuần đã vui vẻ hơn rồi, ngoại trừ việc mỗi lần nhìn thấy tin về các phóng viên xã hội đều sẽ hướng sang Kiều Nhân một chút.
Có điều tần suất không cao.
Trong vòng ba tuần, có tổng cộng hai vụ việc, trong đó có một người gặp phải tai nạn xe cộ bất ngờ tương tự như Kiều Uyên năm xưa.
Tới tháng bảy, Kiều Nhân và một vài đồng nghiệp chạy đi Tây Bắc một chuyến, cần thu thập tư liệu thực tế về kỷ niệm 7 năm xảy ra trận động đất nghiêm trọng.
Đúng giữa hè, ánh nắng mặt trời và tia tử ngoại rất mạnh. Tháng tám, mấy người bọn họ trở về, hầu như ai cũng bị cháy nắng tới mức không dám soi gương.
Kiều Nhân bôi kem chống năm hai, ba lần một ngày, dù cơ thể có tốt tới mấy cũng vẫn không chịu nổi, đen đi mấy tông.
Vừa trở về, Tống nữ sĩ gọi cô về nhà ăn cơm. Lúc cửa mở ra, Tống nữ sĩ quay sang nhìn cô hỏi: “Cô tìm ai?”
Đây chính là minh chứng cho câu nói “Đen tới mức mẹ cũng không nhận ra”.
Từ đó về sau, chỉ cần không phải đi hiện trường quá gấp gáp, Kiều Nhân đều cố gắng chống nắng thật cẩn thận.
Bởi vì chuyến đi tới Tây Bắc nhiều ngày, nên có không ít công việc chồng chất kéo đến, Kiều Nhân bận hơn trước khá nhiều.
Mức độ bận rộn đại khái là từ sáng đến khuya, ngoài lúc đi họp và cùng ngủ thì cơ bản không thể gặp được Kỷ Hàn Thanh.
Người kia cứ hai, ba ngày lại đi công tác. Cả tháng tám, thời gian Kiều Nhân ở cạnh anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cộng lại có khi còn chưa vượt quá ba ngày.
Đến đầu tháng chín, rốt cục Kiều Nhân có mấy ngày rảnh rỗi.
Một người rảnh rỗi sẽ dễ suy nghĩ linh tinh.
Số lần Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh nói chuyện với nhau càng ngày càng ít, chút cảm xúc lập tức dâng trào.
Đúng vào thời gian diễn ra buổi lễ thường niên của tòa soạn, toàn bộ nhân viên có mấy ngày nhàn rỗi.
Trước buổi lễ thường niên một ngày, Kiều Nhân nhân lúc những đồng nghiệp khác không chú ý, lặng lẽ bỏ thẻ phòng vào trong chiếc cốc bên cạnh Kỷ Hàn Thanh.
Cảm giác này vừa căng thẳng lại vừa kích thích.
Sau khi để lại thẻ phòng xong, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cô liếc nhìn thấy hai ngón tay thon dài của anh cầm chiếc thẻ phòng lên, không nhanh không chậm cất vào trong túi.
Không giống cô, Kỷ Hàn Thanh chẳng có chút cảm giác có tật giật mình nào cả.
Cuối cùng, anh còn nở một nụ cười mờ ám với Kiều Nhân.
Kiều Nhân: “……..”
Ban ngày ban mặt.
Tại sao lại muốn quyến rũ cô.
Kiều Nhân chỉ sợ người khác phát hiện ra manh mối, vội vàng thu tầm mắt lại, nhanh chóng bước ra khỏi phòng họp.
Vừa đi được vài bước, Tân Nhan đã nhắn tin đến: [Có một tin tốt và một tin xấu.]
Kiều Nhân đang suy nghĩ xem tin tốt có thể là gì thì Tân Nhan đã tiếp tục nhắn một tin khác: [Tin tốt là cuối cùng Lục Cảnh Úc cũng đồng ý ly hôn rồi.]
Từ khi Tân Nhan đưa ra đề nghị ly hôn đến khi Lục Cảnh Úc đồng ý hình như thời gian cũng không quá dài.
Nhưng mỗi ngày đều giống như kéo dài vô tận, trôi qua cực kì chậm chạp.
Kiều Nhân gửi một biểu tượng vỗ tay.
Tân Nhan: [Tin xấu là Phó Yến hẹn chị ăn cơm.]
(Có lời giải đáp cho các bạn hỏi về anh giai Phó Yến rồi đây. Couple Phó Yến – Tân Nhan? Nếu vậy Phó Yến lại thành anh rể của chú Kỷ à? =))))
Kiều Nhân: [Đóa hoa đào nở.]
Tân Nhan: [Hoa đào nát.]
Kiều Nhân: […….Cũng không tới nỗi chứ.]
Không nói tới chuyện này, thì khuôn mặt của Phó yến đúng là tinh tế vạn người mới có một.
Kiều Nhân: [Ít nhất thì cũng đẹp trai, đúng không chị?]
[Không muốn để ý đến anh ta lắm.]
Tân Nhanh gõ chứ rất nhanh, gần như hai câu gửi đến liên tiếp nhau: [Khuôn mặt đầy vẻ phong lưu.]
[Nghe nói số lượng bạn gái cũ của anh có thể thể hợp thành một bàn mạt chược.]
[………….Thật sao?]
[Không rõ.]
Kiều Nhân không hề biết Phó Yến lại trăng hoa như vậy.
Đêm đó sau khi ở khách sạn vận động với Kỷ Hàn Thanh xong, Kiều Nhân liền quấn lấy anh hỏi về tình sử của Phó Yến.
Kỷ Hàn Thanh phát hiện, gần đây Kiều Nhân luôn đặc biệt có hứng thú với người đàn ông khác.
Ban đầu là Đường Ngộ.
Hiện tại đổi thành Phó Yến.
Kỷ Hàn Thanh véo nhẹ một cái lên chiếc eo mềm mịn của Kiều Nhân, hơi nghiến răng: “Không biết.”
“Nghe nói bạn gái cũ của anh ấy có thể họp thành một bàn mạt chược?”
“Ai nói.”
“………..Chị em.”
“Ha ha.”
“Có phải thật thế không?”
Kỷ Hàn Thanh rời tay đi, sau đó lật người đè cô xuống dưới thân, “Anh thấy thể lực và tinh thần của em quá dồi dào rồi.”
Hỏi hết Đường Ngộ lại hỏi đến Phó Yến.
Chỉ duy nhất không hề hỏi về bạn trai mình.
Kỷ Hàn Thanh tức giận nở nụ cười trầm thấp, động tác liên tục mạnh hơn không ít.
Đêm qua đi, Kiều Nhân không chỉ không tìm hiểu được tình sử của Phó Yến mà ngược lại còn tự hại mình.
Kết quả của việc phóng túng chính là, trong buổi lễ thường niên ngày hôm sau Kiều Nhân không dám mặc váy quá hở. Cô chỉ hận không thể giấu tất cả những vết tích trên người mình đi, hoàn toàn xứng với danh hiệu nhân viên nữ bảo thủ nhất.
Buổi lễ thường niên không khác nhiều so với những buổi dạ hội lúc còn đi học là bao.
Khác nhau chính là người trưởng thành và trẻ vị thành niên: có thể uống rượu hay không, có thể mất lí trí hay không.
Kiều Nhân cũng uống mấy chén rượu.
Người chủ trì phát biểu ở trên sân khấu có chút tẻ nhạt, Kiều Nhân xoay xoay ly rượu trong tay, sau đó đúng lúc nhìn thấy một đồng nghiệp nữ ở bộ phận giải trí đi tới.
Kiều Nhân gặp cô ấy mấy lần nhưng không thân quen lắm.
Cô lịch sự gật đầu chào hỏi, vừa định quay đầu đi thì nghe thấy đồng nghiệp nữ bát quái hỏi: “Tiểu Kiều, cô và Kỷ tổng có quan hệ gì vậy?”
“Cái gì?”
“Ngày hôm qua sau cuộc họp, tôi thấy cô đưa cho Kỷ tổng thứ gì đó. Ánh mắt anh ấy nhìn cô không đúng lắm.”
Kiều Nhân mặt không biến sắc: “Sao lại không đúng?”
“Chính là cảm giác không giống với lúc nhìn chúng tôi.”
“Trong lúc họp sếp cũng mắng tôi như mắng mọi người thôi mà.”
Tuy rằng sau khi mắng xong sẽ lại đi dỗ dành cô.
Đồng nghiệp nữ suy nghĩ vài giây, sau đó dường như hiểu ra điều gì gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vì thế nên chúng tôi không quen nhau đâu.”
Vừa dứt lời, có người lướt qua bên trái cô, đúng lúc.
Kiều Nhân ngẩng đầu lên nhìn, sau đó vẻ mặt cứng đờ trong nháy mắt.
Uống nhiều nói lung tung, báo ứng đến rồi…
Bị chính chủ “không quen” nghe thấy rồi.
Vì giữa chừng bỗng nhảy ra sự cố bất ngờ, nên trước khi kết thúc buổi tiệc thường niên vài phút, nhân lúc Kỷ Hàn Thanh đang đứng trên sân khấu phát biểu bế mạc, Kiều Nhân bỏ chạy trước một bước.
Cô uống rượu, chỉ có thể gọi xe về nhà.
Lúc sắp tới nhà, Kỷ Niệm đột nhiên gọi cho cô: “Tiểu Kiều, tớ muốn ăn bánh bao gạch cua.”
Kiều Nhân đành phải dừng lại mua bánh bao, mất hơn nửa tiếng mới về được đến nhà. Kết quả vừa mở cửa, hoàn toàn không thấy bóng dáng Kỷ Niệm đâu.
Trong phòng tối om.
Kiều Nhân bật đèn phòng khách lên, “Niệm Niệm?”
Không ai trả lời.
Kiều Nhân đẩy cửa phòng Kỷ Niệm ra, trống không.Cô lại đi sang mở cửa phòng mình. Lần này vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp bật đèn, cằm đã bị người nào đó giữ chặt.
Hơi thở của Kiều Nhân ngừng lại, sau đó nghe thấy anh nhẹ giọng hỏi: “Sao lại trở thành không quen rồi?”
Anh nheo mắt, như cười như không: “Người hôm qua đưa thẻ phòng cho anh không phải em sao?”
Kiều Nhân: “……..”
Ngụy Duyên nói không sai.
Việc cần tới thì tránh không thoát, có một số chuyện chính là số mệnh an bài.
Ví dụ như, cô nhất định phải bị Kỷ Hàn Thanh đàn áp.
Những tháng ngày bận rộn lại nhanh chóng trôi qua.
Kỳ nghỉ tháng mười một, rốt cục Kiều Nhân gặp được bác sĩ Đường thần bí.
Ở trong lễ đính hôn của một bác sĩ Đường khác.
Kiều Nhân hầu như không quen biết những người ở đây, nhưng Kỷ Hàn Thanh muốn đến nên cô theo tới.
Hơn chín giờ tối, Kiều Nhân ngồi trong hội trường lễ đính hôn có chút buồn chán, cô lại uống rượu. Kỷ Hàn Thanh đang nói chuyện với người khác. Cô báo với anh một tiếng rồi một mình đi ra ban công hóng gió.
Thật không khéo lại đúng lúc trên ban công cũng có người.
Kiều Nhân cách người kia bốn, năm mét, ánh trăng và ánh đèn trên tường tuy mờ nhạt, nhưng Kiều Nhân vẫn miễn cường có thể thấy rõ tướng mạo của người đó.
Trùng hợp chính là người mà trước đây cô đã từng nhìn thấy trong bức ảnh trên chứng minh thư, còn đẹp hơn trong ảnh nhiều.
Kiều Nhân cũng không đi sang phía đó, tầm mắt nhẹ nhàng dừng trên khuôn mặt người kia.
Trong miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, sau khi châm lửa, khói vừa mới thoát ra một chút thì có một giọng nữ chen ngang: “Hút thuốc không tốt cho cơ thể.”
Cô còn nhớ anh ta tên là Đường Ngộ.
Kiều Nhân nhìn thấy khóe miệng anh ta khẽ cong lên.
“Với ai?”
“Với anh… còn cả với em nữa.”
Kiều Nhân nhận ra người này không phải là cô giáo Diệp mà cô từng gặp ở thôn Khúc Dương.
Người kia nghiêng đầu, làn khói được anh ta rời ra xa hỏi cô gái kia. Khóe môi mang theo ý cười, liếc nhìn cô gái một chút, không lên tiếng.
Kiều Nhân cảm thấy hai người ở bên ngoài này còn thú vị hơn so với hôn lễ ở bên trong nhiều.
Cô còn đang băn khoăn có nên tiến lê phía trước gần một chút để xem cuộc vui hay không thì đã nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền tới: “Cậu ta đẹp hay là vị kia nhà em đẹp?”
Lại là một nhân vật truyền kỳ.
Kiều Nhân quay đầu liếc nhìn anh ta một cái, “Anh cũng đã nhắc đến vị kia nhà em rồi… Đã nghe câu người tình trong mắt hóa Tây Thi chưa?”
Về tình về lý, khẳng định đều là Kỷ Hàn Thanh đẹp trai.
Phó Yến nhíu mày, đổi đề tài: “Ngộ Ngộ của chúng ta, càng ngày càng không dịu dàng.”
Vừa nãy rõ ràng Kiều Nhân còn thấy vẻ mặt của bác sĩ Đường rất dịu dàng, vừa mới quay sang nhìn đã thấy anh ta đang cúi đầu, điếu thuốc giữa ngón tay đè lên nắp thùng rác.
“Vậy sao cô còn tới đây,” Anh ta hơi nheo mắt, “Tự ngược à?”
Trong nháy mắt mặt cô gái kia đỏ bừng, cũng không nói nên lời.
Phó Yến thở dài, than thở không hề có chút thành ý nào: “Quấy rầy cậu ta hút thuốc.”
Kiều Nhân không hiểu gì nhìn anh ấy.
“Đường Ngộ không bao giờ hút thuốc trước mặt con gái.”
“Tác phong của người đàn ông chuẩn mực?”
“Có cái rắm,” Phó Yến khinh thường, “Bởi vì bọn anh nhất trí cho rằng, khi Ngộ Ngộ hút thuốc chính là…”
Anh ấy ngoắc ngón tay ra hiệu với Kiều Nhân, sau đó Kiều Nhân vừa ghé sát tai lại gần liền nghe thấy anh ấy nói: “Đi hỏi vị kia nhà em đi.”
“………..”
Kiều Nhân thật sự muốn hỏi Kỷ Hàn Thanh.
Nhưng sau khi lễ đính hôn kết thúc, Kỷ Hàn Thanh phụ trách đỡ rượu say đến bất tỉnh nhân sự. Cô còn không có cơ hội để hỏi, anh đã ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau.
Kiều Nhân cũng không dám đi đâu. Cô sợ Kỷ Hàn Thanh uống nhiều lúc tỉnh dậy sẽ đau đầu nên sau khi về nhà liền nấu canh giải rượu rồi lau người cho anh bằng khăn ấm, bị dằn vặt còn khuya hơn so với Kỷ Hàn Thanh.
Ngày hôm sau vừa mở mắt đã là hơn ba giờ chiều.
Kỷ Hàn Thanh tỉnh ngủ liền cảm thấy cả người không chút hề hấn gì. Kiều Nhân thì ngược lại, không biết là do uống rượu hay là do ngủ quá muộn mà sau khi tỉnh dậy liền cảm thấy hơi đau đầu.
Cô nói chuyện với Tân Nhan, chị ấy đưa ra đề nghị: [Đi ra ngoài tản bộ hóng gió một chút là sẽ đỡ thôi.]
Dù sao Tân Nhan cũng thường gặp mấy chuyện này, Kiều Nhân không nghi ngờ lời chị ấy, sau khi ăn tối xong liền kéo Kỷ Hàn Thanh đi dạo một vòng trong siêu thị gần đó.
Vì là buổi tối nên siêu thị có không ít hoạt động sôi nổi.
Nhiều loại sữa chua mua một tặng một.
Kiều Nhân vừa bỏ một vỉ sữa chua vào trong xe đẩy, vừa giả bộ nói bóng gió: “Tiểu… Kỷ ca ca.” (Chị Kiều định gọi là Tiểu thúc thúc.)
Kỷ Hàn Thanh nhìn cô một cái.
“Có một vấn đề muốn hỏi anh.”
“Hỏi đi.”
“Vì sao bác sĩ Đường lại không hút thuốc trước mặt con gái?”
Kỷ Hàn Thanh nhíu mày, “Ai nói?”
“Anh Phó Yến.”
“…………”
Kỷ Hàn Thanh cảm giác địa vị của mình đang tụt dốc không phanh, hiện tại có lẽ còn không cao bằng một hộp sữa chua trong tay Kiều Nhân.
Anh mặt không biến sắc rời tầm mắt đi nơi khác: “Về nhà nói cho em biết.”
Kỷ Hàn Thanh hiếm khi thể hiện rõ tâm tình như vậy.
Kiều Nhân cong môi cười, lúc đi ngang qua quầy rau củ liền cầm hai củ cải trắng lên, kinh ngạc “Ôi” một tiếng: “Sao cả củ cải cũng mua một tặng một?”
“Thì sao?”
Trên túi củ cải không hề có thông tin gì, chỉ đơn thuần là hai củ cải trắng đặt vừa vặn bên cạnh nhau.
Kiều Nhân liếc nhìn giá dán bên trên: “Vừa vặn chín tệ chín*.”
Kỷ Hàn Thanh cụp mắt nhìn cô, “Mua không?”
“Anh muốn mua à, mua một tặng một.” Kiều Nhân cúi đầu miết miết băng dính màu xanh lam trên túi củ cải, “Đưa cho em, Kỷ tiên sinh anh có mua không?”
Kỷ Hàn Thanh nhìn chằm chằm cô một lúc, xung quang liên tục có người đi ngang qua chỗ bọn họ đang đứng, đã bắt đầu có người nhìn về phía này.
Kiều Nhân cảm giác mình biến thành khỉ trong sở thú, cô bị nhìn tới mức phiền muộn, “Không mua thì thôi.”
Vừa nói xong định trả củ cải lại chỗ cũ thì cổ tay đã bị người kia giữ lại. Anh đứng sau lưng cô, tư thế như đang ôm lấy cô: “Mua.”
Củ cải trong tay Kiều Nhân bị lấy đi.
Một giây sau, “Ngày mai vừa đúng lúc là thứ hai.”
Kiều Nhân: “Sao… sao vậy?”
“Cục dân chính làm việc rồi.”
“…….”
Kiều Nhân thật sự bán đứng chính mình rồi.
Giá chín tệ chín*, thu về hai cuốn sổ màu đỏ.
(Ở Trung Quốc, lệ phí đăng ký kết hôn là 9 tệ 9. Vậy nên khi củ cải có giá là 9 tệ 9 thì chú Kỷ mới nhắc tới việc kết hôn.)
Lúc Kiều Nhân đi ra khỏi cục dân chính, cả người giống như vẫn đang ở trong mộng.
Sau khi bối rối mười mấy phút, cô bắt đầu nhắn tin cho người thân và bạn bè: [Tớ thoát khỏi tình trạng độc thân rồi.]
Kỷ Niệm là người đầu tiên nhắn lại: [Không phải cậu đã sớm thoát khỏi tình trạng độc thân rồi sao?]
Sau đó người thứ hai, thứ ba, tất cả đều hỏi một câu giống nhau y đúc.
Kiều Nhân chẳng muốn trả lời từng người một, dứt khoát trực tiếp đăng lên vòng bạn bè: [Không phải ngày Cá tháng tư.]
Bên dưới là hình ảnh đăng ký kết hôn.
Nhanh chóng có rất nhiều người vào bình luận chúc mừng.
Giữa một loạt lời chúc mừng, đồng nghiệp nữ hôm nọ bình luận: [Tin là cô và Kỷ tổng không hề quen biết nhau, chúc mừng!]
Kiều Nhân không khỏi ngại với cô ấy.
Chiều hôm đó Kiều Nhân đi làm như bình thường.
Ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn cô đều thay đổi.
Qua một buổi trưa, Kiều Nhân đã miễn dịch với vai chữ “Chúc mừng”.
Đồng nghiệp nữ ở bộ phận giải trí còn đặc biệt đi từ trên tầng trên xuống chúc mừng cô: “Xin lỗi nhé, Tiểu Kiều. Lần trước tôi còn hiểu lầm cô và Kỷ tổng.”
Hai vị họ Lục trong phòng làm việc cùng Kiều Nhân biết rõ nội tình sự việc: “……..”
Thật ra đừng nói người ngoài nhìn vào, ngay bản thân Kiều Nhân trải qua một thời gian dài cũng chưa thể định thần lại.
Mãi tới buổi tối, Kiều Nhân mới hoàn toàn tiếp nhận được sự thật là mình đã kết hôn.
Dường như cũng không khác biệt lắm so với lúc chưa kết hôn.
Ngoại trừ việc cần phải thay đổi một vài cách xưng hô.
Buổi tối bắt đầu, người quen ở khắp nơi bắt đầu nhắn tin chúc mừng.
Lúc chín giờ rưỡi, Ngụy Dịch Liên nhắn tin cho cô: [Chị, cuối cùng chị cũng gả mình đi rồi!]
Kiều Nhân: [Em muốn chết không?]
[Anh rể của em đâu?]
Kiều Nhân liếc nhìn Kỷ Hàn Thanh: “Liên Liên hỏi anh đang làm gì.”
Kỷ Hàn Thanh: “Viết mail.”
Kiều Nhân không để tâm, chuyển lời lại cho Ngụy Dịch Liên.
Ngụy Dịch Liên: [Cho ai cơ?]
Kiều Nhân chọc chọc vào cánh tay anh.
Hình như Kỷ Hàn Thanh đã gửi xong rồi, đóng máy tính lại nhìn theo ngón tay cô đang chỉ, sau đó khóe miệng anh hơi cong lên: “Gửi cho nhiều người.”
Kiều Nhân chuyển lời đúng sự thật.
Hơn mười giờ, Hạ Vũ gửi cho cô một tấm hình: [Chị, hôm qua em cũng thoát khỏi tình trạng độc thân rồi.]
Là ảnh chụp chung.
Hạ Vũ cùng một chàng trai da trắng mắt xanh kề sát bên nhau, dịu dàng ngọt ngào.
Kiều Nhân trả lời: [Thật tốt.]
Thật tốt, dường như mỗi người đều đi theo một phương hướng tốt đẹp hơn.
Kiều Nhân tắm rửa xong, lại liên tiếp nhận thêm một đống lời chúc mừng. Lúc này tâm trạng cô thoải mái nhẹ nhõm, vùi trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt: ”
Vấn đề hôm qua anh vẫn chưa trả lời em.”
Kỷ Hàn Thanh để máy tính sang một bên, “Tiểu Ngộ?”
“Vâng.”
Vừa mới “vâng” xong, Kiều Nhân đã bị anh nắm cổ tay đè lên giường, “Kiều Nhân, gần đây em rất thích nhắn đến người đàn ông khác.”
Kiều Nhân rụt về phía đầu giường: “Chỉ là có chút hiếu kỳ……”
Có phóng viên nào mà không có tính hiếu kỳ chứ.
“Thật sự muốn biết?”
“Vâng.”
Kỷ Hàn Thanh bắt đầu cởi bỏ áo ngủ của cô: “Lập tức nói cho em biết.”
Kiều Nhân cho rằng đây là lãi, vì thế nên cả quá trình cực kì phối hợp.
Nửa giờ sau, Kiều Nhân đẩy người đàn ông đang ôm lấy cô từ phía sau: “Câu hỏi của em thì sao?”
“Trả lời xong rồi.”
“Cái gì?”
Cả quá trình Kiều Nhân không nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nhắc tới vấn đề này.
“Em không nghe thấy.”
Anh ghé sát lại, hàm răng khẽ cắn lên vành tai cô: “Sau khi làm xong.”
Kiều Nhân: “……”
Cả một đám thần kinh.
Ở bên này một màn nóng bỏng, còn trong lúc đó các nhân viên của tòa soạn mỗi người đều nhận được một email.
Là thiệp mời hôn lễ trên internet.
Hình thức đơn giản, người gửi là Kỷ tổng của bọn họ.
Sau đó vừa mở ra xem, họ tên vợ chồng viết trên đó chính là cái tên mà bọn họ ít nhiều gì cũng từng nghe qua vài lần.
Đồng nghiệp nữ ở bộ phận giải trí phản ứng dữ dội, lúc này đã đăng tin lên vòng bạn bè: [Phụ nữ đều là móng heo lớn!]
Chưa được mấy phút, cô ấy lại đăng lên tin thứ hai: [Tôi thật ngu ngốc, thật sự.]
Mà cùng lúc đó, Kiều Nhân vùi vào lồng ngực Kỷ Hàn Thanh, cực kỳ trùng hợp hắt xì một cái: “Em hắt xì một cái.”
“Hả?”
“Có phải là có người đang mắng em không?”
Bàn tay anh khựng lại, khẽ cười: “Anh.”
Khuỷu tay Kiều Nhân co lên, khẽ huých vào người anh: “Anh mắng em cái gì?”
“Tiểu yêu tinh.”
Giọng Kỷ Hàn Thanh không lớn, mang theo âm mũi, mỗi chữ phát ra, tay anh liền di chuyển xuống phía dưới một chút. Tới chữ cuối cùng, anh dừng tay lại, nghiêm túc cẩn trọng gọi tên cô: “Kiều Nhân.”
Tâm tư Kiều Nhân vẫn đang bay bổng ở trong câu “Tiểu yêu tinh”, khẽ đáp một tiếng.
Người phía sau cười trầm thấp, anh hạ giọng rất thấp, âm điệu dịu dàng như thứ rượu ngon được ủ lâu năm: “Anh yêu em.”
~ 01 giờ 40 phút, ngày 12/02/2019 • HOÀN ~
Lời editor: Kết thúc có chút tiếc nuối. Thời Câm viết bộ này đúng là đề cao tinh thần nhẹ nhàng, bình bình đạm đạm. Cả quá trình không hề có một biến cố nào. Đến cuối cùng cũng chẳng có cầu hôn, chẳng có hôn lễ, chẳng có sinh con dưỡng cái:(
P.s: Lời cuối truyện và spoil hố mới ngày mai sẽ viết cho mọi người, hôm nay mình thật sự quá oải rồi. Chúc các cô gái đã đồng hành cùng mình suốt 99 chương truyện ngủ thật ngon <3