Đàn hương an thần lượn lờ lên ở trong gian phòng đơn sơ.
Mộ Lam Yên nằm ở trên giường gỗ, bởi vì mặt giường không đủ mềm mại mà trở mình. Trong lúc nhắm mắt nín thở đó, đột nhiên lập tức tỉnh táo, bên tai rõ ràng truyền đến tiếng người nói chuyện ngoài phòng.
Một nam tử trung niên tuổi còn trẻ mạnh mẽ: “Cân đại phu, xin hỏi bệnh trạng tiểu nữ như thế nào? Khi nào có thể tỉnh?”
Ngay sau đó, là một giọng nói nghe hơi già nua một chút: “Không đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Nên tỉnh thì tự nhiên sẽ tỉnh.”
Mà lời của ông lão vừa ra, một phụ nhân khẩn cấp liền căng thẳng vội hỏi: “Cân đại phu, Yên Nhi của ta xem như là thật sự không có việc gì? Ngài đừng gạt ta, Yên Nhi lại là sinh mệnh của ta, ta. . . . . .”
Phụ nhân còn chưa nói hết, ông lão liền giống như nổi giận hừ lạnh một tiếng: “Mặc dù lão hủ tuổi tác đã cao, nhưng thần trí coi như tỉnh táo. Tiểu nữ nhà các ngươi có chuyện hay không, lão hủ vẫn là ước chừng ra mạch! Mộ tiên sinh, nếu nơi đây đã không còn chuyện của lão hủ, vậy lão hủ bèn xin cáo từ trước rồi, lát nữa một người các ngươi đi đến hiệu thuốc của ta lấy thuốc là được!”
“Vậy thì làm phiền Cân đại phu!”
Cân đại phu là một vị lão y tiên ở cố hương của Mộ Lam Yên, có mái tóc bạc như là hoa tuyết với râu dê, hàng năm vác một cái hòm thuốc đi phố vọt phường, mà bởi vì y thuật cao siêu, giỏi về dưỡng sinh, cho nên ông là một lão già tuổi già nhất ở Mộng Lý Hồi, nhưng xương cốt cũng là linh hoạt nhất. Bởi vì tuổi tác lớn, cho nên người trẻ tuổi đều không biết Cân đại phu đến từ phương nào, y học nơi nào. Chỉ biết là ông ấy không phải người địa phương Mộng Lý Hồi, rồi lại là lão nhân cả thôn xóm kính trọng nhất.
Quan trọng nhất là, Cân đại phu là một tiểu lão đầu kiêu ngạo. Không phải thế, lời của ông vừa dứt xong, thì nghe thấy hai tiếng bước chân sâu cạn không đều dần dần đi xa.
Cũng không lâu lắm, phụ nhân ngoài cửa kia lại bắt đầu nhỏ giọng gào khóc lên. Trong miệng nói lảm nhảm thì thầm một vài lời: “Ông nói Yên Nhi chúng ta mới nhỏ bao nhiêu, làm sao lại trải qua chuyện như vậy, có thể nghĩ con bé nhỏ như vậy rơi vào trong nước đá mùa đông là có bao nhiêu lạnh.”
Tiễn khách trở về sau đó nam tử liền giống như đang an ủi phụ nhân, có điều âm thanh quá nhỏ, Mộ Lam Yên nằm ở trên giường cũng không nghe rõ nữa.
Nhớ lại đôi câu vài lời phía ngoài vừa nãy, Mộ Lam Yên đột nhiên cả người vừa giật mình mở hai mắt ra, không thể tin được nhìn bày biện cả gian phòng.
Đối thoại mới vừa rồi, rõ ràng chính là năm đó nàng bảy tuổi, chuyện xảy ra sau khi ngoài ý muốn rơi vào trong nước thiếu chút nữa chết đuối. Ngày đó, nàng cũng là tỉnh lại rất sớm, bởi vì sợ hãi đối với rơi xuống nước, vẫn trốn ở trên giường không nói một câu nào, tự nhiên cũng sẽ nghe được đối thoại mới vừa rồi bên ngoài.
Mà trước mắt là gian phòng đơn sơ làm bằng gỗ, gần cửa sổ có một cái bàn sách nhỏ mới chế, cùng với lò sưởi ấm đặt trong bồn giữa gian phòng kia để sưởi ấm trong ngày mùa đông.
Mộ Lam Yên nhớ thời gian trước hôn mê vẫn là đầu thu, tuy có chút ý lạnh, nhưng còn chưa đến mức dùng tới lò sưởi. Mà trước mắt là còn chưa tiêu hóa tất cả những thứ này, cửa phòng két một tiếng đã bị người ngoài mở ra.
Phụ nhân lau khô nước mắt, cầm một bình nước nóng thận trọng đẩy cửa vào.
Mộ Lam Yên hoảng sợ nhìn bóng dáng không thể quen thuộc hơn nữa đó, có chút chần chờ, nhưng cũng bởi vì một loại không muốn xa rời nào đó mà không nỡ mở con mắt ra.
Đi chưa được mấy bước, chuẩn bị đi vào xem Mộ Lam Yên một chút, phụ nhân liền cảm nhận được ánh mắt đến từ trên giường nhỏ, lúc ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt nghi ngờ đang nhìn mình, khuôn mặt vốn là u sầu đột nhiên giương lên nụ cười. Vội vã không ngừng hô tới ngoài cửa: “Phụ thân Yên Nhi nó, phụ thân Yên Nhi nó, ông mau vào! Yên Nhi tỉnh rồi!”
Vừa dứt lời, Mộ Cảnh ngoài cửa cũng vội vàng chạy đi vào.
Hai người vừa vào cửa, mặc dù áo gai vải thô nhưng cũng không che lấp được ánh sáng vốn có. Nam tử cao anh tuấn phi phàm, phụ nhân mỹ nhuận như vầng trăng, liếc mắt thì thấy chính là người từ nhỏ được Thư Hương hun đúc sâu sắc.
Mà hai người trước mắt kia, Lam Yên dĩ nhiên là không thể quen thuộc hơn được.
Một người là phụ thân Mộ Cảnh, một người còn lại là mẫu thân Ôn Uyển Như!
Ôn Uyển Như thấy trượng phu đi vào, để bình trà trong tay xuống bèn lập tức đi tới bên cạnh giường. Một tay nhẹ nhàng đỡ Lam Yên dậy, một tay cầm qua cái gối đầu khác đệm ở phía dưới, thấy Lam Yên dựa vào thoải mái, giọng mới mang theo lo lắng hỏi: “Yên Nhi, con có thể có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Mộ Lam Yên không nói, chỉ là một đôi mắt chứa nước mắt si ngốc nhìn mẫu thân.
Một đời trước, sau khi rời khỏi cố hương Mộng Lý Hồi, đến chết nàng cũng không thể có cơ hội lại trở về nơi này thăm viếng song thân, đây cũng là tiếc nuối cho tới nay của nàng. Huống chi, trước đây không lâu, nàng còn bị người yêu nhất tự tay một đao mất mạng, một thi hai mệnh. Thậm chí nàng không rõ lắm hiện tại có phải thuộc về linh hồn hồi quang phản chiếu hay không, sợ đây chỉ là hình ảnh khát vọng nhất sâu trong nội tâm của nàng.
Cho nên nàng không nói, không nói, chỉ muốn yên tĩnh nhìn nhị lão giống như vậy.
Mà mới vừa thấy con gái tỉnh lại, Ôn Uyển Như thấy bộ dạng Lam Yên si ngốc, lập tức lòng dạ trở nên căng thẳng. Mộ Cảnh đúng lúc đi tới bên cạnh, Ôn Uyển Như bèn ngẩng đầu lên nhìn phu quân hỏi: “Phu quân, Yên Nhi đây là thế nào? Chẳng lẽ là chết đuối dẫn đến nàng biến thành đứa ngốc?”
Mộ Cảnh nhìn Lam Yên thở dài một cái, cũng là đầy mắt lo lắng: “Yên Nhi, còn nhớ rõ phụ thân không? Kêu một tiếng phụ thân xem?”
Mộ Cảnh thử tính đưa ra câu hỏi, khiến Lam Yên đột nhiên hoàn hồn, dời đi ánh mắt, nuốt nước miếng một cái mới phát hiện cổ họng đau rát.
“Phụ thân. . . . . . Phụ thân.” Cuối cùng, Lam Yên vẫn là khàn khàn lên tiếng, nàng lo lắng chỉ chớp mắt thì lại trở về vách tường hoàng cung hiện đầy máu tanh kia, cho nên thừa dịp trước khi chưa trở về, gọi nhiều hơn hai tiếng.
“Yên Nhi, nhìn nương một chút, còn nhận được mẫu thân không?” Sau đó Ôn Uyển Như cũng lo lắng hỏi.
“Mẫu thân. . . . . .”
Lam Yên mở miệng gọi người, khiến tâm tình phu phụ (vợ chồng) Mộ Cảnh thật tốt. Ôn Uyển Như ôm lấy người trên giường, cực vui mà khóc, mà Lam Yên tự nhiên cũng là lần đầu tiên vui vẻ phát ra từ nội tâm trong nhiều năm qua.
Chỉ là tâm tình không tốt hơn bao nhiêu thời gian, cảm giác đau chân thật khiến đáy mắt Lam Yên từ từ dấy lên một tia khủng hoảng.
“Mẫu thân, hiện nay là năm nào?”
“Long Thanh năm 27.”
Long Thanh là niên hiệu phụ vương Tư Không Thận, ngay từ lúc ba năm trước đây, sau khi Tư Không Thận lên ngôi đã đổi niên hiệu là Long Trác rồi!
Nếu như nói, trước đó là bởi vì mình nằm mơ trước khi chết. Như vậy nàng có thể rất hớn hở tiếp nhận, trong tiềm thức bao năm không thấy phụ mẫu, cũng có thể lý giải trước khi chết ông trời mở mắt để cho mình gặp được một lần.
Nhưng giờ phút này bởi vì hô hấp kịch liệt, mà nội tạng đau đớn giống như co quắp vậy là chuyện thế nào?
Cổ họng đau đớn và phản ứng tự nhiên của thân thể, làm sao lại cảm xúc được trong mộng chứ?
Cả người Mộ Lam Yên đột nhiên run rẩy một chút, chìa ra đôi tay non nớt nhỏ bé kia của mình, hung hăng bấm cánh tay một cái.
Dùng sức quá mạnh, cảm giác tan nát nỗi lòng từ cánh tay truyền đến.
Đây không phải là đang nằm mơ!
Ôn Uyển Như bị động tác của Lam Yên sợ hết hồn, nhìn đáy mắt con gái không hề che giấu ánh mắt sợ hãi, cho là chết đuối dẫn tới hậu di chứng, từ bản năng mẫu thân càng thêm ôm chặt thân thể nhỏ yếu của Lam Yên.
Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Thời gian thoáng một cái, chuyện Mộ Lam Yên chết đuối đã trôi qua hơn nửa tháng rồi.
Dịp trước người thăm bệnh gần như được hết cả thôn xóm, nam nam nữ nữ già trẻ lớn bé, Mộ Lam Yên cũng đã không nhớ rõ rất nhiều. Mấy ngày nay dưỡng bệnh, ban ngày nàng tươi cười chào đón từng người thăm bệnh, buổi tối lại chỉ cần nhắm mắt lại thì dạo chơi trong cơn ác mộng. Nàng luôn thức tỉnh vào lúc trong mộng Tư Không Thận vung đao chém đứa con trong bụng nàng, vừa nhắm mắt thì cảm giác đứa con kia không biết bao nhiêu lần khẽ gọi nàng là mẫu thân ở bên tai nàng.
Nhưng mà bây giờ nàng mới 7 tuổi, cơn ác mộng như vậy thì làm sao mở miệng nói với phụ mẫu của mình. Cuối cùng chỉ có thể mỗi đêm gối đầu lên cánh tay mẫu thân làm gối mới có thể ngủ yên ổn.
Trong lúc này, nàng cũng dần dần quên đi tại sao mình từ một cô nương vừa mới 20 tuổi biến thành con nít 7 tuổi.
Càng nhiều chuyện cảm thấy hứng thú, chính là nàng lại có thể lợi dụng trí nhớ của kiếp trước, “Bói toán” một ít đồ đánh mất cho người trong thôn.
Thí dụ như trước đó vài ngày, mèo của Vương bà bà đầu thôn mất rồi, Vương bà bà trung niên mất chồng, tuổi già mất con. Dưới gối bà không con cháu, con mèo này chính là tính mệnh của bà. Mà trong trí nhớ, Vương bà bà bảy ngày bảy đêm vì tìm kiếm “Đứa bé” của mình có thể nói là ăn không thể nuốt, ngủ không thể ngủ. Cho đến bảy ngày sau sân sau một gia đình truyền đến từng đợt mùi hôi thối, việc “Tìm mèo ký” này mới chấm dứt.
Mèo này là đứa bé gia đình kia bướng bỉnh, bắt lại “Nghiêm hình tra tấn” không cẩn thận giết chết, mới còn ở sân sau.
Mộ Lam Yên thấy Vương bà bà thật sự đáng thương, bèn vào ngày hôm sau Vương bà bà mất mèo liền báo cho đối phương, cuối cùng dĩ nhiên là tìm được mèo rồi, đứa bé cũng bị đánh. Chỉ là chuyện không nghĩ tới, sau sáu ngày, con mèo kia đột nhiên không giải thích được đã chết rồi, Mộ Lam Yên cũng không biết nguyên nhân cái chết.
Không chỉ có một, Lâm đại bá thôn phía tây có con trâu trong bụng có một dạ dày kết sỏi, cả ngày không ăn bất kỳ thứ gì, nhưng làm ông ấy lo lắng hỏng rồi. Một đời trước, con trâu kia cuối cùng bởi vì không biết là nguyên nhân gì mà chết vì đói bụng, cuối cùng thành thức ăn ngon trên bàn ăn của mọi người. Kiếp này, Mộ Lam Yên cũng đã báo trước cho thú y, sau khi thú y chuẩn bị mổ, nhưng bởi vì mổ thất bại, trâu cũng không cứu về, cuối cùng vẫn là bị mọi người cùng nhau ăn.
Những chuyện như thế bắt đầu nhiều thêm mấy chuyện, Lam Yên cũng liền dần dần hiểu có vài số mạng là không được thay đổi, nàng có thể làm cũng chỉ có việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem rồi!