Linh Linh hiểu rõ nghi ngờ trong lòng tiểu thư, lập tức giải thích: “Cái này còn nhờ có nhị tiểu thư kịp thời châm máu độc cho người, người mới ổn định bệnh tình chịu đựng đến hiện tại.”
Trong miệng Linh Linh tràn đầy mùi vị cảm kích, Ngao Tương nghe vào trong tai lại là vô cùng giễu cợt, đặc biệt kéo cổ họng khàn khàn, nói: “Nếu không phải nàng ta, sao ta lại thành bộ dáng hiện tại?”
Những lời này hiển nhiên có chút dài, Ngao Tương nói xong chính là không ngừng ho khan.
Mẫn phu nhân đau lòng vuốt lưng cho con gái, ánh mắt ra hiệu cho Linh Linh bưng thuốc tới: “Tương Nhi, cổ họng con không thoải mái cũng đừng nói chuyện. Nào, nghe lời của nương, bây giờ uống chén thuốc vào.”
Từ ở bên trong ngôn ngữ của bọn họ, Ngao Tương đã phỏng đoán chén thuốc này khẳng định cũng là Mộ Lam Yên chuẩn bị. Để tỏ lòng quyết tuyệt của mình, muỗng thuốc đưa tới gần thì cố ý quay đầu sang một bên.
Mẫn phu nhân còn tưởng rằng Ngao Tương là đứa bé không thích uống thuốc, giọng chứa từng chút cưng chìu, dụ dỗ nói: “Nghe lời của nương, uống chén thuốc này vào. Mẫu thân sẽ mua mứt hoa quả cho con ăn được không?”
Biết con gái không ai bằng cha, Ngao Tháp vẫn đứng ở sau lưng Mẫn phu nhân, liếc mắt một cái thấy ngay tâm tư của Ngao Tương, giả bộ cực kỳ nghiêm túc nói: “Uống thuốc cho ta!”
Âm thanh này nghe có chút tức giận, chợt nặng nề rơi xuống ở tất cả mọi người tại chỗ. Ngao Tương cũng quay đầu lại thấy phụ thân nghiêm túc đầy mặt, lập tức cũng không có một lòng nũng nịu, ngoan ngoãn sáp miệng qua, từng miếng từng miếng uống sạch trơn thuốc tốt mà Mẫn phu nhân đưa tới.
Linh Linh thừa dịp Mẫn phu nhân mớm thuốc, đi tới bên cạnh Mộ Lam Yên, ánh mắt có chút khen ngợi nhỏ giọng nói: “Nhị tiểu thư quả nhiên là suy nghĩ chu đáo. Nếu không phải nô tỳ nhìn chằm chằm đại phu kia, Tiên Linh Thảo mà ngài tìm được sợ rằng sẽ bị đại phu kia cắt lại một nửa!”
Mộ Lam Yên nghe nói vậy, nhìn bộ dáng Ngao Tương ngoan ngoãn uống thuốc, khóe miệng cũng giương lên nụ cười đã lâu không thấy.
Uống xong thuốc, sau khi Ngao Tương nằm nghỉ ngơi một phút đồng hồ, Mộ Lam Yên đo lại nhiệt độ và mạch đập cho nàng mới tuyên cáo một trận chiến chân chính đã bị phá. Mọi người mừng rỡ, ngay cả đại phu đi vào cửa sau đó, sau khi nghi ngờ bắt mạch cho Ngao Tương, vẻ mặt cũng là khâm phục nhìn về phía Mộ Lam Yên.
Sau khi tỉnh lại, Ngao Tương luôn yên lặng không lên tiếng nằm ở trên giường, ngay cả Mộ Lam Yên tiếp cận nàng cũng không có biểu lộ ra trốn tránh từng chút một. Có lẽ là bởi vì Ngao Tháp dọa sợ, cũng có thể là nàng bắt đầu đánh giá ở trong lòng: có lẽ lần này Mộ Lam Yên thật sự cứu nàng.
Ba ngày sau, tin tức Ngao phủ xuất hiện thần y xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ ở thành Biện Kinh.
Về phần Mộ Lam Yên vẫn đơn giản hoá sự phức tạp, tất nhiên chẳng thèm ngó tới đối với loại này. Ngược lại thì Thanh Hữu thường ra vào chợ, mỗi lần mua thức ăn trở về cũng sẽ mang đến các loại lời đồn đối với Mộ Lam Yên.
Mỗi viện của Ngao phủ cũng có phân chia một phòng bếp cỡ nhỏ, trong một tháng người một nhà trừ thỉnh thoảng mấy lần đến Đức Mẫn viện ăn chung, còn lại đều là giải quyết ở trong viện của mình.
Sáng sớm hôm đó, Thanh Hữu chính là mang giỏ thức ăn đi vào từ cửa chính Liễu Tâm viện, thấy Dung Chi cầm bình nước tưới nước cho sân Mộ Lam Yên trồng trọt rau dưa, chính là cười hì hì nói với đối phương: “Dung Chi, sáng sớm hôm nay lúc ta đến chợ sớm, phố lớn ngõ nhỏ đều đang truyền bá ca dao mới về nhị tiểu thư của chúng ta là thần y đấy. Một ngày một bài, bọn họ thật sự coi là nghĩ ra được”
Mà sáng sớm đã bị Mộ Lam Yên phái đi làm việc, trên mặt Dung Chi thối giống như đã dẫm vào một đống cứt chó vậy: “Có cái gì tốt truyền ra, cũng chỉ là chột dạ Tam tiểu thư bởi vì nàng mà cảm nặng. Huống chi, chỉ là một trận cảm sốt tương đối nghiêm trọng. Từ nhỏ nương ta đã nói với ta, cảm này uống thuốc cũng là bảy ngày hết, không uống thuốc cũng bảy ngày là khỏe.”
Lời này trùng hợp bị Mộ Lam Yên ra ngoài hóng mát nghe được, cách nhau không xa, ánh mắt sâu kín nhìn lại phía họ, cách khoảng không kêu gọi: “Đúng đấy, ta cũng cảm thấy chẳng qua là cảm vặt, những người ngoài kia quả nhiên là ăn no không có chuyện làm, lời đồn đãi vớ vẩn gì đó.”
Dung Chi nghe tiếng chính là chợt run rẩy, trong lòng thì thầm một câu quả nhiên là không nên nói xấu sau lưng người khác, xoay người đặt bình nước xuống cùng hành lễ với Thanh Hữu: “Nhị tiểu thư ~”
Thanh Hữu lo lắng tiếp theo Dung Chi sẽ có chút khó xử, lập tức tiến lên vài bước chắn vẻ mặt Mộ Lam Yên sâu kín nhìn các nàng, vui vẻ ra mặt nói: “Nhị tiểu thư, hôm nay lúc mua thức ăn, đại hán bán thịt kia vừa nghe thấy ta là người của nhị tiểu thư Ngao phủ, chính là tặng rất nhiều thịt. Buổi trưa hôm nay, nô tỳ chưng thịt băm cho ngừơi thế nào?”
Mộ Lam Yên thích ăn thịt nhất, trong ngày thường mặc dù Mẫn phu nhân cho không ít tiền tháng, nhưng nàng vì thuận tiện chạy trốn ngày sau, cũng chi tiêu tiết kiệm. Giờ phút này vừa nghe thấy buổi trưa lại có thể ăn xong một bữa thịt no nê, tất nhiên lập tức quên mất chuyện vừa rồi. Nàng vừa định tiến lên vài bước tỉ mỉ nói với Thanh Hữu thịt này cần phải làm như thế nào. Cửa lớn của Liễu Tâm viện đột nhiên truyền đến tiếng của một gã sai vặt.
“Vượng Tài của Đức Mẫn viện, cầu kiến nhị tiểu thư!”
Người trong viện rối rít nghi ngờ ngó về phía ngưỡng cửa. Từ sau lúc Ngao Tương sinh bệnh nặng, Đức Mẫn viện đúng là ba ngày không tới cửa nói gì đó rồi. Giờ phút này đột nhiên truyền người đến báo khiến trong lòng Mộ Lam Yên rất là nghi ngờ.
“Vào đi, ta ở trong sân!”
Vừa dứt lời, một nam nhi năm thước cúi đầu trước khi đi chính là vội vã chạy tới. Đi tới trước mặt Mộ Lam Yên thì bèn quỳ xuống: “Nhị tiểu thư vạn an, tiểu nhân là tới truyền lời thay lão gia, Cửu hoàng tử điện hạ tới thăm, lệnh nhị tiểu thư đến tiền viện.”
Lời của gã sai vặt khiến đại não Mộ Lam Yên có một loại cảm giác ù tai trong nháy mắt! Chậm một lúc, nàng mới vẫy tay bảo lui ra. Ba ngày trước gặp mặt lúng túng đã khiến mấy ngày nay Mộ Lam Yên buồn bực mãi. Đời này thề nhất định không muốn thấy Tư Không Thận một lần nào nữa.
Nhưng này mới yên phận ba ngày, lại phải đi gặp kẻ đáng đâm ngàn đao kia rồi……
Nhìn quanh một vòng bốn phía không thấy bóng dáng của Tố Quý, mới bừng tỉnh nhớ tới sáng sớm đã lệnh nàng đi ra ngoài mua đồ cho nàng. trang ## bubble Mà, Tư Không Thận đã đến Ngao phủ dĩ nhiên là không còn kịp chờ Tố Quý trở lại nữa. Mắt sắc túm lấy Thanh Hữu cầm giỏ thức ăn, chính là lôi kéo đi.
Lúc gần đi còn đặc biệt dặn dò Dung Chi tưới nước ở cửa: “Cầm giỏ thức ăn đến phòng bếp cho ta, không có lệnh của ta thì không được đụng vào chút xíu nào vào thịt bên trong!”
Dung Chi có chút ác cảm chép miệng về phía cửa, cũng không dám không nghe lời, đều làm từng chuyện mà Mộ Lam Yên dặn dò.
Đại sảnh tiền viện của Ngao phủ, cả người Tư Không Thận phục sức hoàng tộc chói mắt, trước ngực thêu hình long đồ đằng miêu tả sinh động, hình dáng nếp gấp ống tay áo ngầm tôn lên một vòng tơ lụa thượng hạng màu đen, bao vây sau lưng lại là áo choàng mà hoàng đế đương triều khâm ban cho, lúc tới uy phong lẫm lẫm, vô số thiếu nữ thấy choáng.
Mà giờ khắc này càng là bộ dáng khoan thai tự đắc ngồi ở trên ghế chủ, bưng lá trà thượng hạng mà người làm Ngao phủ ngâm, thưởng thức tỉ mỉ.
Nghênh tiếp trước tiên dĩ nhiên là Ngao Tháp, nghe nói Cửu hoàng tử điện hạ muốn cho gọi các con gái của hắn, xoay người chính là sai người làm lập tức đi đến mời Ngao Lôi và Mộ Lam Yên, còn hắn thì chạy về Mộng Tương viện, cùng Mẫn phu nhân đón Ngao Tương đi tới.
Mộng Tương viện cách Tiền viện gần nhất, tự nhiên cũng là đến sớm nhất.
Vừa khỏi bệnh, giờ phút này trên mặt Ngao Tương hơi hồi lại một chút tinh thần, vừa nãy bị gió lạnh thổi, thịt hai bên mặt thoáng có chút ửng hồng. Lúc vào cửa, bởi vì suy yếu, nàng vẫn có Mẫn phu nhân dìu đỡ.
Thấy đôi mắt của Tư Không Thận quan sát nhìn nàng, đột nhiên chính là bên tai đỏ lên, xấu hổ không thôi. Kể từ sau khi lễ thành niên lần trước, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Tư Không Thận. Lần này còn không mang theo khăn che mặt, bị đối phương vừa nhìn như vậy, cả trái tim của tiểu cô nương chính là nhảy thình thịch không ngừng.
“Dân nữ Ngao Tương, gặp qua Cửu hoàng tử Điện hạ.” Khí thế Ngao Tương yếu kém, hoàn toàn không có kiêu căng phách lối của những ngày qua, ngược lại càng giống như đại cô nương xấu hổ cửa lớn không ra cổng trong không bước.
Tư Không Thận đã thu hồi tầm mắt, cả mặt hiểu rõ, cười ha hả mở miệng: “Nghe nói Tam tiểu thư của Ngao phủ mới vừa mắc một trận bệnh nặng, xem ra là không giả, mau mời ngồi vào, chớ để mệt nhọc.”
Trong lòng Ngao Tương cảm kích Tư Không săn sóc tỉ mỉ, nói một tiếng cám ơn rồi sau đó đã có Mẫn phu nhân đỡ đi tới cái ghế bên cạnh.
Tư Không Thận nhìn nơi xa ngoài cửa không có một bóng người, có chút ý không vui rỡ dò hỏi với Ngao Tháp: “Cô nương nhà các ngươi vẫn còn bảng hiệu lớn đấy, cặp chân thật tốt, đi chậm hơn với một bệnh nhân!”
Trước tới nay tính tình Cửu hoàng tử điện hạ này luôn là người trên triều không sờ rõ, vốn là Ngao Tháp vẫn còn đang kinh ngạc sáng sớm Tư Không Thận đến thăm, giờ phút này hỏi tới như vậy càng làm cho hắn có chút không tự nhiên, nhanh chóng trả lời: “Mong rằng Cửu hoàng tử điện hạ thứ tội, vi thần sẽ đi thúc giục ngay!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa chính là vang lên tiếng nói của Mộ Lam Yên: “Không cần, con đã đến rồi!”