Sơ Huân Tâm Ý

Chương 3 - Canh Thịt Viên

trước
tiếp

Lại mấy ngày trôi qua.

Vừa qua buổi trưa, Kiều Sơ Huân nấu một nồi lớn trà hoa quế, bên trong bỏ sơn tra thái lát và hoa cúc phơi khô, chia cho mười mấy người mỗi người một bát lớn, mọi người uống xong lau mồ hôi trán, trong người khoan khoái. Vừa đúng lúc này thì có người gõ cửa lớn, Tiểu Lục ném cái bát không vào trong ngực Tiểu Nê đứng bên cạnh, nhảy tót ra mở cửa.

Đứng bên ngoài cửa là một tiểu nha đầu chừng mười ba, mười bốn tuổi, đôi mắt tròn vo, đôi môi chúm chím, rụt rè nhìn vào bên trong một cái, nhỏ giọng hỏi: “Trong phủ đang tuyển nha hoàn làm việc vặt sao?”

Tướng mạo Tiểu Lục khá oai hùng, giữa hai hàng mày còn toát lên vẻ uy dũng, mà thật ra không chỉ có Tiểu Lục, mười mấy người còn lại cũng đều như vậy. Thấy dáng vẻ e dè của tiểu nha đầu, Tiểu Lục toét miệng nặn ra một nụ cười tự cho là thân thiện, cất giọng nói vang như tiếng chuông đồng: “Đúng vậy! Tuyển người!”

Tiểu nha đầu bị dọa cho run lên một cái, hàng mi run run, cắn môi muốn bỏ chạy. Kiều Sơ Huân vội bước lên trước, cười cười với nàng: “Cô nương chớ sợ, công việc trong phủ không hề nặng nhọc, cũng chỉ là làm việc vặt trong bếp như rửa rau, bưng cơm mà thôi. Một tháng hai quan tiền, trả vào đầu tháng, có được không?”

Ngũ quan và dáng dấp của Kiều Sơ Huân hết sức thanh tú, mặt mày dịu dàng, khí chất khiêm tốn, lúc nói chuyện với người khác thì khóe môi luôn cong cong. Tiểu nha đầu hơi do dự gật gật đầu, vươn đôi tay nhỏ bé lên túm lấy người đang đứng trước mặt, nhỏ giọng nói: “Được. Ta, ta biết làm rất nhiều việc, nấu cơm giặt quần áo cũng không sao. Chỉ cầu tiểu thư thưởng cho bữa cơm…”

Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười, tiến lên nắm lấy ống tay áo của tiểu nha đầu, dẫn người đi vào bên trong: “Ta không phải tiểu thư gì đâu, chỉ là người quán xuyến việc cơm nước trong bếp mà thôi. Ngươi cứ gọi ta là Sơ Huân là được rồi.”

Tiểu nha đầu kinh ngạc trợn tròn mắt, không phải là tiểu thư sao? Nàng đã từng nhìn thấy đại tiểu thư nhà khác ở trên đường, cả dáng vẻ và khí chất đều không bằng một nửa vị trước mặt này! Bỗng nhiên ý thức được mình trợn mắt nhìn người ta như vậy là rất thất lễ, tiểu nha đầu vội vàng cúi đầu xuống, lanh lợi đáp lại: “Sơ Huân tỷ tỷ. Ta tên Lý Đào, người nhà thường gọi ta là Tiểu Đào Nhi.”

Kiều Sơ Huân xoa xoa đầu nàng, khóe môi cong lên: “Tiểu Đào Nhi đừng sợ, trong phủ chỉ có một vị chủ tử, nhớ phải gọi là công tử. Những người ở ngoài cửa vừa rồi đều là thị vệ của công tử, ngươi gặp cứ gọi ca ca là được.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra sau bếp, Kiều Sơ Huân giới thiệu sơ qua cho nàng, lại lấy hầu bao từ bên hông lên, đếm đếm ngân lượng bên trong. Tiểu Đào Nhi chớp chớp đôi mắt to nhìn Kiều Sơ Huân, chờ nàng phân phó công việc.

Kiều Sơ Huân cất hầu bao lại, cười cười với nàng: “Bây giờ vẫn còn sớm, cùng ta ra phố mua ít đồ đi.” Hai người quay trở lại cửa, Tiểu Lục xung phong đi cùng, ba người hai trước một sau đi ra khỏi phủ.

Hai ngày nay, trong lúc ra phố Kiều Sơ Huân cũng đã biết được đại khái phương hướng trong thành. Thành đông là khu buôn bán náo nhiệt, tất cả các loại cửa tiệm bán thóc gạo, vải vóc, đồ lặt vặt đều tập trung ở bên đó. Thành tây sớm chiều đều có chợ, nếu muốn mua rau quả tươi, gà vịt cá, người ta đều đến đây để mua. Quán cơm và quán rượu chủ yếu tập trung ở thành nam, còn lại thành bắc chính là nha môn và phủ đệ của một số hộ giàu có.

Ba người ra khỏi cửa phủ thì đi về hướng đông, đi chưa được mấy bước đã nghe thấy cách đó không xa có tiếng gõ chiêng, đám đông trên đường cũng xôn xao theo. Kiều Sơ Huân vốn không phải là người thích tham gia vào chuyện náo nhiệt, kéo tay áo Tiểu Đào Nhi muốn đi vòng qua đám đông. Đi được mấy bước thì lại nghe thấy có người cao giọng thuật lại thông cáo.

Kiều Sơ Huân cau mày nhìn vào bên trong đám đông một cái, quả nhiên nhìn thấy mọi người đang vây quanh một tờ cáo thị, bên cạnh cái giá gỗ có hai tên nha dịch đang đứng, còn có một người ăn mặc kiểu thư sinh đang đọc nội dung trên cáo thị cho mọi người nghe. Ba người đứng lại nghe một lúc, thì ra là thông cáo của nha môn, nhắc nhở dân chúng trong thành ban đêm nhớ đóng kín cửa, đặc biệt là các cô nương, tốt nhất là không nên ra khỏi nhà sau khi mặt trời đã lặn.

Kiều Sơ Huân vốn muốn lại gần hơn một chút để nhìn cho rõ ràng, nhưng phía trước lại quá đông người, nàng liền nghiêng người sang định bảo Tiểu Lục đi lên trước, nào ngờ lại thấy đối phương giống như đang mải mê suy nghĩ chuyện gì đó. Kiều Sơ Huân gọi mấy tiếng liên tục, hắn mới định thần lại, đi theo hai người về phía trước, nhưng dường như trong lòng nặng trĩu tâm sự.

Kiều Sơ Huân nhìn về phía sau một cái, dừng bước lại, cong môi mỉm cười nhìn hắn: “Đi ngang hàng đi.”

Tiểu Lục như thể bị kinh hãi, lắc đầu liên tục: “Không được.”

Kiều Sơ Huân có phần không hiểu, Tiểu Lục úp úp mở mở giải thích: “Công tử từng dặn dò… phải tôn trọng Kiều tiểu thư, không được tùy tiện.” Thật ra thì nguyên văn lời của Cao Linh là phải đối đãi với Kiều tiểu thư như chủ tử, không được thất lễ. Mặc dù Tiểu Lục vốn cẩu thả nhưng cũng không phải kẻ không có đầu óc, không cần nghĩ cũng biết lời này không thể nói ra trước mặt Kiều Sơ Huân.

Kiều Sơ Huân nhìn hắn, đột nhiên nở một nụ cười tinh nghịch: “Mấy ngày trước ta đã muốn hỏi, tại sao tên của các ngươi đều lạ lùng như vậy. Ngươi gọi là Tiểu Lục, ta còn nhớ mấy người nữa, gọi là Tiểu Nghị, Tiểu Nê, còn cả Tiểu Vãn.” Nghe sao cũng thấy không hợp với mấy người này lắm, lại còn có chút cảm giác giống nữ nhi…

Mặt Tiểu Lục lập tức biến sắc, nụ cười cũng hơi gượng gạo: “Kiều tiểu thư biết chữ không?”

Kiều Sơ Huân gật đầu một cái, đương nhiên là nàng biết.

Tiểu Lục lộ ra vẻ mặt bi hùng coi thường cái chết: “Khi công tử vẫn còn niên thiếu có đọc được một bài thơ Đường…”

Kiều Sơ Huân vốn thông minh, trong đầu nghĩ ngợi một chút, ghép tên cả mấy người mà nàng nhớ được với nhau, không kìm được bật cười một tiếng. Tiểu Đào Nhi đứng bên cạnh tò mò giật giật ống tay áo nàng: “Sơ Huân tỷ tỷ, làm sao thế?”

Kiều Sơ Huân vừa đi vừa cười, thảo nào lúc trước nàng lại luôn cảm thấy mấy cái tên này lạ lùng thế. Thì ra là tách hai mươi chữ của một bài thơ Đường ra, thêm một chữ “Tiểu” đằng trước, lấy làm tên cho từng người.

Tiểu Lục cắn răng sầm mặt đi theo phía sau hai người, thật là oan uổng quá! Nỗi oan đầu tiên trong đời đám huynh đệ chính là cái tên do công tử đặt cho này!

“Lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hoả lô. Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô.” Kiều Sơ Huân chậm rãi ngâm thành tiếng bài ngũ ngôn tứ tuyệt này, lại cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn Tiểu Lục một cái: “Tại sao lại chỉ có mười ba người, còn bảy người nữa đâu?”

Vẻ mặt Tiểu Lục buồn bã, lập tức ngưng lại lời nguyền rủa trong lòng. Mãi hồi lâu sau hắn mới ngước mắt lên nhìn về phía Kiều Sơ Huân: “Còn bốn người đang trên đường tới. Ba người còn lại… mất rồi.”

Tiểu Đào Nhi “a” một tiếng, lại vội vàng che miệng, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Tiểu Lục, thật là đáng tiếc!

Kiều Sơ Huân nhíu mày lại, khẽ nói một câu “xin lỗi”, nghĩ đến bài thơ Đường kia, trong lòng miên man.

Ba người đi tới tiệm tạp hóa mua mấy món đồ dùng thường ngày, lúc đi ngang qua một phường thêu, Tiểu Đào Nhi đột nhiên khẽ kéo tay áo Kiều Sơ Huân: “Sơ Huân tỷ tỷ, hầu bao của tỷ hơi cũ rồi.” Gò má Tiểu Đào Nhi hơi ửng hồng, nàng rụt rè nói: “Nếu tỷ không chê tay nghề Tiểu Đào Nhi vụng về, ta, ta khâu cho tỷ một cái mới có được không? Chỉ cần mua một ít sợi tơ màu, thêm một miếng vải nhỏ là được.”

Kiều Sơ Huân sửng sốt một lúc, theo bản năng sờ chiếc hầu bao bên hông, mỉm cười nhìn nàng: “Được.”

Bước vào phường thêu, một cô nương trẻ tuổi mặc một bộ xiêm y màu hồng nhạt nhanh chóng tiếp đón, khóe mắt hơi đỏ nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Cô nương muốn mua gì sao?”

Có thể nói Kiều Sơ Huân không biết chút gì về chuyện thêu thùa may vá, chỉ đành nghiêng mắt nhìn về phía Tiểu Đào Nhi. Tiểu Đào Nhi đi tới trước sạp hàng, quan sát kĩ lưỡng một lúc, nói mấy câu với cô nương kia. Cô nương kia nhanh chóng lấy mấy cuộn chỉ thêu màu sắc rực rỡ, dùng giấy gói lại, cười cười với hai người: “Chỉ của tiệm chúng tôi rất bền, lại không dễ bay màu, nếu dùng thấy tốt thì sau này thường xuyên tới!”

Kiều Sơ Huân gật đầu một cái, thấy cô nương kia lại quay lưng đi gạt nước mắt, nàng khẽ mím môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, kéo Tiểu Đào Nhi ra khỏi cửa tiệm.

Ba người lại tới chợ ở thành tây mua chút hoa quả tươi, một miếng sườn dê, hai con cá tươi, một túi nhỏ quả óc chó, xong xuôi mới quay trở về phủ.

Thêm một người, quả nhiên công việc nhanh và tiện hơn hẳn. Kiều Sơ Huân để Tiểu Đào Nhi nhặt rau rửa rau, Tiểu Lục ở bên cạnh làm thịt cá, hai người đều rất nhanh nhẹn, làm việc cũng cẩn thận, Kiều Sơ Huân đãi xong gạo để nấu cơm, đi tới chỗ hai người nhìn một cái, hết sức hài lòng.

Cá là để làm cho tất cả mọi người ăn, Kiều Sơ Huân phát hiện ra mấy người này rất thích ăn ngọt, vì vậy định làm món cá chua ngọt. Tiểu Đào Nhi ở bên cạnh giúp băm thịt dê làm nhân bánh, tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi nhưng sức lực lại không hề nhỏ chút nào, lúc đầu còn khiến Kiều Sơ Huân bị dọa sợ, nghĩ thầm, quả nhiên là con nhà nghèo thường phải làm lụng từ sớm, cánh tay tiểu nha đầu chỉ nhỏ như que củi mà lại cực kỳ có lực.

Kiều Sơ Huân ngồi cạnh đó bào củ cải thành sợi, đến khi gia vị đều đã xong xuôi thì Tiểu Đào Nhi cũng chuẩn bị xong. Kiều Sơ Huân bỏ thịt dê băm nhỏ vào một cái tô, thêm vào trong đó chút muối, ngũ vị hương, rượu vàng, cùng một ít hẹ thái nhỏ và rau thơm, cầm đũa lên bắt đầu trộn.

Chỉ chốc lát sau, nước trong nồi lớn sôi lên sùng sục, Kiều Sơ Huân rửa sạch tay, nhón một chút thịt dê, vo thành viên tròn rồi ném vào trong nồi, Tiểu Đào Nhi ở bên cạnh nhìn thấy thì líu lưỡi: “Sơ Huân tỷ tỷ, như vậy có lỏng lẻo quá không?” Nàng thấy Kiều Sơ Huân cũng chẳng dùng bao nhiêu sức, rất sợ viên thịt dê vừa cho vào nồi đã tan vụn ra.

Động tác trên tay Kiều Sơ Huân vẫn không dừng lại, vừa cười vừa giải thích: “Không đâu, nếu tay nặn viên mà dùng nhiều sức thì lại không tốt, viên thịt sẽ bị cứng, ăn sẽ không đủ tươi non.”

Tiểu Đào Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu, lại nhìn sợi củ cải ở trên thớt một cái: “Có thể thả sợi củ cải vào không?”

“Cứ thả vào đi.” Kiều Sơ Huân vừa thả viên thịt dê vào trong nồi vừa đáp lại.

Cá đang chưng trong nồi bên cạnh cũng tới độ chín vừa, Kiều Sơ Huân cầm cái muỗng khuấy khuấy canh, bảo Tiểu Đào Nhi bưng cá ra.

Phía bên này thì nấu canh thịt viên, phía bên kia Kiều Sơ Huân nhanh tay nhanh chân nêm nếm gia vị cho cá, chia ra hai đĩa mỗi cái một nửa, lại phân phó Tiểu Đào Nhi: “Bưng cá ra trước đi. Cơm cũng có thể xới ra được rồi.”

Sau đó nàng đi lấy tô canh, múc canh thịt viên ra. Đến lúc Tiểu Đào Nhi và Tiểu Nghị đi vào bếp giúp đỡ, Kiều Sơ Huân vừa đảo rau trong chảo vừa nghiêng đầu ra hiệu cho hai người bưng canh ra: “Hai tô canh, mỗi bàn đặt một tô. Nếu muốn uống thêm nước canh thì trong nồi vẫn còn. Các ngươi cứ ăn trước đi, món cuối cùng xong ngay đây.”

Hai người mỗi người bưng một tô canh đặt lên bàn. Trời hơi lạnh, mọi người chia nhau mỗi người một bát canh thịt viên, vừa ăn canh vừa hít hà. Thịt viên vừa mềm vừa mịn, hương vị ngon miệng, lại chẳng hề có mùi tanh của thịt dê, sợi củ cải tươi ngon, nước canh vừa thơm lại vừa nồng.

Canh chia mỗi người một bát xong, có người còn cảm thấy chưa đã miệng, bưng tô đến sau bếp múc thêm nước canh quay lại chia cho mọi người, đến lúc quay lại thì phát hiện ra con cá đã bị ăn mất nửa con, không khỏi kêu lên: “Ăn hiếp người ta!” Mọi người đều bật cười, bàn tay cầm đũa cũng không ngừng lại. Tiểu Đào Nhi ở bên cạnh cúi đầu nhanh chóng lùa cơm, Cao Linh ngồi cùng bàn với nàng, thấy cảnh này thì không khỏi bật cười: “Ăn nhiều thức ăn vào. Thức ăn Kiều tiểu thư làm ngon lắm.”

Tiểu Đào Nhi cố gắng nuốt trôi cơm canh trong miệng, đưa tay vỗ ngực, nhỏ giọng đáp: “Cám ơn Cao đại ca, ta biết rồi. Chỉ là Sơ Huân tỷ tỷ vẫn còn bận bịu trong bếp, ta muốn ăn nhanh một chút để tới giúp tỷ ấy.”

Mười bốn người chia ra ngồi thành hai bàn, đang cắm cúi ăn say sưa, nghe được lời này thì người nào người nấy đều ngừng đũa. Cao Linh nhíu mày, nhìn đám người bên cạnh một cái. Tiểu Vãn uống nửa bát canh, gật đầu liên tục: “Đúng đúng, mấy ngày hôm nay, làm xong bữa trưa bữa tối cho chúng ta thì Kiều tiểu thư lại bận bịu cơm nước cho công tử…”

“Hơn nữa lần nào cũng hầu hạ công tử ăn uống xong thì mới trở về sau bếp.” Tiểu Tửu ở bên cạnh bổ sung.

Tiểu Lô bất giác “a” một tiếng, lại có chút chột dạ nhìn về phía mọi người: “Lần nào chúng ta cũng ăn hết sạch đồ ăn, vậy Kiều tiểu thư ăn cơm với cái gì…”

Cao Linh chau mày nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, uổng công hắn còn hùng hồn cam đoan với công tử rằng nhất định sẽ không để Kiều tiểu thư phải chịu thiệt thòi…

Lúc này Tiểu Đào Nhi đã ăn xong hai bát cơm, đưa tay quệt miệng, nói với mọi người: “Ta đi trước, các vị ca ca cứ thong thả dùng bữa.”

Phần sau của bữa ăn mọi người đều yên lặng hơn hẳn. Tiểu Vãn rót nước trên đĩa cá chua ngọt vào bát mình, vừa ăn vừa cảm khái: “Làm sao đây, ăn ngon quá… Ta vốn còn muốn để lại cho Kiều tiểu thư một ít…”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng thì đã bị mọi người trừng mắt nhìn, một ít mà ngươi miễn cưỡng để lại kia mà cũng ăn được sao!

Lại nói Kiều Sơ Huân chuẩn bị xong hai mâm đồ ăn, sau khi để Tiểu Lục bưng ra thì lại bắt đầu bận bịu chuẩn bị bữa tối cho Cảnh Dật, vẫn như thường lệ là một chung cháo nhỏ cùng hai món ăn thanh đạm.

Trên lò vẫn đang ninh một nồi canh xương dê bằng lửa nhỏ, vốn được ninh từ trước khi đi chợ đến giờ, lúc này nước canh đã có màu trắng sữa, bên trong bỏ thêm câu kỷ tử, hoàng kỳ và một ít nhân sâm. Bưng canh xương dê xuống, đổ vào trong chiếc chung nhỏ, cháo gạo tẻ đã nấu xong, bây giờ chỉ cần khuấy nhẹ, hâm nóng lại một chút là được.

Nhân lúc hâm lại cháo, Kiều Sơ Huân bắt đầu chần rau. Nàng cắt miếng đậu phụ mua ngoài chợ lúc chạng vạng tối thành từng miếng lớn bằng lòng bàn tay, trên mỗi miếng phủ một ít rau đã chần xong, giá đỗ, măng, nấm, cuốn thành từng cuộn nhỏ, tổng cộng là bảy cuộn, đặt vào trong khay, ở giữa đặt một bông hoa tỉa từ củ cải trắng.

Trong nồi còn có khoai từ hấp chín, nàng lấy ra, dùng khuôn tạo thành hình đóa hoa, bên trên vẩy thêm chút mật hoa quế do nàng tự pha chế.

Trong thời gian không đủ để uống hết một chén trà, bữa tối của Cảnh Dật đã được chuẩn bị xong. Kiều Sơ Huân nâng tay lên lau trán một chút, bưng mâm đi tới phòng ngủ của công tử.

* Bài thơ Vấn Lưu thập cửu của Bạch Cư Dị

Lục nghị tân phôi tửu,

Hồng nê tiểu hoả lô.

Vãn lai thiên dục tuyết,

Năng ẩm nhất bôi vô?

Dịch nghĩa:

Rượu lục nghị mới chế cất

Cái lò nhỏ làm bằng gạch đỏ

Tối tới nơi trời muốn xuống tuyết

Uống một ly rượu chăng

Bản dịch thơ của Trần Trọng Kim trong “Đường thi”, NXB Văn hoá thông tin, 1995:

Rượu ngon mới cất một vò,

Đất nung màu đỏ, hoả lò sẵn kia.

Tối ngày tuyết xuống bất kỳ,

Uống chơi đã vậy, chén thì có đâu?

* Hoàng tửu (rượu vàng) là một loại đồ uống có cồn của Trung Quốc được làm từ nước, ngũ cốc như gạo, lúa miến, kê, hoặc lúa mì.

* Hoàng kỳ (Bắc kỳ – danh pháp khoa học: Astragalus membranaceus (Fisch) Bge), là một vị thuốc Đông y phổ biến, quen thuộc, có tính ấm, vị ngọt, có tác dụng bổ khí cố biểu, tăng cường chức năng miễn dịch, thúc đẩy quá trình chuyển hóa trong cơ thể, lợi tiểu, hạ áp, tăng lực co bóp của tim, kháng khuẩn, tốt cho gan, thận…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.