Chạng vạng tối, hai người trở về, cái giỏ xách trên tay Kiều Sơ Huân đầy ắp, Tiểu Lục ở bên cạnh xách hai con gà mái béo mập, một miếng sườn lợn to cùng hai túi hoa quả tươi.
Tiểu Lục đưa toàn bộ đồ ra sau bếp, thấy không còn gì cần giúp nữa thì mới rời đi.
Tiểu Đào Nhi đang đãi gạo, thấy Kiều Sơ Huân thì cười ngọt ngào một tiếng, đôi mắt tròn tỏa sáng. Kiều Sơ Huân buông đồ xuống, lấy mấy thứ trong giỏ bỏ vào tủ, lại khó hiểu liếc Tiểu Đào Nhi một cái: “Sao thế?”
Tiểu Đào Nhi đãi xong gạo, cho gạo vào nồi nước đã chuẩn bị bên cạnh, bên môi không giấu được nụ cười: “Không có gì…”
Kiều Sơ Huân bị nụ cười của nàng làm cho hơi sợ: “Rốt cuộc là làm sao?”
Tiểu Đào Nhi đậy nắp nồi lại, lạch cạch đi tới bên người Kiều Sơ Huân: “Sơ Huân tỷ tỷ, tối nay ăn món gì thế?”
Kiều Sơ Huân mở một túi giấy, đổ đồ bên trong ra một cái tô, khóe miệng cong cong: “Hạt thông.”
Mặt Tiểu Đào Nhi xịu xuống, cái miệng nhỏ nhắn chu lên: “Hạt thông? Hạt thông thì có gì ngon mà ăn chứ! Ta còn tưởng là có thịt gà để ăn cơ đấy…”
Kiều Sơ Huân mím môi cười một tiếng: “Đúng thế, làm gà hạt thông cho ngươi ăn.”
Tiểu Đào Nhi vừa nghe thấy thì mắt lập tức sáng lên. Gà hạt thông! Vừa nghe đã có cảm giác thơm ngon rồi… Tay nghề của Sơ Huân tỷ tỷ cực kỳ tốt, không chỉ làm đồ ăn ngon miệng mà còn toàn làm mấy món mà nàng chưa từng ăn bao giờ, bây giờ nàng ham ăn đến mức một ngày chỉ mong chờ đến ba bữa cơm, ngay cả hai ngày nghỉ cuối tháng cũng không muốn về nhà!
Kiều Sơ Huân cười thúc giục nàng: “Đừng có luẩn quẩn quanh người ta nữa, mau đi rửa rau đi, nếu không lát nữa làm xong gà rồi mọi người lại không có rau ăn.”
Tiểu Đào Nhi “a” một tiếng, vội vàng chạy đi nhặt rau, rửa rau.
Kiều Sơ Huân đưa hạt thông đi ngâm, lại mở nồi hấp ra, cầm đũa nhẹ nhàng đâm thử, chín rồi. Trước lúc ra khỏi nhà nàng đã bảo Tiểu Đào Nhi trông lửa giúp, trong nồi đang hấp bánh bao nhân đậu đỏ. Kiều Sơ Huân nhắc nồi hấp xuống, đặt lên một góc bàn, gắp ra một cái đưa cho Tiểu Đào Nhi: “Ăn trước đi, ăn xong còn làm việc tiếp.” Tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi, vốn đang ở tuổi ham ăn ham chơi, nhưng tính tình khéo léo hiểu chuyện, trong bếp làm được đồ ăn ngon cũng không ăn trước mà ngoan ngoãn chờ tất cả mọi người cùng ăn.
Kiều Sơ Huân đưa cho nàng cái bánh có hình dạng con lợn con, Tiểu Đào Nhi cười đến mức mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, há miệng ra cắn một miếng, vừa hít hà vừa nói ồm ồm: “Oa! Ngọt quá, đậu đỏ rất mịn, ngon quá…”
Kiều Sơ Huân cười liếc nàng một cái, đậy kín nắp nồi, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho tất cả mọi người.
Món chuẩn bị cho đám huynh đệ là gà hạt thông, đậu phụ nấu cải trắng, đậu đũa trộn, cháo gà, bánh bao nhân đậu đỏ và cơm, trên lò vẫn đang hầm nồi cháo trắng.
Lúc làm gà hạt thông, Kiều Sơ Huân cố ý tách riêng một phần bỏ ít dầu và muối hơn, đây là phần dành riêng cho Cảnh Dật. Sau khi biết tình trạng thân thể thực sự của Cảnh Dật, lúc chuẩn bị đồ ăn cho hắn Kiều Sơ Huân cũng thoải mái hơn.
Sau đó, nàng lại hầm một chung nhỏ cháo gạo tẻ, bên trong bỏ chút gà xé sợi, lại bỏ thêm câu kỷ tử, khoai từ và duẩn ti. Tiếp đó lại nhanh tay trộn món rau núi đã làm xong trước đó.
Có Tiểu Đào Nhi hỗ trợ nên bữa tối nhanh chóng xong xuôi.
Kiều Sơ Huân bưng mâm đi vào phòng Cảnh Dật, thấy hắn vẫn đã đứng sẵn sau bức bình phong như tối hôm trước, vừa thấy nàng thì liền đưa tay ra nhận lấy cái mâm, đi thẳng tới bên cạnh bàn. Kiều Sơ Huân vội vàng quay lại đóng kín cửa phòng.
Cảnh Dật mở cái lồng bàn đậy trên mâm, thấy bên trong có món chiên rán thì không khỏi nhướng mày lên, cong môi nhìn Kiều Sơ Huân: “Mùi hạt thông.”
Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười, cầm đũa lên gắp một miếng thịt gà hạt thông bỏ vào trong bát Cảnh Dật: “Cũng không hoàn toàn là món chiên, có rán qua một lượt, sau đó lại cho vào nồi hầm, cuối cùng rưới lên một tầng nước sốt. Phần của ngươi tương đối thanh đạm, ít dầu ít muối, vẫn rất có ích đối với việc hồi phục sức khỏe của ngươi.”
Cảnh Dật như cười như không liếc nàng một cái, gắp lên cắn một miếng, chậm rãi nhai: “Có thịt gà, còn có cả thịt lợn. Mùi hạt thông rất thơm.”
Ăn xong một miếng thì thấy Kiều Sơ Huân mở nắp nồi hấp vẫn đậy kín nãy giờ, bên trong có bốn, năm cái bánh bao hình lợn con, hắn bất giác cong môi lên, gắp một cái cắn thử.
Kiều Sơ Huân thấy hắn ăn rất vui vẻ thì liền cúi đầu xuống bắt đầu ăn cháo.
Cảnh Dật thấy nàng cúi đầu ăn, không để ý đến hắn nữa thì cảm thấy nhân đậu đỏ ngọt ngào trong miệng cũng mất bớt một phần mùi vị. Chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Cảnh Dật lại gắp một miếng gà hạt thông, nước sốt được rưới lên có vị ngọt hơi chua, cũng có chút vị mặn, kết hợp với miếng thịt ngoài giòn trong mềm rất vừa miệng, lại không có vị ngấy.
Miệng thì nhai đồ ăn, môi thì cong lên: “Tại sao lại là hình con lợn con?”
Kiều Sơ Huân vừa mới gắp một cái bánh bao nhân đậu, nghe thấy lời này thì không khỏi ngước mắt lên, sau đó lại buông mi mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Ta cũng không nghĩ nhiều về chuyện này. Nếu công tử thích hình dạng khác thì lần sau ta sẽ làm.”
Đôi mắt đen nhánh thoáng qua nụ cười, Cảnh Dật hài lòng “ừ” một tiếng, giọng nói hơi khàn đi: “Làm hình con thỏ trắng đi.”
Kiều Sơ Huân cũng không ngước mắt lên, chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái, nào ngờ người nọ lại cười cười tiếp thêm một câu: “Khá giống với ngươi.”
Kiều Sơ Huân khẽ nhếch môi, đôi mắt mở to, ngây người ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, hắn, sao hắn có thể nói như thế…
Cảnh Dật khẽ nhướng hàng mày, trên khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra nụ cười: “Sao thế?”
Gò má Kiều Sơ Huân nóng lên, nàng nhẹ giọng thanh minh: “Ta không phải thỏ.”
Cảnh Dật bật ra một tiếng cười khe khẽ, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, môi cũng cong lên: “Ngày đó ngươi nhào một vòng vào trong kiệu của ta, đôi mắt mở rất to, lại còn hơi đỏ, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi không chịu nói chuyện, ta thấy như vậy rất giống một con thỏ con.”
Kiều Sơ Huân mất tự nhiên quay mặt sang một bên: “Ngày đó, ngày đó tình huống không giống bình thường…” Nếu không nàng cũng đã không lỗ mãng chui vào kiệu của người khác.
Cảnh Dật uống một hớp cháo, lại vô cùng thản nhiên gật đầu một cái: “Là rất không giống bình thường. Ta ngồi kiệu hơn hai mươi năm, lần đầu tiên gặp được một người có thể ung dung vượt qua Cao Linh và mười mấy người kia mà chui thẳng vào trong kiệu của ta.”
Kiều Sơ Huân càng lúng túng hơn, bàn tay đặt trên váy siết chặt, gò má dần đỏ ửng lên, đôi mắt cũng nổi lên một lớp sương mờ. Nàng sống mười tám năm, đó cũng là lần đầu làm một chuyện to gan như vậy… Sao hắn lại cứ túm chặt lấy chuyện này không chịu buông như vậy…
Cảnh Dật thấy với tình cảnh này, hắn mà nói thêm câu nào nữa thì sợ là người kia sẽ bật khóc thật, không khỏi cảm thấy buồn cười, cầm đũa lên gắp một miếng gà hạt thông bỏ vào bát nàng, thấp giọng nói: “Không nói nữa, mau ăn cơm đi.”
Kiều Sơ Huân đáp khẽ một tiếng, lại nói cám ơn, vùi đầu xuống im lặng ăn cháo.
Cảnh Dật thấy mãi một lúc lâu mà nàng vẫn chưa ngẩng đầu lên, màu đỏ trên má vẫn chưa hề nhạt bớt thì trong lòng cũng loáng thoáng hối hận, vốn chỉ muốn nói mấy câu trêu chọc nàng để nàng đừng chỉ vùi đầu ăn cháo như vậy. Bây giờ ngẫm lại, mấy câu đùa giỡn lúc nãy đúng là có hơi quá…
Ăn xong bữa tối, Kiều Sơ Huân đứng bên cạnh bàn thu dọn bát đũa. Cảnh Dật liếc tay nàng, lại ngước mắt nhìn về phía cô nương vẫn cứ cúi gằm mặt kia: “Đã dùng thuốc chưa?”
Kiều Sơ Huân ngước mắt nhìn hắn một cái, nhẹ giọng đáp: “Đã dùng rồi, hiệu quả rất tốt. Đa tạ công tử.”
Cảnh Dật khẽ cong môi lên, lại chậm rãi nói: “Sau này mấy chuyện vặt vãnh thì để đám người kia làm, ngươi chỉ cần nấu cơm là được rồi.” Vốn là một đôi bàn tay hết sức đẹp đẽ, thế mà bây giờ trên mu bàn tay có không ít vết thương, ngón trỏ thon dài cũng hơi sưng đỏ. Chai thuốc đưa cho nàng tối hôm trước vốn là thứ các phi tần trong cung dùng để dưỡng da, bên trong có không ít thành phần giúp da mềm mịn, mùi cũng không nồng, còn có mùi thảo dược nhàn nhạt, rất thích hợp cho nàng dùng.
Trong lòng còn đang nghĩ thì lời đã ra khỏi miệng: “Trên người ngươi có mùi thảo dược, rất dễ ngửi…” Nhàn nhạt thoang thoảng, còn lẫn với chút vị đắng dìu dịu, chỉ nhận ra được mùi mộc lan và bạch chỉ, còn lại không nhận ra được là mùi gì.
Kiều Sơ Huân hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Là túi thơm do ta tự làm.”
Cảnh Dật chậm rãi nhướng một bên mày lên, như thể cảm thấy rất có hứng thú: “Cho ta xem được không?”
Kiều Sơ Huân thu dọn xong xuôi bát đĩa trên bàn, lại cầm khăn lau sạch tay, lấy từ bên hông xuống một cái túi thơm màu đỏ nhạt hình quả lựu, cúi đầu đưa tới: “Cũ lắm rồi…”
Cảnh Dật lại có vẻ chẳng thèm để ý, cầm lấy đưa lên chóp mũi khẽ ngửi một cái, cong môi nhìn nàng: “Hôm khác khâu cho ta một cái đi.”
Kiều Sơ Huân hơi run, ngẩng phắt đầu lên, lại thấy Cảnh Dật đang như cười như không mà nhìn nàng, lòng bàn tay xòe ra giữ cái túi thơm của nàng, một bên mày đang nhướng lên, vẻ mặt kia rõ ràng là đang nói nàng chuyện bé xé ra to.
Kiều Sơ Huân lại rũ mắt xuống, lấy lại túi thơm của mình, nhẹ giọng giải thích: “Ta không biết khâu túi thơm. Ta chỉ biết điều phối nguyên liệu bên trong túi.”
Nhìn nàng treo lại túi thơm vào bên hông như đang treo bảo bối, Cảnh Dật lại híp đôi mắt dài hẹp: “Vậy cái đó là ai mua cho ngươi?”
Kiều Sơ Huân vẫn không ngước mắt, chỉ lộ ra một nụ cười đầy lưu luyến: “Là một vị cố nhân…” Làm cho nàng.
Cảnh Dật hừ nhẹ một tiếng, vẫn cố chấp cong khóe môi, ngón tay gõ lên mép bàn có vẻ cáu kỉnh, dứt khoát bày ra tính xấu của Tiểu Hầu gia: “Ta không muốn mua bên ngoài.”
Kiều Sơ Huân hơi khó xử mím môi lại, nhưng mà nàng thật sự chưa từng đụng đến mấy việc thêu thùa may vá, nếu khâu tạm thì chỉ sợ không ra cái dạng gì thôi… Nàng trợn mắt lên liếc Cảnh Dật một cái, thấy khuôn mặt tái nhợt của người kia có vẻ không vui thì hơi nhíu mày lại, mặc dù trong lòng biết rõ là mình không biết làm nhưng cũng chỉ có thể nhẹ giọng đáp một tiếng “được”.
Kiều Sơ Huân bưng mâm lên, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Công tử chớ giận, trở về ta sẽ làm. Chỉ là có lẽ phải chờ thêm mấy ngày…” Nàng về học hỏi Tiểu Đào Nhi mấy ngày thì chắc là cũng có thể làm ra được một cái hình dạng đơn giản.
Cảnh Dật quay mặt sang, liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt như thể nàng dâu nhỏ bị bắt nạt của nàng thì trong lòng bất giác cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra dửng dưng: “Ừ, không vội. Ngươi cứ từ từ mà làm, làm đẹp mắt một chút.”
Kiều Sơ Huân hơi nhíu mày, đáp “vâng” một tiếng, bưng mâm xoay người đi ra ngoài, ảo não cắn môi, lại còn đẹp mắt một chút…
Quay lại bếp, Tiểu Đào Nhi đã dựa theo sự phân phó của nàng mà chuẩn bị xong hạt thông và cánh hoa hồng, nồi cũng đã được đun nóng lên. Kiều Sơ Huân thả bát đũa xuống, bắt đầu nấu nước đường.
Tay cầm cái muôi canh cán dài chậm rãi khuấy dung dịch nước đường đã chuyển sang màu hổ phách ở trong nồi, Kiều Sơ Huân cắn cắn môi, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Đào Nhi đang ngồi rửa chén trên ghế nhỏ: “Tiểu Đào Nhi, ngươi có thể dạy ta cách khâu túi thơm được không?”
Lúc trước Tiểu Đào Nhi giúp nàng khâu một cái hầu bao màu đỏ rực, đường kim mũi chỉ đều tinh xảo khéo léo, hình dạng cũng rất đặc biệt, treo lên hông cũng rất hợp với màu sắc bộ xiêm y, Kiều Sơ Huân vẫn dùng suốt mấy ngày qua.
Tiểu Đào Nhi nâng tay lên lau trán, khuôn mặt trắng nõn lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Không thành vấn đề! Sơ Huân tỷ tỷ muốn khâu túi thơm để tặng người ta sao?”
Kiều Sơ Huân quay mặt sang chỗ khác, nhìn làn sương trắng mờ đang bốc lên từ trong nồi, khẽ “ừ” một tiếng.
Tiểu Đào Nhi càng cười ngọt ngào hơn, giọng nói cũng loáng thoáng ý cười: “Sơ Huân tỷ tỷ đã có người trong lòng rồi sao? Công tử nhà nào lại có phúc như thế…” Lát nữa nhất định phải mau chóng nói cho Cao Linh đại ca và bọn Tiểu Lục ca ca biết, trong lòng Sơ Huân tỷ tỷ cũng có công tử!
Kiều Sơ Huân vẫn đang khuấy nước đường, cảm thấy gò má đang dần nóng lên: “Không phải đâu, ngươi chớ nói bậy bạ.”
Tiểu Đào Nhi vểnh cái miệng nhỏ lên khẽ cười: “Sơ Huân tỷ tỷ xấu hổ sao? Chuyện này thì có gì đâu, Sơ Huân tỷ tỷ dáng dấp đẹp, lại còn rất ôn nhu, còn làm đồ ăn rất ngon, công tử nhà nào gặp được cũng sẽ thích thôi!” Nhất là Cảnh công tử…
Kiều Sơ Huân cầm lấy hai miếng vải nhỏ nhấc cái nồi trên lò xuống, đặt lên chiếc bàn dài, cầm muôi canh múc một muỗng nước đường, nhẹ nhàng đổ vào ống trúc được làm lạnh bằng nước giếng. Liên tục đổ đầy năm ống trúc, lại lấy cánh hoa hồng và hạt thông đã được hong khô đặt ở bên cạnh, rắc lên trên nước đường màu hổ phách, một tay cầm con dao nhỏ xắn phần nước đường vẫn còn mềm, một tay rải cánh hoa và hạt thông lên, hết tầng này đến tầng khác.
Động tác trên tay dần chậm lại, Kiều Sơ Huân cúi đầu nhìn nước đường đang từ từ đông cứng lại trên bàn, giọng nói nhẹ nhàng bỗng đề cao lên: “Tiểu Đào Nhi, đừng ăn nói linh tinh. Ta làm túi thơm là vì công tử muốn nhưng lại không thích mua bên ngoài, không phải như ngươi nghĩ đâu…”
Tiểu Đào Nhi chớp chớp đôi mắt tròn vo, nhỏ giọng hỏi: “Sơ Huân tỷ tỷ, vậy tỷ có thích công tử không?”
Kiều Sơ Huân cầm cái dao nhỏ nhẹ nhàng cạo ống trúc, cuốn phần nước đường bị trào ra ngoài vào bên trong, môi khẽ vểnh lên: “Ta và hắn là không thể.”
Trong sân, Cao Linh vừa khéo đi tới cạnh cửa, nghe được hai câu cuối cùng, không khỏi nhíu mày, nhìn Kiều Sơ Huân một cái. Dưới ánh đèn hơi vàng, nàng mặc một bộ quần áo màu đỏ, tóc vấn thành một búi đơn giản, dáng người hơi gầy, sợi tóc bên tai che khuất mất một phần mi mắt. Không biết tại sao hắn lại cảm thấy nàng không hề vui tươi cởi mở như những gì nàng vẫn thường biểu hiện ra bên ngoài.
Cạo sạch một ống trúc nữa, Kiều Sơ Huân ngồi dậy, liếc nhìn những viên kẹo màu hổ phách đã làm xong bên cạnh, khóe môi hơi cong lên, cầm cái đĩa nhỏ xoay người lại, vốn định để Tiểu Đào Nhi nếm thử một chút nhưng lại thấy Cao Linh đang đứng bên ngoài cửa.
Cao Linh hắng giọng một cái, hơi lúng túng: “Là thế này, công tử bảo ta tới xem một chút, món hầm tối nay…”
Kiều Sơ Huân cười, gật đầu một cái, đưa cái đĩa nhỏ trong tay tới: “Đây là kẹo hạt thông. Canh tuyết lê sẽ xong ngay thôi.”
Vừa nói, nàng vừa xắn mấy khối kẹo còn nóng hổi, tỏ ý để Cao Linh và Tiểu Đào Nhi nếm thử trước. Tiểu Đào Nhi xoa xoa tay, cười híp mắt cầm một khối lên, bỏ vào trong miệng. Kiều Sơ Huân cắt kẹo thành từng miếng lớn bằng đồng xu, vì vậy ăn rất tiện. Kẹo vẫn còn nóng, cho vào miệng lại dần tan ra, vị đường ngọt ngào, cánh hoa hồng thơm phức hòa chung với hương thơm nồng của hạt thông, vị ngọt lịm lan dần xuống cổ họng, như thể vị ngọt ấy sẽ cứ thế mà chạy thẳng vào trái tim.
Tiểu Đào Nhi bưng lấy gò má, đôi mắt cong cong: “Ngọt quá ngọt quá…”
Cao Linh đợi khối kẹo kia hoàn toàn tan ra, nuốt xuống, sau đó mới khẽ mỉm cười, xúc động nói: “Tay nghề của Kiều tiểu thư thật là tốt! Kẹo hạt thông này chẳng hề thua kém cửa hàng kẹo nổi danh nhất kinh thành.”
Lúc này Kiều Sơ Huân đã múc một chung nhỏ lê hầm Xuyên bối mẫu đặt vào trong mâm, vừa đưa đồ cho hắn vừa cười đáp lại: “Cũng chỉ là làm thử một chút thôi, sao có thể so với hàng được bán bên ngoài.”
Cao Linh thấy Kiều Sơ Huân đưa mâm tới cho mình thì không khỏi ngạc nhiên: “Kiều tiểu thư, ngươi không tới đó sao?”
Kiều Sơ Huân khẽ gật đầu một cái, Tiểu Đào Nhi ở bên cạnh đã nhanh mồm nhanh miệng: “Sơ Huân tỷ tỷ khâu túi thơm cho công tử đấy, còn phải chuẩn bị bữa sáng mai nữa.”
Thấy ánh mắt Cao Linh khẽ sáng lên, Kiều Sơ Huân lại càng lúng túng: “Không có chuyện đó đâu, đừng nghe nàng ấy nói bậy…” Tiểu Đào Nhi còn muốn giải thích thì Kiều Sơ Huân đã xoay người lại, liếc nàng một cái vẻ trách móc.
Tiểu Đào Nhi mếu máo, lại nháy nháy mắt với Cao Linh, là thật đấy!
Cao Linh cười tủm tỉm nhìn hai người một cái, bưng mâm đi.
* Mộc lan (danh pháp khoa học: Magnoliaceae) có rất nhiều tác dụng điều trị các bệnh về răng miệng, tiêu hóa, hô hấp, phòng ngừa ung thư, điều trị bệnh Alzheimer, hỗ trợ giảm cân.
* Bạch chỉ (danh pháp khoa học: Angelica dahurica) là cây thảo sống lâu năm, cao 1-2m. Rễ bạch chỉ có tác dụng khu phong, thanh nhiệt, giải độc, sát trùng, được dùng để chữa các bệnh như cảm mạo, sốt, ho, thấp nhiệt, tiêu chảy; dung ngoài làm thuốc sát trùng, chống viêm…