Phía sau phòng Cảnh Dật có một suối nước nóng nho nhỏ, lại chỉ có một nửa là lộ thiên, trên nửa còn lại dựng một cái lán, như vậy cho dù trời mưa hay tuyết thì cũng không ảnh hưởng tới việc ngâm suối nước nóng.
Bên cạnh suối nước nóng là một hàng cây mai, đi qua nơi đó sẽ tới phòng của Kiều Sơ Huân và Tiểu Đào Nhi. Cao Linh và mấy ảnh vệ cũng ở trong hậu viện, mười mấy người còn lại thì ở tiền viện, như vậy đồng nghĩa với việc vây quanh phòng của Cảnh Dật ở giữa.
Thân thể Cảnh Dật càng ngày càng tốt, nội lực cũng đã khôi phục được bảy, tám phần. Bởi vì trong thành liên tục xảy ra mấy vụ án nên gần đây hắn mới thường xuyên ra khỏi nhà. Đám ảnh vệ cũng thay phiên nhau bị phái ra ngoài làm việc, nhưng mà trong phủ vẫn luôn để lại mấy người trông giữ để đảm bảo cho sự an toàn của Kiều Sơ Huân và Tiểu Đào Nhi.
Nói là ảnh vệ chủ yếu là lúc còn ở kinh thành, Cảnh Dật có thân phận tiểu hầu gia, rất nhiều chuyện không thể quá phô trương. Bây giờ mọi người đã đến thành Việt Châu, đã cách xa kinh thành, Cảnh Dật cũng không cần lúc nào cũng đề phòng người của phủ Tam vương gia như lúc trước nữa, vì vậy đám ảnh vệ cũng không hẳn là ảnh vệ, lúc nào cũng có thể thoải mái ra vào bên cạnh Cảnh Dật.
Đêm hôm qua có trận tuyết nhẹ, trong sân phủ một mảng tuyết trắng xóa, hoa mai bên suối nước nóng cũng rơi lả tả, tuyết trắng lẫn với cánh hoa hồng phấn trông rất thanh nhã.
Cảnh Dật ăn xong bữa sáng thì ra khỏi nhà, Cao Linh và bốn ảnh vệ đi theo, một số người khác thì bị phái đi điều tra ngầm ở khắp các ngóc ngách trong thành. Đồ ăn sáng là hoành thánh do Kiều Sơ Huân gói, có hai loại nhân là thịt tươi lẫn khoai từ và thịt tươi cùng ngó sen, ngoài ra còn có mấy món chua ngọt và mặn, cùng với bánh bao nhân đậu. Tất cả mọi người đều dậy sớm, ăn uống no nê, cả người khoan khoái dễ chịu, thỏa mãn đi ra ngoài.
Thu dọn bát đũa xong, Kiều Sơ Huân bắt đầu hâm cháo gà. Nàng và Tiểu Đào Nhi một người cán vỏ, một người gói sủi cảo, làm hai nồi sủi cảo nhân thịt lừa đầy ắp, Tiểu Đào Nhi ở trong bếp trông lửa và nấu cháo, Kiều Sơ Huân thì ra sân hái một ít hoa mai mới hé nụ.
Quay trở lại bếp, nàng ngâm hoa mai trong nước giếng, lại đổ thêm gần nửa túi bột gỗ đàn hương cùng một số loại gia vị khác, bắt đầu khuấy. Chỉ chốc lát sau, cái chậu nhỏ ngát hương, mùi mai trắng thơm dịu, mùi bột đàn hương hơi trầm, hai loại kết hợp lại sinh ra mùi thơm hết sức độc đáo.
Tiểu Đào Nhi ngồi bóc hạt dẻ ở gần đó, nhìn Kiều Sơ Huân nhanh tay trộn bột, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên: “Sơ Huân tỷ tỷ, sủi cảo đã hấp rồi, sao tỷ còn trộn bột nữa?”
Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười, đưa tay lên quệt trán: “Trời lạnh, mọi người đều ở bên ngoài, vẫn nên làm thêm chút đồ nóng.”
“Ngăn thứ ba bên dưới tủ gỗ có khuôn, ngươi giúp ta lấy cái hình hoa mai tới đây.” Kiều Sơ Huân vừa nhào bột vừa gọi tiểu nha đầu giúp một tay.
Tiểu Đào Nhi nhanh chóng lấy khuôn tới, đứng bên cạnh nhìn Kiều Sơ Huân làm việc, chỉ thấy mười ngón tay thon dài của nàng thoăn thoắt, chẳng mấy chốc trên thớt đã xuất hiện mấy bông hoa mai xinh xắn. Tiểu Đào Nhi cầm một bông hoa mai lên ngửi một cái, hít sâu một hơi: “Thật là thơm! Giống mùi của mấy loại son phấn đắt tiền ấy…”
Kiều Sơ Huân hơi cong môi lên, liếc nàng một cái: “Con mèo tham ăn!”
Tiểu Đào Nhi dẩu môi lên, nhỏ giọng oán trách: “Cái này cũng không thể trách ta được, chủ yếu là vì Sơ Huân tỷ tỷ nấu ngon quá! Tháng trước ta về nhà mang theo mấy khối bánh ngọt về cho mẫu thân và mấy đệ đệ muội muội, bọn họ đều nói chưa từng ăn loại bánh nào ngon như thế. Ta nói với bọn họ là ngày nào ta cũng được ăn, hì hì…”
Kiều Sơ Huân nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Lần sau về thì nói trước với ta một tiếng, ta làm thêm cho ngươi một ít.”
Tiểu Đào Nhi lè lưỡi: “Không cần đâu! Mẫu thân của ta nói, không thể cứ lấy đồ của chủ tử như vậy. Mỗi tháng hai quan tiền, còn thường xuyên có y phục mới, hơn nữa mấy tháng nay ta ở trong phủ đã mập hơn trước kia nhiều rồi, mẫu thân ta nói là do vận khí của ta tốt, làm việc cho một nhà tốt như vậy…”
Kiều Sơ Huân cười cười nhìn nàng một cái, bỏ mấy bông hoa mai trên thớt vào cái tô bên cạnh, mở nồi canh gà đang nấu ở bên cạnh ra, đổ gần hết mấy miếng mì hoa mai vào, chỉ chừa lại chừng mười miếng, bỏ vào chung canh gà dành riêng cho Cảnh Dật.
Gần trưa, trời vẫn âm u, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi xuống. Tiểu Lục và Tiểu Lai mỗi người xách hai cái hộp đựng thức ăn, Kiều Sơ Huân cũng xách một cái hộp nhỏ, đưa bữa trưa tới cho Cảnh Dật, mấy người còn lại thì ở lại canh giữ phủ.
Đá lát trên đường khá trơn, hai người đi phía sau chú ý đến bước chân Kiều Sơ Huân nên cũng không đi nhanh. Cũng may phủ nha cách không xa phủ đệ, chỉ một lát sau đã đến nơi.
Kiều Sơ Huân đi trước, lúc bước chân lên bậc thềm cuối cùng thì đột nhiên bị trượt chân, hơn nữa trên tay còn xách đồ nặng, tay còn lại thì đang cầm dù, còn chưa kịp kêu lên thì cả người đã ngã ngửa về phía sau. Tiểu Lục và Tiểu Lai đi sau vẫn giữ khoảng cách chừng hai bước chân, thấy vậy thì vội vàng tiến lên trước đưa tay ra đỡ lấy.
Kiều Sơ Huân chỉ cảm thấy mắt cá chân vặn một cái, người nghiêng sang một bên, nửa người tựa vào vai Tiểu Lục, hộp đựng thức ăn trên tay lắc một hồi, may mà nắm chặt nên cũng không rơi ra, cây dù ở tay bên kia thì đã rơi xuống đất. Cảnh Dật vừa bước ra khỏi phủ nha thì nhìn thấy cảnh tượng Kiều Sơ Huân đang dựa nửa người trong ngực Tiểu Lục, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, đôi mắt mở to, có vẻ như bị dọa sợ không nhẹ.
Hắn nhanh chóng tiến lên kéo tay đỡ cho nàng đứng lại ngay ngắn, liếc Tiểu Lục một cái, giọng cũng hơi lạnh: “Không sao chứ?”
Kiều Sơ Huân khẽ gật đầu một cái, còn chưa kịp mở miệng thì đồ trên tay đã bị cầm lấy. Hai người bên cạnh vừa tự trách lại vừa sợ, nhất là Tiểu Lục bị cái liếc mắt của Cảnh Dật làm cho toát cả mồ hôi lạnh.
Cảnh Dật cúi đầu liếc nhìn dấu chân và vết trượt trên nền tuyết, khom người xuống nhặt cây dù lên, mày nhíu chặt lại: “Có bị trẹo chân không?”
Kiều Sơ Huân thử nhúc nhích mắt cá chân, vẫn ổn, chỉ là hơi nhoi nhói. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Dật, bên môi lộ ra nụ cười nhè nhẹ: “Không sao. Bên ngoài rất lạnh, công tử mau vào thôi.”
Ngoài cửa là một vị công tử nho nhã mặc quan phục màu xanh đậm, hắn nhìn hai người, cười cười: “A! Kiều tiểu thư đã đưa cơm tới rồi đấy sao? Có phần của ta không…”
Người nói chuyện chính là phủ doãn Y Thanh Vũ của phủ Việt Châu, mấy ngày nay đang phá án cùng Cảnh Dật, cũng đã dần quen thuộc với mọi người. Người này bình thường vốn thích nói đùa, đi theo phía sau Cảnh Dật ra ngoài đón người, thấy tiểu hầu gia bình tĩnh kéo người ta vào trong ngực thì ý cười trong mắt càng sâu hơn.
Kiều Sơ Huân vội vàng hành lễ với Y Thanh Vũ: “Y đại nhân tốt lành.”
Y Thanh Vũ cười híp mắt khoát tay một cái, đi lên trước nhận lấy một cái hộp đựng thức ăn trong tay Tiểu Lục, quay đầu nhìn về phía Kiều Sơ Huân: “Nhất phẩm tiểu hầu gia của đương triều còn đứng ở đây đấy, ta thật sự không gánh nổi tiếng đại nhân này của ngươi. Sau này gặp mặt chỉ cần chào nhau một tiếng là được rồi, không cần hành lễ!”
Cảnh Dật một tay xách hộp đựng thức ăn, một tay che dù cho Kiều Sơ Huân, che kín nửa người nàng trong ngực mình, dẫn nàng đi vào trong. Đi vào phòng sau hậu viện, Y Thanh Vũ mở nắp trên của hộp đựng thức ăn ra, hít sâu một hơi, thở dài nói: “Là canh hoa mai! Tiểu hầu gia thật là có phúc…”
Cảnh Dật liếc hắn một cái, vén vạt áo khoác lên ngồi xuống ghế: “Cũng làm cả phần của ngươi, còn ý kiến cái gì!”
Tiểu Lục và Tiểu Lai đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, ra khỏi phòng gọi đám ảnh vệ tới ăn cơm. Kiều Sơ Huân cười khẽ, đứng bên cạnh bàn, mở hộp đựng thức ăn ba tầng có tay cầm quấn dây màu đỏ ra, bưng hai đĩa thức ăn ra trước, sau đó bưng một đĩa sủi cảo hấp, cuối cùng là chung canh thả bột mì hình hoa mai kia, đũa, cùng với bát nhỏ.
Y Thanh Vũ vừa thấy có sủi cảo thì cực kỳ vui mừng, vội vàng cao giọng gọi người lấy giấm từ sau bếp lên, lại cắt thêm rau thơm hành lá chia cho mọi người. Trong phủ nha ăn trưa sớm, đám thuộc hạ đều đã ăn xong, chỉ có Y Thanh Vũ vì muốn ăn cơm chùa nên mới dính lấy Cảnh Dật chờ cơm do Kiều Sơ Huân đưa tới.
Mọi người nhanh chóng ăn sủi cảo hấp và canh hoa mai còn nóng sốt. Vốn dĩ canh hoa mai đã có thể làm món chính, nhưng vì còn có sủi cảo hấp nên Kiều Sơ Huân không bỏ nhiều mì hoa mai, chủ yếu là uống nước canh, thưởng thức mùi thơm từ hoa mai và bột đàn hương.
Quả nhiên, canh gà có thêm mùi vị rất khác với ngày thường, lại cắn thêm một cái sủi cảo nhân thịt lừa còn nóng hôi hổi, nhân thịt tươi non mặn mà, ăn kèm với giấm chua chua ngọt ngọt và rau thơm hành lá cắt nhỏ, quả thật cực kỳ ngon miệng. Người ta vẫn nói “trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa”, khen là ở chỗ thịt lừa tươi non hơn những loại thịt khác, hơn nữa Kiều Sơ Huân điều chế gia vị để ướp thịt rất ngon, càng làm nổi bật thêm sự thơm ngon của thịt lừa.
Kiều Sơ Huân nấu ăn rất chú trọng tới việc phối hợp dinh dưỡng giữa các loại nguyên liệu và hiệu quả trị liệu của món ăn, thịt lừa tính hàn nhưng lại bổ khí ích máu, mạnh gân tráng cốt, hơn nữa hiện giờ trời lạnh, rất phù hợp cho Cảnh Dật.
Cảnh Dật thấy Kiều Sơ Huân chỉ ăn hai miếng rồi bắt đầu uống canh thì liền thấp giọng hỏi nàng: “Mới ăn thế đã no rồi?”
Kiều Sơ Huân nuốt hết cháo trong miệng, gật đầu một cái: “No rồi. Công tử phải vất vả phá án, chú ý ăn nhiều một chút.”
Trong lúc dùng bữa, hai người cũng nói chuyện nhiều hơn trước kia. Cảnh Dật dần dần cũng biết có chừng có mực, không còn chọc cho Kiều Sơ Huân nói không nên lời như lúc trước nữa. Bây giờ nghe Kiều Sơ Huân chủ động khuyên mình ăn nhiều, trong lòng hắn hết sức vui vẻ, tìm chuyện để nói: “Hoa mai ở đâu ra?”
Kiều Sơ Huân cong môi lên, đáp lại: “Hái ở ngay trong phủ, bên cạnh suối nước nóng. Chắc là công tử không để ý, sáng nay mai đã nở nhiều rồi.”
Cảnh Dật nhếch môi lên, lộ ra nụ cười đầy ý tứ sâu xa: “Thế sao? Ta thật sự không để ý.” Nghĩ một chút, hắn lại cười, nói: “Làm chút rượu hoa mai đi, vừa vặn đầu xuân năm tới có thể uống.”
Kiều Sơ Huân cười nhẹ, gật đầu: “Được.” Trong sân đã chôn mười bình rượu hoa quế, bảy bình rượu hoa cúc, sau này có loài hoa nào thích hợp để cất rượu thì đều có thể hái về làm rượu. Như vậy sang năm tới thì mọi người đã có thể uống rượu đủ thứ mùi vị, cũng có thể làm được nhiều loại đồ ăn hơn.
Chừng mười ảnh vệ trong phòng dường như cũng đã quen với việc lúc ăn cơm thì giọng điệu của chủ tử sẽ nhẹ nhàng ôn hòa hơn bình thường, nhỏ giọng trao đổi với Kiều Sơ Huân, lặng lẽ ăn cơm như thể xung quanh không có ai. Ngược lại thì Y Thanh Vũ sửng sốt mất một lúc, vừa run lập cập vừa vui vẻ ăn sủi cảo.
Đúng lúc ấy thì có một người đẩy cửa đi vào, trong tay cầm hai tờ giấy, thấy cả đám người hoặc đứng hoặc ngồi đều đang ăn cơm với khí thế ngất trời thì không khỏi ngây người ra. Y Thanh Vũ bưng bát uống một hớp canh, vừa nhai miếng mì hoa mai mềm dẻo thơm lừng vừa cười ha ha chào hỏi: “Sở Hồi, tới đây! Làm việc tới tận trưa, còn chưa ăn cơm phải không? Mau tới đây nếm thử tay nghề của Kiều tiểu thư, đảm bảo ngươi ăn một miếng sẽ không còn muốn đụng đến cơm nước trong nha môn nữa!”
Cảnh Dật liếc mắt nhìn Y Thanh Vũ một cái, ánh mắt có vẻ uy hiếp, có muốn ăn cơm nữa không hả? Có phải mấy ngày nữa còn muốn Kiều Sơ Huân bao hết cơm nước trong nha môn không hả!
Y Thanh Vũ nghiêng người, vội vàng che cái bát lại, đôi mắt cong cong nhìn tiểu hầu gia, cười vô cùng tha thiết, muốn muốn! Trong lòng lại thầm le lưỡi, tiểu hầu gia đau lòng cho mỹ nhân kìa!
Sở Hồi hành lễ với Cảnh Dật và đại nhân nhà mình xong thì thờ ơ trả lời: “Đa tạ đại nhân quan tâm, ta đã ăn rồi.” Nói xong lại đi lên trước, đặt tờ giấy trong tay lên trên án thư của Y Thanh Vũ: “Đại nhân cứ ăn xong rồi hẵng xem.” Nói xong thì khẽ gật đầu với mọi người, quay lưng đi ra.
Cảnh Dật nhìn theo bóng lưng thiếu niên như có điều suy nghĩ, môi hơi mím lại, liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái: “Thiếu niên trẻ tuổi mà lại chín chắn, đúng mực.” Ý là dưới tay ngươi cũng có có mấy người đáng tin cơ đấy!
Y Thanh Vũ cười híp mắt, vẻ mặt đầy tự hào: “Bòn vét được từ chỗ Lý bá bá ở Hàng Châu đấy!”
Đám ảnh vệ đang uống canh đều giật giật khóe mắt, chuyện bòn vét này đáng để tự hào lắm sao?
Kiều Sơ Huân cũng bị dáng vẻ của Y Thanh Vũ chọc cho hơi cong cong khóe môi. Cảnh Dật hơi xoay mặt một cái, thấy vẻ mặt cong môi cười dịu dàng như vậy của Kiều Sơ Huân thì trong lòng bất giác lay động, nhưng lại có chút bực bội… Buồn cười thế sao?