Qua giữa trưa, ngoài trời ấm áp. Kiều Sơ Huân ngồi trong phòng hồi lâu, thật sự không ngồi yên nổi nữa, khoác thêm một cái áo choàng mỏng, đi tới phòng bếp ở hậu viện, muốn nhân lúc Cảnh Dật tới nha môn mà làm vài món ăn.
Vừa đến hậu viện thì Tiểu Đào Nhi đã chạy tới chào đón, nắm lấy tay áo Kiều Sơ Huân làm nũng: “Sơ Huân tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Không phải là sức khỏe vẫn chưa hồi phục sao, công tử đã dặn dò rồi, nói rằng trong lúc hắn không ở nhà bọn ta phải trông chừng tỷ, không cho phép Sơ Huân tỷ tỷ lén xuống bếp.”
Kiều Sơ Huân cười nhẹ nhàng nhéo má Tiểu Đào Nhi, giọng nói thoáng vẻ oán trách: “Tiểu nha đầu, mới có mấy ngày thôi mà mở miệng ngậm miệng đều là “công tử nói”!”
Trong lúc nói đùa, nàng đã kéo tay Tiểu Đào Nhi đi về phía nhà bếp: “Ta không sao, dù sao thì cứ ở trong phòng mãi cũng không tốt, hơn nữa ta mới nghĩ tới mấy món, hình như trước giờ vẫn chưa từng làm cho mọi người nếm thử…”
Vừa vào trong bếp thì thấy Liêu Hồng Đàm mặc một bộ xiêm y đỏ rực, bắt chéo chân ngồi trên bàn đá, chân lồng một đôi giày vải mềm, dáng vẻ rất nhàn nhã, ngón trỏ và ngón giữa kẹp từng hạt lạc ném vào trong miệng, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra đớp hạt lạc. Thấy hai người đến, nàng ta cũng chỉ hơi nhếch khóe miệng lên, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Kiều Sơ Huân cong khóe môi, gật đầu đáp lễ: “Mấy ngày nay vất vả cho Liêu cô nương rồi.”
Liêu Hồng Đàm lộ ra nụ cười có phần hơi kỳ quặc, nghiêng mặt sang, khóe mắt nhếch lên liếc Kiều Sơ Huân một cái: “Không đâu.”
Kiều Sơ Huân vốn vẫn còn nhiều lời cảm tạ muốn nói, nhưng bị người ta chặn ngang như vậy, lời nói bị ngăn lại trong cổ họng, cũng không biết nên đáp lại như thế nào mới ổn, nhất thời vẻ mặt cũng có chút xấu hổ.
Liêu Hồng Đàm lại ăn thêm mấy hạt lạc, phủi tay nhảy xuống khỏi bàn đá, quét mắt lên cái bàn dài, hất cằm: “Vừa mới làm xong một mẻ bánh hoa tuyết, bưng ra cho mọi người nếm thử xem.”Mặc dù không nhìn ai nhưng lời này rõ ràng là ra lệnh cho Tiểu Đào Nhi, nói xong liền xoay người đi tới bên cạnh lò nhấc cái chung xuống, mở nắp chung ra, cầm một cái thìa nhỏ khuấy đều, động tác vô cùng lưu loát.
Tiểu Đào Nhi dẩu môi lên, xoay mặt sang nhìn Kiều Sơ Huân, nhỏ giọng nói: “Ta bưng đồ đến cho mấy ca ca ăn trước, sẽ về ngay thôi, Sơ Huân tỷ tỷ chờ ta nhé.” Mấy ngày nay hai người cũng chẳng có cơ hội mà tán gẫu với nhau như trước kia, nàng có không ít chuyện muốn nói với Kiều Sơ Huân.
Thấy Liêu Hồng Đàm dùng thìa khuấy liên tục, cho thêm một nắm dược liệu màu vàng nhạt, lại đặt chung lên nấu tiếp, Kiều Sơ Huân liền tiến thêm mấy bước, muốn nhìn kĩ xem rốt cuộc trong chung là cái gì. Vừa rồi nàng ngửi thấy cái mùi kia, hình như là…
“Liêu cô nương, chung canh này của ngươi…” Chắc hẳn là không phải làm cho nàng ăn rồi. Thời gian vừa rồi, canh và các loại thuốc bổ mà Kiều Sơ Huân ăn đều là do Liêu Hồng Đàm tự tay nấu, cho dù mùi vị hay dược hiệu đều có thể nói là rất thích hợp, vừa có tác dụng ôn trung bổ thân, hành khí tán hàn lại không quá nóng, có mấy món ngay cả Kiều Sơ Huân cũng không thể không khen là quá xuất sắc. Nhưng mà chung canh này cho dù là được ninh cho ai uống thì dường như đều không được thích hợp lắm.
Liêu Hồng Đàm đậy nắp chung lại, chẳng thèm nhìn Kiều Sơ Huân lấy một cái, lại quay lại ngồi lên cái bàn đá lúc nãy: “Không phải ninh cho ngươi.”
Kiều Sơ Huân không ngốc, ngay từ khi vừa tới đây đã phát hiện ra thái độ của đối phương không hề thân thiện, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra nguyên nhân của việc này. Hơn nữa nàng vốn cũng không phải là người khắt khe nên nói năng vẫn rất khách khí: “Nếu như ninh cho công tử ăn thì cũng không thích hợp.”
Liêu Hồng Đàm nhếch môi cười một tiếng, đung đưa cẳng chân, đưa tay vén tóc ra sau tai: “Có thích hợp hay không cũng không phải ngươi nói là được.”
Không đợi Kiều Sơ Huân kịp lên tiếng giải thích, nàng ta lại cười nói tiếp: “Hôm trước ta làm món “thế mai như tuyết” kia, chẳng phải công tử rất thích hay sao? Làm đồ ăn ấy à, quan trọng là làm vừa lòng người ăn. Cứ một mực làm theo ý mình, luôn miệng nói là muốn tốt cho người ta, kết quả vẫn là khiến người ta chán ghét!”
Kiều Sơ Huân nhíu mày nhìn Liêu Hồng Đàm: “Liêu cô nương nói lời này không khỏi có chút bất công. Nếu biết rõ có người thân thể không thích hợp để ăn một loại đồ ăn nào đó, nhưng bởi vì khẩu vị nhất thời mà mặc kệ, như vậy chẳng phải là làm hại người ta hay sao?”
Liêu Hồng Đàm “xì” một tiếng, nhướng mày lên, híp mắt: “Chẳng qua là một bữa ăn, nào có nghiêm trọng như ngươi nói! Hơn nữa nếu như biết rõ đối phương không thể ăn cái gì, hoặc là cần phải kiêng kị cái gì thì ta sẽ chú ý.”
Kiều Sơ Huân vẫn nhíu chặt mày, nhưng cũng biết rõ loại chuyện này không thể chỉ nói mấy câu là có thể khuyên được đối phương: “Chung canh đó thực sự là làm cho công tử sao?”
Liêu Hồng Đàm vừa định gật đầu, lại liếc mắt nhìn Kiều Sơ Huân với vẻ đề phòng: “Ngươi làm cái gì?”
Kiều Sơ Huân thấy vẻ mặt nàng ta như vậy thì biết là mình nói đúng, trong lòng thở dài, xoay người đi tới tủ gỗ cạnh tường tìm thứ gì đó.
Liêu Hồng Đàm nhảy xuống khỏi bàn đá, chạy tới trước mặt nàng, khoanh tay hất cằm, vẻ mặt có phần mất tự nhiên: “Cái đó… Mấy thứ trước kia ngươi bỏ trong này ta không hề động tới! Chỉ có câu kỷ tử và vài loại dược liệu khác mấy hôm trước dùng hết nên ta mua thêm một chút, vẫn để ở vị trí trước kia.”
Kiều Sơ Huân kéo ngăn tủ dưới cùng ra, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta biết.” Vừa rồi nàng mở mấy ngăn tủ bên trên thì đã nhìn ra. Mặc dù người này nói chuyện không hề khách khí, quan niệm về đồ ăn cũng có phần lệch lạc, nhưng mà làm việc rất gọn gàng đâu ra đấy, mọi thứ trong tủ vẫn để nguyên thứ tự như trước kia, mấy nguyên liệu mới mua thêm cũng đều có chất lượng rất khá.
Kiều Sơ Huân lấy ra một gói giấy nhỏ, mở ra, bên trong là thứ gì đó dạng nhựa màu vàng sẫm, cảm giác dinh dính, lại còn có mùi hơi khó ngửi. Liêu Hồng Đàm cau mũi một cái, vẻ mặt ghét bỏ: “… Đây là cái gì thế?”
Kiều Sơ Huân đi lấy một cái chung sạch khác tới, chọn trong giỏ trúc mấy quả lê phong thủy tươi to chừng quả trứng gà đem đi rửa, sau đó mới quay trở lại bên bàn dài, cười nhẹ nhìn nàng ta: “Là nhựa cây đào.”Liêu Hồng Đàm đã nhón một chút đưa lên mũi ngửi, nghe thấy vậy thì càng ngạc nhiên hơn: “Nhựa cây đào? Chính là cái thứ dính dính ở trên vỏ cây đào vào mùa hè sao?”
Thấy Kiều Sơ Huân gật đầu, Liêu Hồng Đàm cau mày lấy khăn ra lau ngón tay: “Đừng nói với ta là cái thứ này cũng là do ngươi bỏ tiền ra mua về đấy!”
Kiều Sơ Huân vừa gọt vỏ lê vừa gật đầu, ngước mắt lên nhìn nàng ta một cái, nhẹ giọng nói: “Thứ này là một vị thuốc. Người bình thường tự lột được và xử lý không tốt thì sẽ làm mất rất nhiều dược hiệu của nó.” Hơn nữa giá bán thứ này cũng không đắt, mỗi lần mua chỉ mất dăm ba đồng, cho nên nàng mới mua luôn ở dược đường.
Liêu Hồng Đàm bị dáng vẻ thản nhiên của nàng làm cho ngạc nhiên, ngập ngừng cả một hồi lâu, mím môi lại, vẻ mặt không cam lòng: “Cái đó… Mấy hôm vừa rồi, những thứ ngươi ăn đều là làm theo thực đơn của sư phụ ta. Ta không am hiểu về mấy thứ dược liệu gì gì đó, nhưng ta biết làm thế nào để nấu cho ngon… Ngươi, ngươi không được cười ta!”
Kiều Sơ Huân vốn cũng không có ý muốn cười chê nàng ta, nhưng nghe được câu cuối cùng của nàng ta thì lại bị chọc cho cười ra thành tiếng, vội vàng giơ bàn tay không cầm dao lên xua xua, cong khóe môi nói: “Không phải… Ta không muốn cười ngươi. Liêu cô nương cho dù là ninh canh hay xào rau đều làm rất ngon, nhiều món ta ăn cũng không đoán ra cách làm.”
Khuôn mặt Liêu Hồng Đàm lại càng đỏ hơn, tay phủi bên hông, giậm chân: “Không cần ngươi phải khen ta! Ta, ta…” Vừa nói chuyện vừa quay đầu nhìn chung canh trên lò, cắn răng nói: “Vậy hôm nay cả hai ta đều làm, để xem công tử ăn canh lê ngươi làm hay là uống canh ta ninh.”
Nói xong thì quay trở lại đứng dựa vào cái bàn dài, cúi đầu nghịch chuôi của cái roi da treo bên hông.
Kiều Sơ Huân vốn không có ý muốn ganh đua thi thố với nàng ta, làm chung canh này hoàn toàn là vì Cảnh Dật, trước khi tới đây đã nghĩ xong xuôi. Đương nhiên cho dù chưa nghĩ tới chuyện nấu canh thì nàng vẫn sẽ lên tiếng ngăn cản, bởi vì chung canh mà Liêu Hồng Đàm đang ninh này, trừ phi là người thân thể vô cùng suy nhược hoặc là bệnh lâu mới khỏi, người bình thường đều sẽ không tiêu hóa nổi.
…
Chừng hơn một canh giờ sau thì Cảnh Dật quay trở lại phủ, ngay cả y phục cũng chưa thay đã đi thẳng tới nhà bếp. Thấy Kiều Sơ Huân đang ngồi trên cái ghế nhỏ, không biết là đang bóc cái gì, bên cạnh đặt một cái tô, cũng may là không chạm tới khói lửa hay dầu mỡ. Hắn đi thẳng tới ôm nàng lên, giọng nói mang theo chút trách móc: “Không phải đã dặn là mấy ngày nay không được vào bếp sao? Sao lại chạy tới đây rồi? Mấy cuốn sách mua cho nàng đều đã đọc hết rồi sao?” Hay là ở một mình trong phòng lâu ngày nên cảm thấy chán?
Liêu Hồng Đàm thấy Cảnh Dật đi vào trong bếp trước, lúc này đã nhấc chung canh xuống, đặt vào trong khay, mỉm cười nhìn Cảnh Dật: “Công tử về vừa đúng lúc, canh vừa mới ninh xong. Để ta bưng tới phòng cho công tử!”
Kiều Sơ Huân liếc mắt nhìn chung canh, đẩy cánh tay Cảnh Dật ra, đi tới nồi chưng gần đó, nhấc chung canh đã được chưng xong ra khỏi nồi. Vừa xoay người lại thì Cảnh Dật đã đi theo tới, vươn tay nhận lấy cái khay, nhướng mày lên, cười khẽ: “Mùi lê và hoa quế, đặc biệt tới đây để làm cái này cho ta sao?”
Tiểu Đào Nhi đang bưng một xửng màn thầu chuẩn bị đặt lên nồi hấp, nhìn bên trái, nụ cười của Liêu Hồng Đàm trở nên cứng ngắc, cái khay trên tay hơi run run, lại nhìn sang bên phải, Cảnh Dật vừa bưng chung canh vừa cười cười nói nói với Kiều Sơ Huân, người nàng không khỏi rùng mình một cái. Cho màn thầu vào trong nồi xong, bước từng bước ngắn vòng sau người Liêu Hồng Đàm, nhanh chóng chạy ra khỏi bếp. Bầu không khí trong bếp quá mức kỳ lạ, Tiểu Lục ca ca đã dạy rồi, tình huống không đúng thì phải mau chóng chạy trước!
Liêu Hồng Đàm hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, tiếp tục mềm giọng nói: “Công tử, chung canh này đặc biệt được ninh cho công tử, thông kinh hoạt lạc, ích khí bổ thận…” Nàng ta nhớ rõ trên thực đơn sư phụ cho mình viết như thế, hơn nữa không phải tên Y Thanh Vũ kia đã nói, nam nhân đều chú trọng nhất là tráng dương bổ thận hay sao!
* Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là mạng lưới liên lạc toàn thân.
Cảnh Dật liếc mắt nhìn chung canh kia, chậm rãi nhếch khóe miệng lên, kề sát bên tai Kiều Sơ Huân, thấp giọng nói: “Canh lê chưng cách thủy này của Sơ Huân có cái gì đặc biệt?”
Kiều Sơ Huân trầm ngâm một chốc, nhưng vẫn quay sang nhìn về phía Liêu Hồng Đàm, nhíu mày lại nói: “Liêu cô nương, chung canh này của ngươi, người bình thường đều không thể uống được. Nhất là hiện giờ đang giữa xuân, ẩm thực nên thanh đạm một chút, các món thanh nhẹ, dịu mát sẽ tốt hơn.” Nhất là với độ tuổi và tình trạng thân thể Cảnh Dật hiện giờ, nếu thật sự uống canh này vào, không chảy máu mũi là đã tốt lắm rồi!
Liêu Hồng Đàm vốn tính tình nóng nảy, nghe thấy lời này thì không vui, ném cái khay trong tay xuống bàn, chống lưng nói: “Ngươi cũng biết mà! Sư phụ ta đã nói, nam nhân quan trọng nhất chính là thận phải tốt, nếu không… Cho dù bề ngoài có dũng mãnh thế nào đi chăng nữa, nếu thận mà hư thì tất cả đều xong!”
Kiều Sơ Huân đang muốn lên tiếng giải thích thì Cảnh Dật đã kéo nàng vào sát trong ngực, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Liêu Hồng Đàm: “Liêu cô nương, mời ngươi tới phủ là để làm cơm cho phủ ta, không phải là để ngươi la lối om sòm với chủ nhân, trước khi làm gì nói gì thì cũng phải nhìn cho rõ thân phận của ngươi trước.”
“Còn nữa, thân thể ta tốt hay xấu cũng không cần người ngoài phải xen vào.” Nói xong liền ôm lấy Kiều Sơ Huân đi ra khỏi bếp, lại còn vừa đi vừa khẽ cười truy hỏi: “Sơ Huân còn chưa nói, chung canh chưng cách thủy này có gì đặc biệt?”
Liêu Hồng Đàm vừa giận vừa tức, cắn răng, vung chân đá cái bàn đá bên cạnh, thấp giọng chửi thề: “Y Thanh Vũ chết tiệt, dám lừa gạt ta! Chẳng có chút tác dụng gì cả…”
Hai người đi vào phòng Cảnh Dật, Kiều Sơ Huân mở nắp chung ra, đặt cái thìa nhỏ vào trong tay Cảnh Dật, nhẹ giọng giải thích: “Món này gọi là đào lệ tuyết quả, dùng nhựa cây đào, hoa quế và lê phong thủy chưng cùng nhau.” Mặc dù nhựa đào có vị đắng, nhưng nấu chung với hai nguyên liệu kia thì lại có thể tạo ra vị ngọt, vừa nhuận phổi lại giảm nhiệt, ăn vào thời tiết này là hợp nhất.
Cảnh Dật múc một thìa cho vào trong miệng, híp mắt lại chậm rãi nhai kĩ, quả thật là trơn mịn ngọt lành, mùi vị đọng lại mãi. Hơn nữa lê phong thủy vốn kích thước nhỏ, gọt lớp vỏ ngoài chỉ chừa lại lớp thịt quả trắng nõn, phối với màu hoa quế vàng nhạt lại càng trở nên óng ánh, nhựa đào thì tan vào trong nước canh, đọng lại lên thịt lê, càng tăng thêm vẻ thanh nhã, thật sự xứng với cái tên mỹ miều “đào lệ tuyết quả”.
Lúc này Kiều Sơ Huân đã ngồi xuống bên cạnh, Cảnh Dật liền múc một thìa, đưa đến bên môi nàng, cười nói: “Chỉ làm có một phần, Sơ Huân ăn cùng ta đi.”
Kiều Sơ Huân hơi ngượng ngùng hé miệng ra, nuốt canh lê xuống, sau đó nói: “Ta ăn đủ rồi, công tử ăn đi.”
Cảnh Dật vừa thưởng thức món canh ngọt lành, vừa chậm rãi nói: “Mấy ngày nữa ta phải ra khỏi thành một chuyến, Sơ Huân đi cùng ta được không?”
* Lê phong thủy là một loại lê có nguồn gốc từ Nhật Bản.