Trong Hoàng cung lần này được nhắc đến nhiều nhất, lại là bọn sư huynh sư đệ Huyền Phi Tử.
Trần Tử Bình mới vào hoàng cung làm ngự tiền thị vệ nhìn thấy Huyền Phi Tử, không nhịn được “Chậc chậc” hai tiếng khen ngợi: “Mấy vị nội thị đại nhân này tướng mạo thật không tầm thường, mà nhìn kĩ lại có chút thanh cao thoát tục, tay chân nhanh nhẹn, miệng lưỡi lanh lợi, thật sự là cực phẩm.”
Có người thấy vậy liền nói cho hắn biết: “Đó là các sư đệ của Hoàng Thượng, vì trong cung không có người sai sử mới để bọn họ làm nội thị.”
Trần Tử Bình giật mình nhảy dựng lên, miệng hô đáng tiếc không ngừng: “Vì Hoàng Thượng, bọn họ làm được cả đến mức này, thật đáng quý!”
Người kia định nói bọn Huyền Phi Tử chỉ mặc quần áo thái giám, còn bên trong vẫn là nam nhân bình thường, Trần Tử Bình đã thở dài bước đi.
Ngày thứ hai, Trần Tử Bình gặp Huyền Phi Tử liền khách khí chào hỏi, sau mới lịch sự tránh sang một bên đi qua, chân vừa bước đột nhiên lại dừng, ngạc nhiên nói: “Nội thị đại nhân, chỗ này…” Hắn nói, lấy tay chỉ cằm vài lần.
Huyền Phi Tử “A” một tiếng nói: “Sáng nay ta quên cạo râu, đi cạo ngay đây.”
Vấn đề không phải cái này, vấn đề là một thái giám sao có thể mọc râu? Trần Tử Bình nghi hoặc, nhìn thấy Huyền Phi Tử vung tay nhấc chân nhanh nhẹn lướt gió, thoắt cái đã đi xa không khỏi kinh ngạc, vừa quay đầu, lại thấy Huyền Vi Tử mặt đầy râu đi qua, nhất thời cảm thán: thái giám bây giờ thật đúng là mạnh mẽ, còn mọc râu cơ đấy!
Đến chạng vạng, Trần Tử Bình mới biết được, đám người Huyền Phi Tử không phải là thái giám thật, hắn lại giật mình nhảy dựng lên nói: “Trong cung sao lại dùng thái giám giả được? Nhỡ bọn họ trộn lẫn hậu cung thì làm sao bây giờ?”
Một thị vệ nhanh mồm nhanh miệng nói: “Huynh yên tâm đi, cả hậu cung chỉ có một mình Quý phi, mà Quý phi cũng là sư muội của bọn họ, ngay cả Tiêu Hoàng Hậu còn dám đánh, ai dám động nàng? Lại nói, Quý phi nương nương ban ngày làm cung nữ cầm quạt, chạng vạng thì tới Ngự Thư phòng làm cung nữ dâng trà, đến tối còn phải thị tẩm, làm gì có thời gian mà đi tìm bọn họ trộn lẫn?”
Lúc này, Đan Nữ đang ở Ngự Thư phòng đọc sách, Huyền Dương Tử ngồi đầu bàn bên kia xem tấu chương.
Ngự Thư phòng vì phòng hỏa hoạn, lúc kiến tạo dùng vách đá mà không phải vách gỗ, giặc Kim tuy cũng đốt một phen, Ngự Thư phòng ngoại trừ vách tường bên ngoài bị ám khói đen, bên trong vẫn nguyên vẹn như trước, sách vở cũng được giữ gìn hoàn chỉnh.
Huyền Dương Tử xem xong tấu chương, thấy Đan Nữ cầm một quyển sách, vừa đọc vừa mím môi, không khỏi nghi ngờ, dâm tăng nhìn cái gì mà say sưa quá độ như vậy?
Huyền Dương Tử gõ gõ bàn[1], ngắn gọn nói: “Trà!”
“Đợi chút!” Đan Nữ vội buông sách, đứng dậy đi pha trà, cầm đến ấm mới phát hiện hết nước, nàng lắc đầu, đành phải xách ấm ra ngoài, sai tiểu cung nữ đi lấy một ít nước sôi.
Huyền Dương Tử đợi Đan Nữ vừa đi ra liền nhảy đến nhặt luôn lấy quyển sách Đan Nữ vừa xem, lật ra trang nàng đánh dấu, đọc nhanh như gió. Đợi đến chỗ nữ chính nửa đêm hẹn hò biểu ca ôm nhau lên giường, lông mày liền nhíu thật chặt, Ngự Thư phòng thế nhưng còn có cả loại sách này? Mà dâm tăng cũng thật giỏi, tiện tay cũng có thể tìm ra đến.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Huyền Dương Tử nhanh chóng để sách về chỗ cũ, ngồi lại vị trí của hắn tiếp tục xem tấu chương, như chưa có gì xảy ra.
Đan Nữ xách ấm đi vào, pha trà rồi nhanh nhẹn bưng đến cho Huyền Dương Tử, sau mới ngồi trở lại chỗ của, tiếp tục đọc sách. Đợi đọc đến nữ chính cùng biểu ca trên giường lăn lộn đủ kiểu chi tiết, trên mặt không tự chủ đỏ ửng, lông mi chớp chớp, hưng phấn suy nghĩ: không thể tưởng được Ngự Thư phòng cao cao tại thượng thế nhưng còn có loại sách hay như thế này! Về sau đến đây hầu hạ lão đạo, không lo buồn chán nữa.
Huyền Dương Tử liếc nhìn Đan Nữ, thấy nàng ý xuân đầy mặt, nhất thời ho một tiếng hỏi: “Đọc cái gì vậy? Nước miếng chảy đến cằm rồi đây này.”
“Thịt văn!” Đan Nữ buột miệng trả lời, cũng bị câu trả lời của bản thân giật mình, vội che lấp: “Là sách dạy nấu ăn, nấu thịt, miêu tả quá chi tiết nên thèm chảy nước miếng.”
“Thế hả, mang lại đây trẫm xem thử!” Huyền Dương Tử ánh mắt chợt lóe, vất ngự bút lên bàn, chờ Đan Nữ mang sách đến.
Đan Nữ lẩm bẩm nói: “Ta chưa xem xong, ngươi xem quyển khác đi, ta tìm cho!”
“Không, trẫm muốn xem quyển của ngươi.” Huyền Dương Tử kiên quyết.
Đan Nữ nhanh trí tìm đến trang nữ chính nấu ăn, đưa cho Huyền Dương Tử: “Đây!”
Huyền Dương Tử xem qua, “Ừ” một tiếng nói: “Để đấy, chút nữa trẫm xem.”
Đan Nữ đành phải để sách lại, đi đến giá sách tìm một quyển khác, lần này, tìm đúng được một quyển sách dạy nấu ăn, nàng nhẹ nhàng giấu vào tay áo đến bên Huyền Dương Tử, định thừa dịp hắn còn chưa xem kĩ, vụng trộm đổi, không ngờ vừa mới động tay, Huyền Dương Tử đã đè lại quyển sách, trợn mắt nói: “Trẫm còn chưa xem đâu!”
Đan Nữ uể oải, đành phải để sách dạy nấu ăn “chính tông” sang một bên, cúi đầu nói: “Nếu không có việc gì, ta về trước đây.”
“Ừ!” Huyền Dương Tử nhìn Đan Nữ không cam lòng bước đi, hàng lông mày đột nhiên giãn ra, mỉm cười sảng khoái.
Lúc Huyền Phi Tử đến Ngự Thư phòng, thấy khóe miệng Huyền Dương Tử có ý cười, hắn kỳ quái hỏi: “Đại sư huynh, phê duyệt tấu chương cũng vui vẻ vậy sao?”
“Làm gì có? Trẫm vừa đọc được một quyển sách thú vị, cảm thấy khá hay.” Huyền Dương Tử chỉ quyển sách trên án.
Huyền Phi Tử giở vài tờ, “Oa” một tiếng nói: “Tốt quá, trước kia chúng ta thanh tu ở Tam Thanh quán cũng muốn tìm một bản song tu thuật thử xem, tìm đến mòn rách cả sách trong thư phòng, một dòng cũng không thấy nói đến. Không ngờ lại tìm được ở chỗ này của huynh, có khi tất cả sách tại đây đều là dạy song tu cũng nên!”
“Nói bậy, chỗ này tất cả đều là binh thư, sách sử, sách luận lấy đâu ra loại sách này?” Huyền Dương Tử cũng bật cười, phất tay nói: “Quyển này, là dâm tăng tiện tay tìm được bị trẫm tịch thu. Hắn đành phải hậm hực trở về.”
Huyền Phi Tử cười nói: “Đại sư huynh, nàng là…?” Khụ, nàng đến tột cùng là nam hay là nữ vậy?
Huyền Dương Tử ngửa đầu nói: “Đợi một thời gian nữa không chừng sẽ lộ chân tướng.”
Huyền Phi Tử ngạc nhiên: chẳng lẽ Đại sư huynh còn chưa ra tay?
Đến đêm Huyền Dương Tử trở về, Đan Nữ đã quay mặt vào tường ngủ, hắn tự tắm rửa, khoác áo choàng lên giường.
Nửa đêm, trời đột nhiên đổ mưa to, một tia chớt xẹt qua kéo theo một tiếng sấm “Ầm” vang rền, đến cánh cửa sổ cũng bị chấn động.
Đan Nữ giật mình bật dậy hét lên một tiếng, quay sang chui vào lòng Huyền Dương Tử, hai tay ôm chặt lỗ tai lẩm bẩm: “Sét đánh sét đánh !”
Giữa tiếng sấm sét ùng oàng, ôm một cái mĩ nhân ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Huyền Dương Tử cuối cùng cũng không đẩy nàng ra, do dự một hồi, hắn vươn tay vỗ lưng nàng, an ủi: “Không sao!”
Cả người Đan Nữ run lẩy bẩy, nàng sợ nhất sét đánh .
Huyền Dương Tử thấy Đan Nữ run đến phát khóc, từ vỗ lưng chuyển thành nhẹ nhàng ôm.
Hai tay Đan Nữ bám chặt cứng lấy cổ Huyền Dương Tử, hai chân cũng nhét vào giữa hai chân hắn, toàn thân gần như gắn trên người Huyền Dương Tử, lúc này mới hơi thấy an toàn.
Huyền Dương Tử: “…” Như vậy thật sự an toàn sao?
Tiếng sấm dần dần nhỏ đi, Đan Nữ ở trong lòng Huyền Dương Tử ngủ ngon lành.
Huyền Dương Tử giơ tay định yên lặng ẩy Đan Nữ ra, không ngờ hắn vừa mới chạm vào Đan Nữ, nàng liền “Ứ” một tiếng, vặn vẹo như sâu đo, miệng lảm nhảm nỉ non nói: “Đừng đẩy ta ra!”
Huyền Dương Tử cảm giác có chút nóng bừng, “chỗ nào đó” ngẩng đầu lên, chọc vào bụng Đan Nữ, nhất thời cực kỳ xấu hổ, lại đẩy đẩy Đan Nữ.
Đan Nữ cong người một chút, thay đổi vị trí, hai chân dang ra, đem “chỗ nào đó” kẹp lấy, lại chui vào trong lòng hắn, tiếp tục ngủ ngon lành.
Huyền Dương Tử “chỗ nào đó” tinh thần cực kì hưng phấn, không hề buồn ngủ, cứ như vậy ngẩng đầu cho tới sáng.
Trời dần sáng, Đan Nữ mới thõa mãn buông Huyền Dương Tử, lăn vào góc tường ngủ.
Huyền Dương Tử hít một hơi, nhảy ra khỏi giường, đến sau bình phong thay quần áo, lại gọi người chuẩn bị nước, tắm rửa một trận mới vào triều.
Một ma ma xách nước vào điện, ngầm hiểu: Hoàng Thượng cùng Quý phi nương nương tối qua khẳng định lại một đêm ân ái, cho nên mới sáng sớm đã muốn tắm rửa .
Đan Nữ tỉnh dậy không thấy Huyền Dương Tử, liền gọi Hồng Liên hỏi: “Lão đạo, ừm, Hoàng Thượng đâu?”
Hồng Liên đáp: “Bẩm nương nương, Hoàng Thượng nói, tối qua mưa lớn, sáng nay thời tiết mát mẻ nên không phiền nương nương lên điện cầm quạt, nương nương cứ an tâm ngủ tiếp!”
Đan Nữ nghe xong, lở mình y lời tiếp tục ngủ. Đợi đến lúc nàng tỉnh lại, mặt trời đã lên rất cao rồi.
Hồng Liên hầu hạ nàng rửa mặt xong liền gọi người mang đồ ăn sáng vào.
Đan Nữ đang ăn, mành cửa vang lên loạn xoạ, Tiêu Hoàng Hậu dẫn theo ba bốn ma ma lực lưỡng tiến vào.
Đến nơi, Tiêu Hoàng Hậu chỉ vào Đan Nữ, quát: “Bắt lấy nàng, đánh chết thì thôi.”
Bọn ma ma thoáng do dự, lại nghe Tiêu Hoàng Hậu nói: “Nói dễ nghe một chút, nàng là Quý phi, nói thẳng ra, nàng chẳng qua là một gã quý thiếp Hoàng gia mà thôi, bản cung đường đường Hoàng Hậu, chẳng lẽ còn không có quyền đánh nàng?”
Mấy ma ma nghe vậy liền ùa lên bắt lấy Đan Nữ.
Đan Nữ ngược lại quát Hồng Liên lúc này đang bị dọa hoảng hồn: “Nhanh đi tìm Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng tới cứu ta.”
“Ngăn nàng lại!” Tiêu Hoàng Hậu vừa nghe thấy, lập tức sai một ma ma chặn Hồng Liên.
Đan Nữ vội chạy đến cửa sổ, định trèo cửa sổ bỏ trốn, có điều mấy ma ma kia đã nhanh tay tóm được nàng.
“Buông nàng ra!” Một giọng nói tức giận vang lên, Huyền Dương Tử ẩy cửa xông vào.
“Lão đạo, à không, Hoàng Thượng, các nàng muốn đánh chết ta.” Đan Nữ vội vàng cáo trạng.
Mấy ma ma thấy Huyền Dương Tử về tới, sớm đã buông Đan Nữ, sợ tới mức tay chân phát run, im thim thíp trốn đến phía sau Tiêu Hoàng Hậu.
“Nữ nhân của trầm, ngươi cũng dám động?” Huyền Dương Tử chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Tiêu Hoàng Hậu, quay đầu hỏi Đan Nữ nói: “Ngươi muốn xử trí nàng như thế nào?”
“Lột quần, treo trước Minh Hòa điện thị chúng.” Đan Nữ tưởng tượng đến cảnh Tiêu Hoàng Hậu bị lột quần, mặt liền hiện ý cười nham hiểm.
“Các ngươi dám?” Tiêu Hoàng Hậu tức cự kì, vốn định tiền trảm hậu tấu, xử trí Đan Nữ xong nói sau, không nghĩ tới Huyền Dương Tử về nhanh như vậy.
Huyền Dương Tử gõ đầu Đan Nữ nói: “Hở ra một cái là muốn lột quần người khác, hạ lưu.” Nói xong ra lệnh cho thị vệ: “Đem Tiêu Hoàng Hậu dẫn đến lãnh cung giam giữ, không có mệnh lệnh của trẫm, không được thả ra.”
Thấy thị vệ áp giải Tiêu Hoàng Hậu cùng mấy gã ma ma đi rồi, Đan Nữ bất mãn nói: “Quá nhẹ.”
Huyền Dương Tử lúc này mới bình tĩnh gọi Huyền Phi Tử vào, nói: “Tiêu gia còn có binh lực, hiện nay không thể phạt Tiêu Hoàng Hậu quá nặng, nhưng làm chút chuyện cũng không sao.”
“Đại sư huynh cứ việc phân phó!” Huyền Phi Tử xoa tay nói: “Nàng ta dám xuống tay với Quý phi nương nương, quả nhiên không muốn sống nữa.”
Huyền Dương Tử ghé tai hắn nói nhỏ: “Đợi trời tối, đệ lẻn đến lãnh cung cạo sạch tóc của nàng, xem nàng còn dám ló mặt ra ngoài đi đâu?” Nói xong lại hỏi Đan Nữ đang vểnh tai nghe lén: “Vừa lòng sao?”
Đan Nữ gật đầu thật mạnh, lại vô cùng ngây thơ bổ sung nói: “Cạo sạch lông trên người nàng càng tốt!”
Huyền Phi Tử: “…”
Huyền Dương Tử: “…”